"Anh nghĩ người có thể luôn vui vẻ mới là thiên tài."
- ----------------------------------
Ký ức về cảnh tượng náo loạn ngày hôm qua trong văn phòng vẫn còn mới mẻ, Văn Địch nhanh chóng tìm được tòa nhà dạy học trong khu cấp hai. Lúc này đang là giờ nghỉ giữa các lớp, các học sinh tụ năm tụ ba dựa vào bàn học tám chuyện với nhau hoặc là đi dạo trên hành lang. Cậu đi dọc hành lang, đi đến trước cửa lớp Giang Vũ, nhìn vào không thấy bóng dáng Dương Thiên Hoa. Cậu thở phào nhẹ nhõm, gọi một cậu học sinh: "Em ơi, em gọi Cù Duệ Hành giùm anh được không?"
Cậu học sinh dòm Văn Địch, lười đi vào trong nên đứng đó gọi với vào: "Tiểu Cù Tử, có người tìm ông này!"
Lúc này Văn Địch mới chú ý tới một cậu học sinh trong góc phòng. Cậu ta ngồi cạnh thùng rác trong phòng học, yên lặng đọc sách. Thỉnh thoảng có người đi ngang qua ném chai lọ hoặc cục giấy vào thùng rác nhưng lại không ném trúng, cậu ta cũng không để tâm, sau khi học sinh đó đi rồi thì nhặt rác lên ném lại vào thùng rồi tiếp tục đọc sách.
Nghe thấy tên mình, cậu ta ngẩng đầu nhìn về phía cửa. Lúc Văn Địch chạm mắt với cậu thì vô cùng kinh hãi, đây chắc chắn là thiếu niên xinh đẹp nhất mà cậu từng gặp, ngũ quan tinh xảo vô thực.
Cậu học sinh đứng dậy đi ra cửa. Cậu ta rất cao, môi mỏng, hốc mắt sâu nhưng lại đem đến cảm giác âm u, như thể toàn thế giới được nắng rọi ấm áp nhưng chỉ có xung quanh cậu ta là mưa như trút nước. Văn Địch mở miệng định nói nhưng cậu ta đưa tay ra hiệu, ý bảo sang hành lang bên kia hẵng nói. Bọn họ đi thẳng tới góc chỗ phòng tư vấn tâm lý, xung quanh không có ai thì cậu học sinh này mới dừng bước: "Tìm tôi có chuyện gì?"
"Anh là anh của Giang Vũ, " Văn Địch nói, "Nghe em ấy bảo rằng em là bạn của nó."
Ánh mắt của cậu ta lướt qua khuôn mặt Văn Địch, chẳng hiểu vì sao cậu thiếu niên này lại khiến Văn Địch lạnh sống lưng. "Ai cậu ấy cũng coi là bạn." Cuối cùng cậu ta nói.
Văn Địch nhún vai: "Nhưng anh thấy em ấy hiểu rõ ai mới là bạn của em ấy đấy."
"Thật không?"
"Em ấy có thể không hiểu những lời chửi em ấy, những lời khen em ấy nhưng em ấy biết ai tốt với em ấy và ai tệ với em ấy, " Văn Địch nói, "Em ấy không nói mình bị bắt nạt bởi vì em ấy biết sau khi nói ra chắc chắn tụi anh sẽ bắt em ấy nghỉ học. Chuyện này từng xảy ra một lần rồi."
Cậu học sinh im lặng nhìn chằm chằm vào tấm kính tối màu của phòng tư vấn.
Văn Địch nhìn cậu ta, nói: "Chắc em ấy tới trường này vì em. Trước khi ba mẹ ly hôn thì em ấy có học tiểu học ở Bắc Kinh một khoảng thời gian, lúc đấy hai đứa biết nhau hả?"
Lúc cậu ta mở miệng lại không trả lời câu hỏi này: "Lẽ ra cậu ấy không nên tới đây, " Ngừng lại, nói thêm: "Cậu ấy đúng là ngốc mà."
"Quả là vậy."
Một lúc lâu sau, cậu học sinh mới dời mắt, nhìn Văn Địch: "Cậu ấy có khỏe không?"
"Khỏe lắm."
"Cậu ấy sẽ không đến trường nữa đúng không?"
"Sẽ không."
Cậu học sinh cười nhẹ, sau đó hỏi một câu không thể tưởng tượng nổi: "Anh đậu xe ở đâu? Ở bãi đậu xe phía đông à?"
Văn Địch thoáng ngờ vực, gật đầu.
"Tí nữa tôi sẽ tới đó gặp anh."
Nói xong, cậu học sinh liền quay người rời đi, ánh mắt Văn Địch rơi vào gáy cậu ta, bỗng trái tim giật thót: "Vết sẹo trên cổ em..."
Cậu học sinh dừng lại một lúc, quay đầu nhìn Văn Địch: "Không phải do người khác đánh đâu, " Cậu ta nói, "Là do tôi đánh người khác."
Sau đó cậu ta không nói thêm câu nào nữa. Lúc đi hết hành lang, thằng nhóc vừa gọi cậu ta và những đứa khác đang dựa vào lan can ban công lên tiếng gọi cậu ta lại.
"Người vừa nãy là ai vậy? Tình nhân mới của mẹ ông à?"
"Lần này sẽ đổi sang họ nào vậy?"
"Thôi đừng có đổi, hai ngày nữa bị đá thì lại phải đổi về."
Cậu ta không nói một lời, lặng lẽ đi vòng qua họ rồi bước vào lớp, trông không có vẻ sẽ động tay đánh người.
Văn Địch đi xuống cầu thang, nhìn thấy Biên Thành đang đợi mình ở bồn hoa. Đối phương đặt câu hỏi với cậu bằng ánh mắt, rõ ràng là tò mò vừa nãy cậu đi đâu, làm cái gì. Cậu kể lại vắn tắt mình đi gặp cậu học sinh kia, cho đến lúc tới bãi đậu xe, Biên Thành cũng không nói lời nào.
"Nhiều đứa trẻ bị bắt nạt nhưng không nói, có đứa sợ thêm phiền cho bố mẹ, có nói ra thì cũng chỉ khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn." Văn Địch nghĩ đến cậu học sinh có cái tên khó viết kia, "Tôi còn tưởng Giang Vũ cũng giống vậy, định tìm cậu học sinh kia thu thập chứng cứ nhưng khi vừa thấy thằng bé thì tôi chợt hiểu ra."
Những gì Giang Vũ thấy ngày đó không phải là hoạt động câu lạc bộ, mà là người bạn cũ trong hoạt động câu lạc bộ.
Biên Thành im lặng một lát rồi nói: "Anh đúng là không hợp làm người giám hộ mà."
"Đừng nản lòng, nào có ai vừa làm đã tốt đâu," Văn Địch an ủi anh, "Hơn nữa, trẻ con có những bí mật nho nhỏ là chuyện bình thường."
Cuộc trò chuyện đột ngột kết thúc khi Cù Duệ Hành bước tới. Cậu ta vốn đang đứng trong góc bãi đậu xe, vừa thấy họ liền nhanh chóng bước tới, không giới thiệu bản thân cũng không giải thích ý đồ của mình, lấy một phong thư từ trong balo ra đưa Văn Địch, sau đó không nói một lời vòng qua hai người đi mất. Văn Địch gọi cậu ta nhưng cậu ta cũng không đáp lại.
Bất lịch sự y hệt anh bạn nào đấy.
Văn Địch không nhận được sự chú ý của đương sự, đành phải cầm phong thư lên xe. Nội dung trong phong thư rất nhiều, trên đường trở về khu chung cư, Văn Địch ngồi trên ghế phó lái xem qua một lượt, vô cùng chấn động: "Tên nhóc đấy lấy được những bức hình này ở đâu vậy?"
Biên Thành nhìn lướt qua mấy bức ảnh trong lúc chờ đèn đỏ, bề ngoài không lộ chút cảm xúc nào, nhưng trong lòng cũng kinh ngạc không thôi.
"Hơn nữa tên nhóc đó cũng không biết hôm nay tôi tới gặp em ấy, nghĩa là em ấy luôn đem theo những thứ này, " Văn Địch hồi tưởng lại bầu không khí âm u quanh người cậu học sinh kia, "Rốt cuộc tên nhóc đó muốn làm gì?"
"Bây giờ trẻ con trưởng thành sớm lắm." Cuối cùng Biên Thành đưa ra nhận xét.
Đỗ xe xong, hai người đi lên tầng ba, Biên Thành đặt tay lên tay nắm cửa, do dự một chút rồi hỏi Văn Địch: "Mấy bức hình này tính sao đây, sang nhà anh bàn bạc nhé?"
Đây là một lý do mời người rất sứt sẹo nhưng Văn Địch vẫn dừng bước.
"Tiện thể mình ăn trưa chung luôn nha?"
"Lại gọi đồ ăn à?" Văn Địch nói: "Em trai anh đang tuổi ăn tuổi lớn, sao anh không nghĩ đến việc cân bằng dinh dưỡng thế."
"...gọi nhà hàng đàng hoàng," Biên Thành chỉ về hướng bắc, "nhà hàng ở phía Bắc khu chung cư."
Văn Địch suy nghĩ một lúc rồi quay người đi theo anh vào nhà.
Giang Vũ không xem TV trong phòng, nhóc đang nằm bò trên bàn ăn, cầm bút làm bài tập, thái độ học tập khiến người ta bật khóc. Trước mặt nhóc là bài thi của các môn, lúc Văn Địch đi ngang có liếc thử, tất cả các câu hỏi trắc nghiệm đề Anh đều chọn C.
Giang Vũ ngẩng đầu, nhìn thấy có khách đi vào liền lớn giọng chào: "Em chào anh ạ!"
"Ở nhà có chán không?" Biên Thành vừa cất chìa khóa vào hộp đựng vừa hỏi.
Giang Vũ gật đầu, cây bút trong tay nghiêng xuống, uể oải nói: "Em muốn đi học."
"Anh đang tìm trường học mới, hai ngày nữa có thể đi học rồi." Biên Thành cất bài tập về nhà, "Không cần làm những bài thi này nữa."
Giang Vũ nhìn thành quả lao động của mình, lo lắng nói: "Nhưng mà, giáo viên nói, nếu một ngày không học thì vẫn biết, nếu hai ngày không học..." Nhóc quên mất phần sau rồi, dù gì cũng có ý phải chăm chỉ học bài.
Biên Thành rút tờ đề toán ra, nhìn phương trình trên đó, ở dưới là mấy con số xiêu vẹo, rõ ràng là chép lại đề bài, muốn thở dài nhưng kiềm lại được.
"Mấy câu này quá khả năng của em, " Biên Thành nói, "Sau này anh tìm mấy đề đơn giản hơn cho em làm."
Giang Vũ "Vâng" một tiếng, chậm rãi đặt bút xuống, có hơi ủ rũ: "Em không học được."
Lúc này Văn Địch đã ngồi vào chiếc ghế bên cạnh Giang Vũ, bắt đầu ăn bánh quy đã được bóc hộp trong bát trái cây. Cậu nghe được lời Giang Vũ liền quay đầu sang nói: "Không học được cũng không phải chuyện gì to tát."
Giang Vũ chớp mắt: "Giáo viên nói nếu không học giỏi thì lớn lên sẽ không có tiền đồ."
"Học giỏi và có tiền đồ là hai chuyện khác nhau," Văn Địch nói, "Em nhìn anh là biết."
"Nhưng giáo viên nói, học giỏi cũng có ích trong cuộc sống hàng ngày," Giang Vũ nói, "Em không học giỏi toán, xem như em không biết đếm tiền rồi."
"Dùng máy tính không được à."
"Em không nhớ các từ tiếng Anh."
"Tụi mình là người Trung Quốc, nói tiếng Anh làm gì?"
"Cũng không nhớ lịch sử."
"Chuyện đã qua không cần phải nhớ rõ như vậy."
"Cũng không hiểu chính trị."
"Bản thân các chính trị gia cũng không hiểu chính trị."
Giang Vũ lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: "Thật ư?"
"Thành tích tốt thì có gì hơn người chứ," Văn Địch chỉ vào Biên Thành, "Nhìn anh trai em kìa, giỏi nhưng vẫn ế."
Giang Vũ nhìn Biên Thành, nói với giọng ngưỡng mộ: "Nhưng anh trai em là một thiên tài."
"Học giỏi là thành thiên tài hả?" Văn Địch suy nghĩ một lúc rồi nói: "Anh nghĩ người có thể luôn vui vẻ mới là thiên tài."
Cậu dùng một câu khịa được cả hai anh em nhà này, quay đầu lại thì thấy Biên Thành đang mỉm cười nhìn cậu ------ chả hiểu nổi, vừa nãy mình mới khịa anh ta mà?
"Anh đang làm gì vậy?" Văn Địch hỏi với giọng điệu hung hãn.
Biên Thành nói: "Nếu không phải chúng ta đã kết hôn thì vừa nãy anh đã cầu hôn em rồi."
Văn Địch cười lạnh: "Nghe cứ như anh từng cầu hôn tôi ấy, nhẫn của anh là tôi làm đấy."
Hầy, Biên Thành nghĩ, điều bé chồng bất mãn lại tăng thêm một cái rồi.