Tôi bị ánh nắng ngoài cửa sổ làm giật mình thức dậy.
Chết tiệt, trước giờ tôi ngủ luôn có thói quen kéo rèm, ai dám vén rèm của tôi lên?
Mơ mơ màng màng quay đầu lại, một đôi mắt đầy ý cười đập thẳng vào mắt tôi.
“Dậy đi.”
Giọng nói bình tĩnh của Thẩm Mặc vang lên, khiến má tôi đỏ lên.
Loại cảm giác này, sao lại giống đôi vợ chồng già thế chứ.
Miễn cưỡng ép cảm xúc dị thường trong người xuống, tôi giả vờ bình tĩnh chui ra khỏi ổ chăn.
Nháy mắt khi chăn xốc lên, tôi vô thức liếc ra sau một cái, sau đó thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Mặc vẫn mặc quần áo đàng hoàng đầy đủ.
“Tôi đi rửa mặt trước.”
Vội vã ném lại một câu, tôi chạy trối chết.
Trong phòng vệ sinh, nhớ tới cảnh tượng tối qua, vì quá sợ hãi mà nép vào lòng Thẩm Mặc, tôi càng thêm câm nín.
Rửa mặt xong, tôi chuẩn bị vật dụng cá nhân dùng một lần cho Thẩm Mặc, sau đó mới lê dép đi ra ngoài phòng khách.
Tính gọi hai tiếng theo thói quen, mới nhận ra hai vị song thân làm việc nghỉ ngơi có quy luật nhà tôi đã không cánh mà bay.
Khỏi phải nói, chắc chắn là mẹ tôi vì muốn đá đít tôi đi, nên đã cố tình tạo ra thế giới hai người.
Không lâu sau, Thẩm Mặc vệ sinh cá nhân xong ra ngoài, tôi gấp rút chạy tới đẩy người, “Cái đó... Nhiệm vụ của cậu hoàn thành rồi, đi nhanh đi.”
Vừa dứt lời, mày Thẩm Mặc hơi cau lại, “Chị sẽ không tính quỵt nợ nữa đấy chứ?”
... Tôi biểu hiện rõ ràng vậy à?
Tôi vội bày ra dáng vẻ phú bà phất phất tay nói:
“Có tí tiền này mà tôi thèm quỵt sao, cậu về trước đi, tối nay tôi chuyển cho cậu.”
Có lẽ tôi giả vờ rất giỏi, hoặc là Thẩm Mặc quá ngốc.
Tóm lại, cậu ấy không nói gì cả, gật gật đầu xoay người đi, trước khi đi còn vô cùng lễ phép quay đầu lại nói, “Chị à, lần sau mà có việc, lúc nào cũng có thể gọi em.”
Tôi cũng phô ra nụ cười chuẩn sách giáo khoa: “Đương nhiên.”
Đương nhiên…… Sẽ không có lần sau nữa.
Thẩm Mặc đi rồi, một mình tôi lăn trên cái giường mét tám to đùng, lần đầu trong đời tôi cảm thấy cái giường này thiếu thiếu gì đó, sao lại không có cảm giác như tối hôm qua nhỉ.
Cái thứ cảm giác này đánh bay ý định ngủ nướng của tôi, có hơi buồn bã mất mát.
Nằm nửa ngày trời vẫn tỉnh như sáo, tôi dứt khoát ngồi dậy hẹn bạn thân Tháp Tháp đi dạo phố.
Trên đường đi, nghe Tháp Tháp nói lại đổi đối tượng xem mắt, tôi không nhịn đườ nói tục, “Kẻ no không biết người đói đói.”
Ai ngờ Tháp Tháp hai mắt phát sáng nhìn tôi chằm chằm, “Sao, thông suốt rồi, muốn đàn ông rồi?”
Nhưng mà một lát sau, cô ấy lại lắc lắc đầu, “Thế nhưng, mày từng tuổi này rồi, ai mà thèm chứ.”
“……”
Rất tốt, cô ấy đã thành công khơi dậy khát vọng chiến thắng trong tôi.
Tôi khinh thường liếc xéo cô ấy một cái, móc điện thoại mở video của Thẩm Mặc ra quơ quơ, “Thế nào, đẹp trai không?”
Nhìn cái dáng vẻ gật đầu như giã tỏi của con bạn thân, hư vinh nháy mắt lấp đầy tâm trí tôi.
“Lần sau có cơ hội sẽ giới thiệu với cậu.”
Tôi còn chưa đắc ý được bao lâu, Tháp Tháp đã bất ngờ bật thốt ra một câu, “Dùng bao nhiêu tiền?”
Nhất thời tôi không phản ứng kịp, thuận miệng trả lời, “Vài nghìn.”
……
Cô nàng này lại dám bẫy tôi.
Tôi mím môi, sẵn sàng nghênh đón sự chê bai của Tháp Tháp, ai ngờ, cô ấy lại đột nhiên mắng tôi: “Điềm Điềm, mẹ nhà cậu.”
???
Có hơi quá đáng rồi nhỉ?
Tôi cau mày ngẩng đầu, đang chuẩn bị phản kích, lại thấy cô ấy kích động quơ quơ tay với hướng sau lưng tôi.
Quay đầu nhìn……
Đúng vậy, là mẹ tôi.
Mẹ tôi cũng đã phát hiện ra hai đứa tôi, vội vàng kéo dì Lý chạy tới đây.
“Điềm Điềm, sao không thấy tiểu Thẩm đâu?”
Đi đến gần, mẹ tôi ngó Đông ngó Tây nhìn nhìn.
Sợ sẽ bị Tháp Tháp vạch trần, tôi vội vàng giải thích, “Cậu ấy có việc đi trước rồi mẹ.”
Mẹ tôi dường như chẳng để ý lắm, còn đi tới nhỏ giọng nói, “Tối nay con trai dì Lý mời chúng ta ăn cơm, con trang điểm cẩn thận tí xíu.”
Đi ăn cơm với con trai dì Lý á?
Chẳng lẽ mẹ tôi từ bỏ Thẩm Mặc rồi, giờ lại bắt đầu tác hợp tôi với con trai của dì Lý sao?
Không cho tôi cơ hội kháng cự, mẹ tôi đã kéo dì Lý rời đi.
Nhìn bóng dáng đôi bạn già ấy rời đi, tôi khóc không ra nước mắt.
Thầy bói nói năm nay mệnh tôi chém đào hoa, nhưng tôi thấy không chỉ là chém hoa, mà tôi đã chém cả cây đào rồi.
-
Về đến nhà, tôi đang nghĩ xem nên ứng phó ra sao với bữa cơm tối nay, Wechat đột nhiên vang lên.
Là Thẩm Mặc: “Chị ơi, trả tiền.”
Lại quên kéo đen mất tiêu!
Tôi trừng mắt nhìn ảnh đại diện của Thẩm Mặc hồi lâi: “Em trai à, em đã gặp dấu chấm than màu đỏ chưa?”
Vừa mới gửi qua, giây sau Thẩm Mặc đã trả lời, “Tôi biết địa chỉ nhà chị.”
...
Tôi chịu thua.
Vốn nghĩ lần này nhất định phải mất nhiều máu, ai ngờ Thẩm Mặc lại nói tiếp, “Không muốn trả cũng được, tối nay ăn với tôi một bữa cơm.”
Đơn giản như vậy?
Tôi vội vàng túm điện thoại lên nhanh nhẹn trả lời: “Ok, mấy bữa cũng được nữa, miễn là... Cậu mời khách.”
Thẩm Mặc gửi một meme Ok đến.
Tới tôi, tôi tỉ mỉ trang điểm nhẹ nhàng, ngồi ở nhà đợi Thẩm Mặc.
Ấy nhưng——
Thẩm Mặc thì chưa thấy, nhưng đã thấy mẹ tôi rồi.
Mẹ tôi liếc mắt xem xét tôi một lượt, vừa lòng nói, “Đi thôi, đừng để dì Lý đợi lâu sốt ruột.”
…… Tôi đã quên khuấy chuyện này.
Đắn đo hồi lâu, tôi yếu ớt hỏi: “Mẹ, con có thể không đi hay không?”
Mẹ tôi không chút hoang mang, bình thản đeo bông tai lên, nhẹ nhàng thản nhiên nói, “Con đoán xem.”
Nhìn gương mặt phủ đầy mây đen kia, tôi câm nín lần hai.
Xin lỗi Thẩm Mặc.
Tôi nhận mệnh mà theo mẹ ra ngoài, vừa mở cửa ra, lại thấy Thẩm Mặc giơ tay chuẩn bị gõ cửa trước mắt.
“Chào dì ạ.”
Mẹ tôi thấy Thẩm Mặc, mặt lập tức đổi sắc, hơi trách cứ nói:
“Đã bảo không cần con tới đón rồi, con cứ nhất định phải tự tới đây, để Điềm Điềm nó lái xe là được rồi, đừng quá chiều nó.”
???
Tôi không hiểu mô tê gì, tình huống này là thế nào?
Thẩm Mặc liếc tôi một cái, phụ họa gật đầu, khẽ cười nói: “Không sao ạ, chủ yếu là con tới đón dì.”
Chỉ một câu, mặt mẹ tôi tức khắc đầy ý cười, vỗ vỗ bả vai Thẩm Mặc khích lệ nói: “Lão Lý có đứa con trai thật tốt, không giống dì.”
Tôi lại sửng sốt.
Lão Lý? Dì Lý á?
Thẩm Mặc là con trai dì Lý?
Cậu ta chính là người mẹ đã giới thiệu cho tôi, là đứa con tiến sĩ mới về nước nhà dì Lý kia!