Cho đến khi bóng hình của mọi người biến mất ở lối vào, thì tiếng cổ vũ mới dần dần nhỏ lại.
Nhóm người WKY đứng ở hành lang vẫn nghe thấy tiếng hò reo bên ngoài khán đài, làm người ta sản sinh ra cảm giác nhiệt huyết dâng trào.
Nhị Bàn nãy giờ lo sợ bây giờ lại không nhịn được mà nói, “Ê, mọi người nghe đi có rất nhiều fans ủng hộ chúng ta đấy.”
“Chả nhẽ lại không?” Cơ Trưởng cười.
“Khụ khụ, tôi đâu phải là người như vậy, ở trước mặt tôi thì nam nữ bình đẳng.” Nhị Bàn sặc một cái, nhanh chóng giải thích.
“Phụt.” Light phun ra một ngụm nước sau khi nghe thấy câu nói đầy chính nghĩa và nghiêm túc được thốt ra từ miệng của Nhị Bàn.
Sau khi ho sặc sụa, “Bây giờ tôi mới biết cậu là loại cả nam cả nữ đều ăn được đấy, Nhị Bàn, hahaha.”
Nhị Bàn suýt nghẹn chết vì lời nói thô tục này của anh ta, cậu ta liền túm lấy Nhan Phương đang không để tâm đi ngang qua, “Hừm, G Thần của chúng ta mới là loại người ăn cả nam lẫn nữ. Hơn nữa, tôi chỉ là một người đàn ông bình thường, ảo tưởng một chút thì có làm sao đâu chứ? Anh tưởng WKY chúng ta là một cái miếu hòa thượng thật đấy à.”
Nói đến đây, hắn hùng hồn so sánh với Nhan Phương: “Vị này đã chơi duo với con gái nhà người ta rồi, hôm nay được nghe khán giả hò reo cổ vũ còn không phải xem đến ngơ ngác luôn hay sao.”
Cơ Trưởng nghe vậy cũng gật đầu, cảm thán: “Năm đó, khi tôi bước chân vào ngành này cũng muộn hơn Nguyệt Thần hai năm, lúc đó đúng là rất khó khăn nhưng mỗi lần nhìn thấy fans ở bên dưới cổ vũ, liền cảm thấy cho dù có khó khăn đến đâu cũng có thể vượt qua, gánh trên vai hy vọng và ước mơ của mọi người.”
Chủ đề nói chuyện trở nên nghiêm túc làm cho bầu không khí đột nhiên im ắng.
Nhị Bàn thấy mọi người khác khác, lập tức thay đổi chủ đề: “Đúng rồi, cô gái lúc nãy đúng là cực phẩm.”
“Cậu còn chưa nhìn thấy mặt.” Cơ Trưởng chế diễu.
“Tuy không nhìn rõ thân hình nhưng dựa vào cách ăn mặc thì cũng có thể đoán ra được mà? Chắc chắn là fan cứng mặc dù đồng phục tiếp ứng của đội chúng ta mới được công bố.” Nhị Bàn phản bác.
“À, cô gái đó nhìn hơi giống sếp.” Nhị Bàn gãi trán, bổ thêm một câu.
Cơ Trưởng ngốc nghếch đưa tay lên trán cậu ta: “Ngủ mơ à, chắc chắn chỉ là giống thôi.”
Nhị Bàn hất tay anh ta ra, giậm chân: “Đương nhiên là tôi biết, tôi chỉ muốn hỏi sếp là cái đồng hồ đó bao nhiêu tiền thôi, sếp của chúng ta sẽ không bao giờ mặc đồng phục tiếp ứng của đội với vẫy bảng đèn cổ vũ đâu. Hơn nữa, tôi mới chỉ thấy sếp mặc đồ tây hoàn toàn không dám tưởng tượng cảnh sếp ăn mặc giống cô gái kia, okay? Ví dụ như váy ngắn...”
Nhị Bàn tưởng tượng trong đầu rồi rùng mình.
Không để ý đến Thẩm Hi đang ở phía sau nghe Nhị Bàn nói, miễn cưỡng chớp mắt một cái.
Không đến thật à...?
Thẩm Hi nhớ đến thân hình lúc nãy, nhìn thế nào cũng không thấy khác fan là mấy, trong lòng hơi nghi hoặc mà nhìn xung quanh.
Đang mải suy nghĩ thì Nhan Phương vỗ vai anh, trên mặt không biểu cảm gì: “Đi hút thuốc?”
Thẩm Hi gật đầu.
Khuôn mặt đẹp trai nhưng rất lạnh lùng.
Làn khói trắng chầm chậm bay lên, Thẩm Hi và Nhan Phương không ai nói gì.
Nhà vệ sinh chỉ có hai người bọn họ, nhất thời có chút im lặng.
Lúc lâu sau.
Nhan Phương dập tắt điếu thuốc rồi vứt vào thùng rác.
Tiếng nước chảy rào rào, anh ta chậm rãi nói:
“Đừng để ý những lời Nhị Bàn nói.”
“Ừm...”
Thẩm Hi vứt điếu thuốc, trong lòng bất an.
Tất cả đều là nghi vấn.
Anh thấy một gương mặt lạ lẫm ở chỗ ngồi mà Vu Thần nói, rõ ràng anh ta nói là Tằng Phan có đến.
Vậy rốt cuộc cô ấy đang ở đâu...
Rốt cuộc.
Có phải là người kia không?
Thẩm Hi dựa lưng vào tường, dáng vẻ thiếu niên bướng bỉnh hút thuốc.
Dáng vẻ gợi cảm của một người đàn ông trưởng thành thoắt ẩn thoắt hiện trong làn khói thuốc.
Nhan Phương nghiêm túc rửa tay, nhìn em út trong đội: “Đôi lúc, là đàn ông thì phải có sự quyết đoán.”
Thẩm Hi quay sang.
Bị Thẩm Hi nhìn như vậy nhưng Nhan Phương vẫn bình tĩnh: “Tôi và anh Vu không hề phản đối cuộc hôn nhân này, chỉ cần không ảnh hưởng đến thực lực của cậu là được.”
Thẩm Hi: “......”
“Yêu đương dựa vào thực lực.”
“Hả?”
“Tôi thấy, giành được cúp cũng không tệ.”
“Gì cơ?”
“Làm sính lễ.”
Thẩm Hi: “......”
Nhan Phương nói xong liền mở cửa rời đi.
Để lại một mình Thẩm Hi đứng đó đăm chiêu.
Anh từ từ dập điếu thuốc, nhìn bản thân ở trong gương, trong lòng đột nhiên xuất hiện một loại cảm giác mà trước nay chưa từng có, sự rung động.
Thẩm Hi lấy điện thoại ra, thuần thục nhấn một dãy số quen thuộc.
Chỉ là, ngón tay đặt trên phím gọi nhưng mãi không chịu nhấn xuống.
Trầm mặc lúc lâu.
Cuối cùng, Thẩm Hi lại cất điện thoại vào túi quần.
Đó là đóa hoa hồng duy nhất trưởng thành trên mảnh đất khô cằn của anh.
Xứng đáng nhận được sự đối xử tốt nhất.
...
Ánh đèn sân khấu lại sáng lên.
Ván đấu thứ ba của giải mùa xuân chính thức bắt đầu.
Trận chung kết giải mùa xuân thi đấu theo cơ chế BO5, khi hai đội hòa nhau sẽ được xem như quay về điểm số ban đầu, nhưng cũng không còn nhiều thời gian để đội thua có thể trở mình, vậy nên hai đội vô cùng thận trọng khi ban/pick.
Lúc này đội được chọn trước là AGN, bọn họ muốn chơi ván này giống như những trận đấu trước dùng tiết tấu của bản thân để đánh bại WKY, khi ban/pick rõ ràng đã chọn tướng hậu kỳ phiên bản cũ, còn hung hăng muốn nhắm vào mức độ tổn thương mạnh ở hậu kỳ của vị trí đường giữa.
Theo lý mà nói, thì khi bắt đầu sẽ không trực tiếp lao lên, nếu bạn chọn tướng có ưu thế ở tiền kỳ thì chúng tôi sẽ chọn tướng hậu kỳ để đập chết bạn.
Dù sao thì tính công bằng trong game liên minh huyền thoại này là thật, tuy chỉ là một vị thần trong một phiên bản, nhưng căn bản là không tồn tại tướng nào vừa có ưu thế ở đầu trận vừa trâu bò ở cuối trận.
Mỗi một tướng đều có ưu điểm và khuyết điểm riêng.
Nhưng AGN đã nhìn nhầm WKY.
Nếu là bình thường, bọn họ chắc chắn sẽ chọn tướng hậu kỳ để chiếm ưu thế về kinh tế và thuận lợi giành thắng lợi, nhưng lần này...
Trời ơi, có cả fans nữ của Thẩm Hi đang xem!
Nhất định không được kinh sợ.
Tóm lại, phụ thuộc vào các loại suy nghĩ, vậy mà lần này WKY lại kiên quyết chọn tướng tiền kỳ.
Bình luận viên cũng phải ngây người: “Trời ạ, ván đấu này chắc chắn là một trận chiết kịch liệt như sao hỏa đâm vào trái đất, tôi tin rằng chỉ cần lên được level 6, hai bên chắc chắn sẽ mở đoàn chiến.
“Không chừng sẽ là một trận đấu đầy cao trào hiếm có, chỉ sợ sau này khó mà có thể nhìn thấy lần nữa.” Dẫn chương trình Na Na trêu chọc.
“Cô xem trọng ai? Na Na.”
“Đừng hỏi tôi, tôi không muốn cướp lấy danh hiệu độc miệng số một liên minh đâu.” Nữ mc liên tục khua tay, dùng toàn bộ cơ thể để từ chối.
Dưới sân khấu mọi người cười vang, bầu không khí trở nên thoải mái hơn trước.
Trong bầu không khí như vậy, ban/pick kết thúc, trận đấu BO3 chính thức bắt đầu.
Miệng của bình luận viên là giọt máu độc.
Trận đấu bắt đầu chưa được bao lâu, hai bên đã gặp nhau trong bụi cỏ ở đường dưới, trong tình huống không có vị trí đi rừng đuổi đến, hai bên thật sự dám quét một lượt level 1, cuối cùng đường dưới của AGN chỉ còn chút máu và may mắn nhặt lại được cái mạng nhỏ này. Nhưng mà đường dưới của WKY cũng không có gì gọi là ưu thế, chỉ còn lại một cục máu lại còn làm lỡ giai đoạn phát triển đầu trận.
Từ giây phút này trở đi, trận đấu cứ như là được mở ra một cánh cửa mới.
Một ván này chỉ có hai mươi mấy phút, nhưng hai bên vẫn giao tranh ngay cả đường trên đang ôn tồn cũng xuất hiện đầu người.
Cho dù mọi người đều biết, đội hình càng kéo dãn thì càng lỏng lẻo, phải cố chấp giữ lấy ưu thế lớn nhất mới có thể giành được chiến thắng cuối cùng.
Tất cả mọi người đều liều mạng.
Người xem bên dưới còn không kịp nhìn, cũng không biết nên nhìn theo hướng nào.
Cái thể loại đối mặt trực tiếp đầy mạng người, đối với bọn họ mà nói là một trận đấu đáng để hưởng thụ.
Căng thẳng, kích thích.
Ngay cả đạo diễn livestream cũng không biết nên cho phát sóng tình hình chiến sự ở đường nào.
May thay sự phiền não ngọt ngào này không xuất hiện được bao lâu.
Khi trận đấu đã được mười lăm phút, mid hung hăng nhất của WKY, G thần, đã phối hợp vô cùng ăn ý với người chơi ở vị trí đi rừng là Light, rồi hợp lực với adc dùng chiến thuật snowball [1] để giành được ưu thế trong nửa đầu trận đấu.
Không chừa cho AGN bất cứ cơ hội nào, WKY đã nắm trọn ván đấu, vừa bắt rồng lớn xong đã đánh sập trụ bậc thềm.
Phút thứ hai mươi bốn, WKY khó khăn lắm mới giành được thắng lợi ở ván đấu thứ ba.
Tỷ số 2 - 1, đội WKY dẫn trước một điểm!!!
Bọn họ chỉ cách thắng lợi một bước duy nhất.
Mà ván đấu quyết định BO4 sẽ bắt đầu sau mười lăm phút nữa.
Tuy rằng thời gian đấu ở ván thứ ba không dài, nhưng tất cả mọi người đều phải cảnh giác từng giây từng phút, bây giờ sau khi đã bình tĩnh lại thì mọi người đều lộ ra vẻ mặt mệt mỏi.
Người xem bên dưới cũng thả lỏng được một chút, kích động đến nỗi hét khàn cả giọng.
Tằng Phan cũng vậy.
Nhìn thấy ván đấu kịch liệt trên sân khấu, áp lực tâm lý này đúng là rất cảm động.
Nhất là đứng từ góc nhìn của người thứ ba, chỉ hận nỗi không thể trực tiếp xông lên sân khấu nói với Thẩm Hi, aaa trốn xa một chút, có đi rừng đang mai phục trong lùm cỏ.
Quả thực còn mệt hơn cả tự mình lên đánh.
Tằng Phan uống một ngụm nước nhỏ, cảm giác giọt nước chảy xuống cổ họng, lúc này mới thấy thoải mái một chút.
Các tuyển thủ cũng nhanh chóng bổ sung nước uống.
Cái kiểu căng thẳng cao độ này làm tiêu hao thể lực rất nhanh tuyệt đối không khác gì với lao động chân tay.
Nhị Bàn mạnh mẽ uống một ngụm nước trong ly, giờ mới hoang mang để ý rằng Thẩm Hi đang bất an, theo hướng nhìn của anh mà nhìn từ đông sang tây một lượt.
Hây? Ngoại trừ người đông như kiến ra thì cái gì cũng không có.
Cậu ta buồn bực nói: “Hây, Thẩm Hi cậu nhìn đông ngó tây tìm cái gì vậy, mau uống nước đi.”
“Ừm...”
Thẩm Hi không để tâm mà lên tiếng.
Lại chần chừ không chịu dời mắt, cứ vậy không nhìn mà trực tiếp giơ tay lấy ly nước.
Mái tóc đen nhánh hơi ướt, có giọt mồ hôi chảy xuống gương mặt trắng nõn.
Chậc.
Bảo sao lại được nữ giới yêu thích như vậy.
Đúng là rất đẹp trai.
Nhị Bàn lắc đầu, không thể không thừa nhận đây là sự thật.—————
☆ Chú thích:[1] Snowball nghĩa đen là lăn cầu tuyết, cụm từ này ám chỉ việc bạn áp đảo đối phương ở một đường hoặc trên mọi mặt trận. Lợi thế càng nhiều tương đương với "cầu tuyết" càng to và là tiền đề rất tốt để bạn dứt điểm trận đấu giành chiến thắng.