Đúng Độ Gặp Đào Hoa

Chương 2



Thế nhưng, hình như mẹ tôi hoàn toàn không nhận ra đào hoa của cô con gái này thúi đến chừng nào, vẫn đang dùng vẻ mặt hài lòng nhìn cái cậu Thẩm Mặc kia.

Hai người mỗi người đôi câu, một khung cảnh mẹ hiền con thảo hoàn hảo.

Ai không biết còn tưởng tôi đây mới là người dưng đấy.

Chưa được bao lâu, mẹ tôi như đã rất vừa lòng Thẩm Mặc, đứng dậy lôi tôi tới ấn tôi ngồi xuống cạnh cậu ta, cuối cùng còn lặng lặng chớp chớp mắt nhìn tôi:

"Hai đứa chơi đi, mẹ còn có việc bận, đi trước đây."

Nói xong, mẹ tôi xoay người bước đi không chút do dự, trước khi đi còn không quên quay đầu dặn dò:

"Ấy quên, dì Tưởng của con rủ mẹ đi dạo phố, dạo xong hai người chúng ta còn uống trà chiều nữa, về đến nhà chắc cũng tối rồi nha."

Tôi: "......"

Đúng là mẹ ruột tôi mà.

Nhất định là do hội chị em của bà đều đã được bế cháu, chắc bà chịu đả kích lớn lắm nên mới thành ra như vậy.

Cửa đóng lại, trong phòng chỉ còn mỗi tôi và Thẩm Mặc.

Lúc tôi đang chửi thầm trong lòng, Thẩm Mặc bỗng nhiên nghiêng đầu liếc tôi một cái, cười nói: "Dì rất nhiệt tình."

Đầu óc tôi như chậm tiêu, trả lại một câu rất liên quan, "Chắc là bà ấy muốn ôm cháu ngoại rồi."

... Không phải, lời quá dễ gây hiểu lầm rồi.

Quả nhiên, Thẩm Mặc ngả người về phía tôi, nhìn qua mà nói, chính là loại cảm giác như cậu ta muốn ôm tôi vào lòng ấy.

Giọng điệu tên nhóc hơi cao lên, nghe ra có chút ngả ngớn:

"Nếu có thù lao hợp lý, tôi đây cũng không ngại giúp chị."

Tôi duỗi tay ấn lên ngực Thẩm Mặc, đẩy đẩy cậu ấy ra.

Nhưng mà, xúc cảm tuyệt vời này khiến tôi bất động vài giây.

Nhìn thì gầy, vậy mà dáng người cũng tốt phết.

Tuy nhiên không vì điều này mà tôi mềm lòng, lời chế nhạo bật ra theo phản xạ: "Cậu muốn làm cháu ngoại của mẹ tôi á!? Cái này không tốt lắm đâu."

Thẩm Mặc: "......"

Chết lặng hai giây, Thẩm Mặc dứt khoát bỏ qua đề tài này, lôi điện thoại ra mở Wechat lên đưa tới trước mặt tôi.

"Chi phí bồi thường thiệt hại tinh thần, 1000 tệ không ghi nợ."

...?

1000 tệ?

Đấy là tiền sao? Không, nó là mạng của tôi đó.

Tôi kiên định lắc lắc đầu, nghiến răng nói: "Đòi tiền không có, cái khác, thì có thể."

Ai mà ngờ Thẩm Mặc lại quét mắt nhìn tôi từ đầu đến chân, sau đó ghét bỏ thở dài ai oán: "Không cần."

"......"

Tôi hít sâu một hơi, mỗi giây đều nhắc nhở bản thân, lòng tôi là núi cao biển rộng, không nên tức giận vì kẻ tiểu nhân.

Cay đắng thêm bạn WeChat, tôi nói muốn khất lại trước, vậy mà người này cũng lập tức đồng ý luôn.

Vậy thì dễ rồi, trước tiên trấn an cậu ta trước, sau đó ném người vào danh sách đen là được.

Vì thế, thêm WeChat xong, tôi bắt đầu gấp gáp đuổi người, không thể đợi thêm dù chỉ một giây.

Cũng may là hình như Thẩm Mặc rất tin tưởng nhân phẩm của tôi, thấy Wechat đã thêm, nên không ở lại lâu nữa.

Nhìn bóng dáng cậu ta rời đi, tôi không khỏi cảm thán ——

Đúng là em trai nhỏ, đơn thuần quá đi.

Tôi nên để bé trải nghiệm chút xã hội hiểm ác, vậy thì về sau bé mới biết đi đường vòng.

Vốn định lát nữa sẽ xóa Wechat của cậu ta, ai ngờ bận quá lại quên mất chuyện này.

Cho đến chiều đó, lúc mẹ tôi về nhà thấy tôi nằm trên sô pha xem phim một mình, nháy mắt tăng xông.

"Tối nay đưa tiểu Thẩm về nhà ăn cơm, thằng bé mà không tới thì con cũng đừng về nữa!"

...... Tôi phẫn nộ gửi tin nhắn cho Thẩm Mặc:

"Em trai nhỏ, có đây không?"

Thẩm Mặc rep tin nhắn ngay giây sau, đoán chừng là đang nhắn tin dỗ bạn gái nhỏ rồi.

"Không rảnh."

...... Cho rằng ai cũng muốn hẹn cậu chắc.

Tôi nhìn hai chữ "Không rảnh" trong khung chat, rồi lại nghĩ tới hình ảnh mẹ tôi cầm chày cán bột, nghiến răng soạn ra một dòng chữ:

"Tối nay tới nhà tôi ăn cơm, ăn xong, 1000 tệ chuyển cho cậu đúng hẹn."

Sau khi tin nhắn được gửi đi, nửa giờ vẫn không thấy Thẩm Mặc trả lời, tôi cho rằng chuyện này xong thật rồi.

Không ngờ, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.

Vừa mở cửa đã thấy Thẩm Mặc tây tranh chỉnh tề đứng trước mặt, nở một nụ cười tiêu chuẩn:

"Mẹ tôi đã nấu cơm xong chưa?"

Tôi còn chưa kịp lên tiếng, mẹ tôi nghe thấy giọng nói, nhanh chân chạy từ trong bếp ra.

Thấy Thẩm Mặc, gương mặt kia tức khắc cười như hoa nở, nhận lấy quà tặng trong tay cậu ta, trách cứ nói:

"Đến thì đến chứ còn mang quà làm gì, đặt bên này trước, chốc nữa con nhớ mang về đấy."

Nhìn cái bộ dáng ân cần đó của mẹ ruột, tim tôi như đang rỏ máu.

Gì mà mang về, mấy thứ này đều mua bằng tiền mồ hôi nước mắt của tôi đấy!

...

Bữa tối.

Trên bàn cơm, ba người họ vui vẻ trò chuyện, còn tôi chỉ có thể biến bi phẫn thành khát vọng ăn uống.

Thi thoảng chạm phải ánh mắt của Thẩm Mặc, tôi sẽ hung tợn trừng mắt lườm cậu ta một cái, uy hiếp cắn miếng sườn trong miệng cái rộp.

Bữa cơm tối gian nan kết thúc, tôi vuốt vuốt cái bụng no căng, nhìn Thẩm Mặc nói:

"Muộn rồi, cậu mau về đi."

Lời còn chưa dứt, mẹ tôi đã phất tay đánh gãy: "Đi gì mà đi, đêm nay tiểu Thẩm ở lại đây nhé, mẹ đi chuẩn bị giường đệm cho con."

Dứt lời, mẹ tôi vọt vào phòng của tôi.

Tôi:???

Không phải dọn phòng cho Thẩm Mặc à, phòng cho khách rộng rãi không dọn, dọn phòng tôi làm gì chứ?

Tôi về phòng hỏi mẹ, bị một câu của mẹ ruột đánh bật:

"Ba con phạm lỗi, đêm nay phạt ông ấy ngủ phòng cho khách."

"...... Vậy con ngủ với mẹ."

Mẹ tôi trừng mắt lườm tôi một cái, "Con ngủ nghiến răng, đánh rắm, đâm đá tay chân làm mẹ đây sợ."

Tôi: "......"

Nói chung, mẹ tôi quyết tâm muốn giúp tôi thu bông hoa đào dập này.

Không cản nổi mẹ, tôi bất lực quay lại phòng khách.

Thấy tôi đi ra, ba tôi nhanh tay cầm điện thoại phóng vào toilet, trong phòng khách lại chỉ còn mình tôi và Thẩm Mặc.

Yên tĩnh một lát, Thẩm Mặc nhìn lướt qua cánh cửa phòng ngủ đang mở toang kia, xích người lại gần, giọng như thì thầm:

"Chị ơi, cùng ngủ phải thêm tiền nha."

Cùng ngủ?

Tôi liếc mắt đánh giá cậu ta từ trên xuống dưới, "Yên tâm đi, muốn ngủ cùng thì tôi đây cũng phải tìm loại 1m9, loại mà cơ bụng cũng có thể làm ván giặt ấy."

Thẩm Mặc cười, đang định mở miệng, thì mẹ tôi đã từ phòng ngủ đi ra.

Mẹ đột nhiên xuất hiện, Thẩm Mặc không kịp ngồi thẳng dậy, với tư thế này, ở trong mắt bà nhất định là rất mờ ám.

Không cần nghĩ, nhìn nụ cười trên khuôn mặt kia là đủ biết.

Mẹ tôi xua xua tay, "Tuổi trẻ là tốt nhất, được rồi, mẹ không quấy rầy hai đứa nữa, về phòng nghỉ ngơi sớm chút."

Bà còn đặc biệt nhấn mạnh bốn chữ "nghỉ ngơi sớm chút", rồi cười cười mờ ám nhìn tôi, xoay người đi về phòng.

Phút cuối vẫn không quên dùng cái giọng "lầm bầm lầu bầu" mà chúng tôi vẫn có thể nghe thấy nói:

"Trời ạ, uống rượu xong, đêm nay có khi mẹ với ba con ngủ như chết mất, cái kiểu mà sét đánh cũng không tỉnh ấy."

...!?

Muốn ôm cháu quá rồi đây mà.

Bất đắc dĩ dẫn Thẩm Mặc vào phòng, tôi nằm trên giường thành hình chữ X, ỉu xìu nói: "Lát nữa ba mẹ tôi ngủ thì cậu về đi."

Thẩm Mặc không chút e dè, cũng ngồi xuống mép giường, nhướng mày: "Sao thế, chị gái sẽ không quỵt nợ đấy chứ?"

Bị Thẩm Mặc chọc thủng tâm tư, cái mặt già hiếm khi đỏ lên, mạnh miệng quăng cho cậu ta một cái bánh nướng:

"Sao có thể chứ, chị đây còn tính bao nuôi cậu đấy."