Giải trí Thành Niệm, Giang Điềm đến sớm trước nửa tiếng, hẹn với đội tạo mẫu chín giờ.
Cho đến lúc ấy vẫn còn một khoảng thời gian, may mà Mạc An không sắp xếp cái gì khác, Giang Điềm tìm chỗ không có ai làm bài tập buổi sáng đơn giản, bắt đầu từ hít thở, rồi đến luyện tập im lặng, cuối cùng hát một số thang âm, nguyên âm.
Hôm qua Mạc An đưa cô đi gặp anh Lý, tên đầy đủ là Lý Nhiên, Lý Nhiên nhiệt tình, khuyên cô nên dành ra nửa tiếng luyện tập mỗi ngày, còn gửi cho cô một số bài hát phù hợp để luyện thanh. Đạo lý này tất nhiên Giang Điềm hiểu, nhiều thứ quý ở kiên trì, trước kia có điều kiện Giang Điềm cũng đăng ký qua lớp huấn luyện, nhưng thứ này đốt tiền, cô lại ngại mở miệng xin tiền Giang Ninh Minh, nhiều lúc công việc ở quán bar cùng lớp học huấn luyện sẽ bị trùng nhau, hơn nữa còn lớp học bình thường ở trường, Giang Điềm buộc phải đánh đổi.
Đội ngũ tạo mẫu rất đúng giờ, Giang Điềm bị cuộc điện thoại của Mạc An gọi trở về, thời gian sau đó Giang Điềm bị hai nam một nữ vây quanh đo số đo ba vòng, xong lại trang điểm cho cô, thỉnh thoảng còn chỉ chỉ trỏ trỏ mái tóc cô, thậm chí còn có cameraman cầm máy quay phim ở cửa.
Giang Điềm không quen bị nhiều người vây quanh mình như này, nhưng lại không làm gì được, chỉ có thể chịu đựng.
Một trong số đó là nhà tạo mẫu tên Ken, anh vén tóc Giang Điềm lại, tầm mắt tiếp xúc với ánh mắt Giang Điềm trong gương, “Đổi màu tóc đi.”
Giang Điềm nhìn Ken, tóc anh ta một nửa nhuộm xám, bên còn lại cạo thành hình chữ U, cô có hơi bất an chớp mắt, “Đổi màu ư? Màu đen không được sao?”
Cô vẫn luôn quen với màu đen bình thường nhất, mặc dù quả thật có hơi nhạt nhẽo, nhưng ít nhất cô không cần phải chăm sóc nó, tương đối tiện, với lại cô thật sự cũng không thích nhuộm lên đầu quá nhiều màu sắc, kỳ lạ không quen.
Nhưng Ken rất thẳng thắn, trực tiếp bỏ qua vấn đề của Giang Điềm, “Màu đen quá đơn điệu.” Anh vừa nói xong, đã có trợ lý bắt đầu chuẩn bị.
Giang Điềm không nói gì thêm, trong lòng cô cũng hiểu rõ, Ken hỏi cô, tuyệt đối không phải là trưng cầu ý kiến của cô, chỉ là theo lễ phép, dù sao mấy người anh ta mới là chuyên nghiệp. Đừng nói Giang Điềm mới chỉ là người mới chưa ra mắt, dù có là nghệ sĩ nổi tiếng thì phần lớn vẫn phải tôn trọng ý kiến của bọn họ, Giang Điềm liền sáng suốt giữ im lặng.
Đến trưa, bụng Giang Điềm đói cồn cào, đoàn người vẫn đang bận rộn, một lúc sau, trợ lý xách cơm hộp đi vào, mấy người cũng không làm cao, tùy ý tìm một cái bàn rồi ngồi xuống, cầm đôi đũa là có thể bắt đầu ăn cơm.
Trên đầu Giang Điềm cuốn một mớ bù xù, đầu cô không thể động đậy, không tiện ăn gì cả, cũng ngại người khác đút cho cô ăn, đành phải yên lặng nhịn đói.
Hai rưỡi chiều, cuối cùng cũng tạo mẫu xong, buổi sáng Mạc An giao Giang Điềm cho đội tạo mẫu rồi đến công ty đĩa nhạc Tân Gia, lúc này mới trở lại Thành Niệm.
Ken thấy Mạc An đã trở lại, liền kéo Giang Điềm lên, đặt đôi tay lên bả vai Giang Điềm nhẹ nhàng đẩy cô đến trước mặt Mạc An, “Chị Mạc, thế nào? Hài lòng chưa?”
Ánh mắt Mạc An cẩn thận nhìn lướt Giang Điềm một vòng, nhìn từ đầu đến chân rồi lộn trở lại, tóc dài đen thẳng giờ nhuộm thành nâu sẫm, không hề đơn điệu cũng không quá phô trương, đuôi tóc uốn cong, có thêm chút tinh nghịch, phong cách trang điểm cũng thay đổi so với Giang Điềm khô khan bảo thủ thường ngày, phấn mắt tông bưởi, màu môi cũng đậm hơn, một chiếc váy nhỏ sáng màu lại càng tôn lên làn da trắng nõn nà của cô gái.
Mạc An nhướng mày cười, bà tán thưởng Ken, khen ngợi không keo kiệt chút nào, “Về sau tạo hình của Giang Điềm liền đóng gói cho cậu.”
Ken vừa sửa lại tóc Giang Điềm vừa cố ý tỏ vẻ, “Còn phải xem bên em có thời gian hay không đã.”
Mạc An lườm anh ta một cái, khí thế nữ vương nói, “Tôi bảo cậu làm, còn dám không có thời gian?” Bà khoa trương làm động tác cắt cổ, “Cẩn thận tôi phong sát(1) cậu.”
Mọi người phá lên cười, lúc nãy Mạc An gọi điện cho nhiếp ảnh gia, Giang Điềm bị kéo đi chụp mấy bộ ảnh, mãi cho đến tận ba giờ chiều mới rảnh để ăn cơm.
Mạc An sắp xếp cho cô một gian phòng nghỉ nhỏ, không gian không lớn nhưng cũng may không có người ngoài, Giang Điềm thầm cảm ơn sự chu đáo của Mạc An.
Cơm hộp đã sớm nguội ngắt, nhưng Giang Điềm thực sự đói, cũng không để ý quá nhiều, ăn hết một nửa, đỡ thèm, cô mới lấy di động ra xem. Buổi sáng vì sợ ảnh hưởng tới công việc, cô vẫn luôn để chế độ im lặng.
Đúng là không làm cô thất vọng, Lục Minh Chu nhắn cho cô mấy tin.
【Bạn trai thối: Báo cáo vợ yêu, anh đã đến công ty, buổi tối gặp】
Tin nhắn thứ nhất, rất nghiêm túc, Giang Điềm khẽ cười.
【Bạn trai thối: Anh phát hiện ra một vấn đề, vòng bạn bè của em có Trần Mộ Dương, có Trình Tuế, thậm chí còn có cả lão già thối Chu Xuyên, anh rất khó chịu nha, thế mà không có anh】
Hai tiếng sau, là tin thứ hai. Người này đi làm nhàn đến mức soi vòng bạn bè của cô đã đành, còn có thời gian để ghen, Giang Điềm thật hết cách.
【Bạn trai thối: Trưa cùng Kỷ Thịnh ra ngoài ăn cơm, cậu ta mời anh hút thuốc, anh từ chối rồi, Ớt Nhỏ, anh rất nghe lời đúng không】
【Bạn trai thối: Ớt Nhỏ, Kỷ Thịnh khui một chai vang đỏ, anh hơi muốn uống, anh có thể uống một chút hay không, chỉ một ngụm nhỏ thôi】
【Bạn trai thối: Anh rất muốn uống, sắp không nhịn nổi rồi, em không nói lời nào anh cho là em đồng ý rồi nhá】
【Bạn trai thối: Uống hai ngụm, vui thật】
Mấy tin nhắn tiếp theo được gửi đến vào khoảng mười hai giờ. Giang Điềm thấy buồn cười, từ khi nào có chút chuyện nhỏ này cũng phải báo cáo với cô vậy? Nhưng mà cũng kỳ lạ thay, Giang Điềm lại cảm thấy rất ấm lòng.
Hai tin nhắn cuối cùng là hai tiếng trước.
【Bạn trai thối: Êi… Em cũng không nhắn trả lời anh, có phải anh phiền lắm không, nhưng mà không còn cách khác cả, chỉ là anh nhớ em thôi】
【Bạn trai thối: Thôi được, anh đi họp đây】
Trong câu chữ vẫn là chút tủi thân của Lục Minh Chu, suy nghĩ một lúc, Giang Điềm mở camera trước, chọn một góc tương đối ổn chụp một bức ảnh, thêm bộ lọc đơn giản, cô gửi qua cho Lục Minh Chu.
【Sugar: Nãy giờ bận quá】
【Sugar: Xinh không?】
Giang Điềm cứ nghĩ phải đợi ít nhất một lúc Lục Minh Chu mới có thể nhắn hồi, ai ngờ cô còn chưa kịp bỏ điện thoại xuống, tin nhắn của Lục Minh Chu đã nhảy tới.
【Bạn trai thối: Quá đẹp! Vợ yêu đẹp quá!】
【Bạn trai thối: Ánh mắt của anh tốt thật】
Giang Điềm nhắn lại cái icon thẹn thùng, cô đổi cầm điện thoại sang tay trái, tay phải lại cầm đũa lên ăn cơm.
Lục Minh Chu bên kia không có động tĩnh gì, Giang Điềm cho rằng anh đang bận, liền cũng bình tĩnh ngồi ăn cơm của mình.
Lát sau cô lại nhìn điện thoại, ánh mắt Giang Điềm vừa nhìn màn hình đã không bình tĩnh.
Cô vội vàng gọi điện cho Lục Minh Chu, điện thoại vừa kết nối liền nói trực tiếp: “Lục Minh Chu anh làm gì vậy! Mau đổi ảnh đại diện đi!”
Bên kia điện thoại đầu tiên truyền đến tiếng ghế dựa bị đẩy ra, theo sau mới truyền đến giọng nói trầm trầm mang theo ý cười của Lục Minh Chu: “Sao đấy? Anh thấy đẹp nên thay.”
Giang Điềm lo lắng chọc đũa, “Người khác sẽ thấy, anh mau đổi đi!”
Lục Minh Chu không đồng tình nói: “Anh ở trên này không có mấy bạn bè, bình thường anh cũng không hay dùng, không sao, sẽ không ai để ý tới.”
Giang Điềm nào đâu chịu nghe anh nói linh tinh, cô vạch trần: “Không có chị Mạc sao? Không có Kiều Huyên sao? Còn Chủ tịch Lục nữa?”
Đầu bên kia điện thoại không nói gì.
Giang Điềm đành uy hiếp: “Lục Minh Chu, anh mà không đổi tối nay em sẽ không về nhà.”
Cô vừa dứt lời, giọng Lục Minh Chu lập tức vang lên, nghe kỹ còn có chút ấm ức cùng cuống quít, “Anh đổi ngay đây!”
Giang Điềm khẽ thở phào, vừa định nói vài câu an ủi Lục Minh Chu, cửa phòng nghỉ bị đẩy ra, Mạc An xuất hiện ở cửa, Giang Điềm giật mình nhanh chóng dập điện thoại.
Mạc An thấy Giang Điềm hoảng hốt, không khỏi nhiều chuyện hỏi, “Nói chuyện điện thoại với ai vậy?”
Ánh mắt Giang Điềm nhẹ cụp xuống, cô bình tĩnh trả lời: “Bạn… Bạn em.”
Mạc An đẩy cửa rộng ra, bà không tiếp tục truy hỏi nữa, nói chuyện chính, “Đi theo tôi một lúc, Thành Bân muốn gặp em.”
Mạc An vừa nói vậy, Giang Điềm rút tờ giấy ăn lau miệng, dọn dẹp hộp cơm vào trong túi, bước nhanh ra ngoài, “Thành Bân là ai?”
Trong chốc lát Giang Điềm không nhớ nổi người nào như vậy, không khỏi tò mò hỏi.
Mạc An vừa đi về trước, vừa trả lời: “Người đại diện của Trần Mộ Dương, cũng là bạn học đại học của tôi.”
Giang Điềm không khỏi sững sờ, người đại diện của Trần Mộ Dương tìm cô làm gì?
Mạc An đương nhiên biết Giang Điềm đang nghĩ gì, bà giải thích: “Trước kia Trần Mộ Dương hợp tác với Kiều Huyên thu âm bài hát của đề của 《Chuyến đi đêm dài》, nhưng nhà sản xuất Phương hình như không hài lòng lắm, tuy rằng diễn suất của Kiều Huyên đúng là không còn gì để chê, nhưng việc ca hát không quá tốt. Bên kia yêu cầu thu âm lại, bên nam là Trần Mộ Dương sẽ không thay đổi, muốn đổi Kiều Huyên, nhất thời không tìm được ca sĩ nữ thích hợp, nên hỏi Trần Mộ Dương có đề cử ai không, em đoán xem Trần Mộ Dương đề cử ai?”
Giang Điềm nghe nghiêm túc, Mạc An hỏi vấn đề này hơi thừa, nói đến như này mà Giang Điềm còn không hiểu được thì cũng quá nực cười rồi.
Nhưng tại sao Trần Mộ Dương lại đề cử cô?
Buổi sáng trước khi ra cửa cô có nhận được điện thoại của Trần Mộ Dương, hỏi buổi chiều cô có rảnh không, cô không biết bên này đến khi nào xong, cô cũng nói với Trần Mộ Dương như vậy.
Giang Điềm nhất thời ngây ra, Mạc An thấy Giang Điềm rõ ràng không ngờ tới, bà liền tiếp tục nói: “Tôi cũng không nghĩ tới, nhưng mà đây đúng là cơ hội tốt, nam nữ chính của 《Chuyến đi đêm dài》 đều là người gạo cội, nhà sản xuất cũng lớn, nhất định sẽ hot. Chỉ là đến lúc đó nếu thật sự em hợp tác với Trần Mộ Dương, sợ là chúng ta sẽ bị fan của Kiều Huyên chửi chết, nói đi cũng phải nói lại…..” Bà cố ý dừng lại, liếc mắt quan sát vẻ mặt Giang Điềm, “Em với Trần Mộ Dương thực sự chỉ là bạn bè thôi sao?”
Mạc An vừa hỏi vậy, Giang Điềm cũng không dám giấu giếm, thành khẩn gật đầu.
Mạc An nhắc tới lại thôi, không hỏi tiếp nữa, hai người cùng đi đến cửa phòng họp, Mạc An đẩy cửa ra trước, di động trong tay Giang Điềm hơi sáng lên.
Giang Điềm cụp mắt nhìn, ngoài dự kiến đúng lúc là tin nhắn của Trần Mộ Dương, đơn giản rõ ràng.
“Đợi chút để Thành Bân tiện đường đưa em qua đây.”
Kèm thêm một cái địa chỉ định vị.
Giang Điềm mở ra xem, tầm mắt đột nhiên ngưng lại, chỗ mà Trần Mộ Dương gửi cho cô, là ở vùng ngoại thành Tây Sơn, nếu cô nhớ không nhầm, khu đó toàn là nghĩa trang.
Buổi sáng Trần Mộ Dương còn nói cái gì?
Đưa cô đi gặp một người bạn, An Tĩnh.
Nghĩ đến đây, trán Giang Điềm lập tức túa mồ hôi lạnh, trời đất quay cuồng một hồi, không thể bình tĩnh suy nghĩ.
Nắng chiều gay gắt, ánh sáng xuyên qua rèm chiếu vào, toàn thân Giang Điềm phát lạnh, giống như bị người ta tàn nhẫn ném vào hầm băng, bên tai chỉ còn nước biển lạnh lẽo như dao.
Vùng ngoại thành Tây Sơn…..
An Tĩnh.
Sao có thể chứ?!
_______
(1) Phong sát: một cơ quan tổ chức hay một cá nhân nào đó dùng quyền lực của mình để phong bế nghệ sĩ, không cho nghệ sĩ xuất hiện trước công chúng, ngăn chặn tài nguyên đến với nghệ sĩ.