Trần Luân từ xa đi đến, thấy Mỹ Lam ngồi bệch xuốn đất, cuối đầu khóc. Lo lắng chạy tới hỏi. Nhưng vừa tới anh đã nghe được những âm thanh ở trong phòng và cũng biết nguyên do. "À, cô Mỹ Lam. Lúc nãy tôi đi lấy hồ sơ nên không biết cô đã lên. Cô có muốn uống một tách trà cho ổn hơn không?" Mỹ Lam do dự một chút, rồi cũng gật đầu đồng ý. Với lại cô cũng không muốn ngồi ở đây chút nào. "Đây là trà của cô. Còn đây là khăn lạnh, cô để lên mắt cho đỡ sưng đi." Vì Mỹ Lam khóc nên đôi mắt của cô có chút hưng và đỏ. "Anh ấy thường như vậy sao?" Mỹ Lam che khăn lên mắt, hỏi. "À cái đó, tôi cũng không biết nói sao. Nhưng Boss là một thương nhân giàu nổi tiếng cũng đẹp trai, nên nhiều hoa bướm bên ngoài cũng là chuyện bình thường." Anh không muốn nói nhiều sợ sẽ làm Mỹ Lam buồn. "À, tôi còn phải đi lấy hồ sơ, cô ngồi đây, đợi Boss đi. Tạm biệt cô." Trần Luân vừa nhớ ra mình còn có việc, với lại biết là Mỹ Lam lúc này muốn ở một mình. Sau khi Trần Luân đi. Cô vẫn ngồi yên ở đó. Đúng vậy, anh ta là một thương nhân vừa giàu có, vừa đẹp trai sao lại không có người tình bên ngoài chứ. Nước mắt cô cứ như một chuỗi ngọc trai bị đứt dây, cứ rơi không ngừng. Cô đi vào nhà vệ sinh để rửa mặt cho tỉnh táo hơn. Đúng lúc cô quay lại, cô thư ký lúc nãy trong phòng với anh bước ra. Cô ta liếc xéo cô, cố nối lỏng cổ áo của mình ra, làm lộ những dấu hôn đỏ chi chít, và đôi môi bị lem son. "Cô có phải cái cô Mỹ Lam gì không. Nếu phải thì anh Sâm kêu cô kìa." Cô thư ký lộ vẻ chán ghét, và gọi thẳng tên thân mật của anh. Cô mặc kệ cô ta tỏ thái độ gì, nói gì. Đứng dậy bước vào. Cảnh Sâm đang chỉnh trang phục lại. Cảnh Sâm chỉnh trang phục xong thì ngồi xuống ghế, ra lệnh."Lại đây!" Cô có chút chần chừ, "Điếc sao?" Nghe anh mắng giật mình nhanh chóng bước đến. Anh bất ngờ ôm chặt cô vào lòng. Tham lam hít mùi hương dễ chịu trên người cô. Vì mấy bữa nay anh không thể ngủ an giấc, vì khi nhắm mắt lại nghĩ tới cảnh cô lên giường với đàn ông khác, cảm giác đó rất khó chịu. Cô lúc đầu có chút vui mừng, vì có cảm giác anh nhớ cô. Nhưng khi ngửi được trên người anh có mùi nước hoa của cô thư ký lúc nãy, cô lại đẩy anh ra. Cô cứ đẩy anh ra làm anh tức giận. Chỉ có một ngày thôi mà đã chán ghét tôi rồi sao? Anh còn định có lòng tốt định dẫn cô đi ăn trưa. Vì sự áy náy đưa cô cho người đàn ông khác vậy mà, cô ta không muốn.