Đừng Ép Anh Động Tâm

Chương 62: Chương 62




Hai người lên xe, Lục Minh Chu chuyên tâm lái xe, không nói gì.
Giang Điềm thấy anh không nói lời nào, tất nhiên cũng sẽ không chủ động mở miệng, cô vùi mình vào lưng ghế, quay đầu không nhìn anh, ánh mắt tự do nhìn cảnh phố xá ngoài cửa sổ.
Đúng lúc đến đèn đỏ ngã tư đường, tốc độ xe chậm lại, Giang Điềm vẫn chìm trong suy nghĩ.

Vừa rồi rời khỏi văn phòng, Mạc An cũng không gọi cho cô, hiện tại đã qua mười hai giờ, Giang Điềm không biết Trần Mộ Dương đã liên lạc chưa, cũng không biết trên mạng đang bàn tán như nào.
Giang Điềm lấy điện thoại ra, mở giao diện, nhưng lại không dám nhìn, cô đành vội vàng thoát ra.

Vừa rồi không để ý, bây giờ mới chú ý tới có một đống tin nhắn Wechat chưa đọc.
Cô có một group chat với Dư Tư Nghiên và Trình Tuế, hai người kia trò chuyện, chủ đề xoay quanh cô, liên tục gọi cô xuất hiện, nửa tiếng trước mới im ắng đi.
Còn có mấy bạn học cùng lớp từ các câu lạc bộ trong trường, bạn cùng phòng ký túc xá, nhắn tin không khác gì một tấm chụp màn hình, sau đó hỏi một câu: Đây là cậu sao?
Giang Điềm nhìn bất đắc dĩ, cũng không có sức lực nhắn trả lời, cô tắt điện thoại đi rồi lại vùi mình vào ghế.
Tầm mắt Lục Minh Chu tan vào làn sóng hư vô phía xa qua lớp kính đằng trước, ánh mắt lại khóa tại người Giang Điềm trước sau chưa từng rời đi.
Đêm nay Giang Điềm khác thường, Lục Minh Chu biết nhất định là có chuyện gì đó, nhưng từ đầu tới cuối Giang Điềm không nói một lời, thậm chí còn nói chia tay với anh, vẻ mặt Lục Minh Chu không hiện sóng gió, trong lòng lại ào ào chua xót.
Trái lại cũng không phải ngoài ý muốn.
Ngay từ dầu anh đã biết, quan hệ của anh cùng Giang Điềm không ổn định, không chịu nổi một chút thử thách, Giang Điềm có thể rời đi bất cứ lúc nào, thay vì ỷ lại dựa vào anh.

Nhưng nghĩ đến là một chuyện, lúc thực sự đối mặt với nó lại là một chuyện khác.
Lục Minh Chu không thể trách Giang Điềm, từ đầu người sai là anh, anh đối xử với Giang Điềm quá hấp tấp, lại thích bắt nạt cô, anh không kiêng nể gì ỷ vào sự mềm lòng của Giang Điềm, cho tới giờ đều là mặt cường thế, anh không biết, không biết làm thế nào để biểu đạt cảm xúc của mình.
Anh thích Giang Điềm, thích rất nhiều.
Anh có thể chịu đựng tính tình nóng nảy của cô, nhưng anh lại không biết thổ lộ tình yêu thương hết mình.
Thành Niệm cách nơi ở của Lục Minh Chu không quá xa, đi xe mất tầm nửa tiếng, Lục Minh Chu đỗ xe vào gara, ô tô tắt máy, Giang Điềm nằm trên ghế phụ lái không nhúc nhích, anh liền nhỏ giọng nhắc nhở một câu: “Giang Điềm, tới nơi rồi.”
Lục Minh Chu nói xong, cúi đầu cởi đai an toàn, đến lúc anh ngẩng đầu lên, Giang Điềm vẫn ngả vào ghế không động đậy, không phản ứng gì, động tác Lục Minh Chu dừng lại, liếc đến nhìn, Giang Điềm nghiêng đầu, không biết đã ngủ từ lúc nào.

Lục Minh Chu không khỏi nghiêng người qua, cô gái khẽ nhắm mắt, lông mi cụp xuống, hô hấp đều đều, gò má thanh tú hiện vết nước mắt nhàn nhạt ban nãy, môi còn có chút sưng đỏ, khóe môi phải rách miếng da còn có vết máu đọng lại.

Đáy lòng Lục Minh Chu đau xót, ánh mắt anh tối xầm, đưa ngón tay nhẹ chạm lên, anh nhìn Giang Điềm, sắc mặt phức tạp.

Một hồi lâu sau, anh trầm giọng xuống, tiền đến bên tai Giang Điềm không hề nề hà nói ba chữ.
Anh lần đầu tiên thổ lộ tình yêu sau gần ba mươi năm cuộc đời, lòng anh mang theo lo lắng, người được nghe lại không có chút phản ứng nào, Lục Minh Chu cười đến hồn xiêu phách lạc, ngẩn ra một lúc lâu, sau Lục Minh Chu co người lại, anh cởi áo khoác ra chùm lên người Giang Điềm, thay cô kéo góc áo, anh lui trở lại ghế lái, cố gắng nhẹ nhàng mở cửa xuống xe.
Lục Minh Chu dựa vào cửa xe, không lâu sau, anh gọi điện thoại đi, điện thoại được kết nối, “Đêm nay Thành Niệm xảy ra chuyện gì?”
“Tối nay?” Người bị hỏi rõ ràng vừa tỉnh lại trong giấc ngủ, giọng điệu mất kiên nhẫn, “Buổi tối mọi người đều tan làm, có thể có chuyện gì?”

“Đều tan làm?” Lục Minh Chu không khỏi hỏi lại, anh nghiêng người nhìn Giang Điềm phía trong xe qua cửa kính, trào phúng nói: “Bạn gái con mỗi tối đến chín giờ mới tan làm, các người chèn ép nhân viên như vậy à?”
“Sao mà lại chèn ép nhân viên?” Lục Viễn Hoài vừa nghe được, lập tức giận dữ, “Còn tình huống hiện tại của anh là như nào, hơn nửa đêm gọi điện thoại cho bố, chỉ vì chút chuyện rắm này à?”
Giọng nói Lục Viễn Hoài vang dội, chấn động màng nhĩ Lục Minh Chu, anh đưa di động ra xa một chút, anh bực mình: “Bạn gái con không biết chịu uất ức gì ở công ty bố, hiện tại muốn chia tay với con, chút chuyện rắm này? Không còn có chuyện gì to tát hơn này đâu!”
“Công ty có nhiều người như vậy làm sao biết được bạn gái anh là ai?” Lục Viễn Hoài cũng không lui bước, hận không rèn sắt thành thép nói: “Còn nữa, bạn gái anh ầm ĩ muốn chia tay anh, anh tới tìm bố? Rốt cuộc là anh theo đuổi vợ hay là tôi theo đuổi con dâu đây?”
Lục Minh Chu nghẹn lời, hiển nhiên hơi bị chặn lại.
“Đồ vô dụng.” Lục Viễn Hoài nửa đêm tức đến phát cười, “Sinh anh còn không bằng sinh quả trứng, lớn từng này rồi xảy ra chuyện chỉ biết tìm tôi.”
“…”
“Cúp đây, lười nói chuyện với anh.”
“…”
“Tút” một tiếng, điện thoại bị ngắt, Lục Minh Chu nhìn màn hình thầm chửi, anh bực bội cất điện thoại đi, Giang Điềm vẫn đang ngủ, thỉnh thoảng lại xoay người, hiển nhiên ngủ không thoải mái lắm, không gian trong xe chật chội, thật sự không phải nơi nghỉ ngơi.

Lục Minh Chu liền đi qua, mở cửa ghế lái phụ rất khẽ, anh cúi người cởi áo khoác tây trang trên người cô gái ném qua một bên.
Giang Điềm khẽ cựa quậy, Lục Minh Chu không khỏi nín thở, Giang Điềm lại nằm yên, Lục Minh Chu nhẹ nhàng thở phào, anh nghiêng người cẩn thận nhìn ngắm Giang Điềm, đai an toàn nghiêng nghiêng vắt qua trước ngực, lộ ra một đường cong rõ ràng, cô gái có dáng người tốt, Lục Minh Chu không khỏi khẽ ho khan một tiếng, chợt mất tự nhiên dời mắt đi, anh nhanh chóng cởi dây đai an toàn cho Giang Điềm.
Tay phải Lục Minh Chu vòng sau lưng Giang Điềm, tay còn lại đặt dưới đầu gối cô gái, anh vừa mới chuẩn bị bế Giang Điềm lên, Giang Điềm lại bị động tác của anh vô tình đánh thức, nhẹ giọng nhắc.
Lục Minh Chu dừng tay, khẽ hỏi: “Tỉnh rồi?”
Giang Điềm chớp chớp mắt, thấy Lục Minh Chu cách cô cực gần, tư thế mập mờ, cô khẽ đưa tay lên chặn giữa hai người, nhỏ giọng hỏi: “Tới rồi?”
Lục Minh Chu cười nhạt gật đầu, giọng anh trầm xuống, rất cẩn thận hỏi cô: “Có mệt không? Anh bế em vào.” Nói xong, anh liền chuẩn bị tiếp tục động tác dang dở.
Giang Điềm lại không phối hợp, cô hất tay Lục Minh Chu ra, giữ vững thái độ của mình, “Không cần, anh tránh ra đi.”
Lục Minh Chu không dám chọc Giang Điềm tức giận, tuy rằng trong lòng anh khó chịu không nói nên lời, nhưng không dám biểu lộ ra mặt, Giang Điềm yêu cầu như vậy, anh liền buông tay ra, lui sang một bên đứng yên cạnh cửa xe.
Giang Điềm xuống xe đi đằng trước, Lục Minh Chu liền quy củ đi theo phía sau.

Từ trong thang máy cho đến lúc mở cửa, Giang Điềm đều cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì, Lục Minh Chu không chắc thái độ của Giang Điềm, cũng chỉ lặng lẽ đi theo.
Giang Điềm vào nhà trước, Lục Minh Chu vẫn đang đứng ở huyền quan thay giày.

Giang Điềm đứng cách anh không xa, nhìn động tác của anh, cố gắng nói một cách hờ hững: “Về đến nhà rồi.”
Lục Minh Chu mới lấy dép lê trong tủ giày ra, nghe Giang Điềm nói vậy, tim anh rơi lốp bốp, anh không dám nhìn Giang Điềm, chỉ nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.
“Chúng ta có thể nói chuyện.”
Giang Điềm nói thẳng, Lục Minh Chu vờ bình tĩnh trả lời: “Không vội.”
Anh chỉ nói hai chữ, đổi xong dép lê, anh vòng qua Giang Điềm đi về phía bếp, ánh mắt Giang Điềm đuổi sát theo Lục Minh Chu, cô nói với theo bóng anh: “Ngày mai em sẽ chuyển về, đêm nay cũng được, nếu tiện, phiền anh đưa em đi một chuyến.”
Giang Điềm nói xong, rõ ràng thấy phía sau lưng Lục Minh Chu bỗng cứng đờ vô lực, trong khoảnh khắc đó ngực cô nghẹn muốn chết, liền vội vàng thu tầm mắt lại, cũng không dám nhìn nữa.
Không biết qua bao lâu, Lục Minh Chu bất chi bất giác đã chạy tới trước mặt cô, ánh mắt Giang Điềm nhìn từ đôi dép lê màu xám của anh hướng lên trên, lướt qua đôi chân thon dài thẳng tắp, lại xẹt qua vòng thắt lưng gầy của người đàn ông, áo sơ mi trắng chỉnh tề giắt vào lưng quần, ánh mắt Giang Điềm ngừng ở vị trí ngực anh, không dám nhìn tiếp lên trên, bỗng nhiên Lục Minh Chu lại vươn tay kéo cổ tay cô, người Giang Điềm cứng lại, đang muốn rút tay về, Lục Minh Chu lại chỉ nhét vào trong tay cô một chiếc cốc thủy tinh.

Lòng bàn tay truyền đến cảm xúc ấm áp, Giang Điềm cúi đầu, nhìn thấy nửa cốc sữa bò nóng bốc hơi nghi ngút, hốc mắt chợt đau xót, Lục Minh Chu chỉ bình tĩnh nói một câu: “Uống xong rồi nghỉ ngơi sớm đi.”
Anh vẫn như ngày thường, làm chút chuyện nhỏ bình thường lặt vặt, lặng im không nhắc chuyện chia tay.
Ngón tay Giang Điềm vuốt ve dọc theo thành cốc, khó khăn thốt lên: “Anh… Không phải anh bảo về nhà nói chuyện sao?”
Lục Minh Chu không lập tức tiếp lời, ngược lại vòng qua Giang Điềm đi đến phòng khách, anh ngồi xuống sô pha, ngả đầu ra sau, dựa vào lưng ghế sô pha, “Giang Điềm, anh cũng rất mệt mỏi.” Anh mỏi mệt nhắm mắt lại, giọng nói hơi khàn khàn: “Không cần thiết giành giật từng giây từng phút như vậy, thật có nói cũng chỉ có mấy câu thôi.”
Anh cố nói một cách thản nhiên, nhưng lại lực bất tòng tâm, ngày hôm nay anh thật sự cũng mệt mỏi, tình huống của Bác Ân không ổn lắm, ban ngày anh bận rộn, buổi tối trực tiếp từ công ty qua đón Giang Điềm, sau đó là một loạt chuyện xảy ra.
Qua đoạn thời gian chung sống như vậy, Giang Điềm cũng hiểu Lục Minh Chu, thái độ hiện tại của anh hiển nhiên là không muốn nói chuyện với cô.

Giang Điềm sợ nhất Lục Minh Chu sẽ kéo dài thời gian, ở chung thêm một giây quyết tâm của cô liền tan chảy nhiều thêm một phần, Giang Điềm đành cố chấp nói: “Em đi thu dọn hành lý trước, chờ xong rồi phiền anh đưa em trở về.”
Giang Điềm vừa dứt lời, Lục Minh Chu bỗng nhiên mở mắt ra, nhìn thẳng tắp về phía Giang Điềm.

Giang Điềm không dám nhìn anh, trốn tránh ánh mắt sáng rực như đuốc của anh, vội vàng đi nhanh về phía phòng ngủ.
Giang Điềm rời khỏi tầm mắt, ánh mắt Lục Minh Chu nhất thời trống rỗng, sau đó thở dài một hơi, ép mình bĩnh tĩnh lại.
Điện thoại trong túi rung lên, Lục Minh Chu lấy điện thoại ra nhìn.
Là tin nhắn của Lục Viễn Hoài.
Lão Lục: Không có chuyện gì to tát, thực tập sinh dưới tay dì Mạc của anh náo loạn tai tiếng, dư luận không tốt lắm.
Ánh mắt Lục Minh Chu ngưng lại, người Giang Điềm ký hợp đồng chính là Mạc An, Lục Minh Chu không chậm trễ giây phút nào trực tiếp gọi điện thoại cho Mạc An.

Điện thoại rất nhanh được tiếp máy, giọng điệu thậm chí có chút chế nhạo: “Tiểu Lục à, cuối cùng tôi cũng chờ được điện thoại của câu, chuyện của cậu với Giang Điềm là từ khi nào vậy?”
Lúc này lòng Lục Minh Chu rối rắm, anh thật sự không có tâm trạng nói nói chuyện phiếm, anh hỏi thẳng vấn đề: “Giang Điềm xảy ra chuyện gì?”
Mạc An nghe ra được sự nôn nóng của Lục Minh Chu, cũng không trêu cười anh nữa, một năm một mười tường thuật lại chuyện tối nay, Lục Minh Chu in lặng lắng nghe cả quá trình, giữa chân này trào ra khói mù nhanh chóng góp lửa cháy lan đồng cỏ.
Mặt anh không biểu cảm nghe Mạc An nói xong, không nói gì nữa, vội vàng cúp điện thoại, lập tức mở Weibo ra xem hot search, ngón tay anh lướt nhanh, Mạc An nói không ngoa, trên mạng kinh thiên động địa đều là chửi Giang Điềm, xem qua từng cái, khóe mắt đuôi mày anh càng thêm lạnh lẽo, quanh thân tỏa khí lạnh không có cách nào thu lại được.
Anh là người biết sự thật, Giang Điềm và Trần Mộ Dương vốn không có quan hệ gì cả, vốn không tồn tại cái gọi là ngoại tình, còn nữa trên mạng này đó chửi rủa Giang Điềm không xứng với Trần Mộ Dương, chỉ có trong lòng Lục Minh Chu biết, cô gái của anh tốt đến nhường nào.
Giờ này khắc này, Lục Minh Chu thương Giang Điềm nhiều bao nhiêu, thì liền giận cô nhiều bấy nhiêu.
Chuyện lớn như vậy, cô nhóc không chịu nổi áp lực anh hoàn toàn có thể hiểu được, nhưng chính là Giang Điềm ngậm miệng không nói gì với anh, không những không ỷ lại vào anh, trái lại còn muốn chia tay anh.
Rốt cuộc cô lại nghĩ cái gì?!
Anh không đáng tin như vậy sao?
Trong phòng truyền đến tiếng kéo hành lý, cả người Lục Minh Chu sắp phát điên mất, anh liên tục hít thở sâu ép chính mình phải bình tĩnh lại.
Ngực anh thấy ngột ngạt, Lục Minh Chu thật sự kìm nén đến khó chịu, anh cúi người lấy bao thuốc lá cùng bật lửa giấu dưới ngăn tủ ra, gấp gáp lấy một điếu ra nhét lên miệng, “Tách” một cái ngọn lửa bùng lên, điếu thuốc màu nâu chợt sáng lên hơi đỏ tươi.
Lục Minh Chu hút một hơi, thật lâu sau, lại cực kỳ thong thả phun ra một vòng khói thật lớn, tim anh đau đến chết lặng, bởi vì mùi thuốc lá kích thích mới xoa dịu đi một chút.

Giang Điềm cứ như vậy không tin anh, hay là không yêu anh?
Lục Minh Chu không chắc nữa.
Anh chỉ cần nói nhiều hơn một câu, nhưng Giang Điềm lại tình nguyện chia tay anh, cũng không muốn anh làm chuyện một người đàn ông nên làm.
Bảo vệ người phụ nữ của mình, là niềm tự tôn to lớn của một người đàn ông.
Nhưng Giang Điềm thì sao, cô không cần, thậm chí nghiền nát lòng tự tôn của anh, làm sao anh có thể không khó chịu chứ?
Lúc Giang Điềm kéo hành lý từ phòng ngủ ra, liền nhìn thấy một cảnh tượng như này, Lục Minh Chu ngồi trên sô pha, cả người phun ra mây mù, quanh người đều bị bao phủ bởi khói trắng, toàn thân có mùi suy tàn.

Tim Giang Điềm đột nhiên run lên, lại nghĩ tới vừa rồi thu dọn hành lý thấy trong một ngăn kéo đầy thuốc trị mất ngủ, trong nháy mắt, Giang Điềm không kìm lòng được, Lục Minh Chu đã hứa với cô về sau không đụng đến thuốc lá nữa.
Giang Điềm căn bản không kịp suy nghĩ nhiều, cô trực tiếp đẩy hành lý trong tay ra, chạy về phía Lục Minh Chu, muốn đoạt đi điếu thuốc hút được nửa trong tay Lục Minh Chu, cô tức giận nói: “Lục Minh Chu! Anh lại lừa em, anh đã đồng ý với em sẽ không đụng đến thứ này rồi.”
Lục Minh Chu sợ bỏng phải Giang Điềm, tay phải giơ lên, ngón tay kẹp điếu thuốc giơ lên về phía sau Giang Điềm không với tới.

Giang điềm trừng mắt nhìn Lục Minh Chu, càng nói càng thêm tức giận: “Lục Minh Chu em không thích anh hút thuốc, không thích một chút nào!”
Lúc này Giang Điềm là thực sự tức giận, Lục Minh Chu nghe ra được, nhưng anh cũng thật sự không hiểu nổi Giang Điềm, nếu thật sự quan tâm anh như vậy, tại sao lại xoay chuyển không cho anh con đường sống nào, nghĩ đến đây, lời anh nói giây tiếp theo liền mang theo vẻ châm chọc: “Giang Điềm, rốt cuộc là em không thích anh hút thuốc, hay là không thích anh?”
Lục Minh Chu ung dung ngồi trên sô pha, nửa người Giang Điềm ngả phía trước bên trái Lục Minh Chu, vốn dĩ cô muốn giành điếu thuốc trong tay Lục Minh Chu, nhưng Lục Minh Chu hỏi ra một câu như vậy, cô lại bị đả thương lòng.
Không thích anh ư?
Sao có thể chứ, chính là quá thích, nên mới sợ hãi.
Giang Điềm bị sự trào phúng trong lời nói của Lục Minh Chu làm cho ngực ngột ngạt khó chịu, cô bực bội rút tay về, vừa định đứng dậy rời đi, không ngờ Lục Minh Chu lại bỗng nhiên vươn cánh tay dài ra, trực tiếp kéo cô ngược xuống.

Giang Điềm mất cảnh giác trực tiếp lao vào trong ngực Lục Minh Chu, cũng không biết Lục Minh Chu ném tàn thuốc đi từ khi nào, cánh tay hoàn toàn đặt trên eo Giang Điềm, ôm chặt cô trong ngực.
Giang Điềm ngồi nghiêng trên đùi Lục Minh Chu, cô đẩy anh ra, Lục Minh Chu không nhúc nhích chút nào, ngược lại tiến đến bên tai Giang Điềm nặng nề nói một câu :”Ớt Nhỏ, chỉ có bạn gái anh mới có thể quản lý anh.”
Bên tai Giang Điềm bị anh thổi ngứa, tâm tình cũng mềm nhũn theo, cô miễn cưỡng cứng rắn đáp lại: “Cho nên em mặc kệ!” Nói xong, cô tức giận quay đi, hai má phồng lên.
Lục Minh Chu thấy bộ dáng Giang Điềm còn lúng túng hơn anh, nhất thời vừa buồn cười lại vừa tức giận, cô có thể tàn nhẫn nói chia tay với anh, anh mới nói vài câu giọng điệu không tốt, cô liền so đo còn ngang ngược vô lý hơn trước.
Lục Minh Chu nhất thời bất đắc dĩ, cánh tay vòng trên eo Giang Điềm càng thêm chặt, vốn Giang Điềm còn giãy giụa vài cái, thấy Lục Minh Chu rõ ràng không có ý định buông tay, cô cũng ngoan ngoãn bất động, miễn lãng phí sức lực không đâu, dù sao cô ở trước mặt Lục Minh Chu đã sớm không còn gì riêng tư đáng nói, hai ngày trước còn toàn thân trần trụi nằm ngủ cùng anh trên một chiếc giường cơ mà.

Nếu cứ thẹn thùng mãi, cô không thể thẹn thùng đến chết.
Thấy Lục Minh Chu lặng im không nói lời nào, Giang Điềm liền lẩm bẩm giọng mũi một tiếng: “Lục Minh Chu, anh muốn ôm em như vậy nói chuyện chia tay à?”
Lục Minh Chu thấy Giang Điềm nhắc đi nhắc lại chuyện chia tay, anh rất muốn véo cô, ai ngờ Giang Điềm ở cùng Lục Minh Chu lâu rồi, da mặt đương nhiên cũng dày lên không it, câu tiếp theo thế mà lại là, “Anh không sợ mình lại cương ư?”
“…”
Lục Minh Chu thực sự nghẹn họng lần này, Giang Điềm nói xong gương mặt liền đỏ bừng, Lục Minh Chu lần đầu tiên lĩnh hội được tầm quan trọng của giáo dục gia đình, có nhiều thứ ấy à, thật đúng là gần mực thì đen gần đèn thì rạng ư…
Lục Minh Chu mím môi, anh tiến đến bên miệng Giang Điềm, Giang Điềm cứng rắn quay mặt đi chỗ khác, ngón tay cái cùng ngón trỏ của Lục Minh Chu trực tiếp nắm cằm Giang Điềm ép cô nhìn mình, Giang Điềm không thể động đậy đành phải hung dữ trừng mắt nhìn anh.
Lục Minh Chu lấy nhu thắng cương, ánh mắt trái lại thật sâu, anh dịu dàng hỏi: “Ớt Nhỏ, chia tay cũng không phải là không thể.” Lời nói anh hơi dừng lại, không nhanh không chậm nói ra: “Hiện tại em nhìn vào mắt anh, nói em không thích anh, anh liền lập tức đưa em về.”
Giang Điềm vừa nghe xong, khí thế dữ dằn ban đầu lập tức xìu xuống, cô bắt đầu trốn tránh ánh mắt Lục Minh Chu, chớp lông mi.
Lục Minh Chu lại thừa thắng xông lên, “Chỉ cần em còn có một chút thích anh, chuyện chia tay là không thể, bởi vì ——” anh bỗng nhiên dừng lại, mắt đen khóa chặt Giang Điềm.

Giang Điềm bị anh nhìn đến cả người mất tự nhiên.
Một hồi lâu, cuối cùng cô bị gây tò mò không thôi, khẽ hỏi: “Vì sao?”

Lục Minh Chu chỉ chờ câu hỏi này của Giang Điềm, lần này anh không hề do dự, giọng nói hơi mất tiếng không giấu được tình yêu, “Anh yêu em.”
Giang Điềm chưa từng có khoảnh khắc hoàn toàn sững sờ như vậy, cô sửng sốt thật rồi, nhất thời mọi âm thanh bên tai đều biến mất, chỉ có ba chữ chứa đầy thâm tình của Lục Minh Chu lặp đi lặp lại.

Cả buổi tối cô đã trải qua trăm ngàn loại cảm xúc, nhưng hiện tại lúc này lại cảm thấy trên thế giới chỉ còn cô cùng Lục Minh Chu.
Lục Minh Chu thấy Giang Điềm đơ người, ánh mắt dại ra, vẻ mặt đờ đẫn, Lục Minh Chu không khỏi buồn thối ruột vì cô vợ ngốc của mình, anh tới gần nhẹ chạm lên cánh môi Giang Điềm, “Ớt Nhỏ em ngốc chết mất.” Giọng điệu anh bất đắc dĩ, giống như dạy dỗ đứa trẻ không hiểu chuyện, “Anh là người đàn ông của em, bất kể xảy ra chuyện gì em vẫn còn anh.”
Anh than thở, “Có thể bảo vệ người con gái mình yêu, người đàn ông sẽ coi đó là vinh hạnh, thậm chí còn cảm giác đạt được thành tựu thật lớn, anh cũng không là ngoại lệ, anh muốn em ỷ lại anh, nhiều đến không thể rời khỏi anh được.

Anh thích em quan tâm anh, thích em quản anh, càng thích em dựa dẫm tin tưởng anh.

Em đẩy anh ra như vậy, anh sẽ đau khổ, thậm chí sống không bằng chết…”
Lục Minh Chu nói một câu như vậy, Giang Điềm nghe mà như lọt vào sương mù, giống như cô hiểu lại giống như cô không hiểu gì cả, đầu cô xào xạc, tất cả đều là những bông tuyết báo lỗi, cô bị lạc phương hướng giữa bông tuyết đầy trời, lập trường khoảng cách thân phận gì đó đều thành hạt bụi bé nhỏ không đáng kể, bị trận gió dịu dàng này của Lục Minh Chu thổi xa, thổi tan, không thấy nữa…
Không biết từ khi nào, cô bị Lục Minh Chu đẩy lên ghế sô pha, Lục Minh Chu đè trên người cô, khẽ hôn giữa chân mày cô, Giang Điềm thấy ngứa, liền muốn giơ tay đẩy anh, lại không biết Lục Minh Chu lấy một cái cà vạt ở đâu ra, cánh môi anh dán xuống, cắn nhẹ chóp mũi Giang Điềm, anh túm cánh tay Giang Điềm giơ lên đỉnh đầu, Giang Điềm bị Lục Minh Chu hôn đến mơ mơ màng màng, nhất thời quên phản kháng, Lục Minh Chu liền cực kỳ thuận lợi dùng cà vạt thắt một nút trên cổ tay non mịn của cô gái.
Lục Minh Chu híp mắt nhìn Giang Điềm dưới thân, gương mặt Giang Điềm ửng đỏ, môi lại phiếm ánh nước không bình thường, cô chớp mắt nhìn anh, ngây thơ lại bối rối, đáy mắt Lục Minh Chu cháy lên một ngọn lửa, lý trí anh biến thành một chuỗi hạt đứt đoạn, một tay anh lần xuống, luồn vào dưới vạt áo sơ mi của cô gái, đẩy một đường lên trên, theo sau trực tiếp đẩy cao áo lót của Giang Điềm, anh cúi đầu, dùng răng cắn mở cúc áo sơ mi lỏng lẻo trước ngực Giang Điềm, một tay khác cũng không thành thật, từng chút từng chút nóng bỏng lần xuống từ eo đến quần Giang Điềm…
Giang Điềm có ngốc cũng hiểu được tiếp đấy Lục Minh Chu muốn làm gì, cô xấu hổ bực mình muốn giơ tay đẩy ra, nhưng vừa động mới chợt phát hiện cổ tay thế nhưng đã bị anh chàng này mặt dày vô sỉ trói lại.
Giang Điềm không thể tin được, câu nói của cô đã dâng đến cổ họng, Lục Minh Chu lại đúng lúc nhéo một cái không nặng không nhẹ lên mông phải của cô, Giang Điềm giật mình, thân thể không chịu kiểm soát hung hăng run lên, lời nói vốn là trách cứ liền đổi hướng, thành một câu nũng nịu mềm như bông, “Lục Minh Chu… Đừng anh… Đừng mà ——”
Lục Minh Chu nào có thể chịu được một tiếng cầu xin cào cấu tâm can như vậy của Giang Điềm, cũng liền trong chớp mắt, toàn thân anh không có chỗ nào thích hợp, cả người anh đè gắt gao trên người Giang Điềm, anh dịch người lên trên, cánh môi lại lần nữa rơi xuống khóe miệng Giang Điềm, anh hôn nhè nhẹ, cọ xát nghiền chuyển, thật lâu sau mới thoáng chậm lại hô hấp nặng nề, giọng nói âm trầm giống như lăn qua giấy ráp, “Ớt Nhỏ, đừng từ chối anh.”
“Đừng từ chối anh, được không?”
Anh nói, nhưng động tác tay anh không hề dừng lại, cơ thể Giang Điềm mẫn cảm, bị anh giày vò đến khó chịu, bàn tay Lục Minh Chu nóng bỏng, nơi hai người dán vào nhau giống như mang theo dòng điện, từ một nơi lan ra khắp toàn thân một cảm giác tê tê.
Giang Điềm bị anh đè nặng, cổ tay bị cà vạt trói lại, đành phải lấy bàn tay gõ nhẹ vào gáy Lục Minh Chu, vừa xấu hổ, bực mình lại sợ hãi hỏi: “Anh muốn… Muốn làm sao?”
Lục Minh Chu người này cũng không quanh co lòng vòng, “Muốn em, muốn đã lâu rồi.”
“…”
Lục Minh Chu liếm liếm khóe môi Giang Điềm, thấp giọng dỗ dành, “Ớt Nhỏ, anh khó chịu sắp chết rồi, em không thể luôn lơ đi không chịu trách nhiệm như thế được.” Anh ái muội hà một hơi, cố ý thổi bên tai Giang Điềm, “Thật sự sẽ nghẹn hỏng mất, đến lúc đó ——”
Anh kéo dài âm cuối, trầm giọng cười, “Đến lúc đấy người khổ chính là Ớt Nhỏ thôi, có chồng “không được”, nghe xem, rất đáng thương đó.”
Lục Minh Chu thật dám nói mấy câu xấu hổ chết người, thùy tai Giang Điềm đỏ đến rỉ máu, giọng cô bé như muỗi vo ve, “Tay anh… Không phải tay khỏi rồi sao?”
“Cái này không giống nhau.”
“Sao lại không giống nhau?”
Lục Minh Chu nào chịu thảo thuận vấn đề học thuật ở thời điểm này chứ, thế nên anh đáp qua loa, “Lần sau nói cho em.”
Giang Điềm còn muốn nói gì đó, cô tránh hơi thở ấm áp của Lục Minh Chu đi, quẫn bách không thôi, lại không biết nói gì, đành phải nhẹ nhàng nói: “Anh xuống trước đi đã…”
“Không xuống.” Lục Minh Chu rất không có liêm sỉ nói: “Lần sau làm em ở bên trên, lần này không được, em gái bị đau anh trai sẽ đau lòng.”
“Anh ——”
Giang Điềm đang muốn mắng anh không biết xấu hổ, đã bị nụ hôn dài của Lục Minh Chu chặn trở lại hết, mơ mơ màng màng mọi thứ đều rối loạn.



Giữa lúc dây dưa cuồng loạn lại kích thích, Giang Điềm bị bày ra đủ loại tư thế xấu hổ chết người, căn bản cô không chịu nổi sự mạnh mẽ của Lục Minh Chu, lần lượt bị giày vò đến phát khóc, một lần lại một lần hèn mọn cầu xin, Lục Minh Chu vẫn không dứt, không thương xót cô chút nào, đè nặng bắt nạt cô thật thật lâu…