Đừng Có Học Hư

Chương 18: Đi ô tô phải thắt dây an toàn



Anh cứ nói trước đi rồi tôi mới tính chuyện thắt dây an toàn hay không 

Rõ ràng Triệu Trầm Tầm mà cậu diễn ra khác với Triệu Trầm Tầm trong tưởng tượng của đạo diễn Lý, thế nhưng lại có thể cho người ta cái cảm giác đấy chính là tên điên vờ vịt mình ngoan ngoãn xé sách bước ra. 

Chỉ là người thờ ơ quan sát một bên còn cảm nhận được huống hồ là Dung Tự mặt đối mặt với cậu kia chứ.

Dung Tự hẫng nửa nhịp mới nói ra câu thoại trong kịch bản: “Đệ đừng…”

Hắn còn chưa nói xong đã thấy Lộ Thức Thanh đột ngột nghiêng đầu, nặng nề ho một tiếng cắt ngang cảm xúc của Dung Tự. 

Dung Tự: “...” 

Từ lúc bắt đầu thử vai, Lộ Thức Thanh vẫn luôn nhịn lại cơn ho, cuối cùng cổ họng ngứa đến không chịu nổi, cậu nghiêng đầu che miệng, sợ lây cho Dung Tự, suýt nữa ho văng cả phổi ra ngoài. 

Nhìn vẻ mặt cổ quái của Dung Tự, Lộ Thức Thanh sốt ruột tới nỗi vành mắt đỏ ửng, nhưng càng sốt ruột lại càng ho, chỉ có thể cố gắng xin lỗi hắn.

“Xin, xin lỗi… khụ! Dung…” 

Không cách nào tiếp diễn thử tiếp cho được.

Dung Tự thở hắt ra, hắn đứng dậy đi sang bên xin chai nước khoáng, vặn nắp ra đưa cho Lộ Thức Thanh. 

Lộ Thức Thanh run ray nhận lấy, cả buổi sau mới dằn cơn ngứa trong cổ họng lại được.

Làm gì có ai diễn thử mới nói có một câu đã gãy gánh thế này, chắc chắn không lấy được vai này rồi.

Dù sợ ở cạnh Dung Tự vì đã đội quá nhiều quần, nhưng thích thần tượng lại khiến cậu không cảm thấy mình muốn tiếp cận thì thật sự rất mâu thuẫn. 

Giờ không còn vai trong “Trường An Ý” nữa, cậu buồn lắm chứ. 

“Tốt tốt tốt.” Gương mặt bài Poker của đạo diễn Lý rốt cuộc cũng lộ ra ý cười, “Cứ vậy đi.” Gương mặt Poker: Cầm bài đẹp nhưng không lộ ra cảm xúc gì để người khác đoán không ra bài mình

Lộ Thức Thanh đã chuẩn bị khom mình lùi sân, nghe thấy câu đó thì ngờ vực ngẩng đầu lên.

Cậu ho tới nổi trong đôi mắt toàn là ánh nước, khuôn mặt xa cách lạnh lùng nọ lúc ngơ ngác lại có cảm giác ngoan ngoãn hiếm có, giống như chú mèo con đáng thương ướt mưa vậy. 

Đạo diễn casting do dự: “Mới nãy diễn viên vai Khương Khổng Niệm ngài cũng một câu chọn luôn, giờ Triệu Trầm Tầm…”

Đạo diễn Lý có ánh mắt cay độc, đa số thì nhìn trúng ai rồi là những người thử vai sau biểu hiện có tốt hơn đi nữa cũng chẳng lọt vào mắt ông ta được. 

Không nói nhiều, chấm vai tại chỗ. 

Từ lúc diễn thử tới giờ, Dung Tự vẫn luôn im lìm. 

Hình như cổ hắn không được thoải mái lắm, vẫn cứ nới lỏng cúc áo sơ mi suốt. 

Lộ Thức Thanh mơ màng được tiễn ra ngoài.

Châu Phó đợi hồi lâu, thấy người thì vội chạy tới đón: “Sao rồi? Đạo diễn Lý nói sao? Vai diễn Khương Khổng Niệm có thể lấy được không?” 

Lộ Thức Thanh lắc đầu.

Châu Phó ngạc nhiên: “Sao vậy được?”

Diễn xuất của Lộ Thức Thanh tốt có thể thấy rõ như ban ngày, mấy ngày trước đạo diễn Triệu còn hứng chí bừng bừng tìm cậu hợp tác phim sau.

Vai diễn Khương Khổng Niệm và kiếm linh không khác nhau mấy, không cần quá nhiều cảm xúc và biểu cảm, Lộ Thức Thanh phải bắt được mới đúng chứ.

Chả có nhẽ đạo diễn lại giở trò bắt chẹt?

Ánh mắt Châu Phó tối sầm, chuẩn bị giết giết giết.

“Ông ấy nói em diễn Triệu Trầm Tầm.” Lộ Thức Thanh nói tiếp.

Châu Phó cười lạnh: “Triệu Trầm Tầm là tên oắt… gì chứ?”

Triệu Trầm Tầm?

Là linh vật cát tường cười vui vẻ đáng yêu lúc đầu, về sau trở thành boss lớn u ám có thuộc tính chiếm hữu sao?!

Châu Phó hít một hơi.

Vai diễn này có tính khiêu chiến hơn Khương Khổng Niệm nhiều! Một khi diễn tốt thì 100% bạo thoát vòng. 

Châu Phó vui không chịu được, nghệ sĩ anh dẫn dắt mấy năm nay nhiều đến vậy, Lộ Thức Thanh là người có tiền đồ nhất.

“Đi, chúng ta đến bệnh viện xong rồi anh dắt cậu đi ăn một bữa ra trò!”

Lộ Thức Thanh bệnh đã nửa tháng, kiêng khem tới nỗi sắp gặm Châu Phó tới nơi, nghe nói ăn bữa ra trò thì hai mắt sáng rỡ: “Ăn lẩu nha?” 

“Được.” Châu Phó có loại cảm giác nuôi dạy con trẻ rất có thành tựu, “Ăn lẩu cháo.” 

Thử vai kết thúc thì đã là buổi chiều, Châu Phó vừa định dẫn Lộ Thức Thanh đi thì phía sau đã vang tới một giọng nói quen tai. 

“Lộ lão sư.” 

Lộ Thức Thanh đeo khẩu trang, không nhìn được vẻ mặt thế nào, nhưng cứ có cảm giác tai cậu sắp dựng đứng lên.

Dung Tự sải bước qua chỗ hai người, thái độ thân quen, cười mỉm nói: “Lộ lão sư tối nay có bận gì không? Sau này sẽ ở cùng một đoàn phim, nếu có thời gian thì tối nay tụ hội với nhau ăn bữa cơm nhé?”

Cái miệng lắp bên ngoài hiệu Châu Phó không từ chối ngay mà nhìn sang Lộ Thức Thanh.

Chỉ cần cậu không tình nguyện thì mình sẽ hòa giải.

Lộ Thức Thanh định từ chối theo bản năng, hiềm nỗi Dung Tự mời mình cũng đã nhiều lần, quá tam ba bận thôi. 

Lần này mà còn từ chối, có khi Dung Tự không còn kiên nhẫn nữa. 

Lộ Thức Thanh làm xong công tác gầy dựng tâm lý, đanh mặt lạnh lùng gật đầu: “Được, có thời gian.”

Dung Tự cười híp mắt ngay: “Được, địa chỉ là con hẻm bên khu phố cổ gần khách sạn Ngô Đồng, hẳn là anh Châu biết nhà hàng lâu đời ấy.”

Châu Phó gật đầu. 

Dung Tự: “Vậy tối nay gặp.”

Lộ Thức Thanh nói được.

Mấy lần ở riêng trước và vô số lần đội quần đã giúp Lộ Thức Thanh tạm luyện ra được sức chống cự, cậu có thể dự chi lượng xã giao nửa năm kế để ăn bữa cơm với Dung Tự. 

Lộ Thức Thanh cất cao ý chí, Lộ Thức Thanh thẳng tiến phía trước!

Buổi tối, sau khi Lộ Thức Thanh hớn ha hớn hở tới phòng bao tụ hội, sau khi trông thấy một cả phòng nào là đạo diễn, diễn viên cạn ly giao lưu nhiệt tình, biểu cảm trên gương mặt cậu đông cứng lại chỉ trong nháy mắt. 

Không không không không phải ăn cơm riêng hả?!

Nhưng mà nghĩ kỹ lại thì hình như Dung Tự cũng có nói chữ “riêng” nào đâu.

Chỉ nói tụ hội.

Nước mắt sắp tuôn rơi tới nơi luôn rồi đó, Lộ Thức Thanh bất giác lùi về sau mấy bước. 

Phục vụ đưa cậu vào niềm nở kêu to: “Quý khách, đây chính là phòng bao số 8! Chúc ngài dùng bữa vuiiiii vẻeeeeee!”

Vừa nói câu này ra, mấy người đang giao lưu đều đồng loạt giương mắt nhìn ra cửa. 

Lộ Thức Thanh: “... … …” 

Vui vẻ không nổi à nha.

Biết trước sẽ thế này thì đã lên chung Châu Phó rồi.

Lộ Thức Thanh đơ mặt thầm hoảng loạn, đạo diễn Lý niềm nở chào trước: “Thức Thanh ơi, ngồi đây nè.”

C vị của phòng bao, bên trái một đống người, bên phải người một đống. 

Lộ Thức Thanh sắp tái phát “cơn say người” tới nơi rồi.

Dung Tự ngồi ở một góc ngẩng đầu lên liếc nhìn cậu, không lên tiếng. 

Cứ để cảnh lúng túng như vậy mãi cũng không phải cách, Lộ Thức Thanh chỉ còn nước căng da đầu đi sang. 

Ngay lúc tim cậu nhảy vọt lên 180 nhịp/ phút, Dung Tự bỗng dưng mỉm cười: “Đạo diễn Lý, ngồi chỗ C vị của chú thì đêm nay ít nhất cũng 8 chai rượu trắng. Chú coi cả phòng bao có ai dám lại gần chú nội trong 8 thước không, sợ chú chuốc rượu đấy. Chú đừng có mà bắt nạt ma mới không biết gì nha.” 

Tất cả mọi người, bao gồm cả đạo diễn Lý đều cười ồ lên. 

Dung Tự như cá gặp nước, xưa nay nói chuyện không lộ sơ hở gì, mượn tiếng bông đùa giải vây cho Lộ Thức Thanh, lại chớp mắt ra hiệu cho cậu. 

Lộ Thức Thanh như được đại xá, nhanh chóng vọt tới ngồi gần Dung Tự. 

Nhà hàng lâu đời không như mấy nhà hàng cao cấp khác mà tọa lạc trong hẻm nhỏ khu phố cổ, mùi vị ngon đến lạ lùng, rất có hơi hướm khói lửa, đến cả xe cũng khó đỗ lại. Không ít đạo diễn sắp xếp casting ở khách sạn Ngô Đồng đều thích tới đây liên hoan.

Ghế trong phòng bao là băng ghế hai người ngồi. Lộ Thức Thanh quá đỗi căng thẳng, cứ như đã mất hết năng lực suy nghĩ ấy, chỉ hận không thể dán lên người người duy nhất có thể mang lại cảm giác an toàn cho mình là Dung Tự. 

Dung Tự “chậc” một tiếng: “Lộ lão sư nè, cậu mà còn lấn nữa thì chắc tôi phải xuống dưới đất dùng bữa luôn đấy.” 

Lộ Thức Thanh: “...” 

Lộ Thức Thanh bất giác nhận ra mùi nước hoa quyến rũ ấy sắp phủ kín mình, cậu hoảng hốt nương theo băng ghế bóng loáng trượt sang đầu kia, muốn cách xa Dung Tự 800 mét, hận không thể búng mình ra ngoài. 

Dung Tự suýt nữa đã cười ra tiếng.

Đậu Trạc ngồi cạnh bên đang nói chuyện với đạo diễn, khóe mắt quét sang, sáp qua nở nụ cười, ôn hòa chào hỏi: “Lộ lão sư tới rồi, xem xem thực đơn có món nào muốn ăn hay kiêng cử gì không đi.” 

Lộ Thức Thanh chưa bao giờ dám gọi món, cậu lắc đầu: “Đều được.” 

Ở giới trí, ai cũng gọi “lão sư” được cả, Đậu Trạc lại thuận miệng trò chuyện: “Tôi kêu tên cậu được không?” 

Lộ Thức Thanh gật đầu.

“Được.” Đậu Trạc híp mắt, “Thức…” 

Nhưng Đậu Trạc còn chưa kêu xong, Dung Tự kẹt giữa hai người đã nhịn không được, nói một câu giọng điệu quái gở: “Nói thật nha, thật sự cần tôi xuống đất ngồi chồm hổm ăn để hai người tiện giao lưu tình cảm không?”

Đậu Trạc: “...” 

Lười để ý tên này. 

Mấy hôm trước, Lộ Thức Thanh có ghé tổng bộ của Truyền thông Tinh Trần, nội bộ nhân viên đều đã đồn khắp, Lộ Thức Thanh như gáo nước dập tắt lửa giận của Tạ Hành Lan. Đậu Trạc đoán Lộ Thức Thanh với Tạ Hành Lan có quan hệ không thường, tốt nhất là có thể móc nối quan hệ. 

“Chúng ta đều là nghệ sĩ Truyền thông Tinh Trần nhỉ.” Đậu Trạc bật di động, cười nói, “Hay thêm phương thức liên hệ đi, sau này dễ liên lạc.”

Lộ Thức Thanh không biết chối từ, vội lấy di động ra thêm wechat với Đậu Trạc.

Dung Tự bắt chéo chân, nhìn hai người chồm ngang qua mình nói chuyện, cũng không biết đang nghĩ gì nữa. 

Lộ Thức Thanh đồng ý lời đề nghị của Đậu Trạc rồi, quay lại giao diện trò chuyện thì thấy tin Châu Phó gửi. 

[AAA Châu sư Phó: Chỗ này khó đậu xe quá. Anh lượn hết 7 8 vòng rồi cũng không thấy có chỗ nào, hay thôi cậu với Dung Tự ăn đi, anh sang khu trung tâm thương mại cách đấy vài km chờ, tiện thể mua đồ luôn.]

Lộ Thức Thanh: “...”

[Cyan: Anh không cần em nữa ưi?! Anh muốn vứt em lại còn mình chạy tiêu dao ưi?!]

[AAA Châu sư Phó: … Hễ mà cậu nói chuyện ngoài đời thật có được 1% lá gan lúc tám trên mạng, anh đây có chết cũng nhắm mắt xuôi tay.] 

Hôm nay là ngày nghỉ, đúng là khó đỗ xe, tài xế Châu cứ vậy lạnh lùng vô tình ngầu lòi lái xe mất hút. 

Nước mắt Lộ Thức Thanh chỉ kém chút nữa đã tuôn ra. 

May mà lần tụ họp ăn uống này cậu không phải nhân vật chính, đạo diễn Lý đang bận trò chuyện với người khác, tám phần sẽ không nhắc gì tới cậu nữa.

May mắn trong bất hạnh. 

Lộ Thức Thanh thoáng yên lòng.

Nếu đã dấn thân vào hang sói, thế thì ít nhất phải thu hoạch được gì đó chứ.

Dung Tự ngồi bên cạnh, tiếng có tiếng không trao đổi với Đậu Trạc.

Có mấy lần Lộ Thức Thanh muốn nói chuyện lại không dám, chỉ đành giương mắt nhìn trộm mong đợi, còn cố ý mở giao diện wechat trên điện thoại lên, chỉnh độ sáng tối mức tối đa, len lén lắc trước mắt Dung Tự. 

Mưu toan… thêm wechat. 

Cho dù là wechat do phòng làm việc nắm cũng được.

Giao diện thường sáng 30 giây rồi nhanh chóng tối đen.

Lộ Thức Thanh lại vội mở khóa giao diện wechat ra rồi để điện thoại lên bàn, len lén đẩy về phía Dung Tự, căng thẳng tới mức vân vê cổ tay áo suốt, càng không dám nhìn Dung Tự. 

Suýt nữa Dung Tự đã bị trang giao diện nọ chói mù mắt, hắn cụp mắt, chu đáo hỏi: “Lộ lão sư, hay chúng ta…”

Con tim Lộ Thức Thanh chợt nhảy vọt.

“... Đổi chỗ đi, tiện cho cậu với Đậu lão sư giao lưu cảm tình nhỉ?”

Lộ Thức Thanh: “...” 

Lúc này, bàn cũng lục tục lên món.

Lộ Thức Thanh bị sặc mùi cay của thức ăn, nghiêng đầu hắt xì. Thấy cả bàn ăn toàn món Xuyên, động tác gắp thức ăn cũng sững lại, do dự cả buổi rồi gắp miếng bí đỏ lên ăn. Món Xuyên: món ăn vùng Tứ Xuyên, đều là món cay

Trên bàn chuyện ăn chuyện trò lắm đề tài, dường như đề tài nào Dung Tự cũng có thể nói cả, chuyện hắn nói chưa bao giờ làm người ta thấy khó chịu.

“Đóa hoa giao tế” của giới giải trí quả là danh bất hư truyền.

Lộ Thức Thanh ngưỡng mộ gần chết.

Sau khi phục vụ bê một món lên, Dung Tự chợ gọi người tới nói gì đấy. 

Không bao lâu sau, mấy món ngọt miệng được bên lê, Dung Tự tiện tay cầm lấy, để tới phía trước mặt Lộ Thức Thanh. Món ngọt miệng: ví dụ cà chua xào trứng, các món có vị chua ngọt…

Lộ Thức Thanh đang nhúng thịt vào nước ấm ngẩn ra. 

Dù đã rửa sạch ớt bên ngoài món ăn bằng nước ấm, thế nhưng môi cậu vẫn đỏ bừng vì cay. Ánh mắt như phủ lớp hơi nước, Lộ Thức Thanh nhìn sang, con ngươi nhạt màu chăm chú nhìn hắn làm người ta không dưng có cảm giác thành tựu là được cần đến.

Dung Tự khựng lại, ma xui quỷ khiến, hắn nhớ đến câu “ca ca” lúc thử vai ban ngày. 

“Không ăn cay được thì đừng cố.” Dung Tự nhanh chóng khôi phục lại tinh thần, dáng vẻ tự nhiên múc cho cậu chén canh đầy, “Còn muốn ăn gì nữa không? Tôi gọi giúp cậu nhé?”

Lộ Thức Thanh đỏ hết cả mặt, vội lắc đầu: “Mấy món này, là đủ rồi.” 

Dung Tự “ừm” một tiếng. 

Lần đầu tiên Lộ Thức Thanh thấy mừng vì mình đã tới “tụ hội”. 

Cơ mà còn chưa kịp mừng xong, đạo diễn Lý đặt ly rượu xuống bàn, cười nói: “Thức Thanh nè, sớm đã nghe diễn xuất của cậu không tệ, hôm nay gặp mắt quả danh bất hư truyền, nào, uống một ly.” 

Lộ Thức Thanh suýt nữa nghẹn canh bí đỏ. 

Cậu chưa bao giờ tụ tập ăn uống với người khác, song chút chuyện đối nhân xử thế này vẫn biết, chỉ đành căng da đầu uống mấy ngụm.

Đạo diễn Lý đã ngà ngà say, thấy cậu không đẩy đi như mấy người khác thì lại kéo người sang uống cho đã ghiền.

Lộ Thức Thanh sợ mình nói sai sẽ rơi vào lúng túng, chỉ đành nghe lời nâng ly lên định uống. 

Dung Tự cười ra tiếng, giơ tay lên tùy ý cướp ly rượu của Lộ Thức Thanh, liếc nhìn bên trong ly: “Sao rót có bấy nhiêu vậy? Đạo diễn Lý, cháu biết tửu lượng của chú nha, nhiêu đây còn không đủ nuôi cá… Đạo diễn Lý, hay cháu với chú uống vài ly nhé?”

Đạo diễn Lý quên luôn Lộ Thức Thanh, tức giận trợn mắt: “Bằng vào cái dạ dày nát của cậu à? Đừng có chết trên bàn cơm đấy, qua kia uống sữa bò Vượng Tử của cậu đi.” 

Dung Tự cười mỉm để ly rượu sang bên, uống thức uống của mình. 

Lúc này Lộ Thức Thanh mới vỡ lẽ sao Dung Tự lại không chạm vào rượu, hóa ra là dạ dày không khỏe.

Được giải vây thêm lần nữa, ánh mắt Lộ Thức Thanh nhìn Dung Tự như mang theo ánh sáng thần thánh.

Xã giao trên bàn ăn vẫn còn đang tiếp tục, song lúc này Đậu Trạc lại vọc di động. Y vốn định nhìn vòng bạn bè của Lộ Thức Thanh rồi lại kinh ngạc nhận ra Tạ Hành Lan thả like từng post. 

Cho dù Lộ Thức Thanh đăng tấm ảnh lá rụng, không viết chữ nào cả thì Tạ Hành Lan vẫn không bỏ qua. 

Đậu Trạc cảm thấy có chút hay ho, y lướt xuống tiếp, bỗng dưng khẽ giật mày, nghiêng đầu sang hỏi Lộ Thức Thanh.

“Thức Thanh, không ngờ cậu lại có mặt ở hiện trường ghi hình Chuyến du lịch của Sao đấy? Lá cờ tiếp ứng be bé kia của ai thế? Chữ trên đấy nhìn không rõ…”

Lộ Thức Thanh: “Khụ khụ khụ!”

Suýt nữa Lộ Thức Thanh đã chết vì mắc nghẹn đậu xanh, không thể tin nổi mà nhìn y. 

Lá cờ tiếp ứng cho Dung Tự trong show Chuyến du lịch của Sao…

Hắn là cậu không chụp trúng nó mới đúng chứ!

Dung Tự ngồi cạnh uống trà nhướng mày: “Hừm? Cờ tiếp ứng gì đấy? Cho tôi xem thử.”

Đậu Trạc cũng là kẻ thành tinh, thấy phản ứng của Lộ Thức Thanh thì biết ngay, y cười cười, tiện tay trượt đi, cố ý nói: “Không có gì, chắc tôi nhìn lầm thôi.”

Lộ Thức Thanh nghe vậy mới thở phào một hơi.

Dung Tự nhìn cậu, hồi lâu sau hắn mới thu hồi tầm mắt, không tiếp tục đề tài này nữa. 

Tận đến 10 giờ bữa tiệc mới tan. 

Lộ Thức Thanh choáng váng rời khỏi nhà hàng, cứ có cảm giác cuối cùng cũng trút được gánh nặng, thoát khỏi động Bàn Tơ. 

Động Bàn Tơ: Nơi ở của yêu tinh (đẹp thì là yêu tinh nha) nhền nhện chuyên mê hoặc dụ dỗ người khác

Nửa năm tới cũng không muốn giao lưu với loài người nữa đâu. 

Lộ Thức Thanh đeo khẩu trang, nhắn tin cho Châu Phó, kêu anh ta tới đón mình.

Châu Phó nhanh chóng trả lời: [Thức Thanh à, ngại quá, đột nhiên công ty có việc gấp, chắc phải đợi nữa tiếng nữa mới xong, hay cậu đợi anh nhé?]

[Cyan: Vâng, em chờ bên đường.]

[AAA Châu sư Phó: Cậu ngốc à? Lạnh vậy cậu đứng ngoài đông lạnh 10 phút lại phải vào bệnh viện nữa đấy. Ngoan, vào trong kiếm chỗ đợi đi.]

Ngoài mặt đồng ý đấy song thực tế Lộ Thức Thanh vẫn đứng chờ ở một góc.

Cậu bị đạo diễn Lý kêu uống mấy ngụm, chưa tới mức say nhưng đầu óc đã thấy choáng, vẫn nên đứng đây hóng gió lạnh cho tỉnh người.

Bên cạnh nhà hàng có mấy chiếc xe đỗ lại, vừa khéo che khuất người cậu.

Đợi tầm đầu 3 phút, Dung Tự che chắn kín kẽ bước ra, đi thẳng tới chiếc xe ngay trước mặt Lộ Thức Thanh. Thấy mình cậu đứng đấy, Dung Tự ngạc nhiên: “Lộ lão sư? Ở đây đợi người tới đón à?” 

Lộ Thức Thanh nhảy dựng: “Ừm, lát nữa anh ấy tới.” 

“Bao lâu mới đến?” 

“Một giờ nhỉ?” 

Nửa giờ nữa xong việc, từ Truyền thông Tinh Trần tới đây phải hơn 40 phút.

Dung Tự cau màu: “Một giờ nữa cậu lạnh cóng luôn đấy. Tôi đưa cậu về.” 

Lộ Thức Thanh có hơi phản ứng không kịp: “Hở?”

“Đừng có hở nữa, lên xe.” Dung Tự ngồi vào xe, búng tay với cậu, “Dù sau buổi tối tôi cũng không có việc gì.”

Lộ Thức Thanh mơ màng lên xe, quen tay thắt dây an toàn.

Dung Tự vừa ngồi xuống đã nhận được tin nhắn, hắn cầm điện thoại trả lời, cũng không nhìn cậu đã thuận miệng nhắc nhở.

“Thắt dây an toàn.” 

Lộ Thức Thanh cầm dây an toàn ngẩn ra một hồi, mang tai đỏ bừng, cậu cụp mắt, hình như có chút rối rắm và thẹn thùng.

Dung Tự nhanh chóng trả lời xong tin nhắn, đang định quay sang hỏi địa chỉ của Lộ Thức Thanh thì bất chợt ngửi được hương bơ bí đỏ ngọt thơm ập vào mặt: Đêm nay Lộ Thức Thanh vẫn ăn món ấy mãi, mùi ngòn ngọt ấy dính cả vào người.

Theo sau đó, một cái chạm nhẹ tựa lông vũ dừng nơi con tim hắn. 

Lộ Thức Thanh ngồi bên ghế phó lái, cậu ngả người sang, cánh tay lướt qua nửa người trên của Dung Tự, cầm lấy dây an toàn bên ghế lái, gần như là dán vào người hắn. Bàn tay xinh đẹp ấy nắm lấy khóa dây an toàn, hơi kéo xuống. 

Tiếng ma sát trầm đục của dây an toàn được phóng đại vô số lần giữa không gian chật hẹp, rơi vào tai Dung Tự.

Vang lên “lách cách”.

Lộ Thức Thanh chu đáo đã thắt dây an toàn hộ Dung Tự, sau đấy ngoan ngoãn ngồi về chỗ. 

—C vị: Vị trí trung tâm, chính giữa (center), tùy tình hình mà mình sẽ dùng C vị hoặc vị trí trung tâm, chính giữa.