Đừng Ép Anh Động Tâm

Chương 72: 72




Lục Minh Chu xắn tay áo tới khuỷu tay, nhìn Trần Mộ Dương đối diện, anh không biết Trần Mộ Dương đang nghĩ gì, nhưng việc nào ra việc đó, năm đó anh hại chết An Tĩnh, bất kể Trần Mộ Dương xúc phạm anh như nào cũng được, Lục Minh Chu sẽ không nói một lời, nhưng hiện tại Trần Mộ Dương lôi kéo cả Giang Điềm vào, anh tuyệt đối không thể nhịn được.
Trần Mộ Dương cũng hoàn toàn không quan tâm gì khác, ánh mắt anh ta chăm chú nhìn chằm chằm mặt Lục Minh Chu, ánh mắt nóng cháy như có thể đốt một lỗ trên mặt Lục Minh Chu.
Đối mặt với Lục Minh Chu, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà Trần Mộ Dương giống như lại một lần trải qua mười mấy năm, bố mẹ nuôi chỉ là một gia đình bình thường, ban đầu anh ta không có khả năng điều tra, về sau An Lạc Dao bị phá đi, mọi người tản mác hết, điều kiện trước kia thì có hạn, mọi tài liệu đều là văn bản viết tay, cái bị vứt đi, cái không có, thậm chí những người của thế hệ trước cũng lần lượt già đi rồi qua đời, khi anh chỉ là một người bình thường, muốn điều tra quả thật khó như lên trời.
Thời gian nghỉ đông và nghỉ hè ở đại học, Trần Mộ Dương quay lại An Lạc Dao ở thông Chu Phổ vô số lần, anh hỏi từng nhà, mới từ một ông lão sáu mươi tuổi biết được năm đó An Tĩnh cũng được nhận nuôi, còn các chuyện khác, anh vẫn bất lực.
Tận đến hai năm gần đây, anh lăn lộn một đường để leo lên được vị trí hiện tại, có vốn liếng nguồn lực, anh cật lực đi tìm An Tĩnh.

Đầu năm nay, cơ duyên trùng hợp, anh mới tìm được bố mẹ nuôi của An Tĩnh.
Anh đầy mong đợi tìm tới cửa, vừa sợ hãi vừa vui mừng, thậm chí còn suy nghĩ vô số lời chào đầu để làm sao An Tĩnh tiếp nhận một người anh đột nhiên xuất hiện, nhưng lại biết được từ miệng bố nuôi An Tĩnh, Lâm Kiến Thành, An Tĩnh đã mất tích mười lăm năm trước.
Anh vốn tưởng rằng tìm được bố mẹ nuôi của An Tĩnh là xong, song lại phát hiện chẳng qua đó chỉ là một khởi đầu khác, anh vẫn phải tìm kiếm, tìm An Tĩnh mất tích, vòng đi vòng lại, kết quả còn tệ hơn ngàn lần so với anh giả thiết, An Tĩnh không bị lạc, mà đã chết rồi.
Mà kẻ hại chết cô bé, có người con gái mình yêu, sống vui sướng hạnh phúc.

Anh ta liều mạng phấn đấu tất cả, vào trong mắt Lục Minh Chu vẫn không đáng một đồng, mọi tự tin kiêu ngạo của anh, đã bị hiện thực đả kích thương tích đầy mình…
Lục Minh Chu không có tâm tư phức tạp như Trần Mộ Dương, anh nghĩ rất đơn giản, Giang Điềm không liên quan gì đến lỗi lầm của anh cả, nếu Trần Mộ Dương đánh chủ ý tới Giang Điềm, anh nhất định phải tính rõ chuyện này.

Trần Mộ Dương khí thế bức người, ánh mắt Lục Minh Chu cũng không né tránh, giọng điệu lạnh băng, “Cảnh sát còn chưa tới, muốn đánh cho thỏa mãn chút.”

Lời này của anh như vô tình đổ thêm dầu vào lửa, mu bàn tay Trần Mộ Dương tức khắc nổi đầy gân xanh, anh ta sinh lòng ác độc, “Lục Minh Chu mày mẹ nó đã sớm đáng chết! An Tĩnh bị chính mình đâm chết!”
Nói xong, anh nhào thẳng tới chỗ Lục Minh Chu.
Trần Mộ Dương đột nhiên nhắc tới An Tĩnh làm đồng tử Lục minh Chu chợt co rụt lại, anh sợ hãi nghiêng đầu nhìn Giang Điềm ngồi trong xe cách đó mấy mét, sau đó mới phải lại tấn công mãnh liệt của Trần Mộ Dương.
Hai người lại đánh đấm thành một đoàn.
Lục Minh Chu tay không bắt giặc, trước đó còn bị ăn một gậy, hiển nhiên là không chiếm ưu thế, anh bị Trần Mộ Dương, bị ăn mấy đòn.

Giang Điềm ngồi trong xe nhìn mà ứa mồ hôi lạnh, dù cô không hiểu lắm, nhưng có thể cảm nhận được từ trong chiêu thức, ban đầu Lục Minh Chu dùng toàn lực, nhưng sau đó gần như toàn để cơ hội cho Trần Mộ Dương tung chiêu, anh có khả năng phản lại nhưng không cố gắng.
Giang Điềm rất nhiều lần đặt tay lên then cài cửa, xong lại không đẩy được cửa đi ra ngoài, Trần Mộ Dương hận Lục Minh Chu quá sâu, đánh nhau không phải cách giải quyết vấn đề, nhưng đối với Trần Mộ Dương có lẽ là một loại thỏa mãn, còn về phần Lục Minh Chu, anh không đánh lại.

Giang Điềm nghĩ đến đủ chuyện trước đây, sao lại không hiểu, Lục Minh Chu đang dùng cách ngu ngốc nhất để bù đắp.
“Đồ ngốc.”
Giang Điềm không nhịn được mắng, mắng xong lại cười khổ, cứ cho là anh bị Trần Mộ Dương đánh chết, An Tĩnh cũng sẽ không quay về, làm sao phải khổ như vậy?
Giang Điềm đau đớn nhắm mắt, không dám nhìn giây phút nào, cô không nghĩ tới sẽ có một ngày, cô sẽ bị đẩy đến hoàn cảnh khó xử như này.

Tiếng còi xe cảnh sát ngày càng gần, lòng Giang Điềm bị chia năm xẻ bảy, cô hối hận thay An Tĩnh, tiếc nuối thay Trần Mộ Dương, cũng đau lòng cho Lục Minh Chu…
Còi xe cảnh sát gào rú, mấy người cảnh sát trẻ tuổi xuống xe kéo hai người ra, Trần Mộ Dương lại vẫn bạo nộ, tuy rằng Lục Minh Chu bị đánh khá chật vật nhưng vẫn không thua khí thế, hai người không ai chịu thua ai, cảnh sát trẻ trực tiếp còng tay hai người, không chút khách khí nhét người lên xe cảnh sát.

Từ lúc cảnh sát tới đến lúc bị nhét vào xe cảnh sát, cả Lục Minh Chu cùng Trần Mộ Dương đều không nhìn về hướng Giang Điềm một cái, bên ngoài cũng không nhìn thấy trong xe Lục Minh Chu, cho đến khi xe cảnh sát rời đi cũng không ai phát hiện ở hiện trường còn có một Giang Điềm.
Còi xe cảnh sát giảm dần, lòng Giang Điềm loạn rối tinh rối mù, cô nhắm mắt lại rồi mở ra, cả người cô đều loạn hết lên, trong không gian chật chội, tiếng chuông điện thoại vang lên không dứt, Giang Điềm nghe đến bực mình mới phát hiện ra điện thoại của Lục Minh Chu bị ném trên giá của ghế phụ, Giang Điềm xốc lại tinh thần với lấy điện thoại trên hàng ghế trước, bấm nghe rồi vô thức đưa điện thoại đến bên tai.
“Tôi vừa mới liên lạc với bố nuôi Lâm Kiến Thành của An Tĩnh, theo trí nhớ của ông ta, đêm đó An Tĩnh nói là muốn đi tìm bạn tốt.” Tần Lệ đầu bên kia điện thoại không khỏi hỏi lại: “Bạn tốt của An Tĩnh, trừ Giang Điềm ra còn người nào khác không? Hay nói người này chính là Giang Điềm?”
Nói xong, anh ta hơi dừng lại, chờ Lục Minh Chu trả lời, nhưng ống nghe vẫn duy trì sự im lặng, anh ta liền cao giọng khó hiểu hỏi: “Lục Minh Chu? Cậu tìm được Giang Điềm chưa? Không xảy ra chuyện gì chứ?”
Tâm trạng Giang Điềm không tốt, tâm tư đã sớm đi theo cùng xe cảnh sát rồi, lúc này bỗng nhiên nghe được tên Lục Minh Chu, cô mới bừng tỉnh nhận ra, cô hạ di động xuống nhìn tên người gọi đến, thoáng nhìn thấy tên quen thuộc, giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, “Lục Minh Chu bị cảnh sát bắt đi rồi!”
Tần Lệ nhận ra giọng Giang Điềm, anh ta lo lắng hỏi: “Chuyện khi nào?” Anh vốn sợ Lục Minh Chu sẽ làm ra chuyện gì đó quá mức, trước đó lúc anh đưa địa chỉ của Trần Mộ Dương, anh vốn muốn đi theo, nhưng Lục Minh Chu không chịu, ngược lại bảo anh liên hệ Lâm Kiến Thành.

suốt đêm.
Giang Điềm biết Tần Lệ là luật sư, nên cũng sốt ruột giải thích, “Anh ấy đánh nhau với Trần Mộ Dương, cảnh sát đến bắt hai bọn họ mang đi rồi, liệu có xảy ra chuyện gì không đây?”
Giọng Giang Điềm hoảng loạn bối rối rõ ràng, tối nay Tần Lệ thấy được Lục Minh Chu lo lắng cho Giang Điềm mức nào, sợ Giang Điềm xảy ra chuyện gì, lại liên lụy đến Lục Minh Chu, anh liền nói thẳng: “Cô đừng cuống, tôi lập tức đến đó.”
Giang Điềm hoàn toàn không ý kiến gì, hiện tại cô chỉ có thể nghe theo sắp xếp của Tần Lệ.

Tần Lệ rất nhanh đã đến, đưa Giang ĐIềm đi tới đồn cảnh sát.
Chuyện của hai người kia nói lớn nhưng thật ra cũng không lớn lắm, Lục Minh Chu bị thương thật, còn Trần Mộ Dương không bị chút xây xát gì, chỉ là hai người tới đồn cảnh sát rồi lại không phối hợp với cảnh sát ghi lời khai, cả quá trình không nói một lời, cảnh sát xử lý vụ án không còn kiên nhẫn, trực tiếp tống hai người vào nhà giam để bình tĩnh lại, ngày mai mới bằng lòng thả người.

Lục Minh Chu không khối hợp, Tần Lệ cũng không có cách nào khác.

Trần Mộ Dương là ca sĩ nổi tiếng, còn Lục Minh Chu cũng coi như nửa cái người của công chúng, làm lớn chuyện lên không tốt, càng ít người biết càng tốt, anh ta cũng không nói thêm gì nữa.
Giang Điềm không thân với Tần Lệ, hai người ngồi cùng trong xe dưới bầu không khí ngượng ngùng, Tần Lệ vì quan hệ của Lục Minh Chu nên cũng không có ấn tượng tốt với Giang Điềm.

Trong mắt anh, một người đàn ông bị một cô gái nắm gắt gao trong tay là một việc rất đáng sợ.

Thấy gương mặt đầy mệt mỏi của Giang Điềm ngồi ghế sau, anh ta vẫn không nhịn được mà nhiều chuyện: “Cô về nghỉ ngơi đi, ngày mai lại qua vẫn kịp.”
Giang Điềm vội vàng lắc đầu, “Không sao, tôi chờ bọn họ được thả.” Giang Điềm thật sự không yên tâm, lúc ấy cô sợ xảy ra chuyện, hoảng loạn quá nên mới báo cảnh sát, hiện tại bình tĩnh suy nghĩ lại bắt đầu thấy hối hận.
Nhỡ đâu chuyện này lộ ra ngoài, lên thành tin tức, bất kể đối với Lục Minh Chu hay Trần Mộ Dương cũng đều bị ảnh hưởng xấu, đây có lẽ là lý do Lục Minh Chu nhét cô vào trong xe ngay khi nghe thấy tiếng còi cảnh sát, hai nam một nữ đánh nhau tàn ác, hơn nữa với sức ảnh hưởng của hai người, phối hợp với tin tức lần trước, điều thành sẽ không thể thanh minh được.
Giang Điềm cảm thấy đau lòng, dưới tình huống đấy Lục Minh Chu vẫn còn nghĩ cho cô, nhất thời cô cũng không biết nên vui hay nên buồn.
Tần Lệ nghe xong câu trả lời của Giang Điềm, vẻ mặt mang theo vài phần nghiền ngẫm, anh ta không có cảm tình với Giang Điềm, lại là bạn tốt của Lục Minh Chu, lòng anh ta hoàn toàn đứng về phía Lục Minh Chu, hơn nữa phần lớn công việc của Lục Minh Chu đều thông qua văn phòng Lệ Hành cũng như chính anh ta, đêm nay làm loạn phải vào đồn cảnh sát là tại Giang Điềm, anh ta cũng không cho Giang Điềm thái độ tốt, chế nhạo nói: “Cô cũng xứng chức thật.”
Giang Điềm nửa hiểu nửa không, “Gì cơ?”
Tần Lệ khẽ cười, giọng điệu có chút mỉa mai: “Cô Giang lúc nào cũng quan tâm bạn trai cũ như vậy sao?”
Giang Điềm nghe được giọng điệu trào phúng của Tân Lệ, khua môi múa mép cùng một luật sư rõ ràng không có nghĩa lý gì, cô lùi một bước.

Hơn nữa Tần Lệ cũng không nói sai gì, Giang Điềm ngượng ngùng thu tâm mắt, không nói gì nửa lời.
Ngược lại, Tần Lệ cũng không thật sự bắt nạt một cô nhóc, anh có điểm dừng, cũng không nói thêm nữa.

Tận sau nửa đêm Giang Điềm mới mơ màng ngủ, cô trải qua một ngày mệt mỏi, lúc tỉnh lại đã qua chín giờ, trong xe chỉ còn mình cô, Tần Lệ ngồi hàng trước đã sớm không thấy đâu.
Cô đẩy cửa xuống xe, muốn vào đồn cảnh sát hỏi thăm tình hình, mới đi đến cổng lớn, cô đã thấy Lục Minh Chu từ trong đi ra.

Bước chân Giang Điềm dừng lại, tầm mắt đặt trên người Lục Minh Chu không rời, cô quen biết Lục Minh Chu lâu như vậy, trừ lần tai nạn xe đó ra thì chưa từng thấy qua Lục Minh Chu chật vật như vậy, cả người nhếch nhác, sắc mặt tím xanh tím đỏ, áo sơ mi đầy nếp nhăn, trên vạt trái còn có vết máu khô, đến ống quần cũng một bên cao bên thấp.
Bỗng nhiên Giang Điềm không đành lòng nhìn, cô có ý định muốn chạy trốn, mũi chân vừa nhấc muốn trốn vào góc, Lục Minh Chu đã ngước mắt lên nhìn về phía cô ở xa, ánh mắt hai người giao nhau, Giang Điềm liền chỉ có thể ngơ ngác đứng tại chỗ.
Hiển nhiên Lục Minh Chu ngoài ý muốn thấy Giang Điềm, đáy mắt không giấu được vui sướng, anh bước nhanh về phía Giang Điềm, động tác lớn, dường như chạm đến miệng vết thương, anh bỗng nhiên nhíu chặt mày, nhận điều gì đó, chợt lại lập tức buông lỏng, anh dừng lại cách Giang Điềm một bước, giả vờ không sao cười nhạt với Giang Điềm, “Sao em lại ở đây?” Tần Lệ không nói với anh Giang Điềm cũng ở đây, anh thật sự rất vui mừng khi thấy Giang Điềm.
Giang Điềm tránh ánh mắt của anh, tầm mắt ngừng ở viên cúc thứ hai của anh, cô không biết nói cái gì, đành ôm hết trách nhiệm lên người mình, “Thật xin lỗi chuyện hôm qua, em không nên báo cảnh sát.”
Đương nhiên Lục Minh Chu sẽ không trách Giang Điềm, tình huống lúc ấy đặc biệt, một cô gái như Giang Điềm không thể ngăn cản được, báo cảnh sắc dường như là phản ứng khẩn cấp theo bản năng, anh hơi tự giễu nói: “Không sao, may là cảnh sát tới, nếu không chắc nửa cái mạng của anh cũng không còn.” Nói xong, anh liền tự nhiên muốn vươn tay nắm lấy tay Giang Điềm, Giang Điềm lại cố ý tránh đi.
Cánh tay Lục Minh Chu lúng túng dừng giữa không trung, sắc mặt anh hiện lên nét bi thương, lướt qua giây lát, rất nhanh lại bị anh dùng vẻ cợt nhả che giấu đi, anh hậm hực thu hồi tay, không dám hành động gì khác.
Chân phải Giang Điềm lại nhẹ nhàng bước về sau, cô lui về một bước nhỏ, kéo xa khoảng cách với Lục Minh Chu.
Sự tương tác giữa hai người thật kỳ lạ, khác một vực so với tối hôm qua, dưới sự sợ hãi cùng lo lắng tột cùng, Giang Điềm có thể biểu lộ tình yêu cùng sự quan tâm đối với Lục Minh Chu không chút do dự, nhưng sau một buổi tối nguội lạnh, hiện tại hai người đứng đối mặt trực tiếp, nhưng họ không thể quay trở lại sự đối đãi thẳng thắn chân thành đêm qua.
Lục Minh Chu có sự dè dặt của anh, Giang Điềm cũng có những cân nhắc riêng của cô.
Cửa đồn cảnh sát người đến người đi, Lục Minh Chu phá tan sự im lặng trước, giọng nói anh hơi khàn khàn, “Lên xe trước đi, anh đưa em về.”
Giang Điềm trực tiếp từ chối, “Em tự về là được rồi.” Sắc mặt Lục Minh Chu không tốt lắm, Giang Điềm lại thật sự lo lắng, nhưng trước mắt hai người cũng không tính là bạn trai bạn gái, chính là như Tần Lệ nói, cô cũng không có lý do gì để quan tâm, Giang Điềm đành nói: “Tần Lệ đâu, anh bảo anh ấy đưa anh đi bệnh viện đi.”
Lục Minh Chu cvẫn kiên trì, anh nhếch khóe miệng, toát ra nụ cười khổ, “Giang Điềm…” Trước tiên anh thấp giọng gọi, sau mới bất lực nói tiếp: “Không cần khách khí như vậy, em đừng từ chối anh cả những điều nhỏ nhặt giữa bạn bè này.”
Nói xong, anh cũng không đợi Giang Điềm đáp lại, trực tiếp bước nhanh xuống bậc thang, Giang Điềm còn muốn nói gì đó, Lục Minh Chu cách đấy đã ngã thẳng tắp xuống, cả người lăn xuống thềm đá.
Giang Điềm lập tức hoảng sợ, “Lục Minh Chu ——”