Đừng Để Mất Người Yêu Bá Đạo

Chương 30



Edit + beta: sxdnp

~ 1022 ~—————

Nhị Bàn ngồi vắt chéo chân, giống một con mèo béo nằm vắt vẻo trên ghế gaming, ăn snack khoai tây.

Cùng lúc, cậu ta cũng không quên dành ra một ít thời gian để mở livestream, cùng đạn mạc nổ pháo.

"Này này, ban quản trị đâu? Người này dám bảo tôi béo! Nhanh nhốt cậu ta vào phòng tối!" [1]

"Thật không biết nói chuyện, thế nào gọi là béo? Như tôi đây gọi là cục thịt hạnh phúc."

"Đúng vậy, là vì dạo gần đây bọn tôi quá rảnh rỗi, sau đó tôi mới có thời gian để vỗ béo."

"Ý gì vậy? Chơi dở tệ? Cậu không thấy mấy hôm nay Bàn gia tôi anh dũng thế nào à? Nếu không phải vì tôi vô tư cống hiến, làm gì có chuyện mid và xạ thủ đại sát tứ phương? Tôi chính là người hùng vô danh phía sau anh hùng!"

"Có muốn nhìn thấy đội trưởng không... không cho xem, ứ cho xem đấy, mấy người là fans giả, mịa nó."

"Không chuyên nghiệp... tôi vừa chơi game vừa ăn snack là không chuyên nghiệp? Chuyện như thế này với chuyện cậu đi vệ sinh giống nhau, ít khi thấy chuyện lạ." Nhị Bàn kiếm một lý do hợp lý để vớt vát.

Vừa hay, màn hình hiện lên thông báo trận đấu sắp bắt đầu, Nhị Bàn tiện tay nhấn vào.

Âm thanh trò chơi vang lên, tiếng Nhị Bàn điên cuồng chửi rủa cũng biến mất.

Thẩm Hi ngồi đối diện cậu ta luôn bày ra kết giới cấm người khác làm phiền, lười biếng chớp mắt, cảm thấy cả thế giới đều trở nên yên tĩnh.

Đến hôm nay, thời gian thi đấu đã trôi qua hơn nửa.

Đội WKY liên tiếp giữ vững thành tích của mình ở nhóm C, điểm tích lũy cũng vượt lên vị trí thứ hai, cơ bản có thể nắm chắc việc có tên trong danh sách tham gia vào mùa giải tiếp theo.

Điều này làm cho rất nhiều hater bị nghiệp quật, cũng làm cho các thành viên của WKY trở nên vô cùng vui mừng.

Không khó để hiểu vì sao Nhị Bàn lại khoe khoang như vậy trên livestream.

Bây giờ, chỉ cần gắn cho cậu ta một cái đuôi, là đã có thể khởi động trạng thái phấn khích cực độ.

Nhưng mọi thứ đều phải có giới hạn.

Không ai chịu được cảnh Nhị Bàn kích động, cả ngày mặt mày hồng hào, giống như ăn phải hai cân đậu vui vẻ vậy.

Tốc độ tay vô cùng hưng phấn nhưng không thể hiện ra trong thao tác của cậu ta, lại còn bành trướng đem tướng chơi thử đưa vào bể tướng, các loại tướng hỗn tạp gì đó.

Kèm theo mở được kỹ năng cà khịa người khác, chém liên tục.

Có thể so sánh với tạp âm tinh thần.

May là, khi Nhị Bàn livestream chơi game thì sẽ không tùy tiện đọc bình luận

Sau đó thì nghỉ ngơi một lúc.

Nói như vậy, yêu cầu đối với một streamer chuyên nghiệp thì phải luôn luôn tương tác với người hâm mộ; còn đối với streamer là game thủ, vì cần phải giữ vững độ tập trung trong thời gian dài, nên rất khó để vừa chơi game vừa đọc bình luận.

Đặc biệt là tuyển thủ chuyên nghiệp như bọn họ, khi không chơi game thì sẽ tương tác với người xem.

Nhưng mà, Nhị Bàn là người bình thường sao?

Có khó khăn thì chúng ta phải vượt khó! Giải quyết khó khăn!

Trò chơi vừa bắt đầu được hai phút, Nhị Bàn đã bắt đầu chửi rủa, vang vọng khắp căn cứ WKY.

Thẩm Hi: ......

Đây, mới hai phút đã chết?

Thẩm Hi nhíu mày.

Động tác không chậm chút nào, trong lòng âm thầm tính toán thời gian tung ra chiêu cuối, liền chờ đến đúng lúc thì nhảy ra, tung chiêu ra trước mặt đối thủ, một phát lấy đi mạng của tướng bên đối phương.

Nhìn thấy chiêu cuối chỉ còn một giây nữa là có thể dùng, thì Nhị Bàn ngồi đối diện đột nhiêu kêu một tiếng.

Tiếng động long trời lở đất.

Thẩm Hi giật mình, vị trí của chiêu cuối hơi lệch một chút, để cho tướng địch còn chút máu chạy mất.

Thẩm Hi: ......

Thẩm Hi mím môi, giữ chặt con chuột trong tay, mới nén xuống được sự mất kiên nhẫn trong lòng.

Nhưng mà có người còn bùng nổ nhanh hơn anh.

Cơ Trưởng vịn ghế đứng lên, ném cái gối ôm trong tay vào mặt Nhị Bàn, quát: "F*ck, cậu làm cái gì vậy?! Tôi sắp được triplekills thì bị tiếng hét của cậu làm mất rồi!"

Nhị Bàn: ......

Nhị Bàn bị đập cũng vô cùng uất ức.

Cậu ta ôm lấy cái gối ôm nhăn nheo của mình, tự cợt nhả nói: "Tôi thấy sợ! Sợ hãi."

Nói xong rồi đọc to thông tin mình vừa nhìn thấy trên bình luận cho đồng đội nghe:

"Đám chó chết WDY cuối cùng cũng đăng bài giải thích và xin lỗi, bọn họ thừa nhận là vô tình tiết lộ video trận đấu luyện, còn bày đặt lên mạng khiển trách và xóa bình luận bôi nhọ. Đúng là, nếu không nhanh một chút, nếu như tôi là người trong cuộc, tôi liền cảm thấy đây là một xã hội rác rưởi, ác độc..."

"Vô tình tiết lộ? À..." Thẩm Hi lặp đi lặp lại câu này, trên gương mặt nhạt nhẽo ngày thường hiện lên sự châm biếm.

"Đấy không phải là trọng điểm, quan trọng là bọn họ xin lỗi!"

"Chuyện lạ đó đây!"

"Thật à?" Cơ Trưởng không dám tin, cũng quên luôn cơn giận lúc nãy.

Lúc này, đội trưởng Nhan Phương im lặng nãy giờ đứng lên, cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ, "Tắt livestream đi."

WKY: !!!

Lúc này Nhị Bàn mới ngớ ra, nhanh tay tắt livestream đi.

Sau đó, cậu ta dứt khoát tắt máy tính, mang dép lê, ôm chặt cái gối ôm in mặt Cơ Trưởng, thoải mái ngồi xuống sô pha, lôi điện thoại ra hóng hớt.

Lúc này, cậu ta mới nhìn thấy bài thanh minh, spam trên giao diện chính của trang web Liên Minh Huyền Thoại.

Hể, thế này thì cả LPL đều biết lúc trước bọn họ bị vu oan!

Nhị Bàn cười nhạt ba tiếng.

"Cái này, cuối cùng cũng không còn ai dùng cái video bị lộ ngu ngốc kia mắng chúng ta nữa, còn nói chúng ta giả thi đấu??? Có cho tiền cũng không giả thi đấu nhé."

"Tôi chính là một tuyển thủ béo bình thường."

"Tự cậu nói đấy nhé." Thẩm Hi đột nhiên nói.

Nhị Bàn: "Cái gì cơ?"

Thẩm Hi: "Cậu béo......"

Nhị Bàn: "............"

:)

Nghe thấy Thẩm Hi khịa người khác không nhiều, đại khái là mọi người đều đang vui vẻ, cũng không ai chịu để đội mình gánh tội thay.

Đã thế còn là một cái nồi trên trời rơi xuống chả liên quan gì đến chiến đội của bọn họ.

Cơ Trưởng vui mừng ra mặt: "Lần này WDY bọn học cũng chịu làm người rồi."

Light cũng rất vui, anh ta tiến lại ôm bả vai Thẩm Hi, giống như anh em tốt với nhau vậy cười nói: "Lần này sẽ không có hater nào dám lấy đoạn video đã chỉnh sửa này mắng cậu nữa..."

Thẩm Hi im lặng.

Cúi mặt, làm người khác không nhìn ra được cảm xúc của anh.

Đang ôm bả vai anh, Light đột nhiên nhớ ra một chuyện, anh ta nghi hoặc mà ngẩng đầu nhìn Nhan Phương: "Đội trưởng, cái này là anh làm à? Sao em cảm thấy WDY bọn họ không giống kiểu người sẽ chủ động đi xin lỗi người khác?"

"Đúng vậy, lần trước bọn họ bị tóm...... phải xin lỗi, thì đã chịu xin lỗi từ lâu rồi."

Nhan Phương nghe xong, lắc đầu: "Không có, anh không có làm gì hết."

Đúng lúc, Vu Thần đột nhiên lại gần, mặt mày hớn hở: "Các đồng chí vất vả rồi, mọi người đều xem tin tức hôm nay rồi phải không?"

Thẩm Hi ngẩng đầu.

Nhìn Vu Thần đang vui vẻ tận trời, như đang suy nghĩ điều gì.

Anh tắt trò chơi trên máy tính, nhấc bàn tay của Light ra, do dự hỏi: "Quản lý, là anh làm?"

Giọng điệu vẫn nhạt nhẽo như trước, lại có một chút căng thẳng trong đó.

Tất cả mọi người ở đây đều không nghe ra sự khác biệt trong lời nói của anh......

Vu Thần mặt mày hớn hở đột nhiên dừng lại, "Sao có thể chứ...... đây là do lão đại của chúng ta làm......"

Nhị Bàn giống như con lật đật, ngồi lắc lắc trên sô pha, mở to đôi mắt: "Wow, đúng là lão đại có khác."

Nói rồi cậu ta lướt điện thoại: "Nhiều tư liệu như vậy, sao cô ấy có thể tìm ra được......"

Vu Thần lắc đầu: "Cậu đừng nhắc, đống tư liệu này được tung ra, đừng nói là người của WDY, ngay cả đám cổ đông của bọn họ cũng không dám hó hé, liền đồng ý với bài thanh minh của chúng ta."

Vu Thần gật đầu tán thưởng, "Còn nữa, tôi nói cho các cậu nghe, tên Hoàng Văn kia toang rồi!"

"Không nói đến chuyện thanh minh, nhưng trong năm nay bọn họ liền tìm một người đi rừng mới, còn về Hoàng Văn, hạn hợp đồng chưa hết nhưng cũng không thể tham gia thi đấu, chỉ có thể làm dự bị cả đời."

"À, anh đang nói cái tên ngốc xít kia bị cấm thi đấu rồi à, hahaha, đáng đời lắm."

"Hahaha, đúng là thiên đạo luân hồi, nghiệp quật không chừa một ai!!"

Sự thật đến muộn làm cho mọi người trở nên vô cùng sung sướng.

Thẩm Hi ngồi trên ghế, nhìn lướt qua những người đồng đội đang cười nói vui vẻ, sau đó nhìn điện thoại.

Ngón tay anh gõ nhẹ.

Mở ra xem mấy bài đăng weibo tưởng như là vô dụng.

Đập vào mắt là 99+ dòng bình luận.

Thẩm Hi tùy tiện xem vài cái bình luận, ngoài mấy lời giải thích của người hâm mộ của WDY, vậy mà lại có người…… gửi cho anh ảnh chụp và tên khách sạn……

1022.

Đây là…… Số phòng khách sạn??

Thẩm Hi nhíu mày, đần mặt ra.

Anh không hề do dự chuyển mấy người hâm mộ này vào danh sách đen.

Đồng ý rằng biểu cảm vô cùng nghiêm túc của anh, và bầu không khí vui vẻ này không ăn khớp.

Nhị Bàn nằm trên ghế sô pha liếc nhìn Thẩm Hi, vô thanh vô thức nhìn lướt qua điện thoại của anh.

Khi Nhị Bàn nhìn rõ nội dung trên điện thoại, không nhịn được cười thành tiếng ——

“Hahaha, Thẩm Hi vậy mà lại bị quấy rối tình dục.”

“Quan trọng là người bị quấy rối đã block hết bọn họ, cười chết tôi rồi hahaha hahaha.”

Cơ Trưởng ở phía sau cũng bất thình lình nói một câu: “Tôi cũng muốn bị fans nữ quấy rối.”

“Vậy không phải đều biến thành khủng long hết à, đẹp trai thì sẽ có người quấy rối à???” Nhị Bàn không nghiêm túc, cười nhanh đến mức đau thắc bụng.

Thẩm Hi giật lại điện thoại của mình, bực mình liền liếc Nhị Bàn: “Cút.”

Nhị Bàn không để bụng.

Cậu ta lại giật lấy điện thoại của Thẩm Hi, đưa tay lên nắn bóp quai hàm bị đau do cười quá mức, rồi nói: “Ây da, cậu như vậy thì xóa đến bao giờ, nhìn đây, phải như thế này.”

Nói xong, chỉ thấy cậu ta bấm bấm vài cái trong cài đặt của weibo: “Như vậy, sẽ không nhận được thông báo của người lạ nữa.”

Đợi Nhị Bàn giúp Thẩm Hi giải quyết xong nguy cơ bị quấy rối, Cơ Trưởng đứng một bên nhìn cuối cùng mở miệng nói:

“Cậu cảm thấy, dám chủ động tìm Thẩm Hi để hiến thân, sẽ có người xấu xí?”

“Xấu xí thì có dám đi không……”

“Anh cho rằng fans của người khác đều giống như fans của anh à?”

Nhị Bàn: “………………”

Cơ Trưởng nói rất đúng, làm Nhị Bàn không có cách nào phản bác.

Nhị Bàn nghiêm mặt đứng nguyên tại chỗ, xoay người ôm lấy đùi Thẩm Hi, tươi cười nịnh nọt.

“Đại ca, xin cậu chia bớt vài người cho tôi đi.”

Thẩm Hi: “……”

“Tôi không quen.”

Thẩm Hi sắc mặt không đổi nhìn Nhị Bàn đang bám chặt lên người mình không chịu xuống, giọng điệu vẫn lạnh lùng như trước.

“Không phải là có một vài chị gái xinh đẹp rất hào phóng đó à?” Nhị Bàn không chịu từ bỏ.

“Xóa rồi.” Thẩm Hi liếc cậu ta một cái.

“Lúc nãy cậu xóa rồi à.”

“Đúng vậy.”

Nhị Bàn: “……………….”

Một mũi tên đâm trúng ngực.

Nhị Bàn khóc hu hu.

“Hahaha hahaha.”

Cơ Trưởng ở bên cạnh xem hết toàn bộ quá trình, cười như được mùa.

……

Căn cứ đội WKY, một giờ đêm.

Đến giờ giới nghiêm, Thẩm Hi tắt máy tính rồi đi lên tầng.

Anh tiện tay cởi bỏ bộ quần áo trên người, đi vào phòng tắm.

Dòng nước ấm áp chầm chậm chảy xuống, cuốn theo tất cả sự mệt mỏi nguyên một ngày dài của anh.

Đèn trong phòng tắm cũng không tính là quá sáng, bóng đèn chỉ phát ra những ánh sáng mờ mờ ảo ảo.

Hơi nước bay hơi.

Những gì mà Thẩm Hi cố gắng quên đi lại đột nhiên hiện về ——

“Vì sao? Quả thật chúng ta muốn dùng thực lực để chứng minh bản thân. Vậy thì tại sao lão đại lại muốn WDY bị nghiệp quật? Chắc là rất khó khăn.”

Đúng vậy.

Vì sao chứ……

Chỉ là vì đứng ra bảo vệ cho đội WKY thôi sao?

Thật sự là vì chuyện này sao?

Thẩm Hi dặn lòng không được nghĩ nữa, nhưng lý trí lại không như vậy.

Thẩm Hi cáu kỉnh lau mái tóc, trong lòng nổi lên một cỗ cảm xúc phức tạp.

Anh ngồi trên giường, điện thoại đang để ở đầu giường đột nhiên sáng lên.

Thẩm Hi tùy ý cầm điện thoại lên.

Là một cái ghi chú nhắc nhở ——

【Your father is your father V: hahaha hahaha, chỉ muốn hỏi các người bị tát có đau không, trình độ như vậy mà dám nói năng bừa bãi, để tôi cho mấy người xem, một ‘fan nữ xinh đẹp’ như tôi có thể làm được gì?? G thần giỏi hơn mấy người nhiều. // @ Câu lạc bộ điện tử WDY: Liên quan đến đoạn clip về buổi đấu luyện đang được lưu truyền trên mạng gần đây......】

Cái ID này……

Có thể là anh không hề đoán sai.

Ngón tay thon dài của Thẩm Hi nắm chặt điện thoại, nhưng vì ánh sáng điện thoại hơi chói nên anh nhắm mắt lại.

Một dấu chấm nhỏ lóe sáng trong tầm mắt của anh.

Cũng không biết là đã quay bao lâu.

Đợi Thẩm Hi phản ứng lại, đuôi mắt anh đã hiện lên ý cười.

Anh đặt điện thoại xuống, nhìn bầu trời tối đen bên ngoài rồi thở dài một hơi.

Anh là đêm tối, chỉ có được vô số sự yên tĩnh.

Hiện giờ.

Anh giống như ở trong bóng đêm ảm đạm, nhìn thấy nhiều điểm sáng mờ ảo.

“Chỉ sợ, sẽ rất phiền phức.”

Thẩm Hi nói khẽ.

Bọn họ đều có thân phận của riêng mình, đúng là một vấn đề rất lớn.

……

Hiệu quả của bài thanh minh này đúng là hiệu quả ngoài mong đợi.

Hôm đó, weibo của Thẩm Hi đã bị cho lên hot search.

Cho dù là những người lúc đấy mắng anh cũng được, hay những người hâm mộ vẫn kiên định sát cánh bên anh cũng được, đều điên cuồng để lại lời nhắn trên weibo của anh, ngay cả một bộ phận người hâm mộ của WDY cũng công khai dỗ dành anh.

Cái gì mà #Thật tiếc cho anh ấy#, #Nam thần mới trong giới#, #Làm gì có ai vừa đẹp trai vừa có thực lực như vậy?!#

Đủ loại hashtag liên tục xuất hiện trên hot search.

Cứ việc đánh xếp hạng không cần lo phải chuyện tiền nong, cũng đủ để chứng minh bài thanh minh này vô cùng hiệu quả.

Ngày hôm sau, theo thường lệ Thẩm Hi bắt đầu livestream, lượng lớn người xem suýt chút làm sập server.

Vỏn vẹn hai tiếng livestream.

Cho dù Thẩm Hi im lặng từ đầu đến cuối, cũng không bật micro, lần này vẫn tiếp tục công chiếm top đề cử trên trang nhất của nền tảng, còn thành công leo lên vị trí no.1 trên bảng xếp hạng nhân khí.

Lượng người xem luôn trên năm triệu người.

Cứ như vậy.

Tư tưởng không yên cả một ngày dài, sau cùng Thẩm Hi vẫn quyết định gọi điện thoại cho Tằng Phan.

Khi điện thoại vang lên, Tằng Phan đang tham gia buổi họp hội đồng cuối tháng trong phòng hội nghị của tập đoàn Vạn Đằng.

Bởi vì một đoạn thời gian trước đó, Tằng Phan đem tất cả đặt vào nghiệp vụ của tập đoàn, còn phát hiện ra rất nhiều vấn đề.

Có một số người dựa vào lý lịch cá nhân, ngay cả công việc bên ngoài cũng không có ai là ngoại lệ, Tằng Phan thẳng tay thay hết vị trí của bọn họ.

Ngay cả giám đốc Từ, chỉ vì vấn đề của con cái mà bị Tằng Phan đạp thẳng xuống ngựa.

Vậy nên, hiện tại quản lý nhân sự đang báo cáo theo quý, làm cho các giám đốc đang chờ đến lượt cảm thấy lạnh sống lưng.

Ngộ nhỡ, giám đốc Tằng không vừa mắt ai trong số bọn họ, chỉ tiêu không đạt yêu cầu, đoán không chừng sẽ bị đuổi ngay lập tức.

Vất vả nhiều năm như vậy, không ai muốn một phát biến thành người thất nghiệp.

Giám đốc của công ty Điện ảnh và Truyền hình Vạn Đằng đang đứng lên báo cáo tình hình mảng phim điện ảnh và sổ sách.

Tuy rằng lợi nhuận vẫn như cũ, nhưng không vượt qua được mức chỉ tiêu cùng kỳ tháng trước.

Tằng Phan mặc bộ đồ tây dành cho nữ, trang điểm hoàn mỹ, môi đỏ diễm lệ.

Chỉ cần ngồi xuống và im lặng, đều làm cho người ta có cảm giác áp bức.

Tuy nhiên ở một mức độ nào đó sự cấp thiết là do chính sách mang lại.

Ngón tay thon dài, xinh đẹp của Tằng Phan nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn.

Gỗ lim bị tiếng gõ to làm vang vọng khắp phòng hội nghị, giống như đang đập liên hồi trong lòng mọi người.

Cô ngắt lời: “Anh hãy giải thích lý do đi.”

Anh ta giật mình.

Anh ta lặng lẽ lấy tay áo lau những giọt mồ hôi trên trán, vứt bỏ luôn tia may mắn cuối cùng: “Là do lượng lớn vé của bộ phim liên tục không bán ra được, là sơ xuất của chúng tôi.”

Nghĩ đến chuyện đầu tư vào ngành điện ảnh, giám đốc của công ty Điện ảnh và Truyền hình Vạn Đằng cảm thấy tim đập thình thịnh.

Lần trước là do có giám đốc Từ ám thị, anh ta liền thuận nước đẩy thuyền, lại không nghĩ hành động hung hăng này lại đắc tội giám đốc Tằng, tận mắt nhìn thấy giám đốc Từ bị giáng chức xuống làm giám đốc chi nhánh, sao không sợ cho được.

Tằng Phan nhìn người giám đốc kia vẫn đang lấy tay áo lau mồ hôi, là biết anh ta đang cảm thấy chột dạ.

Thế nhưng, cô lại không dễ dàng bỏ qua cho anh ta như vậy.

“Nếu như do chuyện của tháng trước là nguyên nhân làm cho định mức của doanh nghiệp giảm xuống, anh giải thích một chút đi……” Vì sao anh lại lựa chọn poster như vậy?

Tằng Phan còn chưa nói dứt câu, trong phòng hội vang lên tiếng chuông điện thoại.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau.

F*ck, kẻ nào lỗ mãng như vậy, dám để chuông khi đang họp hội đồng……

Đây không phải là ông cụ treo cổ, tự tìm đường chết.

Xem tư thế của giám đốc Từ, không giống như dáng vẻ hiền lành sẽ biến chiến tranh thành tơ lụa.

Ngay khi mọi người đang nín thở, Tằng Phan liền lấy điện thoại từ trong túi ra.

Là…… Thẩm Hi.

Nhìn thấy thông báo cuộc gọi đến, trái tim của Tằng Phan bị hẫn một nhịp.

Có chuyện gì sao?

Cô và Thẩm Hi, giống như là đã không không gặp nhau vậy.

Trước mắt cô hiện lên gương mặt tẻ nhạt kia, Tằng Phan chuẩn bị nhấn nút nghe thì chợt dừng lại.

Tiếng chuông điện thoại êm tai liên tục vang lên trong phòng hội nghị.

Tằng Phan tắt chuông, cầm điện thoại lên, gật đầu với Tằng Vân, rồi đứng dậy đi lên phòng nghỉ ngơi ở tầng cao nhất.

Nhìn thấy bóng dáng của Tằng Phan biến mất sau cánh cửa, Tằng Vân mới tiến lên một bước: “Giám đốc Tằng có việc gấp cần xử lý, mời các vị nghỉ ngơi một chút, một tiếng sau tiếp tục cuộc họp.”

Những người có mặt tại đây, ngơ ngác nhìn nhau.

Tuy rằng, giám đốc Tằng sắc mặt không đổi, nhưng đây là lần đầu tiên, cô nhận một cuộc điện thoại ngay trong cuộc họp.

Một lần duy nhất!!

Đệch, người gọi đến là ai chứ……

Tất cả mọi người ở đây đều không hẹn mà cùng nhìn nhau, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc suốt mấy chục năm là liền ngoảnh mặt sang hướng khác.

Trong đầu lại đột nhiên hiện lên rất nhiều câu hỏi.

Hâm mộ, đố kị, hận!

……

Khi Tằng Phan đến phòng nghỉ, cuộc điện thoại gọi đến của Thẩm Hi đã kết thúc.

Tằng Phan cầm điện thoại, nhìn bộ móng xinh đẹp trên tay mình, do dự mà chớp mắt một cái, liền gọi lại cho Thẩm Hi.

Tút……

Đầu dây bên kia chỉ có âm thanh đơn điệu này.

Không gọi được.

Tằng Phan để điện thoại sát tai, nghe âm thanh mơ hồ được truyền đến, hơi thất thần.

Cũng không biết vì sao, cảm giác hơi mất tự nhiên.

Cô đứng dậy, đi ra ngoài phòng nghỉ.

Một tiếng sau, còn có cuộc họp.

Cô mới đi được hai bước, điện thoại trong tay lại vang lên.

Tằng Phan cúi đầu nhìn.

Thẩm Hi đã gọi lại.

Cô nhấn nghe điện thoại, im lặng không nói gì.

Thẩm Hi cũng không nói gì.

Nhất thời.

Vô cùng yên tĩnh.—————

☆ Chú thích:[1] 把他关进小黑屋 = nhốt cậu ta vào phòng tối: block, cấm bình luận (trên livestream / phát sóng trực tiếp)

[2] 欢乐豆 (Happy Beans): Đậu vui vẻ. Một trò chơi của Tencent, xuất phát từ trò chơi 《Đấu địa chủ》

[3] 风来横锅 = cái nồi trên trời rơi xuống. Thành ngữ biến tấu từ 风来成祸 "phong lai thành họa" nghĩa là "tai bay vạ gió".

[4] 五百万 = 5 trăm vạn = 5 triệu = 5.000.000

[5] 心不在焉: không yên lòng, tư tưởng không tập trung

[6] 红木 / hóngmù/: gỗ lim, cây trắc, hồng trắc, tử đàn

[7] 顺水推舟: thuận nước đẩy thuyền, biết thời biết thế

[8] 董事 /dǒngshì/: đổng sự; thành viên ban giám đốc; uỷ viên quản trị; thành viên hội đồng quản trị

[9] 化干戈为玉帛: biến chiến tranh thành tơ lụa

[10] 不约而同: không hẹn mà gặp, không hẹn trước nhưng lại làm giống nhau.