Cái yêu thích mà cậu đang nói tới có phải là dành cho thần tượng hay không?
Đa số fan hâm mộ của Dung Tự đều là kẻ hóng hớt không chê lớn chuyện.
[Hỗn xược! Sao Dung Tự lại sợ độ cao được chứ? Đây thuần túy là bôi nhọ! @Dung Tự ra nhảy bungee làm sáng tỏ lời đồn nào!]
[Tán thành!]
[Voãi! Nếu Dung Tự sợ độ cao thế mà chả còn ngồi tàu lượn siêu tốc với Lộ Thức Thanh hả? Shh, Pháp Bất Dung Tình là thật đó, vầy còn không thật nữa là tao ăn luôn tàu lượn siêu tốc]
[@Dung Tự anh yêu ghê nà]
[Dung Tự livestream show kì tới livestream đi công viên giải trí chơi tàu lượn siêu tốc mười mấy hai chục lần chứng minh đê!]
[Like ủng hộ livestream chơi tàu lượn siêu tốc, tao muốn coi coi mắt chả nhắm nhiệt không.]
Lộ Thức Thanh xem hồi lâu vẫn là không nhịn được, cậu share lại bài bằng clone.
[Từ chối nụ hôn sâu kiểu Pháp với Dung Tự: Cũng có thể là lệch kính áp tròng, không nhất định là sợ độ cao đâu.]
Cơ mà chiếm đa số là dân hóng hớt, dưới bài weibo này cũng không gây chú ý là bao, chỉ có mấy fans quen mắt trả lời cậu.
[Hu hu hu Chối lão sư thật là dòng chảy trong lành, chưa bao giờ xem trò vui chuyện của Dung Tự, chỉ là Từ chối nụ hôn sâu kiểu Pháp với Dung Tự thôi.]
[Chối lão sư xứng đáng hưởng thái miếu, fan Dung có cậu thật ghê gớm.]Hưởng thái miếu: Được thờ, ca tụng, quý hiếm, đáng khen
Lộ Thức Thanh rất muốn lấy tài khoản chính ra nói giúp Dung Tự nhưng do dự hồi lâu vẫn là không ra trận gây thêm phiền hà. Cậu chỉ trộm lưu số ảnh đó về điện thoại rồi ôm quần áo đi tắm.
Tắm táp xong, cậu vừa lau tóc vừa mở di động xem thì sửng sốt.
[AAAAA: Xóa ảnh đã lưu đi.]
Mái tóc của Lộ Thức Thanh hãy còn ướt sũng, giờ đang nhỏ nước. Cậu chột dạ ôm di động gõ vào mấy chữ rồi lại tức tốc xóa ngay, định bụng coi như không thấy, sấy tóc xong đã rồi tính sau.
[AAAAA: Đừng làm bộ không online, tôi thấy cậu đang nhập đó.]
Lộ Thức Thanh: “...”
Lộ Thức Thanh cau mày.
[Cyan: Nhưng mà tôi đã tắt trạng thái đang nhập rồi mà, sao anh thấy được chứ.]
[AAAAA: Lừa cậu thôi.]
[Cyan: ???]
Dung Tự giận quá hóa cười: [Cậu tính đọc mà không trả lời thật à?]
Lộ Thức Thanh bị nói trúng tim đen: [Không có không có tôi đang trả lời anh nè.]
Dung Tự không vạch trần lời nói linh tinh của cậu.
[AAAAA: Ừ, đừng lưu hình trong hot search, mai tôi kiểm tra album điện thoại cậu đó.]
[Cyan: QAQ! Nhưng mà Dung lão sư ơi, fans khác ai cũng có hình này, tôi mà không có mấy tấm đó trấn album thì sẽ bị mấy fan khác cười nhạo đó.]
[AAAAA: ?]
[AAAAA: Giờ tôi sẽ lên lầu kiếm cậu. Cậu nói câu này trước mặt tôi không sai một chữ thì tôi sẽ cho cậu lưu mấy tấm đó.]
[Cyan: Tôi sai rồi, giờ tôi xóa.]
Lộ Thức Thanh rất nghe lời, cậu không gian xảo như Dung Tự, đồng ý xóa thì nhất định sẽ xóa.
Dù sao cũng đã có rất nhiều ảnh chụp chung với nhau rồi, hài lòng thấy đủ rồi.
Kết thúc kỳ nghỉ, hôm sau quay lại quay phim, còn chưa hóa trang xong thì Dung Tự đã chìa tay ra với cậu.
Lộ Thức Thanh ngoan ngoãn mở khóa màn hình, giao album ra cho hắn nhìn.
Đậu Trạc ngồi cạnh khẽ nhướng mày.
Sao giống kiểm tra bạn trai thế này?
Hai người không cảm thấy có vấn đề gì thật sao?
Dung Tự không cảm thấy có vấn đề gì hết, Lộ Thức Thanh lại càng chậm tiêu.
Kiểm tra xong thì tiếp tục quay chụp.
Không còn những suất diễn hao mòn bế tắc của Triệu Trầm Tầm nữa, việc quay chụp nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Lộ Thức Thanh cũng không còn trạng thái quay xong một phân cảnh là lại ngơ ngác ngẩn ra đó thật lâu nữa.
Cứ quay như vậy đến cuối tháng, đoàn phim cũng sắp đóng máy.
Phân cảnh diễn cuối cùng của Lộ Thức Thanh là tình tiết Triệu Trầm Tầm tỉnh dậy khỏi cơn mơ.
Hoa sen trong viện đương nở rộ, tiểu hầu gia cơ thể suy nhược vừa tỉnh lại sau giấc ngủ trưa, hắn ngồi ngẩn ngơ trên giường, vô thức nhìn mấy đóa hoa sen bên ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ tới gì nữa.
Triệu Trác bưng chè đậu xanh đi vào, y nhìn theo tầm mắt hắn: “Đang nhìn gì đó?”
Triệu Trầm Tầm khẽ chớp mắt, hai hàng lệ chầm chậm rơi xuống.
Triệu Trác giật mình, y ngồi ngay bên cạnh giường lau nước mắt: “Làm sao vậy?”
Bấy giờ Triệu Trầm Tầm mới nhận ra mình đang rơi lệ, hắn lau qua quýt rồi lúng túng đáp: “Không có, chỉ là mơ thấy ác mộng thôi.”
Trên khuôn mặt của Triệu Trác lộ ra chút ý cười hiếm hoi: “Sao lại hệt như con nít vây? Mơ thấy ác mộng cũng sợ phát khóc à?”
Cảnh tượng cuối cùng dừng lại ở tư thế hai người ôm nhau.
Phần diễn của Triệu Trầm Tầm đóng máy như vậy.
Đạo diễn Lý thích Triệu Trầm Tầm nhất đoàn phim, Lộ Thức Thanh thật sự đã thổi hồn vào nhân vật này, tăng thêm không ít nét đặc sắc cho kịch bản “Trường An Ý” vốn đã xuất sắc. Ông ta vui vẻ cho Lộ Thức Thanh bao lì xì đóng máy thật to.
Sau khi chính thức đóng máy, nhân viên công tác của đoàn phim với đạo diễn Lý cùng nhau tụ tập chụp chung tấm ảnh. Lộ Thức Thanh ôm bó hoa ngoan ngoãn đứng đó, ai tới cậu cũng đều phối hợp chụp ảnh chung.
Dung Tự biếng nhác gác khuỷu tay lên vai Lộ Thức Thanh, đứng nghiêng người: “Tiệc đóng máy tối nay cậu muốn tham gia không?”
Quay phim mấy tháng nay, Lộ Thức Thanh cũng đã hơi quen thân với người của đoàn phim, từ chối cũng không tiện lắm bèn gật đầu.
Dung Tự nhướng mi: “Có thể đạo diễn Lý sẽ chuốc rượu cậu đó.”
Hắn có thể ngăn được lần một lần hai nhưng không thể lần nào cũng ngăn lại được.
“Không sao tôi uống rượu được.”
Dung Tự nhìn cậu với vẻ nghi ngờ: “Ý Lộ lão sư nói uống được là uống hai hớp rồi váng đầu thắt dây an toàn hộ tôi ấy à?”
Lộ Thức Thanh: “...”
Lộ Thức Thanh siết chặt tay, nắm chặt giấy nhựa gói bó hoa làm nó kêu sột soạt, vành tai đỏ bừng lên, cậu giải thích: “Tôi… tôi chỉ hiểu sai ý, không có say.”
Dung Tự cười khẽ.
Chơi với dân sợ giao tiếp hay ở chỗ này, đợi khi quen thân thì có thể nhắc lại hết mấy chuyện đội quần lúc trước mà chẳng cần kiêng dè chi, có được phen thú vị khác.
Sau khi đóng máy, Lộ Thức Thanh tẩy trang rồi lên xe tới chỗ tiệc đóng máy.
Diễn viên trong đoàn đông, người trong giới ai cũng biết dạ dày của Dung Tự không tốt, uống một ngụm rượu là có thể thổ huyết tại chỗ cho bọn họ xem nên dù có là đạo diễn Lý ưa chuốc rượu cũng không dám cho hắn uống.
Dung Tự híp mắt cầm nước dừa kính hết một vòng.
Con người đạo diễn Lý khá tốt, chỉ là có tật chuốc rượu trên bàn cơm, uống nhiều là kéo Lộ Thức Thanh đòi cậu uống.
Lộ Thức Thanh không quen tiếp xúc thân mật với người khác như vậy. Cậu khẽ lùi sang bên, cầm lấy ly rượu để cạnh kính lại.
Chỉ là rượu vừa vào miệng, cậu đã cảm thấy được vị ngọt ngào của nước có ga.
Lộ Thức Thanh sửng sốt.
Dung Tự đổi trắng thay đen, hắn ngồi đấy vắt chéo chân ăn trái cây, thấy Lộ Thức Thanh nhìn thì nháy mắt.
Bờ môi Lộ Thức Thanh cong lên.
Rượu chả ngon, cay đầu lưỡi. Cậu đang định dùng cách này để lấp liếm thì thấy đạo diễn Lý hét to: “Thức Thanh, ly rượu của cậu sao lại sủi bọt thế?”
Lộ Thức Thanh: “...”
Hết cách, cậu chỉ đành rót rượu, uống hết mấy ly.
Dung Tự ngồi một bên thấy thế thì mày cau ngày một chặt.
Bằng vào cái tửu lượng mấy ly đã choáng váng, đi giúp người bên ghế lái thắt dây an toàn thì giờ uống nhiều như vậy, Lộ Thức Thanh còn không chạy tới cục hàng không thắt dây an toàn hộ nữa à.
Người này cũng thật thà quá, uống mấy ly thì thoái thác đi, sao cứ vừa kêu là nâng ly thế này?
Dung Tự thầm thở dài, lúc Lộ Thức Thanh uống xong ly nữa, định ngồi xuống thì cái chân dưới bàn đột ngột móc sang, hơi đá cái ghế của cậu ra.
Lộ Thức Thanh loạng choạng.
Dung Tự nhanh tay lẹ mắt đỡ cậu dậy, cưỡng chế ôm vào lòng. Hắn làm bộ ngạc nhiên: “Lộ lão sư? Lộ lão sư sao vậy? Còn nói chuyện được không?”
Lộ Thức Thanh ngửi được cả người Dung Tự toàn là mùi nước dừa thì thoáng ngẩn người. Ngay lúc cậu định đứng dậy nói “tôi không sao, còn nói chuyện được à” thì cảm giác được bàn tay đang áp vào gáy mình khẽ dùng sức, đè khuôn mặt cậu vào lòng người nọ.
“Đạo diễn Lý chú cũng thật tình.” Dung Tự thở hắt ra, “Lộ lão sư mới bao lớn chứ, lỡ đâu uống nhiều không cao được nữa rồi làm sao? Chú coi chú làm người ta uống tới nỗi chui xuống bàn bò luôn rồi kìa.”
Lộ Thức Thanh ù ù cạc cạc, cậu cảm nhận được chỗ lồng ngực của Dung Tự nơi mình áp mặt vào khẽ chấn động theo nhịp nói chuyện của hắn, bỗng chốc quên mất phải phản bác lại.
Cậu mới uống rượu vào, cũng chưa say được, chỉ là phản ứng có chút trì độn mà thôi, huống chi cậu lại được Dung Tự ôm quá nhiều lần rồi, sớm đã thấy quen.
Đạo diễn Lý mịt mờ.
Không phải mới nãy còn ổn lắm sao, sao mới ngoảnh đi thì đã bò xuống dưới bàn rồi.
“Tôi dẫn Lộ lão sư ra ngoài trước cho tỉnh, chú xem say tới nỗi vùi vào lòng tôi luôn rồi này.” Dung Tự không đợi ai phản ứng lại cả, “Lát nữa tôi quay lại, mọi người ăn uống thoải mái nhé.”
Nói xong thì thở dài thườn thượt rồi nửa đỡ nửa ôm Lộ Thức Thanh ra khỏi phòng bao.
Đạo diễn Lý: “...”
Chắc chắn Dung Tự sẽ không thể nào quay vào lại cho người ta chuốc rượu nữa. Rời khỏi phòng bao thì hắn cũng chẳng buồn giả vờ tiếp mà dẫn Lộ Thức Thanh vào thang máy xuống thẳng dưới lầu.
Dung Tự bấm tầng B1, Lộ Thức Thanh do dự thật lâu mới lên tiếng: “Giờ đã đi rồi có phải không ổn lắm không?”
“Ừ?” Dung Tự dựa thang máy liếc nhìn cậu, “Chờ lúc bọn họ chuốc cho cậu chui xuống bàn bò thật rồi mới đi à?”
Lộ Thức Thanh chỉ đành ngậm miệng.
Dung Tự không để Tiểu Trần đưa đi, hắn lấy chìa khóa ngồi vào ghế lái.
Thấy Lộ Thức Thanh chậm rì rì trèo vào ghế phó lái, chân mày Dung Tự nhướng lên một độ nhỏ, hắn cười nói: “Lộ lão sư, thắt dây an toàn cho cẩn thận.”
Giọng điệu này vừa nghe là là biết đang trêu chọc Lộ Thức Thanh. Cậu đỏ vành tai, không thèm để ý tới hắn, đang định nhấc tay chuẩn bị gài dây an toàn thì Dung Tự ngồi ở ghế lái chợt cúi người sang, cánh tay dài của hắn lướt qua người Lộ Thức Thanh, câu lấy khóa an toàn rồi kéo nhẹ.
Tư thế quen thuộc này làm Lộ Thức Thanh bất ngờ.
Mùi nước dừa trên người Dung Tự bay sang bao phủ không gian ghế phó lái chật hẹp, dẫu biết là hắn cố ý song Lộ Thức Thanh vẫn không nhịn được nóng hết cả mặt, cậu co người về sau, muốn tránh khỏi hắn theo bản năng.
Dung Tự cười khẽ, hắn khẽ kéo mạnh dây an toàn, thu sang bên.
“Lách cách”, dây an toàn đã được cài lại.
Lộ Thức Thanh thầm thở phào.
Dung Tự lười nhác lái xe, cất tiếng nhàn nhạt: “Có qua có lại nha Lộ lão sư.”
Lộ Thức Thanh muốn giải thích, song cậu biết mình không thể nào nói thằng Dung Tự được cả, khéo còn bị trả đũa, cậu đành cam chịu không nói gì.
Lập tức Dung Tự có cảm giác đánh thắng một trận, hắn híp mắt ngồi đấy cười.
Nơi tổ chức tiệc đóng máy cách khá xa khách sạn, Dung Tự lái xe nghe nhạc hết 20 phút, cuối cùng cũng đến hầm xe của khách sạn.
Quả thật Lộ Thức Thanh uống có hơi nhiều, chỉ bấy nhiêu thời gian mà cậu đã mơ màng dựa ghế thiếp đi.
Dung Tự đỗ xe xong thì nhẹ nhàng vỗ vào vai Lộ Thức Thanh.
“Thức Thanh? Đến nơi rồi.”
Lộ Thức Thanh ngồi mãi mới tỉnh lại, cậu chậm chạp nhìn vào Dung Tự không rời mắt, lát sau mới từ từ “à” một tiếng rồi giơ tay tháo dây an toàn.
Sau 20 phút, tác dụng của rượu cũng đã đuổi tới, ngón tay của cậu chọc vào khóa mãi mà vẫn không trúng, chỉ đành ngửa đầu lên nhìn Dung Tự với ánh mắt ngóng trông: “Dung lão sư, cứu với.”
Nói câu này ra không có tí do dự nào, khác hẳn vẻ rối rắm ngượng ngùng, không muốn phiền người ta giúp mình ngày thường.
Dung Tự cũng không nghĩ nhiều, ngón tay ấn lên, dây an toàn chầm chậm rút về.
Lộ Thức Thanh ngồi ở ghế phó lái, cậu cũng không chủ động xuống xe, một hai phải đợi Dung Tự tới mở cửa xe hộ mới chếnh choáng kéo tay Dung Tự để bước xuống.
Dung Tự cười nói: “Cậu mà uống say là phải có người ở cạnh trông, không tôi sợ cậu lại mơ mơ màng màng bị người ta bán mất.”
Không biết Lộ Thức Thanh nghĩ thành gì mà nhanh chóng lắc đầu, thay Dung Tự đính chính: “Dung lão sư sẽ không bán tôi đâu.”
Dung Tự bật cười.
Lộ Thức Thanh theo Dung Tự về phòng, vừa tới nơi thì đã cắm đầu ngã xuống sô pha.
Dung Tự không ngờ cậu lại say bí tỉ như vậy, bất đắc dĩ đỡ cậu nằm nghiêng lại thật ngay ngắn.
Lộ Thức Thanh uống rượu sẽ hiện lên mặt, khuôn mặt đỏ ửng, thậm chí vành tai với cổ cũng phiếm hồng.
Cậu nằm co ro trên chiếc sô pha mềm mại, hai chân gập lại, nom như chú mèo nhỏ yên tĩnh ngủ say vậy. Mái tóc mảnh dài ngổn ngang rủ xuống, che khuất gương mặt của cậu, có thể trông thấy lông mi đen nhánh thấp thoáng giữa mái tóc. Dung Tự đặt ly nước trên chiếc bàn bên cạnh, hắn không dám để kẻ say ở một mình mới ngồi xuống bên cạnh, gửi tin nhắn cho Châu Phó.
Ngay lúc Dung Tự đang gõ tin, Lộ Thức Thanh mơ màng duỗi chân, suýt nữa đã đá bay điện thoại của hắn. Dung Tự cũng không so đo với con mèo say rượu làm gì.
Vừa nhặt điện thoại lại thì thấy Lộ Thức Thanh mới nãy còn ngủ khì đã mở mắt tỉnh lại.
Dung Tự cầm ly nước bên cạnh đưa cho cậu: “Tỉnh rồi à, uống chút nước… ối.”
Còn chưa nói xong, Lộ Thức Thanh bỗng đột ngột mở to mắt, nhổm dậy khỏi sô pha, mù mờ nhìn hắn rồi ướm gọi.
“Dung Tự?”
Hiếm khi nghe cậu gọi thẳng tên mình, Dung Tự thấy mới mẻ lắm: “Ừ, là tôi.”
“Dung Tự!” Lộ Thức Thanh lại kêu ra tiếng, gương mặt cậu hiện lên vẻ mừng rỡ vô cùng, cậu kêu to: “Anh Châu! Anh Châu em thấy Dung Tự nè! Dung Tự tới nhà em!”
Dung Tự: “...”
Quỷ gì đây?
Lộ Thức Thanh kích động không thôi, cậu trông mong nhìn hắn, ánh mắt đẹp đẽ tan rã như phóng tia laser vậy: “Dung Tự Dung Tự, em có một hai ba… bốn, năm sáu chục tấm poster, anh kí tên hết cho em được không?”
“Được.”
Lộ Thức Thanh vừa nghe Dung Tự đồng ý thì đã vui tới nỗi nhảy cẫng, cậu hớn ha hớn hở định bụng đi lấy số poster quý báu mà mình tàng trữ. Cơ mà cậu quên mất mình đã uống say, vừa đứng dậy đầu đã thấy choáng, cả người ngã lại xuống sô pha, bịch một tiếng.
… May mà sô pha mềm đấy, không thì sau ót cậu kiểu gì cũng có một cục u.
Dung Tự sợ cậu ngã xuống lại bị gì đấy mới vội đứng dậy đỡ.
Lộ Thức Thanh nhảy dựng, cậu nhìn Dung Tự vuông góc 90 độ với mình thì hoảng hốt giơ tay về phía hắn: “Dung Tự, không sao chứ? Sao lại ngã rồi? Sô pha nhà em có hơi vướng chân, anh không bị thương chứ? Em em đỡ anh dậy!”
Dung Tự: “?”
Rõ là đầu óc của Lộ Thức Thanh đã bị hơi rượu chiếm cứ, cậu nói chuyện câu trước câu sau chẳng ăn nhập gì với nhau cả, lại buồn cười đáng yêu hơn ngày thường nhiều.
Tự Lộ Thức Thanh đã không bò dậy được mà vẫn cố gắng phải đỡ Dung Tự lên. Dung Tự dở khóc dở cười kéo người ngồi dậy. Thật không ngờ sau khi Lộ Thức Thanh say mèm thì lại hoạt bát thế.
Chơi vui ghê.
“Uống chút nước đi.” Dung Tự đỡ cậu dậy rồi đưa cho ly nước, “Chờ cậu tỉnh rượu rồi tôi sẽ ký tên cho cậu.”
Lộ Thức Thanh cắn vành ly, cậu hút mấy ngụm nước ấm, ánh mắt nhìn Dung Tự cứ như lén lút nhưng thật ra là rất quang minh chính đại. Cậu sợ hắn chạy mất.
Dung Tự nghiêng mái đầu nhìn cậu, thấy cậu say khướt, trạng thái giờ là mặc người nắn bóp thì chợt nảy ra ý xấu. Hắn cười mỉm nói lời khách sáo: “Lộ lão sư là fan của tôi thật à?”
Lộ Thức Thanh gật đầu như gà con mổ thóc: “Đúng á đúng á đúng á!”
Dung Tự quăng mồi câu chú mèo say: “Vậy tài khoản phụ dùng để đu idol của Lộ lão sư là gì thế? Nói với tôi, tôi follow lại cho.”
Đầu óc Lộ Thức Thanh chậm mấy nhịp, cậu cắn vành li, ngơ ngác nhìn hắn thật lâu. Hình như đầu óc hỗn độn và tia lý trí sau cùng đang gào thét giằng co với nhau.
“Nói với anh ấy đi, idol sẽ follow lại đó!”
“Đừng mà a a a a a!”
Hai cái suy nghĩ “Follow lại follow lại” “Đừng mà đừng mà” nhét đầy đầu óc vốn đã đặc sệt của Lộ Thức Thanh. Cậu duy trì biểu cảm “si ngốc.jpg” hồi lâu mới mê mang đáp: “Từ chối…”
Mới nói có hai chữ thì đột nhiên bị sặc, ho xé ruột xé gan.
Dung Tự day trán.
Miệng cũng kín ghê, đã say tới nước này rồi mà vẫn từ chối trả lời.
Lộ Thức Thanh ho mãi rồi mới thả ly nước xuống, đầu óc chuếnh choáng quên mất vấn đề mà Dung Tự mới hỏi khi nãy, cậu nghĩ tới đâu thì nói tới đó, trông đáng thương lắm cơ: “Dung lão sư, em lưu 10 tấm ảnh chụp liên tục đó vô album được không?”
Dung Tự ngẩn người.
Mười tấm ảnh chụp liên tục đó đã truyền khắp các trang mạng, thậm chí fan hâm mộ còn set nó làm ảnh siêu thoại, cả một đống meme rải khắp nơi.
Dung Tự cũng chỉ “kiểm tra bạn trai” vào cái hôm tin tức tràn lan ấy thôi, từ đó về sau cũng là vò mẻ không sợ sứt. Ấy vậy mà Lộ Thức Thanh lại ngoan ngoãn như vậy, nói không cho lưu là không lưu thật.
Dung Tự mềm lòng rồi, hắn cảm thấy mình chẳng ra làm sao cả. Ngay lúc hắn đang định nói “cậu thích lưu thì lưu đi” thì Lộ Thức Thanh đột nhiên vươn tay kéo tay áo sơ mi của hắn: “Dung lão sư, fans khác ai cũng có hình này trấn album, em mà không có thì sẽ bị người khác chê cười, năn nỉ anh đó.”
Dung Tự: “...”
Mấy lời lẽ cợt nhả thế này, cho có 100 lá gan Lộ Thức Thanh cũng không dám nói ra, say rượu rồi là quen miệng như đã nói 800 lần ấy.
Uống tí rượu là có thể kích phát bản tính thế à?
Dung Tự bật cười, hắn thuận tay vén tóc mái của Lộ Thức Thanh sang bên.
“Thích mấy tấm ảnh đó tới vậy à?”
Lộ Thức Thanh ngơ ngác nhìn Dung Tự, lát sau cậu mới hiểu được ý hắn.
Cậu không trả lời ngay mà bò sang bằng cả tay với chân. Lúc bình thường, đến cả ở gần cậu cũng cuộn người như con chim cút, giờ lại chủ động dựa gần, gần tới nỗi gần như áp vào mặt của Dung Tự.
Dung Tự ngừng thở trong vô thức.
Lộ Thức Thanh mờ mịt nhìn hắn hồi lâu rồi chợt thủ thỉ: “Không thích ảnh chụp, thích anh.”
Dung Tự sững sờ.
Rõ ràng trước kia hắn rất thích trêu Lộ Thức Thanh, lần này không dưng lại có cảm giác mất tự nhiên.
Còn chưa đợi Dung Tự kịp phản ứng, đôi mắt của Lộ Thức Thanh đã như được phủ lớp hơi nước mỏng manh, vô cớ kết thành một thứ cảm giác yêu thích đậm màu.
Lộ Thức Thanh lộ ra nụ cười: Nụ cười này khác hẳn lúc quay phim thường ngày, là nụ cười thẹn thùng lại xinh đẹp trêu ngươi.
Người say rượu nào có bất an xấu hổ như ngày thường mà mạnh dạn bày tỏ sự yêu thích.
Lộ Thức Thanh ngửa đầu lên, thủ thỉ thêm lần nữa.
“Thích anh lắm.”
Bỗng chốc đồng tử trong mắt Dung Tự khuếch trương.
Lộ Thức Thanh nói xong, hình như hơi rượu lại xộc lên, cậu hoàn toàn không ý thức được câu nói ấy có chỗ nào mờ ám cả, chi ủ rũ ngã tới trước, cả người rúc trọn vào lòng của Dung Tự rồi nhắm mắt lại, thư thái chìm vào giấc ngủ.
Gian phòng yên tĩnh như đòi mạng, tựa như chỉ có tiếng tim đập của hai người khẽ vang.
Hầu kết khẽ trượt lên xuống, bỗng dưng trong miệng Dung Tự có chút khô nóng, con tim trong lồng ngực cũng vô cớ tăng tốc nện bình bịch. Dung Tự cụp mắt nhìn người đang ngủ say trước ngực mình, bất giác hắn có một cảm giác bất an, thoát khỏi khống chế của mình.
Hình như bên tai vẫn còn thì thầm câu…
“Thích anh lắm.”
Dung Tự khẽ thở dài, trong đầu hắn chợt nảy ra một ý nghĩ.
Phải chăng sự yêu mến mà Lộ Thức Thanh dành cho hắn…
Không phải hoàn toàn là tình yêu mà fan mộ dành cho thần tượng của mình?