Lần trước cô trời xui đất khiến đắc tội Trương tổng, Trình Tuế nói, là người gốc khu dân cư bị khai phá thôn Quan Bắc, giống như gọi là cái gì Trương Toàn, cô cứ tưởng rằng chuyện này đã kết thúc, như thế nào cũng không nghĩ tới…..
Mấu chốt là chính cô cũng không biết tại sao cô lại trúng chiêu.
Bộ móng vuốt bóng mượt của Trương Toàn ôm lấy cô, không nặng không nhẹ mà siết eo cô, người Giang Điềm run lên, ngón trỏ hung hăng nhéo lòng bàn tay, cô muốn kêu lên, nhưng chính là không có sức lực để kêu.
Trương Toàn nửa ôm Giang Điềm, đôi mắt giảo hoạt nhíu lại, lộ ra nụ cười dâm dục.
Đầu Giang Điềm ngày càng nặng, tứ chi mềm nhũn giống như giẫm trên đám mây, tay phải cô miễn cưỡng còn có thể cầm di động, hoàn toàn bằng cảm giác gửi tin nhắn đi…..
Mí mắt giống như tảng đá, làm thế nào cũng không mở ra được, trước khi một tia ánh sáng cuối cùng biến mất, cô nhìn đến người đàn ông áo đen phía sau Trương Toàn, rốt cuộc cũng nhớ ra vì sao nhìn lại quen mắt, hắn là một trong hai vệ sĩ đuổi theo cô ngày hôm đó, lúc ấy chỉ vội vàng liếc mắt một cái, căn bản cô không nhớ được.
Người trong ngực càng ngày càng mềm, Trương Toàn có chút không chịu nổi, hắn quay đầu nhìn thủ hạ, ánh mắt ám chỉ.
Tên cao gầy gãi đầu, nhìn Giang Điềm, lại quay sang nhìn Trương Toàn: “Đại ca, cái này không tốt lắm, phạm… Phạm pháp…..”
Trương Toàn trừng mắt, giọng điệu không tốt: “Cái gì mà không tốt! Cô ta chính mình ngã vào ngực ta, không phải do ta làm.” Cánh tay hắn ôm chặt vòng eo người con gái, đưa ra chân phải đạp tên cao gầy một cước, hấp tấp nói: “Tranh thủ thời gian! Nghẹn đến khó chịu.”
Tên cao gầy bị ăn đạp vào đầu gối, đau đến nhe răng trợn mắt, liên thanh nói “Vâng”.
Động tĩnh làm ầm ĩ có chút lớn, người qua đường tò mò nhìn đánh giá, Trương Toàn trừng mắt hung dữ nói: “Nhìn cái gì mà nhìn! Bạn gái tôi đấy!”
Người qua đường tự nhiên bị quát, hậm hực thu hồi tầm mắt.
Giang Điềm đã không còn ý thức, Trường Toàn đem người ôm vào trong ngực đi đến nơi hẻo lánh ít người, vừa nâng cằm Giang Điềm lên chuẩn bị hôn hai cái giải tỏa ngọn lửa trong lòng, xung quanh đột nhiên xuất hiện mấy người mặc âu phục, bao quanh thành vòng tròn, đem hai người vây ở trong.
Là bảo vệ của Xuân Thụ Cảnh.
Trương Toàn đem người đằng trước ôm chặt, ấn đầu vào trong ngực hắn, hơi tức giận, “Các người định làm gì! Có hiểu quy củ không vậy?”
Vương Nam bước nhanh đến, Dư Tư Nghiên đang hoảng loạn đi theo phía sau, hai người gạt bảo vệ ra, đi đến giữa đám người.
Dư Tư Nghiên nhìn Giang Điềm không còn ý thức, tiến đến đem người gác lên vai mình, cô nàng lo lắng mà khóc: “Giang Điềm! Tỉnh lại đi! Cậu đừng làm tớ sợ!”
Trương Toàn bị cướp người, bực bội vén tay áo, đối với Vương Nam cả giận nói: “Giám đốc Vương, việc này mà ông cũng quản? Không sợ phá vỡ luật lệ ư?”
Luật lệ của Xuân Thụ Cảnh hắn biết đến, trong quán bar không cho phép làm ầm ĩ, ra đến cửa, tự nhiên tùy ý, nếu không hắn cũng không dám táo bạo trắng trợn như vậy, vậy mà lần này quán bar còn nhúng tay rõ ràng xen vào việc của người khác.
Vương Nam nhìn về phía Trương Toàn, cười nói: “Luật lệ đã chết.” Anh nói, “Giang Điềm là nhân viên của tôi, chúng tôi đương nhiên phải có trách nhiệm.”
Trương Toàn phun ngụm nước bọt, lông mày nhướng lên, kinh thường nói: “Lần trước tôi mua vũ nữ của các người một đêm, các người mặc kệ đấy thôi? Không phải cũng là nhân viên của ông sao?”
Nghe vậy, Vương Nam nhíu mày, biểu cảm có chút mất tự nhiên.
Trương Toàn nói không sai, có thể đến Xuân Thụ Cảnh tiêu tiền, phần lớn là không thiếu tiền, công tử nhà nào coi trọng người nào, chỉ cần không làm loạn xảy ra chuyện, bọn ông cũng đều mắt nhắm mắt mở cho qua, có người thích cảm giác kích thích, có người tham tiền, theo nhu cầu mà thôi.
Vương Nam nhớ tới cuộc điện thoại vừa nhận được, trán chảy ra lớp mồ hôi mỏng, trong lòng ông vượt bao sóng gió, trên mặt tươi cười không chê vào đâu được: “Trương tổng coi như bán cho tôi cái nhân tình, hôm nào tiêu tiền nhớ đến tôi, cũng coi như là nhận lỗi với ngài.” Ông dừng một chút, cúi người vái chào: “Ngài xem có được không?”
Trương Toàn nhắm mắt rồi lại mở, Vương Nam cho hắn bậc thang xuống, hắn cũng không thể thực sự cùng người ta xé rách mặt nạ, Trương Toàn liếc mắt nhìn Giang Điềm trên mặt đất, bỗng nhiên không còn hứng thú, hắn không kiên nhẫn mà nỗi: “Được được, coi như hôm tay tôi xui xẻo.”
Nói thì nói thế, Trương Toàn lại nhớ đến một chuyện vặt khác, hắn vừa rồi gấp đến choáng đầu, nha đầu này có bạn bè lai lịch không nhỏ, đêm nay trùng hợp gặp được, hắn mới nhất thời nổi lên tâm tư, nếu thực sự xảy ra chuyện gì, chắc chắn là khó đối phó.
Vương Nam điều bảo vệ đi, ngồi xổm xuống bên người Dư Tư Nghiên.
Dư Tư Nghiên ôm Giang Điềm khóc, lung tung lau nước mắt, không ngừng gọi tên cô.
Vương Nam rốt cuộc kinh nghiệm phong phú, bình tĩnh hỏi: “Gọi 120(*) không?”
(*) Số cứu thương.
Dư Tư Nghiên vội gật đầu không ngừng.
Cô nàng vừa rồi xuống taxi liền nhìn thấy Giang Điềm bị người đàn ông xa lạ ôm vào ngực, cô lo lắng xảy ra chuyện gì, muốn báo cảnh sát lại sợ sự tình bị làm lớn, nghĩ lại chỉ có thể gọi điện thoại cho anh, tốc độ nhanh nhất mời quản lý quán bar ra mặt.
Tiếng còi từ xa tới gần, xe cứu thương tới rất nhanh, cùng nó dừng lại chính là chiếc Cayenne màu đen.
Kiều Thời Duyên kéo cửa xe bước xuống từ ghế lái, anh bước nhanh về phía trước, Vương Nam nhìn thấy người tới, nhiệt tình đi qua, “Kiểu tổng, như ngài phân phó, đã ngăn người lại.”
Khuôn mặt Kiều Thời Duyên lạnh tanh, anh nhìn người trước mặt nhẹ gật đầu, nói: “Cảm ơn.”
Vương Nam nịnh nọt, thức thời thối lui sang một bên.
Dư Tư Nghiên quỳ gối trên mặt đất, nhân viên y tế đem Giang Điềm đặt lên cáng, cô nàng sốt ruột lảo đảo một chút, Kiều Thời Duyên vừa vặn đi đến phía sau cô, duỗi tay ra đỡ.
Dư Tư Nhiên vẫn chưa hết sợ hãi, lúc nhìn thấy Kiều Thời Duyên đáy lòng cô lại chua chua, do dự nửa ngày, cô đưa mu bàn tay lên lau nước mắt, cuối cùng chỉ nói ra một câu: “Cảm ơn… Cảm ơn anh…..”
Kiều Thời Duyên người này không nói nhiều, anh vỗ vỗ bả vai Dư Tư Nghiên an ủi, “Không có gì.”
Dư Tư Nghiên gật đầu, lại liếc nhìn người đàn ông đang ngồi xổm trên mặt đất, anh đúng lúc nhặt điện thoại bị rơi của Giang Điềm, Dư Tư Nghiên vừa định nói chuyện, Kiều Thời Duyên lại duỗi tay cản trở.
Cũng không biết anh ta giải mật mã như nào, sau một lúc, chỉ thấy anh nhìn màn hình cười nhẹ.
Lục Minh Chu chợt thu lại di động.
Hai mươi phút trước, anh cùng Kiều Thời Duyên ở cùng nhau bàn chuyện, trên đường Kiều Thời Duyên nghe điện thoại, nói là có bạn bè xảy ra chuyện ở Xuân Thụ Cảnh, anh phải lập tức đi qua một chuyến.
Lục Minh Chu nghĩ thầm việc này một chốc một lát nói không xong, dứt phát để Kiều Thời Duyên đi, cũng thật khéo, Kiều Thời Duyên vừa mới đứng dậy, điện thoại của anh cũng rung lên, đầu tiên anh lơ đãng nhìn qua, ánh mắt lập tức trì trệ.
Gửi tin nhắn WeChat chính là “Sugar”, đối tượng xem mắt Chu Xuyên giới thiệu cho anh, cũng có nói chuyện qua vài câu.
Một loạt gõ chữ loạn, cộng thêm cái chia sẻ vị trí, cách Xuân Thụ Cảnh hơn mười mét, mắt phải anh nhảy dựng, suy nghĩ nửa giây, liền lấy áo khoác trên sô pha cùng đi với Kiều Thời Duyên đến đây.
Chỉ là không nghĩ tới, người này lại là Giang Điềm.
Chu Xuyên là anh trai của Chu Niệm mẹ của anh, lớn hơn Chu Niệm ba tuổi, Chu Xuyên người này tính tình quái dị, nhiều năm như vậy trước đây ông chưa từng giới thiệu đối tượng cho anh, cũng luôn luôn mặc kệ mấy chuyện như này, ngay từ đầu anh liền rất tò mò người con gái nào có thể làm Chu Xuyên vòng một vòng lớn như vậy đẩy đến trước mặt anh.
Vì thế, ngày đầu tiên hai người thêm WeChat, anh liền hỏi đối phương ảnh chụp, chỉ là đối phương từ chối.
Anh không biết Chu Xuyên như thế nào lại quen biết được Giang Điềm.
Mà hiện tại…..
Giang Điềm hoàn toàn gợi lên lòng hiếu kỳ của anh, giống như chiếc lông vũ tuyết trắng nhẹ một chút phất qua tim anh, cào vào lòng ngưa ngứa.
Bác sỹ trong xe cứu hộ nhảy xuống xe, nói với mấy người: “Bệnh nhân không có vấn đề gì, chờ thuốc tê hết hiệu lực là không sao, nếu không yên tâm thì đến bệnh viện.”
Dư Tư Nghiên đang muốn mở miệng, Lục Minh Chu đã nói trước cô: “Đi bệnh viện, tôi đi cùng các người.”
Bác sĩ trẻ cài lại vạt áo blouse trắng, gật đầu nói “Được”, xoay người lại lên xe.
Dư Tư Nghiên không quen biết Lục Minh Chu, giờ phút này, ánh mắt cô cảnh giác: “Anh là ai? Quen Tiểu Điềm à?”
Khóe môi Lục Minh Chu khẽ cong, giải thích đơn giản: “Tôi là hàng xóm của cô ấy.” Anh dừng lại, nghiêm mặt nói: “Cô yên tâm, kiểm tra xong tôi sẽ đưa cô ấy về.”
Dư Tư Nghiên sững sờ một lúc, theo sau ngạc nhiên nói: “Anh chính là hàng xóm Tiểu Điềm sao!” Cô bỗng nhiên nhớ tới Giang Điềm mắng chửi mấy ngày nay, cơ hồ buột miệng thốt ra: “Trung nhị thiếu nam Lục không được trong truyền thuyết!”
Lục Minh Chu: “…..”
Trung nhị(1) thiếu nam còn chưa tính, Lục ‘không được’ là cái quỷ gì chứ…..
Kiểu Thời Duyên đứng ở giữa cười không có ý tốt, tay phải anh nắm thành quyền giả ho khan, che dấu ý cười.
Kiều Thời Duyên cười như vậy, Dư Tư Nghiên lại khó được mà đỏ mặt, Kiều Thời Duyên hạ giọng, tò mò hỏi: “Bạn của em còn nói cái gì nữa?”
Dư Tư Nghiên bị anh dụ dỗ liền nói ra, gò má ửng đỏ: “Nói anh ta là người đàn ông nhanh nhất thế giới.”
Khóe mắt Lục Minh Chu hung hăng co rút: “…..”
Kiều Thời Duyên cười nhạt thành tiếng, mặt mày cong thành một vòng trăng non, Dư Tư Nghiên lại một lần nữa không thể cưỡng lại được đỏ mặt, tim đập tăng tốc.
Thật ra nguyên lời nói của Giang Điềm không phải như thế, Giang Điềm nói hàng xóm của cô là anh trai nhỏ đưa chuyển phát nhanh, đưa chuyển phát nhanh còn không phải là tốc độ sao? Nói ngắn gọn còn không phải là…..
Người đàn ông nhanh nhất thế giới?
Cô còn không biết được những lời này có ý nghĩa khác, Lục Minh Chu đã đen mặt đi về phía xe cứu thương.
Dư Tư Nghiên đang muốn đuổi kịp, Lục Minh Chu quăng cho Kiều Thời Duyên một ánh mắt, Kiều Thời Duyên ngầm hiểu, cánh tay dài duỗi ra ngăn Dư Tư Nghiên lại, “Chúng ta ở lại đi.”
Dư Tư Nghiên ngẩn ra, vội lắc đầu: “Em phải qua đó, em không yên tâm…..”
Kiều Thời Duyên đè thấp tiếng nói: “Cậu ấy là bạn của tôi.” Ánh mắt anh trầm xuống, tiếp tục nói: “Với cả đi bệnh viện rồi, sẽ không có việc gì.”
Anh nói chuyện giọng không nhanh không chậm không biết vì sao lại làm người an tâm, trong lúc Dư Tư Nghiên do dự, cửa xe cứu thương đột nhiên bị đóng sầm, hòa nhập vào dòng xe cộ phương xa.
Kiều Thời Duyên khéo léo nhắc nhở Dư Tư Nghiên, sau đó đi về hướng Xuân Thụ Cảnh, Dư Tư Nghiên không rõ ràng lắm, sững sờ tại chỗ, chỉ chợt nghe thấy anh nhàn nhạt nói một câu: “Đi xem một chút.”
Lục Minh Chu ngồi ở một bên, Giang Điềm nằm trên cáng cứu thương, tác dụng gây mê vẫn chưa hết, cô vẫn đang hôn mê như cũ.
Giang Điềm hôm nay trang điểm, nhìn qua trưởng thành hơn không ít, ngũ quan càng cân xứng cùng minh diễm thêm mấy phần, chỉ là trang điểm bị nhòe đi, ít nhiều nhìn có chút chật vật.
Lục Minh Chu chăm chú ngắm nhìn, có chút thất thần, thật lâu sau, anh khẽ thì thầm, sau đó lặp đi lặp lại hai từ đó…..
Tiếng còi gào thét, suy nghĩ của Lục Minh Chu bị tóm đi, ánh mắt anh hướng lên trên, dừng ở khóe miệng đã phai một nửa son môi của cô, động tác nhanh hơn ý thức, anh duỗi tay hướng lên chạm vào dưới môi phải Giang Điềm.
Trong nháy mắt ngón tay đỏ một vết, anh khẽ cười tự giễu.
Xe cứu thương chuyển ngoặt một cái, cánh tay Giang Điềm ở trên cáng bị quăng xuống dưới, “bôm bốp” một tiếng không sai không lệch vừa vặn nện ở giữa hai chân anh…..
Lục Minh Chu không kịp phòng ngừa, bỗng nhiên giật mình một cái, tươi cười tắt ngúm.
“…..”
_______
(1)Trung nhị: trung nhị bệnh là một từ lóng xuất phát từ Nhật Bản, chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì, khoảng năm 2 trung học cơ sở (hay “sơ trung” theo một số cách dịch sang tiếng Việt, chính xác là “trung học” theo hệ thống giáo dục Nhật Bản). Tại Việt Nam, đôi khi còn được gọi là “hội chứng tuổi dậy thì”, “hội chứng tuổi teen” hay “hoang tưởng tuổi đậy thì”. (theo Wikipedia)