Đừng Có Học Hư

Chương 59: Tết dương vui vẻ



Chương 59: Tết dương vui vẻ

Tên ID mới là Chối chối lắm cute phô mai que của Tờ Ự nè!

Chối lão sư bận bịu cả chiều, cuối cùng cũng dọn đồ đạc gần xong.

Quà tặng sinh nhật Dung Tự thì Lộ Thức Thanh đã mua sẵn từ trước, cậu cầm chiếc hộp nhỏ đi tới biệt thự cách vách, cố gắng vận khí bấm chuông cửa.

Chắc là Dung Tự đang bận nên gửi tin nhắn.

[AAAAA: Mật mã 3105, vào trong đi.]

Lộ Thức Thanh được chiều như vậy lại đâm ra sợ.

    

Thế mà lại nói cả mật mã biệt thự cho cậu biết.

Đã hơn 6 giờ, bạn bè của Dung Tự cũng tới gần hết, giờ đang uống rượu xem phim trong phòng khách.

Lộ Thức Thanh vào trong thì thấy hơi sợ.

Khí chất của Dung Tự chẳng ra sao cả, nhìn giống tên vô lại hư hỏng quanh năm lăn lộn ở nơi như quán bar. Song qua lại lâu mới phát hiện, thực tế hắn không hút thuốc không rượu chè, tiệc sinh nhật cũng nhạt nhẽo như bạn bè liên hoan ngày thường.

Dung Tự nói có 5 6 người bạn tới, Lộ Thức Thanh nhìn trong phòng khách cũng chỉ biết Đậu Trạc và Đỗ Lâm.

Tính thêm Lộ Thức Thanh nữa mới là 4. 

Dung Tự đang làm đá bào trong bếp: “Thức Thanh qua đây, qua đây làm cái này giúp tôi.”

Lộ Thức Thanh với khách khứa nhìn nhau chào hỏi, vốn đã mất tự nhiên, cậu nghe Dung Tự gọi thì như trút được gánh nặng, ù té chạy vào bếp. 

Lộ thiếu gia chưa từng làm gì, quen với Dung Tự rồi thì lần nào cũng nhanh chân chạy vào bếp.

“Tôi làm cái gì được?” 

Dung Tự: “Há miệng.”

Lộ Thức Thanh còn chưa kịp suy nghĩ thì miệng đã nghe lời mà há ra. 

Dung Tự đút muỗng đá bào trái cây vào miệng cậu rồi cười hỏi: “Giúp tôi nếm thử xem có ngọt không, có cần thêm mật hoa quế không?”

Lộ Thức Thanh “ồ” một tiếng, ngoan ngoãn nuốt thử: “Thêm chút đường nữa đi.”

“Ừ.”

Trong phòng khách vang lên tiếng của Đỗ Lâm: “Đậu Trạc, mắt cậu bị làm sao vậy?” 

“Trợn trắng tới ót nên tạm chưa trả về ngay được, kệ em đi.”

Dung Tự coi như không nghe thấy, hắn bỏ thêm mấy thìa nước đường đỏ. Thấy Lộ Thức Thanh thích ăn còn bỏ riêng mật hoa quế và cánh hoa hồng cho cậu. 

Sửa soạn gần xong, Lộ Thức Thanh còn muốn bê hộ ra thì Dung Tự đã lấy khay gỗ bê ra hết, còn khẽ huých vai vào người cậu. 

“Khỏi đi, đi nào.”

Lộ Thức Thanh đành nghe lời, cầm chiếc thìa sứ màu cam đi theo ra. 

“Hôm nay tôi là thọ tinh, mấy người thì hay rồi, tới không giúp một tay còn ngồi đó chờ cái ăn dâng tận miệng.”

Dung Tự đặt đá bào lên bàn trà, thấy hai người ngồi ngả nghiêng khoanh chân trên thảm nói chuyện, hắn cũng kéo gối đầu qua đưa cho Lộ Thức Thanh, kêu cậu ngồi bên cạnh mình.

Đỗ Lâm: “Đừng nhúc nhích! Đó là giấm không phải nước đường! Vướng tay vướng chân, ra chỗ mát ngồi đi!” 

Đậu Trạc: “Ông khuấy như vậy còn ra cái quỷ gì không? Xấu đui! Ông cũng biến giùm đi!”

Dung Tự: “...”

Lộ Thức Thanh tò mò nhìn sang.

Đậu Trạc chu đáo giải thích với cậu: “Dung lão sư hay bắt bẻ lắm, lại còn mắc chứng ám ảnh cưỡng chế. Nhà bếp là thánh địa bất khả xâm phạm của hắn, lần nào bọn này tới muốn vào giúp, chưa đầy 30 giây đã bị hắn chửi dạt ra bằng 108 thứ lý do.”

Dung Tự lười nhác hỏi: “Đó là vì mấy người chỉ làm rối thêm. Chứ không sao tôi không mắng Thức Thanh hả?” 

Đậu Trạc cười mỉm, thầm nhủ là vì ông thấy sắc nên nảy lòng tham.

    

Theo lý thì Dung Tự cũng xem như đỉnh lưu giới giải trí, tiệc sinh nhật phải tổ chức long trọng náo nhiệt. Cái kiểu qua lại tự nhiên lại mang không khí gia đình làm Lộ Thức Thanh có cảm giác mịt mờ.

Đây là mừng sinh thật sao?

Dung Tự dựa vào sô pha, tập trung tinh thần xem phim.

Không cần quá mức quan tâm tâm trạng của kẻ khác, không phải xã giao càng không phải đứng trước ánh nhìn chăm chú của vô số người, Dung Tự chưa bao giờ có khí chất thong dong thả lỏng như giờ phút này đây.

Lộ Thức Thanh ngẩn người. Thấy Đỗ Lâm và Đậu Trạc đều đang tập trung tinh thần xem phim, cậu khẽ sờ vào túi mình, lấy hộp quà ra, cất giọng nói khẽ. 

“Dung lão sư, sinh nhật vui vẻ.” 

Dung Tự sửng sốt một chốc rồi nhận lấy hộp quà, mở ra ngay. 

Bên trong là một viên kim cương thật to.

Lộ Thức Thanh có thể lấy nó làm quà tặng sinh nhật thần tượng mình thì hẳn nhiên giá trị không hề nhỏ. 

Dung Tự thấy cậu lén la lén lút thì cũng đè thấp tiếng cười: “Tôi chỉ tặng con gấu bông thôi mà Lộ lão sư tặng lại cái này, thiệt quá đấy.” 

Lộ Thức Thanh khựng tay. 

Cậu không biết tặng quà sinh nhật cũng có loại quy tắc này nữa, chỉ là cảm thấy vật quý giá mới có thể bày tỏ tấm lòng của mình với Dung Tự theo bản năng mà thôi. 

Không đợi Lộ Thức Thanh hoảng hốt, Dung Tự lại nhích tới gần, gần như là áp vào bên tai cậu, cất tiếng nói khẽ: “Lần sau tôi sẽ ký tên gửi… Cởi lão sư nhiều hơn mới được.”

Lộ Thức Thanh: “...” 

Lộ Thức Thanh lại sắp đun nước tới nơi, mặt nóng hầm hập, gần như là vùi đầu vào ngực.

    

Phim đến cảnh cao trào, Đậu Trạc vỗ mạnh lên bàn, đưa ra đánh giá: “Ông xem tên này ngả ngớn đến tận trời như vậy còn nghĩ bé bí ngô thích mình nữa, sớm muộn gì cũng có ngày lật xe cho xem.”

Dung Tự: “...” 

Vòng vo quanh co chửi người ta chứ gì? 

Tiệc sinh nhật của Dung Tự có thể xem như “nước lã đạm bạc”, ăn đồ ăn vặt, xem phim xong cũng đã hơn 8 9 giờ, bánh kem đặt bên ngoài cũng được giao tới.

Đỗ Lâm ra cửa lấy bánh kem, cô để bánh lên bàn trà, nhìn ngó một chút mới thắc mắc: “Không phải cậu thích bánh chocolate à? Sao hôm nay lại đặt bánh trái cây thế?”

Dung Tự tùy ý: “Đổi khẩu vị ấy mà.”

Lộ Thức Thanh ngồi cạnh sửng sốt rồi ngại ngùng cúi đầu, cảm thấy hơi có vẻ tự mình đa tình. 

Thổi nến cắt bánh xong, Lộ Thức Thanh ngồi đó cắn từng miếng nhỏ, lắng nghe ba người chuyện trò.

Đậu Trạc không thích mấy món ngọt ngấy lắm nhưng vẫn nể mặt thọ tinh, gồng mình ăn chúng: “Ông mới nghỉ có một ngày đã vào việc ngay. Mai lại phí não với show “Tạo vật”... Ông có kịch bản không?”

Dung Tự thuận miệng đáp: “Xem như biến thể của trò bí ẩn giết người, tham gia vào cốt truyện, gánh nhiệm vụ sống tới cuối, tìm ra hung thủ thật sự. Nếu có kịch bản thì chẳng còn gì hay ho cả.”

Đậu Trạc cau mày: “10 người 7 đêm. Đừng nói ngay đêm đầu ông đã bị xử rồi nhé?”

Dung Tự khịt mũi: “Yên tâm đê, Sherlock Tự không dễ chết thế đâu.”

“Sherlock Tự? Ông á?” 

“Lại chả.” Dung Tự như có như không liếc nhìn Lộ Thức Thanh đang ngoan ngoãn ăn bánh kem, có ý định hướng, “Năng lực suy luận của tôi nghịch thiên, mấy show cân não nắm chắc như lòng bàn tay.”

Đậu Trạc nghe là biết hắn chém gió.

Lộ Thức Thanh lại không nhận ra, cậu tập trung ăn dâu tây, dâu tây ngọt tới nổi hai mắt híp cả.

    

Mấy người trò chuyện tới 9 giờ hơn thì giải tán. 

Quay phim liên tục nửa năm năm ròng, chỉ có một ngày nghỉ, Dung Tự cũng được thả lỏng rất nhiều.

Hắn ngáp một cái, lười nhác tiễn Đỗ Lâm với Đậu Trạc về, lại cong mắt nói với Lộ Thức Thanh: “Khoảng thời gian này cậu không có lịch trình nhỉ.” 

“Không có.” 

“Tốt lắm.” Dung Tự cười đáp, “Nghỉ ngơi cho tốt, trước đó tôi có nói tìm chuyên gia dinh dưỡng, tìm được chưa?” 

Lộ Thức Thanh gật đầu: “Anh Châu tìm rồi.”

Dung Tự có cảm giác ra ngoài chơi lại không thể nào yên tâm chú mèo còn ở nhà. Lòng có cảm giác này, chính hắn còn thấy buồn cười.

“Trễ lắm rồi, nhanh về nghỉ đi.” 

Lộ Thức Thanh ôm nửa chiếc bánh kem còn chưa ăn hết, cậu hơi ngại kiểu ăn xong còn gói mang về này: “Vậy tôi về đây.” 

Dung Tự suy nghĩ rồi bổ sung thêm: “Có thể cả tuần tôi không về đây, cậu nhớ mật khẩu biệt thự nhé, nếu có thời gian thì giúp tôi tưới nước đám hoa trong sân, được không?” 

“Được chứ được chứ.”

“Ngủ ngon.”

Lộ Thức Thanh lưu luyến rời đi.

    

Chắc có lẽ lúc trước đã mất hết mặt mũi trước mặt Dung Tự, hôm nay lại bình thản ra về, nói tạm biệt, Lộ Thức Thanh bỗng có cảm giác đạt được thành tựu, cậu vui vẻ chạy vào nhà, gần như nhảy chân sáo.

Một năm này cậu đã trưởng thành hơn rất nhiều, đã không còn gì có thể khiến cậu đội quần nữa. 

Lộ Thức Thanh về nhà khóa cửa lại, thả bánh kem vào tủ lạnh. 

Rốt cuộc ngày mai đã có thể ngủ nướng, Lộ Thức Thanh quyết ý đêm nay sẽ thức trắng. Tắm táp xong, cậu không suy nghĩ gì, ngồi lướt xem một đống video hài hước. 

Đang cười hềnh hệch thì wechat phụ chợt nhảy ra tin nhắn. 

   

[Tiểu tỷ tỷ quản lý: Chối lão sư (Meo meo cười chứ meo meo không nói chi.jpg)]

[Chối lão sư: Đừng gọi tớ là Chối lão sư, chờ qua 0 giờ tớ đổi tên rồi.]

[Tiểu tỷ tỷ quản lý: Để tớ thống kê, “Từ chối yêu đương với Dung Tự”, “Từ chối nắm tay Dung Tự”, “Từ chối nụ hôn sâu kiểu Pháp với Dung Tự”. Shh, chả có nhẽ năm nay đổi thành “Từ chối DOI với Dung Tự”? Cháy thế Chối lảo xư!]Doi là do và i, do là làm, =)))

[Chối lão sư: ???]

[Chối lão sư: Là sửa thành ID bình thường!]

[Tiểu tỷ tỷ quản lý: Ố ồ, đã ngần ấy năm rồi còn sửa cái gì, có sửa thành cái gì thì cậu vẫn cứ là Chối lão sư tuyệt nhất của bọn tớ. (Thâm tình.jpg)]

Lộ Thức Thanh lảng sang chuyện khác: [Tìm tớ là chúc mừng sinh nhật có vấn đề hả?]

[Tiểu tỷ tỷ quản lý: Khum khum khum! Chúc mừng sinh nhật rất thành công, lần nữa cám ơn Chối đại nhân! Tớ tới là để báo cho cậu một tin cựccc kyỳyyyy tốttttt, Chối lão sư ngồi chắc chưa? Đừng té ghế đó.]

[Chối lão sư: Yên tâm, tớ nằm trên chiếc giường 100 mét vuông, đảm bảo không té.]

[Tiểu tỷ tỷ quản lý: Thì là mấy năm qua Chối lão sư tiêu phí nhiều như vậy, Hội hậu viện bọn này với phòng làm việc đều rất cảm kích cậu nên năm nay mới nghĩ cách mưu cầu phúc lợi cho cậu.]

Lòng Lộ Thức Thanh thịch một tiếng.

Năm ngoái “Tiểu tỷ tỷ quản lý” “mưu cầu phúc lợi” cho, ngoảnh đầu lại cậu nhận được dòng “Chối lão sư mặc cái quần vào đi bạn ei”.

Năm nay lại nữa hả? 

Lộ Thức Thanh cứ có dự cảm xấu, cậu ướm hỏi: [Phúc lợi gì?]

Tiểu tỷ tỷ quản lý còn đang nhập thì Lộ Thức Thanh đã thấy có tin nhắn nhắc nhở xác nhận bạn bè nhảy ra.

[Tu muốn thêm bạn vào danh sách bạn tốt thông qua chia sẻ danh thiếp bạn bè~]

Lộ Thức Thanh bàng hoàng, cậu nhìn chòng chọc cái ảnh đại diện quen thuộc kia rồi đột ngột bật dậy khỏi giường, kinh ngạc không dám tin vào mắt mình.

Tu?

Dung Tự?!

Sao tự dưng Dung Tự lại add tài khoản phụ vậy nèeeeeeee!

    

Lộ Thức Thanh sợ tới nỗi bò khắp giường

[Tiểu tỷ tỷ quản lý: …. Bọn này liên lạc nhân viên của phòng làm việc, nghĩ hỏi xem có thể để Dung Tự phát phúc lợi cho cậu không? Follow lại weibo kiểu kiểu vậy á, không thì trả lời cmt like gì đấy, không ngờ bên Dung lão sư dễ nói chuyện ghê, không chỉ follow lại còn chủ động hỏi danh thiếp của cậu.]

Lộ Thức Thanh: “?”

[Tiểu tỷ tỷ quản lý: Ha ha ha có phải niềm vui bất thình lình không? Hội hậu viện còn chưa ai add wechat Dung lão sư đó, cái này là Chối lão sư nên có đó!] 

Lộ Thức Thanh trống rỗng.

Nên có cái gì cơ? Báo ứng ấy hả?

Lộ Thức Thanh thấy may vì hồi ấy nhớ đu idol bằng tài khoản phụ, không thôi ngày Dung Tự add wechat cậu cũng là ngày cậu lộ tẩy rồi. 

Nhìn giao diện xác nhận bạn tốt, Lộ Thức Thanh ngây ra thật lâu, cuối cùng cậu hít sâu một hơi, run rẩy bấm vào đồng ý xác nhận. 

Dung Tự nhiều việc, thường thì sẽ không chuyện trò với fan bao nhiêu, chỉ cần hắn không nói thì có thể trôi xuống…

Mới vừa nghĩ thì Dung Tự đã gửi tin sang. 

[Tu: Chào buổi tối Chối lão sư, tiếp ứng mừng sinh năm nay rất có lòng, vất vả tiêu tốn rồi.]

Lộ Thức Thanh do dự thật lâu, cậu chợt có lại cảm giác căng thẳng, con tim nện điên cuồng khi gặp Dung Tự vào năm ngoái. 

Cậu nuốt cơn khô khốc trong cổ họng xuống, nằm trên giường thay đổi 180 tư thế, còn lên weibo sửa ID có chữ liên quan đến thần tượng lại dễ thương của dân đu idol với tốc độ ánh sáng.

Suy nghĩ một chút, cậu lại sửa tên wechat tương ứng, không muốn để lộ mình là fanboy, cũng là muốn sửa chữa ấn tượng buông thả của mình trong lòng Dung Tự. 

[Chối chối lắm cute phô mai que của Tờ Ự nè: Cưa cưa lại add wechat em nè! Vui nhắm! Cưa cưa khách sáo nè, sinh nhật vui vẻ nhoa! Chụt chụt chụt!]