Trong lòng Thẩm Hi biết rõ nhưng không muốn vạch trần Tằng Phan.
Hơn nữa, đây đều là do anh đoán.
Cho dù là trùng hợp thì anh vẫn cần phải xác minh lại lần nữa.
Anh gửi cho xạ thủ của Tằng Phan một tín hiệu, khi thấy người đã đến thì đem tặng con xe pháo cho cô, dặn dò:
【Đừng lo, đi đổi trang bị đi.】
Trên thực tế lại đang nói chuyện điện thoại với Tằng Phan để phân tán sự chú ý của cô.
Một lòng hai dạ vô cùng chật thật.
“Không cần.” Thẩm Hi từ chối.
“Không được, bị ốm thì phải uống thuốc.”
Tằng Phan điều khiển Teemo ăn được xe pháo, trực tiếp từ chối yêu cầu vô lý của Thẩm Hi.
Có phải vì hôm nay lúc Thẩm Hi ra ngoài bị dính mưa vậy nên mới bị cảm lạnh, Tằng Phan hơi đau lòng.
Trời lạnh như vậy...
Sao anh lại không biết chăm sóc bản thân mình như vậy.
Chắc chắn là không mặc đủ ấm.
Thật ra là không cần thiết vì lòng tự trọng của thiếu niên mà ra ngoài gọi điện thoại cho cô.
Dù sao, nói câu cảm ơn với sếp là chuyện nên làm.
Trong đầu Tằng Phan lóe lên một suy nghĩ.
Nếu như Thẩm Hi cũng thản nhiên giống như Nhị Bàn thì tốt rồi.
Nhớ đến dáng vẻ đẹp trai của Thẩm Hi khi ôm đùi cô không buông, “trái tim của một người mẹ” của Tằng Phan cũng bị tan chảy.
Cô nhẹ nhàng lắc đầu để đánh bay dòng suy nghĩ trong đầu, giọng điệu đột nhiên trở nên nhẹ nhàng: “Sao lại không muốn uống thuốc?”
“... Cô đang làm gì?” Thẩm Hi không trả lời rồi nhanh chóng đổi chủ đề.
Tằng Phan: “......” Ngây thơ.
Tằng Phan hoàn toàn không bị Thẩm Hi lừa, căn bản là không tìm được vấn đề của anh, tiếp tục giáo huấn: “Không được, không uống thuốc thì không khỏi ốm được sẽ ảnh hưởng đến trạng thái khi thi đấu, bắt buộc phải uống.”
Thẩm Hi: “......”
Tằng Phan biết rằng Thẩm Hi rất xem trọng giải đấu này, thành công cướp được ao.
“Không.” Thẩm Hi dựa vào cạnh bàn.
“Uống thuốc đi.”
Tằng Phan không ngờ rằng, bản thân sẽ có ngày phải dỗ Thẩm Hi uống thuốc như dỗ dành một đứa con nít vậy.
Bà mẹ trẻ của LPL không ai khác ngoài cô!
Cô cứ nhẫn nại hết lần này đến lần khác, chắc chắn không hề thấy nhàm chán.
Nghĩ đến đứa trẻ
Một tia sáng chớp nhoáng lướt qua, Tằng Phan thản nhiên nói: “Không phải là cậu sợ đắng đấy chứ?”
Đầu dây bên kia là một mảng yên tĩnh.
Thời gian im lặng chỉ vỏn vẹn một giây.
Nụ cười cứng ngắc, giọng của Tằng Phan vô cùng nhẹ nhàng [2].
Giống như đang dỗ dành trẻ con vậy.
“Không sao hết, tôi đã chuẩn bị cho cậu rất nhiều sữa bò có đường, không đắng đâu.”
Đầu dây bên kia vẫn im lặng.
Tằng Phan vừa nghe điện thoại vừa chơi game, chỉ có thể nghe thấy âm thanh trò chơi.
“You have slained an enemy!” (Bạn đã tiêu diệt được tháp phòng ngự!)
“Triple Kill!”
“Killing spree!”
Tằng Phan thấy một tướng cầm đao đuổi đánh quân địch, trong chốc lát liền tưởng tượng ra dáng vẻ của Thẩm Hi.
Thẹn quá hóa giận.
Khuôn mặt lạnh lùng đột nhiên ửng đỏ, xấu hổ mà bừng tỉnh.
Aaaaa.
Tằng Phan tự cảm thấy bản thân có độc.
Thôi xong, thành “fans mama” rồi.
Thiếu niên thiên tài esport bướng bỉnh, không nghe lời trong phút chốc biến thành chú chó nhỏ??
Đây là cái kịch bản thần tiên gì vậy...
Sao lại có người đáng yêu như vậy cơ chứ.
Tằng Phan đang thất thần suy nghĩ, đã bị tiếng trụ thủy tinh bị sập làm đánh thức.
Nhìn kỹ mới thấy.
Trong một khoảng thời gian ngắn, Thẩm Hi đã đánh sập trụ nhà chính của quân địch.
Tằng Phan hơi bất ngờ.
Cô biết Thẩm Hi rất mạnh, nhưng khi cùng anh chơi game mới biết anh như vậy là vô cùng lợi hại.
Trận này dùng toàn lực, vậy mà lại có thể giúp một đồng đội gà mờ như cô thắng được trận đấu cường độ cao này.
Chẳng nhẽ tuyển thủ chuyên nghiệp và người bình thường lại có cách biệt [3] lớn như vậy sao?
Tằng Phan rơi vào trầm tư, còn Thẩm Hi sau khi thắng thì không chơi thêm ván nào nữa.
Không ai chịu cúp điện thoại.
Giống như cố tình quên đi, lại giống như cố ý ghi nhớ.
Thẩm Hi dùng máy tính đăng nhập weibo.
Anh tìm được một tài khoản weibo mà bản thân ấn tượng nhất.
Bố mày chính là bố mày.
Trùng hợp là tên tài khoản weibo này của Tằng Phan và tài khoản phụ của Nhị Bàn na ná như nhau.
Chỉ cần đổi từ tiếng Trung sang tiếng Anh.
Trùng hợp hơn là, bài đăng weibo mới nhất là...
【Bố mày chính là bố mày V: Hẹo rồi, liên tục quỳ hơn chục lần, tôi chỉ muốn hỏi còn ai không có mắt, tôi chỉ muốn ôm chân đại thần để giữ rank... [đầu chó][hình ảnh]】
Cái gọi là lời mời tổ đội của “Nhị Bàn”, chỉ cách hiện tại chưa tới năm phút.
Tiếp tục lướt xem các bài đăng khác của cô.
Góc độ kỳ lạ về WKY và những thứ được trang hoàng bên trong.
Ngay cả quy định mới khi WKY vừa lên sàn.
Dùng thực lực để cãi nhau với hater...
Chân thực!
Tất cả đều rất chân thật!
…
“Tằng Phan.” Tằng Phan đang nhàn nhã xem chiến tích của hôm nay thì đột nhiên nghe thấy Thẩm Hi gọi tên của cô.
“Sao đấy?” Tằng Phan thuận miệng trả lời.
Dựa theo sự phát huy này của Thẩm Hi, chơi thêm vài ván chắc chắn có thể giải tỏa hết những gì mà lúc trước đã chịu.
Tằng Phan vui vẻ làm ổ trong chiếc ghế mềm mại.
Thân là một con gà, lần đầu tiên được cảm nhận cảm giác ôm chân đại thần.
“Luôn luôn ủng hộ WKY, mấy kẻ tự cho mình là đúng thì lo mà cút xa xa dùm cái.” Thẩm Hi nói, dường như không cảm nhận được sự khác lạ.
“Thực lực có thể nghiền nát tất cả, xem livestream và kết quả thi đấu, giờ thì mọi người cũng biết được cái video đó có phải thật hay không, cũng đừng nói với tôi cái gì mà Hoàng Văn làm vậy là đường đường chính chính, tôi đau đầu.”
Giọng của Thẩm Hi truyền qua micro, kèm theo âm thanh rất nhỏ của dòng điện, rất rõ ràng để Tằng Phan có thể nghe được.
“Gì cơ?”
Tằng Phan dừng một lúc, hoàn toàn không nghĩ tới.
Thẩm Hi đang nói cái gì vậy...
Thẩm Hi mặc kệ Tằng Phan đang hoang mang.
Bày ra dáng vẻ lười biếng, nhìn màn hình rồi đọc tiếp: “LPL 2019, đội WKY lợi hại, trận mở màn chơi quá hay, hahaha.”
Giọng của anh vẫn như cũ, ngay cả mấy chữ ha ha ha cũng đọc lên, cảm giác có chút hài hước.
Tằng Phan cười không nổi.
Nội dung này...
Sao lại thấy quen thuộc như vậy chứ??
“Nội quy mới trong căn cứ của WKY...”
Thấy Thẩm Hi không hề có ý định dừng lại, Tằng Phan nhanh chóng ngắt lời anh: “Cậu đang đọc cái gì đấy?”
Thẩm Hi dừng lại.
Mất một lúc sau.
Tằng Phan mới nghe thấy câu trả lời của Thẩm Hi: “Cô không biết?”
Tằng Phan: ? ? ?
Cô nên biết điều gì.
Thẩm Hi bất đắc dĩ thở dài, theo âm thanh nhẹ nhàng của con chuột, giọng của Thẩm Hi lại vang lên.
“Hẹo rồi, liên tục quỳ hơn chục lần, tôi chỉ muốn hỏi còn ai không có mắt,...”
Tằng Phan nghe xong thì thấy sợ, sau khi hoàn hồn thì không biết nên nói gì, não cô tê rần xuống sau ót.
Cổ của cô cũng đỏ lên.
Cô vội vàng ngắt lời của Thẩm Hi: “Đợi chút...”
Trong lúc nhất thời, cô không biết nên nói [4] gì.
Trí nhớ của cô trở nên hỗn loạn.
Thẩm Hi, sao lại xem được mấy thứ này, không đúng, sao anh lại phát hiện được những cái này chứ??
Tằng Phan cố níu giữ chút mặt mũi này, cô hít sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh.
Ngay khi cô đang cố gắng nghĩ cách đối phó, Thẩm Hi ở đầu dây bên kia từ từ mở miệng: “Bố mày chính là bố mày, cái tài khoản weibo này là...”
“Không phải!”
Thẩm Hi chưa hỏi xong, Tằng Phan đã nhanh chóng phủ nhận.
Không được, không thể để lộ cái acc clone này được.
Thẩm Hi như cố tình không nghe thấy câu phủ nhận của cô, tiếp tục nói: “Thiếu nữ sinh đẹp siêu cấp vô địch?”
Tằng Phan: . . .
Phải làm sao mới tốt đây??
So với việc hoảng sợ.
“Your dad is your father?” Thẩm Hi lại nói tiếp.
Hỏi liên tiếp ba câu hỏi.
Tằng Phan giơ điện thoại lên, không trả lời được.
Tằng Phan: “......” Tốt lắm.
Cô đúng là quá ngây thơ rồi.
Cái gì mà chú chó nhỏ chứ, rõ ràng là một con sói nhỏ mà!
:)
Ngẫm lại thì lúc nãy cô nói Thẩm Hi sợ đắng đến mức anh không thể nói được gì, Thẩm Hi chớp mắt đã phá tan từng lớp mặt nạ [5] của cô, làm cô câm nín.
Thiện ác đều phải gặp quả báo, ông trời không tha cho riêng ai!
Lòng dạ Tằng Phan cồn cào lo lắng, cô đôt nhiên nghe thấy tiếng Thẩm Hi cười.
Tằng Phan không kịp phản ứng lại.
Trong lòng cô hiểu rõ Thẩm Hi là một thiếu niên thiên tài kiêu ngạo, bướng bỉnh không nghe lời, cũng trầm tĩnh ít nói.
Anh tách biệt với thế giới, giống như không có gì có thể lọt vào mắt.
Cho dù thua trận đấu, anh cũng không bày ra biểu cảm kích động quá mức, khuôn mặt thanh tú vẫn luôn được bọc bởi sự lạnh lùng.
Cảm giác cách biệt rất lớn.
Cười, Thẩm Hi nói khẽ.
Giọng của anh như tuyết đầu mùa, trong trẻo nhưng lạnh lùng lại lộ ra sự mềm mại.
“Sau này cùng nhau đánh đôi.”
“Gì cơ?”
“Tôi nói, sau này tôi dẫn theo cô chơi.” Thẩm Hi khe khẽ hô hấp, giọng điệu vô cùng thản nhiên.
Màn đêm bên ngoài cửa sổ.
Cô chỉ là một chấm sáng nhỏ trong dòng chảy luôn thay đổi của vận mệnh.
Cần được bảo vệ bởi sự cô đơn lạnh lẽo của đêm đen.
...
Sau hôm đó, Tằng Phan không thể giả vờ trước mặt Thẩm Hi được nữa, thay vào đó sẽ hẹn Thẩm Hi cùng chơi game.
Hai người không chơi máy chủ trong nước mà lại dùng tài khoản phụ dạo chơi ở máy chủ Hàn Quốc.
Tằng Phan chơi adc, Thẩm Hi chơi mid, tuy rằng hiệu quả không giống với tưởng tượng, nhưng có Thẩm Hi ở đây thì chắc chắn sẽ thắng, Tằng Phan dù rời tay nhưng vẫn tiếp tục ôm chân đại thần tồn tại đến hết trận đấu.
Về đẳng cấp mà nói, vẫn luôn cùng vị đại sư này tương tác trong game, không hề tụt rank.
Thời gian xử lý công việc và thời gian chơi game cứ thế trôi qua.
Chớp mắt đã đến ngày 26 tháng 4.
Trận chung kết giải mùa Xuân, bắt đầu lúc 16 giờ.
WKY để đội dự bị tham gia thi đấu, còn chưa đến mười giờ đã ngồi hết trên xe rồi.
Đã ba tháng kể từ lần trước khi Tằng Phan lên xe ngồi. Nhớ lại chỗ ngồi lần trước, tâm trạng khi cùng mọi người tham gia trận đấu mở màn, Tằng Phan ngẩn ngơ chớp mắt một cái.
Lúc đó vô cùng đắc ý [6], hiện tại thì vô cùng mãn nguyện.
Trong vòng vài tháng ngắn ngủi, bọn họ mãi là con ngựa đen kỳ quái không mắt mọi người, đi đến tận bây giờ.
Mà vài tiếng sau.
Bọn họ sẽ xuất hiện trước mắt mấy chục nghìn fans, lại cùng đội AGN đấu một trận phân cao thấp!—————
☆ Tác giả: Mẹ ơi, tôi cũng muốn có người rủ tôi chơi cùng.
☆ Editor: Tui cũng muốn có người dẫn tôi chơi cùng.
☆ Tên tướng LMHT: Teemo - 提模 (đề mạc)
☆ Chú thích:(1) 翻江倒海: phiên giang đảo hải, dời sông lấp biển, sông cuộn biển gầm
(2) 漫不经心: mạn bất kinh tâm, không chút để ý, thờ ơ, không để ý, không đếm xỉa tới