Anh cúi người chỉnh chăn cho Tằng Phan, nhẹ nhàng nói: "Ngủ đi."
Tăng Bàn nghiêng đầu háo hức nhìn anh, đôi mắt ngấn nước, giọng nói gần như mềm đi thành một vũng nước ngọt: “Tôi khát.”
Thẩm Hi thở dài.
Xoay người định đi rót một cốc nước mật ong cho cô.
Anh thấy mình không thể từ chối Tằng Phan được.
Cũng không muốn từ chối.
Tằng Phan nằm trên giường tưởng anh muốn rời đi, liền nhanh tay kéo anh lại.
Người say thì làm gì có lý trí.
Tằng Phan nằm trong ổ chăn, lại không không chế được lực kéo, Thẩm Hi bị cô kéo, nhưng vì cô ngọ nguậy liên tục mà sắp sửa ngã xuống sàn, anh vì muốn đỡ cô nhưng lại bị cô đè lên người.
Thẩm Hi ôm lấy eo cô, nằm ngửa trên sàn.
Toàn thân Tằng Phan áp sát vào người anh, mái tóc dài mềm mại mượt mà buông, duyên dáng xòe ra trên người.
Mùi thơm đặc trưng trên cơ thể cô hòa lẫn với mùi rượu vương vấn trên chóp mũi Thẩm Hi, khiến anh gần như ngừng thở.
Thẩm Hi lần đầu tiên trong đời cảm nhận được rằng.
Màu rượu trong ký ức của anh có thể sẽ không còn là bóng tối thuần khiết nữa.
Tằng Phan nằm trkng lòng anh vùng vẫy một hồi, mới từ từ nhận ra là đang có chuyện gì xảy ra.
Cô chớp chớp mắt.
Vô thức chống tay lên.
Thẩm Hi ở bên dưới nhẹ rên một tiếng.
Giọng nói khàn khàn như đang che giấu điều gì đó.
Tằng Phan lại nằm xuống, nhẹ giọng nói: "Có đau không."
Động tác của cô quá nhanh và đột ngột, Thẩm Hi ngã xuống sàn cái bụp.
Anh lại không nhịn được, tiếp tục rên rỉ.
Toàn thân Tằng Phan đông cứng.
Thẩm Hi liền thấy đỡ hơn một chút.
Anh giơ tay lên, do dự vài lần rồi nhẹ nhàng vuốt tóc cô, an ủi: "Tôi không sao, ngồi dậy đi."
Tằng Phan do dự rồi chống tay sang bên cạnh.
Thấy anh không sao, cô hài lòng mà nở nụ cười.
Nụ cười đó thật đẹp, tim Thẩm Hi bị hẫng một nhịp.
Tằng Phan chống tay lên sàn nhà, nhưng không tiếp tục ngồi dậy.
Tuy là cô đang say, nhưng vẫn còn một chút ý thức, cô cúi đầu, nheo mắt nhìn.
Đèn trong phòng ngủ bật sáng, Thẩm Hi bị đè ở dưới người cô, khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn được ánh đèn chiếu rọi.
Sắc mặt anh đờ đẫn, nhưng mí mắt mảnh khảnh lại hơi đỏ lên.
Như hoa đào nở trên cành đầu xuân tháng ba.
Tằng Phan mơ hồ nghĩ ngợi.
Đúng là.
Rất đẹp.
Cô như bị mê hoặc và muốn tiếp tục những việc chưa hoàn thành hôm nay.
Tằng Phan sáp lại gần anh, cho đến khi hai người quấn lấy nhau, nói năng không rõ ràng: "Hôn nhau không?"
Thẩm Hi không động đậy, cũng không trả lời, ngược lại nhỏ giọng hỏi một câu không liên quan: "Tôi là ai?"
Tằng Phan nghiêng đầu nghĩ ngợi một lúc, chậm rãi trả lời: "Không phải là Thẩm Hi à?"
Thẩm Hi đáp lại rồi nhìn cô bằng ánh mắt thâm tình.
"Ừ."
"Vậy...?" Tằng Phan vừa lên tiếng đã bị Thẩm Hi ngắt lời.
"Ừ."
"Hả?" Tằng Phan chậm nửa nhịp.
Người kia đã giơ tay chống xuống sàn, nâng người lên rồi hôn cô.
Môi chạm môi.
Môi của anh giống như con người anh vậy, lành lạnh như tuyết đầu mùa của mùa đông.
Nhưng tinh tế và mềm mại.
Khiến cô càng lúc càng trầm mê vào nó.
Tằng Phan thả lỏng chút sức lực cuối cùng, để Thẩm Hi ôm chặt cô vào trong lòng.
Cô đặt bàn tay thon dài mềm mại bám lên vai anh.
Giống như cảm nhận được sự mềm mại của cô, Thẩm Hi không còn cảm thấy hài lòng với cái chạm môi nhẹ nhàng nữa.
Hơi thở của anh nhanh và nóng.
Đầu lưỡi vươn ra, nhẹ nhàng lướt qua môi cô, khác hoàn toàn với hơi thở dồn dập khi nãy.
Hai người dán lại gần nhau như thế.
Xem lẫn với mùi hương của rượu, Tằng Phan vẫn có thể ngửi thấy mùi bạc hà thơm mát trộn lẫn với mùi hương nhè nhẹ của sữa trên người anh.
Cô ấy, không hề kháng cự.
Hàng lông mi của Tằng Phan khẽ run lên, giống như con bươm bướm đang nhẹ nhàng vỗ cánh.
Gò má ửng hồng.
Nhưng cô vẫm thuận theo động tác của anh, hơi hé môi.
Môi lưỡi ẩm ướt, hô hấp của Thẩm Hi càng nóng, động tác càng nhanh.
Anh hôn thật sâu.
Lúc đầu Tằng Phan còn không chịu thừa nhận mà muốn tranh đấu một chút.
Sau đó.
Cô chỉ có thể bị động mà tiếp nhận những gì mà anh cho.
Hô hấp gián đoạn, tư duy cũng hỗn loạn.
Cả thế giới đều theo động tâc của anh mà xoay chuyển.
Để anh lấy bất cứ thứ gì mà anh muốn.
......
Thẩm Hi bế Tằng Phan rồi đặt nhẹ nhàng lên giường, anh vén tóc rồi chỉnh chăn cho cô, tắt đèn rồi nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Phòng của anh nằm ở góc trong cùng trên tầng hai, chưa đi được hai bước đã đụng phải Nhan Phương đầu đầy mồ hôi.
"Sao lâu thế?"
Trong khi Thẩm Hi chỉ đỡ một người, thì Nhan Phương đã đưa được ba con sâu rượu là Vu Thần, Light và Cơ Trưởng về phòng.
Thẩm Hi khựng lại, không trả lời.
Nhan Phương đột nhiên hiểu ra, "Chỉ còn sót lại mỗi Nhị Bàn."
Cân nặng của cậu ta...
Thẩm Hi gật đầu, gọng nói nhàn nhạc như thường ngày: "Nhị Bàn để đó cho em."
Tuy nhiên, Nhan Phương lại cảm thấy ngữ khí của anh hơi lạnh lùng.
Anh ta cũng không nghĩ nhiều, chỉ hỏi Thẩm Hi có làm được không, ngay khi nhận được câu trả lời chắc nịch của Thẩm Hi, mới ngáp một cái rồi đi về phòng.
Anh ta cũng say rồi.
Chăm sóc tận ba người, thể lực đã cạn kiệt
Nhan Phương nghĩ, nếu Thẩm Hi có thể làm được, thì thù hận của bọn họ cứ giao lại cho đám thanh niên tự giải quyết.
......
Tằng Phan bị tiếng cãi nhau ủm tỏi bên ngoài đánh thức.
Cô thiếu kiên nhẫn mà cau màu, đầu vẫn còn đau nhức vì say rượu, cô cáu kỉnh kéo chăn lên, cố gắng vùi đầu vào để che đi âm thanh lộn xộn.
Cho đến kho không nhịn nổi nữa!
Lúc này Tằng Phan giận dữ ngồi dậy, xuống giường đi mở cửa.
Cô muốn xem xem, rốt cuộc là ai vô đạo đức như vậy, mới sáng sớm đã làm ồn ở nhà cô.
Nhìn người phụ nữ với đôi mắt ngái ngủ, mái tóc bù xù đứng ở lan can tầng hai, mọi người có mặt đều cảm thấy như bị nhấn nút tạm dừng.
Họ bối rối nhìn nhau.
Khung cảnh vô cùng ngượng ngùng
Tằng Phan vẫn chưa nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề.
Khi nghe thấy giọng nói khó chịu bên tai đã biến mất, cô gật đầu hài lòng, nhưng lại gặp phải ánh mắt kinh ngạc của mọi người ở tầng dưới, kiểu "Trời má, có dưa", "Cái quái gì thế này?" và "Chuyện gì đã xảy ra tối qua vậy?"
Sự tò mò xuyên qua bầu trời sáng như bóng đèn hai trăm oát trong bóng tối.
Cái đầu choáng vámg của Tằng Phan dần dần tỉnh táo.
Cô nhìn những ánh mắt ngơ ngác của đám nhân viên, cơ thể cứng đờ trong giây lát.
Theo đó, cô từ từ cúi đầu, nhìn bộ lễ phục có hơi nhăn nhúm do giấc ngủ đêm qua.
Cả người tê dại.
Đậu móe???
Chuyện gì thế này.
Dù trong đầu có vạn câu hỏi, nhưng Tằng Phan vẫn muốn duy trì lớp vỏ bọc của mình, cô vuốt mái tóc dài có phần rối bù và gật đầu với mọi người, giả vờ bình tĩnh.
Sau đó, không chờ mọi người phản ứng lại, cô đã xoay người quay về phòng củ mình.
À, không đúng, là phòng của Thẩm Hi.
Hành động của cô lưu loát, không hề dừng lại chút nào, cứ như đây là chuyện rất bình thường.
Coa lẽ là do bọn họ đã làm quá lên...
Cơ Trưởng và Light nhíu mắt nhìn nhau, liền hiểu ngay ý của đối phương.
Cũng đúng.
Nơi này dù sao cũng là sản nghiệp của sếp, người ta muốn ở đâu thì ở thôi.
Chưa thấy qua thế giới!
Làm loạn cái gì ~
Nhà đầu tư là để cung phụng!
Thẩm Hi nhìn thấy dáng đi loạng choạng và vành tai đỏ ửng của Tằng Phan, liền không giấu nổi ý cười trong đôi mắt.
Vu Thần và Nhan Phương đứng đó bất động, xứ như là đang suy nghĩ.
Giống như, toàn bộ thành viên WKY đều chấp nhận việc Tằng Phan ngủ lại là một chuyện vô cùng bình thường.
Chỉ có Nhị Bàn ngốc nghếch đứng nhìn chằm chằm vào căn phòng đang đóng chặt cửa kia.
"Ê? Ngốc rồi à?" Cơ Trưởng khua tay trước mặt Nhị Bàn.
Cơ thể Nhị Bàn rung lên.
Ngay lập tức, cậu ta lao tới trước mặt Thần Hi với một tiếng 'ôi', và phàn nàn trong nước mắt.
"Mọe kiếp Thẩm Hi, đồ chó nhà cậu, cậu nói tôi nghe xem có phải là vì cậu để lão đại ngủ trong phòng của mình, nên mới chạy đến phòng tôi à??"
"Vấn đề là, con mịa nó nhà cậu chạy đến phong tôi thì thôi đi, nhưng tại sao tôi lại nằm dưới sàn còn cậu thì nằm trên giường!!"
"Cậu chiếm giường của tôi!"
"Sao cậu nỡ lòng để tôi nằm ngủ dưới sàn nhà??"
"Thắt lưng của tôi đau quá! Tay chân đau nhức, hôm nay không chơi game được."
"Xong rồi, toang tồi, tâm lý suy sụp!!"
"Tên bội bạc nhà cậu!"
"Lão đại vừa xuất hiện, cậu liền vứt bỏ một hỗ trợ từng sát cánh bên cậu là tôi đây sang một bên!! Cậu nhìn thấy nước ở Hồ Tây chưa? Đó đều là nước mắt của tôi đấy."
Nhị Bàn gào lên, nhưng lại thấp hơn vài nhịp.
Thẩm Hi nghiêng người liếc cậu ta một cái, nhàn nhạt nói: "Anh để đội trưởng ở đâu?"
"Nếu tôi không nhớ nhầm, đường dưới mới là tổ đội hai người."
"Đường giữa không phải."
Nhị Bàn: "......"
Nhị Bàn nghẹn ngào tố cáo.
Cậu ta thậm chí còn không buồn giả vờ khóc, kinh hãi liếc nhìn Nhan Phương đang mỉm cười.
Đông cứng.
Cậu ta run rẩy nói: "Đội trưởng, anh có tin em không? Tuy là em nói như vậy với Thẩm Hi, nhưng trong lòng em, em với anh được buộc chung với nhau ở đường dưới."
Thẩm Hi không thèm để ý đến ái hận tình thù của đường dưới nữa, tranh thủ lúc này liền trốn thoát khỏi Nhị Bàn, đi lên tầng hai.
Anh đứng ngoài cửa một lúc, giơ tay lên gõ cửa.
Tằng Phan đang chỉnh trang lại đầu tóc.
Xảy ra chuyện như vậy, cô không biết nên đối mặt như thế nào với đám người ăn dưa hóng hớt ở dưới tầng.
Aaaaaaaaaa.
Chỉ muốn biến mất ngay tại chỗ.
Cuộc sống không còn luyến tiếc .jpg
Nhưng nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài, cô biết rằng việc này không thể trốn tránh được.
Vì vậy, cô do dự một chút rồi lên tiếng: "Vào đi."
Thẩm Hi vừa đẩy cửa vào, liền thấy cô đang vất vả chỉnh lại mái tóc dài rối bù.
Anh nhíu mày, lấy từ trong tủ ra một chiếc khăn tắm mới tinh, "Khăn mới, đi tắm đi."
Giọng nói của Thẩm Hi bình thản, không thể hiện cảm xúc gì.
Tằng Phan thở phào nhẹ nhõm.
"Đi đâu?"
"Bên ngoài có phòng tắm."
Tằng Phan có chút do dự.
Như đoán được sự lo lắng của cô, Thẩm Hi nhẹ nhàng nói: "Tôi sẽ canh chừng cho chị."
Tằng Phan ngẩn người.
Ngước lên nhìn anh, lòng cô dậy sóng.
Trước đây dù cô uống rượu, nhưng chưa bao giờ say, vì cô luôn nhớ phải giữ hình tượng của mình trước mặt người khác.
Hôm qua là lần đầu tiên cô say.
Sáng nay tỉnh dậy, Tằng Phan mới biết cô là người dù say vẫn nhớ rõ mọi chuyện —
Cô nhớ cái ôm của hai người, nhớ sự quan tâm nhẫn nhịn của anh, nhớ cả nhiệt độ từ đôi môi của anh...
Nhớ sự đắm chìm lúc đó.
Rượu làm hỏng việc, sắc đẹp mê hoặc lòng người.
Bây giờ… cô phải đối mặt thế nào với mọi người đây??
Tằng Phan rơi vào sự im lặng sâu sắc.
Cô muốn giả vờ ngốc nghếch.
Nhưng.
Lúc này Thẩm Hi đang đứng trước mặt cô, những việc đã làm sau khi say cứ hiện lên trong đầu cô từng cảnh một.
Cô không thể quên được.
Cô cố gắng giữ bình tĩnh, cố gắng tỏ ra như không có chuyện gì, nhưng khi cô đưa tay nhận khăn và chạm vào đầu ngón tay của Thẩm Hi, cô vẫn không kìm được mà run lên một chút.
Đầu ngón tai cũng từ từ đỏ lên.
Tằng Phan hoảng loạn tránh ánh mắt, định bước qua Thẩm Hi để đi ra phòng tắm bên ngoài.
Nhưng tay cô lại bị anh giữ lại.
Tim Tằng Phan đập loạn nhịp.
Cô không quay lại, chỉ nắm chặt chiếc khăn trong tay, cố gắng tỏ ra như mình đã quên hết mọi chuyện.
Giọng cô lạnh lùng.
Nhưng tốc độ nói nhanh hơn thường ngày và những lời thừa thãi đã tố cáo sự căng thẳng của cô.
"Có chuyện gì sao? Hay là chỗ này không dùng được..."
Cô chưa nói hết câu thì Thẩm Hi đã ngắt lời.
"Chị vẫn nhớ."
Giọng của anh bình thường nhưng không che dấu sự thẳng thắn.
Che giấu tình cảm quá khó, anh không thể làm được.
Anh muốn dùng chiếc cúp đầu tiên để đưa cô về nhà.
Sau này.
Tất cả các chiếc cúp đều dành cho cô.
Tằng Phan sốc động, cứng đờ như một tảng đá.
Cô không ngờ Thẩm Hi lại nhớ, và lại mở lời như vậy trực diện đối diện cô.
Không có chút cảnh giác, cũng chẳng có sẵn sàng nào cả.
Đây là lần đầu tiên trong đời Tăng Phan trải nghiệm cảm giác lúng túng không có dấu hiệu đến thế này.
Cô không biết phản ứng như thế nào.
Đầu óc cô trống rỗng, chỉ muốn chạy trốn.
Như con đà điểu vùa đầu vào cát, giả vờ như không có gì xảy ra.
Nhưng người đứng trước mặt cô là Thẩm Hi.
Cô không biết mình có cảm xúc gì đối với anh.
Không chỉ đơn thuần là sếp với nhân viên, nhưng cũng không phải mối tình của bố mẹ trong ký ức...
Cô chỉ là...
Chỉ là.
Tằng Phan cũng không hiểu rõ những cảm xúc phức tạp đối với Thẩm Hi.
Là sự hài lòng khi được chăm sóc như một viên ngọc quý, là sự bảo vệ không ai có thể xúc phạm, là sự nuông chiều và quan tâm tỉ mỉ...
Cảm xúc quá phức tạp, cô không thể nhìn rõ trong lòng mình.
Tằng Phan thậm chí cảm thấy hơi thở ngừng lại, trái tim dừng đập.
Mất một lúc lâu, cô mới vùng dậy một cách cường quyền, vừa cố gắng thoát khỏi bàn tay anh, vừa đặt tay lên nắm cửa.
"Anh nói gì vậy? Tôi không nhớ gì cả... Tôi còn việc phải làm, tôi đi trước..."
Lời của Tằng Phan bị kẹt ở họng.
Một bàn tay ấm áp và khô ráp đặt lên tay cô.
Không còn nghi ngờ.
Anh kéo lấy bàn tay mà cô đang nắm trên cửa.
"Đừng đi."
Miếng kim loại lạnh lẽo bị cô thả ra khỏi tay, thay vào đó là sự ấm áp nồng nhiệt của ngón tay anh.
Lúc này sự khác biệt về thể lực giữa nam và nữ hiển hiện rõ rệt.
Khi Thẩm Hi ôm lấy Tăng Phan một nửa, ép cô vào cánh cửa, lòng cô tan nát.
Ngày hôm qua cô đánh đập như vậy, báo ứng đến rất nhanh, bây giờ biến thành người đập vào cửa ư?
Tăng Phan sửng sốt khi phát hiện cô có thể vô cùng mở rộng.
Tuy nhiên, cô không bao lâu, cô sẽ không mải miết nghĩ lung tung.
Thẩm Hi cúi đầu nhìn cô.
Con ngươi sâu thẳm như bóng đêm.
Tăng Phan nhìn mắt anh như có rất nhiều điều muốn nói, nhưng một câu cũng không thể nói ra.
Chỉ đành né tránh ánh mắt.
Thẩm Hi từ từ tiến lại gần, hơi nóng từ mũi anh nhẹ nhàng đập vào mặt cô, phảng phất một mùi hương quen thuộc.
Tằng Phan cảm thấy mặt đỏ lên thêm một chút.
Vào lúc này, Thẩm Hi lặng lẽ từng bước mở miệng.
Giọng anh nhẹ nhàng, như là cơn gió xuân đầu tiên.
Anh nói —
"Tôi biết là chị vẫn còn nhớ."
"Tằng Phan."
Đây là lần đầu tiên anh gọi tên cô.
Tằng Phan không kìm được mà nhìn lên, va vào đáy mắt sâu thẳm của anh.
Hai người cách nhau rất gần.
Cô nhìn kỹ, cô mới phát hiện sắc thái xanh đen trong đáy mắt anh, trên khuôn mặt trắng và tinh tế của anh, rõ ràng hơn nhiều, làn da cũng nhợt nhạt hơn bình thường nhiều, màu môi cũng không có một chút hồng.
Rõ ràng không ngủ đủ giấc.
Tăng Phan mềm lòng.
Rất rõ ràng là cô không thể giả vờ ngỗ nghếch.
Giống như các thiếu nữ khác, Tằng Phan cũng mơ mộng về dáng vẻ của người kia.
Nhưng những giấc mơ thiếu nữ đó, từ lâu đã biến mất do công việc ở công ty và sự tranh chấp của các gia đình giàu có với nhau.
Cô nghĩ rằng nửa kia của mình sẽ là một người có quyền có thế, sẽ có thể là hai gia đình liên hôn, cuzng có thể là đủ mọi thể loại...
Chỉ là không có Thẩm Hi.
Trong kế hoạch của cô, từ đầu đến cuối anh chỉ có thể là bạn.
Gương mặt của anh đúng là rất đẹp.
Nhưng Tằng Phan chỉ xem mình như một người thưởng thức thuần túy, cô không bao giờ nghĩ đến việc chiếm hữu.
Người mà cô tưởng tượng, cô nghĩ sẽ là một anh trai quan tâm và yêu thương cô.
Như anh Tử Khiêm chăm sóc Nhạc Nhạc vậy.
Cô mơ mộng về việc có một người anh.
Nhưng Thẩm Hi.
Anh ấy... so với cô, còn trẻ hơn.
Làm sao mà được?
Tằng Phan vật lộn khó khăn với ánh mắt anh, rồi quay lưng để bỏ chạy.
Thẩm Hi rõ ràng không dùng quá nhiều sức, Tằng Phan dễ dàng xoay người rời đi.
Nhưng, có một bàn tay đang túm lấy góc áo của cô không buông.
Lực không mạnh, lập tức có thể hất ra.
Nhưng Tằng Phan lại quyết định đứng yên tại chỗ.
"Tôi thích chị."
Thẩm Hi thế mà lại buộc miệng thốt ra câu này.
Anh cố chấp túm lấy vạt váy của cô, ánh mắt giống như một đứa trẻ bị bỏ rơi.
Tằng Phan nghẹn họng.
Không biết nên nói gì, đáp án mà anh muốn cô không thể nói ra, lại không nhẫn tâm mà nói lời từ chối.
Bầu không khí nhất thời yên tĩnh.
Chỉ có tay của Thẩm Hi là vẫn nắm chặt góc váy của cô, giống như đang giữ lấy điều ấm áp cuối cùng trong sinh mệnh.
Yên tĩnh quá mức.
Tằng Phan có thể nghe thấy tiếng hô hấp của Thẩm Hi, nghe thấy tiếng trái tim của chính mình đang đập loạn.
Không đúng.
Không nên thành như này.
Tằng Phan chầm chầm kéo tay anh ra, "Anh vẫn còn nhỏ, bây giờ..."
"Tôi không còn bé nữa."
Thẩm Hi ngắt lời cô, vẻ mặt bình tĩnh, giọng nói vô cùng chắc chắn
"Tôi biết bản thân đang làm gì."
"Tôi thích chị."
"Chỉ thích một mình chị."
Tuy hoàn toàn khác so với trí tưởng tượng của cô về nửa kia, nhưng Tằng Phan lại cảm thấy bản thân như đã buông bỏ được lớp vỏ bọc.
"Hôm qua, khi anh hôn tôi đã biết bản thân đang làm cái gì."
"Biết người đó là chị."
Nói rồi, anh đặt hay tay lên vai cô, cúi đầu.
Dưới cái nhìn trống rỗng của Tằng Phan, anh từ từ áp trán mình vào trán cô.
Giọng điệu ấm ức: "Chị cũng biết người tối qua là tôi mà."
Ký ức trong đầu Tằng Phan dần dần hiện ra.
......
Ông trời ơi.
Là cô phi lễ với người ta trước??
Trong chốc lát Tằng Phan không biết nên phản ứng như nào.
Thẩm Hi nhìn ra cô đang rung động, được nước lấn tới rúc đầu vào hõm vai cô, thân mật mà động chạm.
Bởi vì quá gần, nên giọng của anh có hơi mơ hồ: "Chị không nhận lời tôi, có phải là vì cái người tên là "anh Tử Khiêm" kia không?"
Anh nhấn mạnh ba chữ "anh Tử Khiêm" kia.
Không giấu được mùi dấm.
Tằng Phan cũng không đẩy anh ra, vội vàng giải thích: "Anh Tử Khiêm chỉ là anh trai tôi, anh đang nghĩ cái gì vậy hả?"
"Nhưng hôm qua chị gọi anh ấy..."
Khả năng giả vờ đáng thương của Thẩm Hi là hạng nhất.
Sắc mặt rõ ràng vẫn còn đờ đẫn, nhưng khi thiếu niên cụp mắt xuống, trầm giọng nói, người trong thiên hạ vẫn muốn khen ngợi hắn.
"Đó là anh trai tôi!"
"Tôi chỉ muốn chứng minh cho anh ấy thấy, câu lạc bộ của tôi không kém SGD."
Tằng Phan nói xong, mới ảo não mà nghĩ ngợi, lấy anh Tử Khiêm ra làm lá chắn là chuyện rất dễ dàng.
Nhưng sự thật đã bị cô nói toẹt ra...
Tằng Phan ảo não mà thở dài.
Lại tiếp tục thở dài.
Sau đó, cô đẩy Thẩm Hi ra rồi nhanh chóng xoay người bỏ chạy.
Ngay cả khăn tắm trong tay cũng quên ném xuống.
Hoàn toàn không để ý đến ánh mắt ngơ ngác của đám người trong phòng khách.
Tằng Phan chân đi dép lê chạy một mạch ra bên ngoài căn cứ, tùy tiện vẫy một chiếc taxi, ngắm nhìn cảnh đẹp bên ngoài khung cửa sổ, mới thở phào nhẹ nhõm
Dùng hai tay ôm đầu.
Đây là...chuyện gì đang xảy ra vậy? ? ?
Đau đầu
*
Thẩm Hi chậm rãi đi xuống lầu dưới ánh mắt bàn tán của một đám người, lập tức bị đám người vây quanh.
Nhị Bàn là người không nhịn được trước tiên.
Cậu ta hoàn toàn quên mất việc bản thân bị những Thẩm Hi thọc gậy bánh xe [1], khiến Nhan Phương lườm cậu ta như ăn tươi nuốt sống: "Đồ chó Thẩm Hi, cậu đã làm cái quái gì vậy?? Có phải cậu ghét bỏ chị đại của tôi là cưu chiếm tổ chim khách..." [2]
Nhị Bàn không cẩn thận nói ra lời trong lòng, nhanh chóng bịt mồm lại.
Sau đó, cậu ta lại nghĩa khí nói tiếp: "Chị đại của tôi không phải là cưu chiếm tổ chim khách, là cậu mới đúng!"
"Vậy nên là sao cậu lại mắng chị ấy, khiến chị ấy còn chưa kịp mặc thêm áo, chỉ mặc mỗi cái váy rồi chạy đi mất tiêu!"
Nhị Bàn càng nói càng high, đúng hơn là đau thấu tim can [3], giận mà không thể giúp [4]:
"Cậu có biết người đó là nhà tài trợ lớn của chúng ta không? Chị ấy lo cho cậu từ cái ăn cái mặc đến cả việc phát thưởng tiền và đổi xe đưa đón cho cậu đấy! Thế mà cậu lại khiến lão đại tức giận đến mức mắt đỏ hoe, còn đi ra ngoài trong đôi dép dùng một lần!"
"Người anh em, cậu toi đời rồi!"
"Nói thật đấy, cậu tèo rồi!"
Nhị Bàn nói liền một mạch, ánh mắt của mọi người càng trở nên vi diệu hơn.
Chỉ có những người có dây thàn kinh thép như Cơ Trưởng và Light thì nhìn Thẩm Hi, trong khi những người biết chuyện là Nhan Phương và Vu Thần, thì lại nhìn về Nhị Bàn.
Điều kỳ lạ là tất cả mọi người đều cho rằng đối phương là một kẻ ngốc.
Đội của họ, với lối suy nghĩ kỳ quặc như vậy, đúng là một nhóm quái đản.
Bị ánh mắt "Cậu giỏi lắm" và "Anh em bảo trọng" nhìn chằm chằm, Thẩm Hi không đáp lại Nhị Bàn mà chỉ thản nhiên hỏi: "Cô ấy đi ra ngoài chỉ với đôi dép sao?"
"Đúng vậy!"
Nhị Bàn liền nói ngay: "Cậu không biết cô ấy trông tội nghiệp thế nào đâu. Tôi nói cậu có nhiều fan nữ cũng không thể đối xử tệ bạc như vậy được!"
"Cậu là trai thẳng mặt sắt chỉ có cái mã ngoài, làm sao mà tìm được bạn gái chứ! Fan nữ cũng bị cậu làm cho tức mà chạy hết mất thôi."
Những lời của Nhị Bàn khiến Thẩm Hi nhìn chằm chằm đầy u ám: "Cậu vừa nói đó là nhà tài trợ chứ không phải fan nữ."
"Mặc kệ đó là nhà tài trợ hay fan nữ đều phải phục vụ cho tốt!" Nhị Bàn dùng giọng điệu người từng trải để giáo dục Thẩm Hi.
"Cái mặt như ông thì phải làm dịch vụ fan cho tốt vào…" Cơ Trưởng không ngại mỉa mai Nhị Bàn: “"Fan nữ là thượng đế đấy…"
"Cái gì? Cơ Trưởng, ông lại phởn đấy à, muốn bị đánh hội đồng à?" Nhị Bàn tức đến mức mặt mũi vặn vẹo.
Light khẽ lên tiếng: "Này, các ông lại lạc đề rồi đấy…"
Nhị Bàn chợt nhận ra gì đó, chân mập nhỏ nhảy lên: "Ah~ Thảm Hi à, đứa nhỏ này tôi nói cậu nghe, bây giờ cậu nhanh mang đôi giày thủy tinh của chị ấy đến Vạn Đằng xin lỗi, như vậy thì tôi mới có thể giữ cậu toàn thây được. Nếu không thì cậu chỉ có thể sống trong lời nói của thành viên mới của đội thôi, dù sao thì cậu cũng phải cuốn gói về nhà!!"
Miệng của Nhị Bàn như cái súng liên thanh, nói nhiều như vậy nhưng vẫn biết điểm dừng.
Thay vào đó [5] là một tiếng kêu thảm thiết:
"Móe?? Đôi giày thủy tinh vàng ròng của sếp đâu?"
Cậu ta nhìn cái tủ giày trống trơn, ngoảnh đầu.
Biểu cảm như nhìn thấy cảnh Thẩm Hi rời đi mà bi thương, kiểu tự mang theo bgm vậy.
"Hi, cậu bảo trọng."
"Sau này, cậu mãi mãi sống trong lòng bọn tôi."
Làm trò! Gây chú ý! [6]
Rõ ràng là đang cười trên nỗi đau của người khác!
Cả đội WKY đều lườm cậu ta.
Nhị Bàn!
Ông kiến tôi buồn nôn.
*Gần đây, Tằng Vân phát hiện ra một chuyện lớn.
Đại tiểu thư rất khác thường.
Từ sau buổi tiệc mừng công, cứ hở ra là cô lại ngồi ngơ ngác, thường xuyên ngây người nhìn mặt bàn rất lâu khi phê duyệt tài liệu.
Không động đậy gì hết.
Kỳ lạ hơn nữa là đã lâu rồi cô chưa hỏi han về tình hình của đội WKY.
Người khác có thể không nhìn ra, như anh ta từ bé đến lớn đều đi theo sau cô, tự nhiên có thể phán đoán được sự quan tâm của cô đối với WKY thông qua các hành vi, cử chỉ.
Cơ bản là cứ ba ngày hỏi một lần, cứ năm ngày sẽ hỏi thăm nhiều hơn
Hiện tại đã rất lâu rồi không hỏi han gì, hiển nhiên là rất lạ.
Anh ta cơ bản có thể nhận ra vấn đề xuất phát từ đội WKY.
Nhưng Tằng Vân vẫn không hiểu.
Tiền đầu tư cho đội WKY không tính là nhiều, thành tích cũng tốt, đại tiểu thư rốt cuộc đang buồn phiền chuyện gì?
Tằng Vân không hiểu.
Cho dù trong đầu có vô vàn câu hỏi, nhưng Tằng Vân vẫn quyết định không để lộ ra ngoài.
Anh ta đem tất cả báo cáo của các bộ phận bên dưới nộp lên và đặt chúng trên bàn làm việc của Tằng Phan, đồng thời nhắc nhở Tằng Phan về những điều quan trọng, rồi mới bắt đầu báo cáo hành trình một ngày cho Tằng Phan.
Gần đây, Vạn Đằng đang chuẩn bị hợp tác với một đại gia truyền thống trong ngành bất động sản tại thành phố S. Vì Vạn Đằng chưa có nền tảng vững chắc ở thành phố S và lần hợp tác này lại bao trùm nhiều lĩnh vực, nên tất cả các bộ phận của công ty đều đang hoạt động hết công suất để chuẩn bị cho dự án quan trọng này.
Tằng Vân nói: "Đại tiểu thư, ông chủ kêu tôi nhắc cô, chủ tịch tập đoàn Tân Nguyệt vì để bày tỏ thành ý, nên đã đặc biệt đem theo công tử đến muốn mời cô và ông chủ dùng bữa tối."
Tằng Vân thấy Tằng Phan dừng bút, xác định là cô đã nghe thấy rồi mới nói tiếp:
"Ông chủ đã đồng ý rồi. Thời gian là 6 giờ tối nay, hy vọng cô có thể chuẩn bị cho tốt."
Những suy nghĩ, tạp niệm trong đầu Tằng Phan đều bay hết, mệt mỏi mà day trán, gật đầu: "Tôi biết rồi."
Tằng Phan nhìn anh ta ra ngoài, lúc này mới bực bội mà ném bút xuống, không nhịn nổi nữa liền lôi điện thoại ra đăng nhập vào weibo.
Cho đến khi nhìn thấy cái tài khoản quen thuộc, nhìn thấy ảnh của Thẩm Hi.
Lúc này Tằng Phan chợt tỉnh ra.
Cô đang làm gì thế này??
Cô bất lực mà nằm bẹp trên bàn, mạnh tay tắt điện thoại, lúc này mới thở dài một hơi.
Trời ơi, chắc chắn là cô điên rồi!
Không phải là có rào cản tâm lý à...
Thẩm Hi nhỏ tuổi hơn cô, nhỏ tuổi hơn đấy.
Không được làm trâu già gặm cỏ non!
Nhưng càng nghĩ, gương mặt của anh lại đột nhiên hiện lên trong đầu cô.
Đôi mắt dài hẹp, đôi môi nhạt màu, mái tóc đen nhánh, tất cả đều tinh tế đến từng chi tiết...
Tằng Phan bực bội xoa đầu, chỉnh lại tâm trạng, rồi bắt đầu làm việc trở lại.
Lưng thẳng tắp, đôi môi đỏ lạnh lùng, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, thần thái mạnh mẽ, lại là vị nữ tỷ phú trẻ tuổi với tài sản hàng tỷ.
Người phụ nữ mạnh mẽ.
Không ai nhìn ra.
Lúc nãy cô đang gặp rắc rối với tình cảm xủa bản thân.
*
Nhà hàng nơi ăn cơm rất hợp khẩu vị của Tằng Phan.
Đó là một nhà hàng tư nhân yên tĩnh và thanh lịch ở Bắc Kinh. Vị trí tuy hẻo lánh nhưng xung quanh lại rất yên tĩnh, và nội bộ quản lý ở đây thực sự không chê vào đâu được, tuyệt đối an toàn và bảo mật.
Bước qua cổng, một cây cầu nhỏ bắc qua dòng nước, cùng với những ngọn giả sơn hiểm trở, tất cả đều khiến cho Tằng Phan say mê.
Những chiếc rèm bằng cỏ đan xen giữa rừng trúc tươi mát tạo thêm chút hoang sơ của một ẩn sĩ, tự nhiên và trong lành.
Khi Tằng Phan và ông Tằng đến nơi, nguyên tổng giám đốc và con trai của tập đoàn Tân Nguyệt đã chờ sẵn trong phòng riêng.
Sau vài lời chào hỏi ngắn gọn, họ ngồi vào bàn. Nhân viên phục vụ bắt đầu giúp gọi món ăn.
"Phong thái của Nguyên tổng vẫn không giảm so với ngày xưa, còn công tử thì cũng thật khôi ngô tuấn tú." Ông Tằng mở lời trước.
Đối diện cũng rất lịch sự đáp lại.
"Đâu có đâu có, đã gần hai mươi năm kể từ ngày chia tay, anh vẫn như xưa. Còn đây chắc là Phan Phan? Thật sự càng lớn càng xinh đẹp, đúng là một trong những quý cô xuất sắc nhất kinh thành. Tằng huynh không biết tôi ngưỡng mộ anh biết bao vì có được cô con gái cưng như vậy. Không giống như thằng con trai vô tích sự của tôi, haizz..."
Lời nói thì không có vấn đề gì.
Nhưng Tằng Phan lại cảm thấy, ông ta vẫn quá khách sáo...
Tập đoàn Tân Nguyệt tuy không có bề dày lịch sử và nền tảng vững chắc như Tập đoàn Vạn Đằng, nhưng ở thành phố S, họ cũng là những nhân vật có thế lực.
Lúc này...
Thái độ của họ có vẻ hơi quá khiêm nhường.
Tằng Phan khẽ nhíu đôi mày liễu, cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Cô đang suy nghĩ thì cảm nhận được một ánh nhìn luôn dán chặt vào mình.
Ánh nhìn đó quá mãnh liệt, khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Tằng Phan ngẩng đầu lên.
Ngay lập tức, cô bắt gặp biểu cảm đầy hứng thú của Nguyên công tử.
Thấy rõ vẻ háo hức trong mắt anh ta, gương mặt Tằng Phan thoáng chốc trở nên khó coi.
Cô suy tư một lát.
Đối diện, người kia dường như không nhận ra sự khó chịu của cô, thấy Tằng Phan ngẩng đầu liền nở một nụ cười tự cho là phong độ nhưng lại đầy dầu mỡ: "Tất cả là do phong thái quá nổi bật của Tằng tiểu thư. Vừa bước vào, tôi đã cảm thấy như cả căn phòng bừng sáng, không thể rời mắt."
"...................."
"Anh đem mấy câu tán tỉnh quê mùa này từ tám trăm năm trước ra đây hả? Anh là nhà khảo cổ à?"
"Hay là Lương Tịnh Như cho anh dũng khí?"
Lời nói đó khiến Tằng Phan sững sờ, đến nỗi nét mặt cũng trống rỗng trong chốc lát.
Cô cố gắng kiềm chế sự chán ghét, ngẩng đầu nhìn người đối diện đang đắc ý, định nói gì đó nhưng lại nuốt xuống để không phá hỏng sự hợp tác giữa hai bên.
Thế nhưng người đó lại không buông tha, "Tằng tiểu thư muốn nói gì sao?"
Tăng Phan chỉ cười mà không đáp, duyên dáng nhấp một ngụm trà.
Nguyên công tử, kẻ ngu ngốc, không nhận ra rằng mình đã để lộ bản chất chỉ qua một câu nói, còn giả vờ làm quý ông thúc giục cô: "Tằng tiểu thư không cần ngại, cứ thoải mái nói."
"Thật sự muốn tôi nói sao?" Tằng Phan đặt chén trà xuống, nhẹ nhàng lau khóe miệng.
Đối diện, kẻ bất tài kia đang nhìn chằm chằm không chớp mắt.
Hắn tự nhận mình là tay chơi tình trường, kẻ đào hoa, chuyên gia quyến rũ, nhưng chưa bao giờ hắn từng có cơ hội chơi đùa với một tiểu thư nhà danh giá, một quý cô thượng lưu.
Điều này khiến hắn vô cùng háo hức.
Chính lúc này, hắn mới nhận ra rằng, giới thượng lưu thực sự khác biệt, những cô gái giản dị trước kia thật nhạt nhẽo không đáng để tâm!
Trong ánh mắt đầy mong chờ và thèm thuồng của hắn, Tăng Phan từ từ mở miệng: “Cụm từ ‘bừng sáng vẻ tầm thường’ là lời tự khiêm của gia chủ, tôi nhớ rằng nhà hàng này không phải của nhà Nguyên.”
Giọng nói của cô thanh thoát và bình thản, rất dễ nghe.
Nhưng nội dung lại không dễ chịu như giọng nói.
Khuôn mặt của cậu Nguyên lúc xanh lúc trắng, thay đổi liên tục như đèn kéo quân.
Tằng Phan vẫn chưa dừng lại: “Chẳng lẽ là của nhà Nguyên?”
"Tôi nhớ chủ quán Tư Phòng Thái này là truyền nhân của ngự trù thời vua Ung Chính, nhà họ Nguyên thật sự có bề dày lịch sử sâu sắc."
Cô nói chậm rãi, nhưng ngay khi lời vừa dứt, không chỉ khuôn mặt của công tử nhà họ Nguyên trở nên khó coi mà sắc mặt của tổng giám đốc Nguyên cũng đen như đáy nồi.
Vì sự cố này, bữa tối vốn danh nghĩa là buổi gặp gỡ gia đình, thực chất là buổi hẹn hò, đã kết thúc trong bầu không khí cực kỳ gượng gạo.
Khi cha con nhà họ Nguyên rời đi, trong phòng riêng chỉ còn lại hai cha con Tằng Phan, bầu không khí lập tức trở nên ngượng ngùng.
Tằng Phan cúi đầu xin lỗi trước.
"Bố, con xin lỗi, là con đã làm hỏng mọi thứ."
Từ nhỏ, Tằng Phan đã tiếp xúc với doanh nghiệp gia đình, rất hiểu tình hình bên trong. Những tình huống như thế này cô đã gặp nhiều, nhưng đây là lần đầu tiên cô hoàn toàn mất bình tĩnh.
Cô biết mình không nên như vậy, nhưng hoàn toàn không thể kiểm soát được.
Khi liên hôn trở thành một lựa chọn thực sự, Tằng Phan mới nhận ra cô kháng cự điều này đến mức nào, kháng cự đến nỗi không thể ngồi yên, kháng cự đến mức phải nói lời cay nghiệt.
Rõ ràng cô có thể không cần quá cực đoan mà khiến người khác bẽ mặt như vậy.
Nhưng cô không thể kìm nén được.
Cô không biết là do trải nghiệm thực tế mới nhận ra sự ngây thơ của mình, hay lời của Thẩm Hi đã làm rối loạn tâm trí cô.
Tằng Phan không thể hiểu nổi.
Khi cô đang tự trách mình, thì một bàn tay ấm áp đặt lên đầu cô.
Cô ngước lên.
Gương mặt bố Tằng đầy vẻ hiền từ và hài lòng: "Pan Pan, bố rất vui."
Tằng Phan có chút bối rối.
Lúc này, trước mặt bố, cô không còn là vị tổng giám đốc lạnh lùng và quyền lực, mà trở thành cô gái trẻ đúng với tuổi đôi mươi của mình.
"Tại sao ạ? Con đã làm hỏng mọi thứ."
"Phan Phan, nhà mình chỉ có mỗi con gái. Bố biết con đang nghĩ gì, nhưng thật sự không cần phải vậy."
"Con đã sống quá vất vả rồi. Bố mẹ chỉ mong con sống vui vẻ, hạnh phúc."
"Nhà chúng ta ấy," bố Tằng xoa mái tóc mềm mại của con gái, giọng đầy yêu thương, "nhà mình không cần phải có một ông chủ. Giao cho nhà quản lý chuyên nghiệp cũng được. Chỉ vì con thích nên bố mới truyền công ty cho con."
"Nếu con thích, con có thể làm việc khác. Không cần phải kiên cường như vậy."
Nghe những lời của bố, ánh mắt Tằng Phan dịu lại.
"Hôm nay bố rất vui vì con đã học được cách từ chối."
Nói rồi, ông lại vuốt má con gái, "Chuyện hôm nay bố hoàn toàn không biết. Nếu biết mục đích của họ, bố sẽ không bao giờ đồng ý cho con đến."
"Gia đình mình không cần hy sinh con để duy trì cái gọi là cân bằng."
"Tiền kiếm được sẽ không bao giờ hết, con là quan trọng nhất."
"Chúng ta không cần con đi liên hôn. Con chỉ cần tìm một người thật lòng yêu thương con. Cuộc đời còn dài, sống với một người không có tình cảm sẽ rất khổ."
"Công chúa nhỏ của bố."
*
Khi Tằng Phan vì lời tỏ tình bất ngờ mà bứt rứt không yên, Thẩm Hi lại cực kỳ bình tĩnh.
Thậm chí tâm trạng khá tốt.
Lời tỏ tình không được đáp lại, điều này nằm trong dự đoán của Thẩm Hi.
Anh không biết Tằng Phan nghĩ gì, nhưng lần thổ lộ này thực sự quá vội vàng.
Thẩm Hi rõ ràng...
Muốn dùng cách chậm rãi làm quen.
Nhưng kế hoạch không bao giờ theo kịp biến hóa, khi cô nở nụ cười duyên dáng hỏi anh có muốn hôn không, khi cô mơ hồ gọi tên người đàn ông khác.
Anh hoàn toàn không thể kiểm soát bản thân.
Muốn gần gũi với cô hơn.
Ghen tị với người đàn ông được cô thì thầm gọi tên.
Đây là cảm giác lạ lẫm mà suốt hai mươi năm qua anh chưa từng trải qua, là cảm giác mất kiểm soát.
Việc che giấu tình cảm của mình quá khó khăn.
Anh không còn cam lòng chỉ làm bạn bên cạnh cô.
Vì vậy, anh chủ động hôn cô, nghe Tằng Phan mơ hồ gọi tên anh.
Dù cô đang say.
Thẩm Hi cũng không hối hận chút nào.
Anh cảm thấy rất mãn nguyện.
Mặc dù Tằng Phan hoảng hốt bỏ chạy, nhưng anh có thể nhận ra, sự từ chối của cô không hề dứt khoát.
Đó là một dấu hiệu tốt.
Bí mật nhỏ của đường giữa của WKY - Thẩm Hi, thì cứ để anh tự mình tiết lộ!
Ăn dưa cần anh ấy!!
Thế giới cần anh ấy!!!—————☆ Tác giả: Áaaaa, mẹ ơi thế là đã hôn nhau rồi, thời khắc kích động cuối cùng cũng tới haha haha.
Ba Tằng đáng thương bị đá ra khỏi chăn, G Thần hốt hoảng.
Cười điên luôn.
Đây là chương mười nghìn chữ đầu tiên đầy tâm huyết, thật đấy, nếu mọi người không khen thì tôi sẽ đình công! Phọt si rô, chắc chắn sẽ khiến mọi người đọc truyện vui vẻ!
Nếu mọi người không chú ý đến chương mới thì đúng là có lỗi với tôi đấy!!
Hãy bình luận ủng hộ _(:_」∠)_
—————☆ Chú thích:(1) 挑拨离间 (tào phát ly gián): có nghĩa là gây mâu thuẫn hoặc xúi giục sự bất hòa giữa hai người hoặc nhóm người để làm hại mối quan hệ của họ.
Câu thành ngữ mang ý nghĩa tương tự là “thọc gậy bánh xe”.
(2) 鸠占鹊巢 (cưu chiếm thước sào - cưu chiếm tổ chim khách): có nghĩa là kẻ xấu chiếm đoạt tài sản, địa vị, hoặc chỗ ở của người khác một cách bất hợp pháp hoặc không công bằng.
Câu thành ngữ mang ý nghĩa tương tự là “ngồi mát ăn bát vàng” hoặc “cướp công đoạt vị”.
(3) 痛心疾首 (thống tâm tật thủ): có nghĩa là vô cùng đau lòng và phẫn nộ trước một sự việc nào đó.
Câu thành ngữ mang ý nghĩa tương tự là “đau đớn khôn nguôi” hoặc “đau thấu tim gan”.
(4) 怒其不争 (nộ kì bất tranh): có nghĩa là tức giận vì ai đó không có chí tiến thủ hoặc không nỗ lực để đạt được điều tốt đẹp hơn.
Câu thành ngữ mang ý nghĩa tương tự là “giận mà không thể giúp” hoặc “giận vì bất lực”.
(5) 取而代之 (thủ nhi đại chi) - (pinyin: qǔ ér dài zhī): "Thay vào đó" là một thành ngữ bắt nguồn từ những câu chuyện lịch sử. Dẫn chứng sớm nhất về thành ngữ này xuất phát từ "Sử ký - Hạng Vũ bản ký" của Tư Mã Thiên nhà Hán. "Thay thế" có nghĩa là chiếm lấy vị trí của người khác và thay thế nó bằng chính mình.
(6) 戏精 (hí tinh): Một từ thông dụng trên Internet mô tả một người giỏi tạo thêm kịch tính cho bản thân để thu hút sự chú ý của mọi người. Khen ngợi và phê bình tùy thuộc vào bối cảnh cụ thể. Khen ngợi có nghĩa là mô tả một người giỏi biểu diễn và làm sôi động bầu không khí, trong khi phương tiện xúc phạm mô tả một người thích thể hiện.
(7) 幸灾乐祸 (hạnh tai lạc họa) [pinyin: xìng zāi lè huò] - cười trên nỗi đau của người khác; thêm nhục vào thương, vui trong bất hạnh- Giải thích: May mắn thay: hạnh phúc. Dùng để chỉ người thiếu thiện chí và vui mừng khi người khác gặp tai họa.- Nguồn gốc:"Tả truyện - Năm Hi Công thứ hai mươi bốn": "Tặng cho người không có người thân sau lưng là không tử tế." "Tả truyện - Năm Trang Công thứ mười": "Bây giờ hoàng tử đã chán ca hát và nhảy múa và thích thú với những điều bất hạnh."