Biên Thành đậu xe ở chỗ ngày hôm qua nên cả hai đều không ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu học sinh u ám đó vẫn đứng ở chỗ kia.
Không biết có phải cậu ta đang đợi Giang Vũ không nhưng khi nghe thấy tiếng bước chân cậu liền đảo mắt về phía đó, thấy là hai người lớn bèn cụp mắt lại.
"Đừng nói là em đứng ở đây đợi nãy giờ nhé?" Văn Địch hỏi.
Dường như cậu học sinh cảm thấy câu hỏi này rất ngu: "Tôi thấy Dương Thiên Hoa cầm ảnh chạy đi, đoán chắc mấy người nói chuyện xong rồi nên mới ra đây."
"Em là người để ảnh trong lớp học đúng không?" Văn Địch hỏi. Cậu và Biên Thành vừa đến trường đã đi đến phòng họp, hoàn toàn không có thời gian để ảnh. Hơn nữa hai người lớn lén lút trong phòng học của cấp hai vào sáng sớm thì rất nổi bật. Cậu đại khái đã đoán được nghi phạm rồi nhưng cân nhắc tới việc bảo vệ nhân chứng nên không nói ra.
Nhìn tốc độ lan truyền thì chắc cậu ta không chỉ để ảnh trong một lớp.
Đối với sự hoài nghi của Văn Địch, cậu học sinh chỉ nhún vai.
"Cái thằng nhóc mười mấy tuổi như em thì lấy đâu ra những bức hình này?" Văn Địch lại hỏi.
Cậu học sinh im lặng một lúc rồi đột nhiên nở một nụ cười - đó là một nụ cười rất đẹp, nhưng không hiểu sao lại khiến người ta rùng mình. "Kiên nhẫn chút là được." Cậu ta nói.
Rõ ràng là những bức ảnh này không thể được thu thập chỉ trong một ngày. Ắt hẳn cuộc điều tra này đã bắt đầu từ trước lễ hội văn hóa, thậm chí còn trước khi học kỳ mới bắt đầu.
Vậy những bức ảnh này được thu thập xong từ khi nào? Chắc không đến nỗi là hôm qua nhỉ.
Văn Địch khoanh tay, bày ra tư thế phòng bị: "Sao mãi đến bây giờ em mới tung ảnh ra?"
"Tôi đang chờ các anh." Cậu học sinh nói.
Văn Địch hiểu ý của cậu ta. Thằng nhóc này không muốn người khác biết người tung ảnh là mình nên muốn tìm người lớn làm bức bình phong, làm người chịu tội thay, hoàn toàn loại bỏ bản thân khỏi câu chuyện này.
"Em truyền bá chuyện xấu của người khác mà còn đổ hết lên đầu tụi anh." Văn Địch bất bình nói.
"Tôi thấy bố Dương Thiên Hoa tới, " Cậu ta bảo, "Có thể khiến ông ta tự mình tới đây, hoặc là các anh nắm đằng chuôi, hoặc là các anh có bối cảnh gì đó, đều có thể xử lý sự tình tốt hơn một đứa trẻ là tôi."
"Em thật sự chỉ là một đứa trẻ hả?" Văn Địch hỏi một cách chân thành.
Dường như cậu học sinh cảm thấy câu hỏi này thật vô nghĩa: "Nói với Giang Vũ giúp tôi là tôi sắp đi rồi."
"Đi?"
Cậu ta chỉ nói: "Ở nhà có vài chuyện, phải đi tới một nơi rất xa."
Những lời nói mập mờ thế này đều có bí mật không thể bật mí nên Văn Địch cũng không hỏi nữa. Nhìn từ kết quả thì cậu học sinh này đi, đi khỏi nơi quyền thế đấu đá này cũng là một chuyện tốt.
Cậu học sinh này đứng đợi ở bên xe dường như chỉ để nói câu này. Sau khi nói xong, cũng y chang lần trước, chẳng nói chẳng rằng bất lịch sự quay người rời đi.
Văn Địch nhìn bóng lưng cậu ta, nói với Biên Thành: "Em trai của anh đúng là người ta chưa gấp mà nó đã lo sốt vó cả lên, còn sợ thằng nhóc này bị người khác bắt nạt, tôi thấy nó chưa đi bắt nạt người ta là đã tốt lắm rồi."
Biên Thành bày tỏ tán thành bằng sự im lặng.
Sau khi lái xe ra khỏi cổng trường, dòng xe trên đường vành đai bốn phía Bắc chậm rãi di chuyển, hai người quay lại Hà Thanh Uyển, đi tới hành lang tầng ba, chìa khóa cũng đã c.ắm vào ổ rồi, bỗng Biên Thành quay đầu lại hỏi: "Em có thể giúp anh một chuyện được không?"
Văn Địch cảm thấy gần đây Biên Thành đã trưởng thành rất nhiều, trước đây cậu đều là bên chủ động hẹn gặp nhưng cuối cùng bây giờ anh đã học được cách dùng đủ loại lý do để giữ cậu lại, mặc dù bị dán mác nghi ngờ lợi dụng con nít để làm cớ. "Chuyện gì?"
"Anh muốn nói với em của anh chuyện cậu học sinh kia chuyển trường, " Biên Thành nói, "Mặc dù có lẽ Giang Vũ sẽ không còn phản đối chuyện nghỉ học nhưng rất có thể sau này tụi nó sẽ không bao giờ gặp nhau nữa, anh không biết em ấy sẽ phản ứng như thế nào."
"Vậy tôi giúp được gì?"
"Anh thấy em biết cách an ủi người khác, ít nhất là biết hơn anh, " Biên Thành nói, "Hồi trước anh có bảo là muốn mời em ăn cơm mà? Nhân cơ hội này mình đi ăn đi."
Văn Địch do dự một chút, sau đó quay người lầu bầu đi theo anh.
Hai người lớn đưa Giang Vũ đến một nhà hàng Teppanyaki mới mở ở Ngũ Đạo Khẩu. Nồi được bật, thịt kêu xèo xèo, Biên Thành ra hiệu cho Văn Địch bắt đầu cuộc trò chuyện. Cậu dựa vào nhiều năm kinh nghiệm giao tiếp với loài người đã nghĩ ra một biện pháp tốt để duy trì bầu không khí hòa thuận ---- báo tin vui trước kể tin buồn sau. Vì vậy cậu lấy ra tấm chi phiếu của nhà họ Dương và mở nó ra trước mặt Giang Vũ.
"Đây là tiền bồi tường của bạn học họ Dương kia đưa cho em." Văn Địch búng nhẹ mép tờ chi phiếu, phát ra âm thanh tanh tách, "Năm trăm nghìn!"
Nếu như hồi cấp hai có người cho cậu một khoản tiền khổng lồ năm trăm nghìn làm tiền tiêu vặt, cậu sẽ vui vẻ nhảy từ đầu đông thôn sang đầu tây thôn. Nhưng Giang Vũ chỉ ngẩn người nhìn tờ chi phiếu mà không có bất kỳ phản ứng nào.
Văn Địch nghĩ rằng có lẽ cậu nhóc không hiểu năm trăm nghìn lớn tới mức nào.
"Em có thể mua bất cứ thứ gì em muốn với số tiền này," Văn Địch nói, "Đồ chơi, máy chơi game, các kiểu quà vặt..."
Cuối cùng Giang Vũ cũng hồi thần, ánh mắt lấy lại tiêu điểm, chắc đã nghe hiểu. Nhóc gật đầu, lấy tờ chi phiếu, trên mặt vẫn là nụ cười ngây ngô thường ngày.
Trông nhóc ngoài mặt rất vui nhưng Văn Địch lại cảm thấy trong lòng nhóc không mấy hào hứng. Có lẽ bình thường Giang Vũ không chơi đồ chơi hay chơi game.
"Lớn lên em sẽ biết tiền quan trọng như thế nào," Văn Địch thở dài, "Có rất nhiều chỗ cần tiền, tiền thuê nhà, tiền đi lại, tiền nhu yếu phẩm. Trả thuê nhà xong còn chẳng đủ để mua một bộ đồ."
Giang Vũ ngẹo đầu nghĩ ngợi, sau đó đưa cho cậu tờ chi phiếu: "Cho anh."
Văn Địch đã trải qua vô số bất ngờ lớn nhỏ nhưng chưa lần nào sốc như lần này. Lại có người chẳng thèm báo trước, mắt cũng không chớp, bình thản đưa cho cậu tám năm tiền lương: "Em đang làm gì vậy?"
"Em không biết tiêu tiền." Giang Vũ nói: "Anh cần tiền. Em cho anh."
Văn Địch quay sang Biên Thành, biểu cảm như bị sét đánh: "Em trai anh muốn cho tôi năm trăm ngàn, anh cũng không thèm quản hả?"
Biên Thành đang xem thực đơn, chẳng hề quan tâm: "Tiền là tiền của em ấy, em ấy muốn cho ai thì cho."
Văn Địch chưa bao giờ gặp phải tình huống oái oăm như vậy, nhất thời không biết nên xử lý thế nào. Sau khi bình tĩnh lại, cậu cảm thấy mình vẫn chưa truyền bá được sức nặng của năm trăm ngàn.
Văn Địch giơ tấm chi phiếu lên: "Số tiền này đủ mua 100 ngàn cái bánh chiên, 100 ngàn cái đấy! Xếp chồng lên nhau thì có thể..." Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ vào một tòa nhà chọc trời ở xa xa, "Có thể cao như tòa nhà đằng kia kìa!"
Giang Vũ nhìn tòa nhà, rồi nhìn vào tờ chi phiếu và nói ồ.
Văn Địch rất hài lòng, xem ra cậu có tiềm năng làm nhà giáo nhân dân.
Sau đó Giang Vũ lại nói: "Nhưng cho dù có một tòa nhà bánh chiên thì mỗi bữa em cũng chỉ ăn được hai cái thôi."
Văn Địch suy nghĩ hồi lâu rồi nói với Biên Thành: "Hình như tôi vừa hiểu ra điều gì đấy."
Biên Thành dời mắt khỏi thực đơn, nhìn cậu: "Hiểu ra cái gì?"
"Là hiểu thôi."
Văn Địch nhớ tới lời mẹ cậu từng nói,
Mẹ cậu từng nói, người biết đủ nhất chính là người hạnh phúc nhất, người hạnh phúc nhất chính là người vĩ đại nhất. Từ góc độ này, Giang Vũ chưa bao giờ cần được dạy dỗ.
Nhưng vẫn không thể nhận tờ chi phiếu được, năm trăm ngàn quá là kh.ủng bố tinh thần rồi.
"Em để anh em giữ giúp em đi, giữ lại sau này còn xài, " Văn Địch thở dài, "Trời ạ, còn may là anh đấy, nếu là người khác thì sao? Sau này em đừng bao giờ đưa tiền cho người khác nhé."
"Em sẽ không tùy tiện đưa tiền cho người khác," Giang Vũ nói, "Vì đó là anh nên em mới đưa."
Văn Địch vì những lời này mà nở nụ cười ngốc nghếch tương tự, trở thành một sự tồn tại đặc biệt của ai đó, bất luận là ai cũng sẽ đều hạnh phúc. "Nghĩ lời cảm ơn anh đi, " Văn Địch nói, "Mua cho anh chiếc tai nghe chống ồn nào đó tốt tốt xíu, bồi thường cho sự hành hạ mà anh trai em đã làm với anh trong nửa năm qua."
Giang Vũ lắc đầu, vẫn giơ tờ chi phiếu lên. Văn Địch nhìn Biên Thành, Biên Thành cầm tờ chi phiếu, coi như đồng ý thay em trai mình.
Tin tốt đã không có tác dụng lẽ ra phải có, Văn Địch chỉ có thể tiếc nuối đưa ra tin xấu. Ngoài dự đoán là Giang Vũ chỉ cảm thấy mất mát trong giây lát, sau đó gật đầu rồi ăn hai miếng thịt, lại nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ vui tươi thường ngày.
Văn Địch và Biên Thành nhìn nhau.
Mặc dù Giang Vũ có khả năng tự chữa lành tinh thần mạnh mẽ, nhưng nếu nhóc đã vì cậu học sinh kia mà hai lần từ chối chuyển trường thì chắc chắn tình cảm của bọn chúng phải rất sâu đậm mới đúng.
"Nếu buồn thì cứ nói với anh trai em nhé." Văn Địch sợ Giang Vũ lại cất giấu bí mật nào đó.
"Không sao đâu," Giang Vũ nói, "Tới một trường học khác chắc bạn ấy sẽ vui hơn, bạn ấy chẳng vui tí nào khi ở đây."
"Anh còn tưởng rằng em muốn học với bạn ấy." Văn Địch nói.
"Vâng," Giang Vũ nói, nghĩ ngợi một hồi còn nói thêm: "Nhưng tụi em sẽ luôn xa nhau."
"Tại sao?"
Giang Vũ nói với giọng điệu cực kỳ vô tư: "Em vĩnh viễn không thể viết được tên bạn ấy."
Văn Địch cảm giác mình lại ngộ ra điều gì đó.
Còn rất nhiều đồ ăn, Văn Địch xin nhân viên cái hộp để đem đi, định mang về ăn. Biên Thành ăn chậm hơn cậu, cậu đặt hộp nhựa ở bên cạnh rồi lấy điện thoại ra trả lời tin nhắn.
Tin nhắn đầu tiên là của Lưu già, hỏi cậu chuẩn bị đề xuất luận văn tới đâu rồi. Văn Địch vừa lau mồ hôi vừa trả lời đang viết. Cho dù đã sắp là nghiên cứu sinh năm thứ năm, trải qua biết bao nhiêu thăng trầm nhưng câu hỏi thăm này của người hướng dẫn vẫn khiến cậu sợ bay màu.
Tin nhắn này đã phá hỏng tâm trạng tốt đẹp của ngày hôm nay. Văn Địch vốn tưởng rằng đây đã là đáy vực rồi, ai ngờ lướt xuống dưới cậu lập tức ngã từ đáy vực xuống lòng đất luôn.
Đàn anh đã lâu không liên lạc - cái người cho Văn Địch thuê chui - gửi lời hỏi thăm, nói gần đây mẹ anh bị chẩn đoán mắc bệnh gì đó và phải đến Bắc Kinh điều trị nên anh phải về nước trước thời hạn để chăm sóc bà.
Nhà trọ ở Bắc Kinh đắt đỏ, anh không thể bỏ phí căn hộ giảng viên của anh mà đi thuê nhà ngoài được.
Vì thế đàn anh xin lỗi Văn Địch và nói chắc phải lấy lại nhà trước thời hạn rồi.
Khi mới thuê nhà, cũng đã giao hẹn sẽ thuê tới khi đàn anh về nước. Văn Địch nhắn lại một chữ "OK" rồi đau đầu.
Nhà rẻ đã mất, bây giờ cậu có hai lựa chọn: Một, tiếp tục sống với người bạn kỳ thị đồng tính cùng ký túc và tận hưởng ánh nhìn ghê tởm và cảnh giác của thằng đấy, hai, cùng đồng nghiệp đỗ nghèo khỉ thuê một căn nhà ở Thông Châu (một quận cận nội thành của thủ đô Bắc Kinh), hoặc xa hơn.
Thông Châu, tới đó chắc phải mất ba tiếng ngồi tàu điện ngầm.
Đầu tiên cậu báo tin dữ cho Vu Tĩnh Di, bạn cùng nhà rất bình tĩnh, ít nhất là trên màn hình điện thoại.
Văn Địch nghĩ lại, ừ, cũng không cần phải kích động: [Bà vào Bộ Ngoại giao chắc sẽ có ký túc xá đúng không? Chỉ cần nghĩ trước khi nhận chức ở đâu là được.]
Hiển nhiên người kia rất sợ nói trước bước không qua: [Còn chưa có kết quả phỏng vấn mà, ai biết có đậu hay không.]
Văn Địch căng thẳng: [Thi không tốt?]
Người kia trả lời: [Cũng tạm.]
Văn Địch thở dài, lắc đầu cười khổ. Cậu hiểu Vu Tĩnh Di, cô là kiểu người trước khi có điểm sẽ luôn miệng bảo "Thi hổng tốt xíu nào" sau đó giựt luôn cái vị trí đầu bảng. Nhưng kiểu người này không hề cố ý gạt người khác, chỉ là theo thói quen hạ thấp kỳ vọng của bản thân và của người khác. Hồi thi hùng biện hỏi Vu Tĩnh Di thi ổn không, cũng là câu "Cũng tạm" này, sau đó cô giành giải nhất.
Đánh giá từ miệng cô luôn thấp hơn sự thật hai bậc. Lần này nếu cô nói "Cũng tạm" thì là khá tốt.
Trong lòng Văn Địch đã có chủ ý, không nói tới Bộ Ngoại giao nữa, hỏi: "Vậy sau này bà sống ở đâu?"
Một lúc sau, người kia trả lời: [Tới nhà Vưu Quân ở ké vài hôm vậy.]
Văn Địch thiếu chút nữa quên mất rằng bọn họ có một người bạn học xuất sắc ở Bắc Kinh. Kể từ bữa tối gần nhất ở nhà hàng Nhật Bản, dường như Vưu Quân vô cùng bận rộn, chưa từng gặp mặt nhau thêm lần nào nữa. Nói về bạn học cũ, Văn Địch thuận mồm hỏi tình hình: [Dạo này bả thế nào?]
[Bận lắm, mỗi ngày chỉ có lúc ngủ mới ở nhà.]
Văn Địch vô cùng lo lắng cho sức khỏe của Quyển Vương* hiện đại: [Sao lại liều mạng thế?]
(Hy: người chiến thắng trong mọi cuộc thi)
Vu Tĩnh Di trả lời: [Bả kêu là muốn điên cuồng kiếm tiền và có tài sản tự do trước năm 40. Vậy thì sau 40 tuổi bả có thể vừa là nhà đầu tư vừa là đạo diễn, ngày ngày quay những bộ phim mình muốn quay.]
Văn Địch mỉm cười, xem ra bạn học cũ đang cố gắng đánh bại số phận, sửa lại kịch bản đã cầm sai.
Sau đó Vu Tĩnh Di lại hỏi: [Còn ông thì sao?]
Văn Địch thông báo cặn kẽ cho cô biết ưu và nhược của các lựa chọn, kết quả cô cho cậu 6 điểm.
Văn Địch: [?]
Vu Tĩnh Di: [Sao không sống với chồng ông đi? Ngay đối diện luôn, chẳng cần dọn hành lý.]
Văn Địch không thể tin nổi, trợn mắt nhìn màn hình. Cậu làm hàng xóm với Biên Thành đã đánh nhau long trời lở đất, ở chung thì sao? Mấy ngày sau chắc ở nhà tù khỏi kiếm nhà trọ!
Cậu liếc Biên Thành rồi lại nhìn điện thoại, lắc đầu thật mạnh.
"Có chuyện gì vậy?" Biên Thành hỏi.
"Không có gì," Văn Địch hỏi Giang Vũ, "Em ăn xong chưa?"
Biên Thành bỏ từng hộp nhựa vào túi nylon rồi về Hà Thanh Uyển cùng với em trai, tấm chi phiếu và người bạn đời đang ở riêng. Văn Địch đứng trước cửa 302, thở ngắn than dài với câu đối năm mới trên đó. Căn nhà vừa rẻ vừa tốt, mặc dù ở chưa được một năm nhưng cậu đã nảy sinh cảm giác quyến luyến.
Cậu đứng trước cửa hồi lâu mới phát hiện Biên Thành cũng đứng nhìn cậu rất lâu.
"Sao thế?" Văn Địch buồn bã hỏi.
"Không có gì," Biên Thành nói, "Anh chỉ cảm thấy cuối cùng mọi chuyện đã kết thúc."
"Điều đó không tốt sao?"
"Cực kỳ tốt," Biên Thành nói, "Nhưng từ nay về sau anh sẽ không còn lý do gì để gặp em mỗi ngày nữa."
Văn Địch nhìn anh, trên mặt là biểu cảm khó thể định nghĩa. Người trước mặt cậu khó đoán vô cùng, cậu không biết khi nào anh sẽ nói những câu nào đấy, khiến cậu hạnh phúc sung sướng như đang trên mây hoặc lửa giận bốc đầu như dưới địa ngục.
"Tôi không thích ứng kịp," Văn Địch nói, "Sao tự dưng anh lại muốn gặp tôi?"
"Dạo gần đây anh rất nhớ em," Biên Thành nói, "Khi em về nhà, khi em đóng sầm cửa sau khi đưa sủi cảo, khi em không cãi nhau với anh trên WeChat."
Văn Địch cảm thấy thế giới này sắp bị diệt vong.
"Thì ra thích một người phức tạp đến vậy, lúc không gặp em, anh phải nghĩ cớ để hẹn hò với em, sau khi gặp em, anh lại lo em tức giận muốn cãi nhau với anh." Biên Thành nói với giọng điệu nghiên cứu, "Để dỗ em hết giận còn khó hơn việc giải một bài toán thiên niên kỷ."
Cách Văn Địch nhìn anh quả thực còn khó giải hơn bài toán thiên niên kỷ.
"Em hết giận rồi." Văn Địch nói.
Biên Thành kinh ngạc nhìn cậu: "Khi nào?"
"Mới nãy."
Kể từ khi họ cãi nhau, Biên Thành đã đưa cậu tiền đô, điện thoại, nói mười ngàn câu anh có lỗi, xin lỗi, và cảm ơn.
Nhưng không một câu nào là đáp án chính xác.
"Anh thích em," Văn Địch nói, "Em chỉ muốn nghe những lời này thôi."