“Vâng.” Lý Trung Luân theo sau người Thích Vô Biệt che dù cho hắn. Mưa dần dày đặc nghiêng nghiêng đánh xuống.
Đi đến Bách Thú trì, ẩn ẩn nghe thấy tiếng người nói chuyện.
“Điện hạ thật sự là Vũ đế chuyển thế sao?” tiểu cung nữ cố ý đè thấp giọng, lại mang theo chút hưng phấn.
Thích Vũ đế là hoàng đế khai quốc của Đại Thích, có vị trí đặc biệt không thể lay động trong lòng con dân Đại Thích. Sự tôn sùng của con dân Đại Thích đối với Vũ đế gần như có thể sánh ngang với thần thoại.
Bước chân Thích Vô Biệt ngừng lại nhìn về hướng lương đình bên cạnh Bách Thú trì, mơ hồ có thể nhìn thấy vài thân ảnh, có lẽ là cung nữ đến đó tránh mưa.
Lý Trung Luân nhíu mày muốn mở miệng quát mắng, nhưng Thích Vô Biệt đã giơ tay ngăn hắn lại. Thích Vô Biệt đi về hướng lương đình rồi giấu mình phía sau hòn núi giả. Lý Trung Luân cong eo đi theo qua, một bên tỉ mỉ cầm dù che cho Thích Vô Biệt, một bên trong lòng buồn rầu vô cùng. Hy vọng mấy tên cung nữ không có quy tắc kia không nói thêm những lời đại bất kính khác nữa.
“Đến cùng có phải hay không ai mà biết được chứ? Điện hạ lại không tự mình nói ra. Cho dù là điện hạ tự mình nói ra thì cũng sẽ không nói cho chúng ta nghe đâu. Nhưng mà nếu không phải thì vì sao Thái thượng hoàng còn đang yên ổn ngồi trên Đế vị lại đột nhiên đem nó truyền lại cho Bệ hạ chứ? Lại còn rời khỏi kinh đô nữa. Phải biết rằng, Bệ hạ của chúng ta năm nay mới chỉ năm tuổi mà thôi đấy.”
“Tỷ tỷ tốt của ta, nếu tỷ không nói muội cũng quên mất Bệ hạ của chúng ta mới năm tuổi thôi. Trước khi muội tiến cung ở nhà chăm sóc đệ muội giúp a nương, đừng nói là a đệ a muội nhà muội, cho dù là cả thôn cũng chẳng thấy được hài tử năm tuổi nào có được ngôn hành như bệ hạ đâu….” (ngôn hành: lời nói và hành động)
“Xuỵt, muội to gan quá rồi đấy, còn dám lấy hài đồng nơi hương dã đến so sánh với Hoàng thượng. Hoàng thượng là ai chứ, đó chính là thiên tử đấy! Há có thể so sánh với người thường sao.”
“Là muội nói sai rồi. Nhưng mà … không so với người bên ngoài, vậy thì so với Nhị hoàng tử đi! Hoàng thượng và Nhị hoàng tử là cùng một bào thai sinh ra, nhưng đặt hai người cùng một chỗ để so sánh thì cũng là khác nhau một trời một vực mà! Lại xem các công tử nhà các vị đại thần trong triều đi, thông minh lanh lợi không thiếu, nhưng có ai có thể được như Bệ hạ của chúng ta đâu chứ?”
“Hoàng thượng … chỗ nào cũng lộ ra vẻ kỳ lạ!”
“Lại nói vớ vẩn, nếu bị người nghe thấy liền chém đầu của ngươi đấy!”
“Tỷ đừng có dọa muội, chúng ta nghị luận Hoàng thượng vốn là tội lớn, nếu bị nghe thấy thì một người cũng chẳng thoát nổi đâu.”
Mấy tiểu cung nữ lại cười nói một hổi, một người trong đó lại nói: “Đứa nhỏ thông minh sớm không phải là không có, thực ra chỗ kỳ lạ nhất của Bệ hạ chính là không giống một đứa trẻ thôi, trừ ngoại hình ra thì hoàn toàn chính là một người trưởng thành ….”
Một người khác cướp lời: “Thì thế mới nói là Vũ đế chuyển thế đó!”
Lời này, lại vòng về chuyện ban đầu.
“Có phải Vũ đế chuyển thế hay không thì không biết, nhưng ta nghe Trần ma ma trong cung nói, ngày Bệ hạ đăng cơ, một khắc trước bầu trời vạn dặm trong xanh, đến lúc hoàng thượng đi đến bậc cuối cùng trên đài tế thiên thì đột nhiên trời giáng tường vân, tầng mây đỏ rực thiêu đốt nửa bầu trời. Hơn nữa ngày đó các nơi trên toàn quốc thổ đều hiển hiện điểm lành….” (tường vân: mây may mắn)
“Ta cũng nghe nói rồi! Đến cả Thiên Khô Đường cũng trong một đêm tất cả hoa sen đều nở rộ, vô số cá chép đỏ nhảy lên đến bên hồ. Còn có ở vùng quê Lan Thương có một lão nhân trăm tuổi gọi là Lưu Chi Tế hô lớn ba tiếng “Vũ đế vạn tuế”, sau đó ra đi an tường. Người nhà của ông ấy nói, lúc lão nhân gia đi trên mặt còn mang theo nét cười giống như đăng miền cực lạc rồi ….”
Mấy tiểu cung nữ lại nói mấy lời đồn trong dân gian, càng nói càng ly kỳ, giống như đã nhận định Hoàng thượng chính là Vũ đế chuyển thế rồi vậy. Cuối cùng vẫn là một tiểu cung nữ đưa ra kết luận: “Bất kể Hoàng thượng của chúng ta có phải là Vũ đế chuyển thế hay không, nhưng chắc chắn là một đời minh quân, thần quân! Chính là thiên giáng đó!” (thiên giáng: trời cho)
Đáy mắt Thích Vô Biệt nhiễm lên mấy phần ý cười, hắn không nghe mấy tiểu cung nữ bàn luận tiếp nữa mà xoay người đi về Cung Thanh điện.
Hắn đương nhiên không phải Thích Vũ đế chuyển thế, hắn chỉ là trùng sinh mà thôi. Mà những lời đồn sinh động như thế này chính là phụ hoàng Tiêu đế của hắn làm ra cả. Thích Vô Biệt dù sao tuổi còn nhỏ, dù cho là có năng lực cũng không tránh được vì tuổi nhỏ mà bị quyền thần ức hiếp, thậm chí không được dân tâm. Cho nên mới lợi dụng lời đồn đại đem hắn nâng lên một độ cao làm cho con dân kính sợ.
Thứ lời đồn đại này chỉ cần bắt đầu một cái thì cho dù chỉ là một câu phỏng đoán thôi, thì cũng chẳng cần bao lâu liền sẽ truyền khắp cả thành rồi. Hắn là Hoàng đế, không ai dám nghị luận ngoài mặt mà phải trộm nghị luận, mà càng là chuyện chỉ có thể trộm nghị luận thì lòng hiếu kì của mọi người lại càng nặng, truyền rồi truyền, liền thành sự thật luôn.
Trùng sinh lại trở thành một đứa nhỏ nằm trong tã lót, cứ như một giấc mơ vậy. Hắn vui mừng, bởi vì hắn có thể bù đắp những tiếc nuối trước kia, ngăn chặn những bi kịch đó. Nhưng hắn cũng đã rất đau đầu, cực kỳ đau đầu đó.
Đường đường một nam nhân bảy thước còn phải giả làm một đứa bé sao? Lúc đó hắn nằm trên giường nhỏ nhìn đôi em trai em gái, một đứa tè dầm một đứa nôn sữa, hắn liền cảm thấy nếu bản thân phải làm giống như hai đứa nó,vậy thì không bằng giết hắn đi còn hơn đấy.
Thích Vô Biệt từng vì sớm mở miệng nói một câu thôi mà làm cho người bên cạnh chấn kinh rồi. Cũng chính là bởi vì hắn không nhịn được mà nói câu đó làm cho phụ hoàng phát giác được đầu mối. Vì thế hắn chỉ có thể thẳng thắn nói chuyện mình trùng sinh cho phụ hoàng nghe. Cũng chính vì thế mà người mới yên tâm đem hoàng vị giao cho hắn, đem cả Đại Thích giao cho đứa nhỏ năm tuổi là hắn đây.
Thích Vô Biệt từng vì chuyện phải giả làm một đứa nhỏ mà rất đau đẩu lại mệt mỏi. Ngược lại Tiêu đế lại cười nhẹ một tiếng, nói với hắn là không cần giả vờ làm gì, Thích Vô Biệt còn nhớ ngày hôm đó Tiêu đế nói với hắn một câu –
“Nếu con là đứa nhỏ nhà bình thường thì mới cần phải che giấu một hai, tránh cho bị người đời xem thành yêu vật bất tường mà đánh mà giết. Nhưng con là hoàng tử của trẫm, là thái tử, thiên tử. Người đứng ở địa vị quyền lực đỉnh phong nói một không hai, tất cả những bất tường cũng liền biến thành thiên địa tường triệu.” (bất tường: không may mắn)
Thế là Thích Vô Biệt không cần phải giả vờ nữa, hắn cứ ai nói mặc ai mà làm hoàng đế của hắn. Lại thêm những lời đồn đãi của Vũ đế thúc đẩy, tất cả mọi người đều biết hắn không bình thường, nhưng tất cả mọi người lại ôm theo một lòng kính sợ quỳ bái đế vương nhỏ tuổi thiên tư trác tuyệt của bọn họ như thế.
Thích Vô Biệt về đến Cung Thanh Điện, trên trường án đặt tấu sớ hôm nay mới mang đến, hai chồng tấu sớ một cao một thấp đặt cạnh nhau.
Thích Vô Biệt nhìn hai chồng tấu sớ một cái rồi cầm mấy tấu chương bên chồng cao xuống đặt sang bên chồng thấp cho đến khi độ cao hai chồng bằng nhau mới thôi, xong rồi mới chấm lên mực chu sa bắt đầu phê duyệt. (mực chu sa: mực đỏ)
Lý Trung Luân vẫn luôn không hiểu được, dù sao cũng đều phải phê duyệt, thì sao lại phải sắp xếp chiều cao giống nhau làm gì chứ. Thánh tâm khó dò, dù sao thì rất nhiều ngôn hành của bệ hạ hắn đếu không hiểu, nhưng mà hắn không hiểu cũng chẳng sao, dù sao hắn chỉ cần nhớ lần sau sắp xếp cho tốt là được. Giống như những thứ khác trong điện vậy, có thể xếp số chẵn thì không được xếp số lẻ, những đồ vật có số chẵn thì phải sắp xếp cân bằng.
“Bệ hạ, ngài nên nghỉ ngơi rồi, không nên vất vả quá độ ….” Lý Trung Luân đến giục lần thứ ba.
Thích Vô Biệt nhìn giá nến sắp đốt hết một cái mới đặt cây bút trong tay xuống, trở về tẩm điện nghỉ ngơi. Lúc này cách canh giờ lên triều cũng chỉ còn không đến hai canh giờ nữa. (1canh giờ = 2 tiếng)
Những chuyện Thích Vô Biệt làm mỗi ngày nếu đặt trên thân người trưởng thành thì cũng là lao lực quá độ rồi, huống hồ thân thể hiện tại của hắn quá yếu nhỏ.
Hắn cũng biết mình đã quá vội vàng, nhưng hắn không còn cách nào khác. Nếu sống lại một đời mà cũng không thể ngăn cản những bi kịch đó thì hắn sống lại còn có ý nghĩa gì chứ. Đời này, hắn sẽ không ném hoàng vị cho ấu đệ rồi mắt trừng trừng nhìn Thích Như Quy bị ám sát mà chết nữa; hắn sẽ không để Tiểu Đậu Đỏ phải gả xa nữa; hắn sẽ không để Ân Mịch Đường trở về Mục Tây đại mạc …
Mà tất thảy những không cho phép, đều phải dùng sự nỗ lực trăm lần ngàn lần của hắn đến đổi lấy.
Ân Mịch Đường không chỉ ở lại trong cung Lăng Phượng mà còn ngủ chung giường cùng Thích Bất Ly. Lúc nàng tiến cung không nghĩ đến sẽ ở lại nên không chuẩn bị y phục để thay, ngày thứ hai tỉnh lại trực tiếp thay y phục của Thích Bất Ly luôn, còn là Thích Bất Ly dẫm lên ghế đôn tự mình chọn ra một bộ từ trong tủ đồ của mình ra cho nàng. Dáng người của hai tiểu cô nương không khác nhau nhiều, cũng coi như vừa vặn.
Thích Bất Ly đang đứng sau lưng Ân Mịch Đường chải tóc cho nàng. Tiểu công chúa cũng không biết là có hứng chí từ đâu lại cứ muốn chải tóc cho Ân Mịch Đường. Nhưng bình thường Thích Bất Ly mang quần áo còn là do cung nữ làm cho, thì đâu biết chải tóc cho người ta được chứ? Mái tóc mềm mượt của Ân Mịch Đường cứ luôn từ trong tay Thích Bất Ly tuột xuống, làm Thích Bất Ly vặn chặt cả đầu mày lại.
“Á… đau đau đau!” Ân Mịch Đường hô ra tiếng, Thích Bất Ly xuống tay không có chừng mực làm đau nàng rồi này.
Thích Bất Ly giật mình, lập tức buông tay, đám tóc không dễ dàng mới cầm được trong tay liền rơi xuống, nàng thở một hơi dài, ảo não oán hận: “Tóc của muội sao mà nhiều thế chứ hả!”
Ân Mịch Đường thổi một ngụm, đem đám tóc che trước mặt mình thổi bay, đem câu cửa miệng của ma ma giáo dưỡng ra nói đạo lý: “Lúc nên buông tay thì phải hiểu được buông tay, tất cả mọi chuyện phải lượng sức mà làm!”
Nói nói, cái đầu nhỏ cũng theo đó mà lắc lắc hai vòng.
“Hừ.” Thích Bất Ly dương cái cằm nhỏ lên, mang theo kiêu ngạo nho nhỏ, “Chuyện ta muốn làm thì chắc chắn có thể làm được!”
Thích Bất Ly lần nữa nắm lấy tóc của Ân Mịch Đường, tinh thần càng thêm chuyên chú nghiêm túc. Nàng giày vò cả nửa canh giờ cuối cùng cũng vui mừng vỗ tay nhảy cẫng lên: “Được rồi!”
Ân Mịch Đường nghiêng nghiêng đầu nhìn bản thân mình trong gương đồng, sờ lại sờ hai búi tóc một cao một thấp trên đầu mình.
Thích Bất Ly cũng phát hiện ra hai cái búi tóc chẳng đều nhau, le lưỡi do do dự dự nói: “Không sao … một lần lạ hai lượt quen, bây giờ tỷ đã biết cách làm rồi! Làm lại nào!”
“Không cần, không cần đâu, thế này rất tốt!” Ân Mịch Đường từ trên ghế đôn nhảy xuống, nhanh chóng lùi ra sau hai bước, ánh mắt lướt qua trên mặt đất liền đau lòng cho mái tóc bị giày vò của mình. Nàng sợ nếu lại để cho Tiểu Đậu Đỏ chải tóc nữa thì nàng sẽ đau chết mất, cũng sẽ biến thành cái đầu trọc luôn!
Ân Mịch Đường vỗ vỗ bụng nhỏ của mình nói: “Tiểu Đậu Đỏ à, tỷ nghe thấy không? Nó đang kêu gào đó! Thật chẳng dễ dàng ở lại một đêm mà tỷ lại không cho muội dùng bữa sáng nữa.”
“Ta sai rồi!” Thích Bất Ly bừng tỉnh, nhanh chóng phân phó cung nữ bày thiện. (膳:bữa)
Hai tiểu cô nương vừa mới ăn xong, còn chưa thu dọn xong thì Nhị hoàng tử Thích Như Quy liền chạy vào như một cơn gió, thở phì phò trốn sau lưng Thích Bất Ly, hô lớn: “Đậu Đỏ, cứu ta!”
Thích Như Quy và Thích Vô Biệt tuy là có ngũ quan rất giống nhau, nhưng Thích Vô Biệt thân thể cao gầy, Thích Như Quy lại là một tên mập mạp núc ních thịt. Từ ngoại hình có thể rất nhanh phân biệt được hai người này.
“Nhị ca, huynh sao thế?” Thích Bất Ly kéo tay hắn lại, không nghĩ tới Thích Như Quy kinh hô một tiếng liền cũng dọa Ân Mịch Đường giật cả mình.
Thích Như Quy duỗi tay ra để lộ một mảng da thịt đỏ phù lên, hiển nhiên là vừa mới bị cho ăn thước rồi.
“Nhìn thôi cũng đau rồi …” Ân Mịch Đường rụt hai vai, đôi mày nhỏ cũng xoắn lại với nhau giống như người ăn thước là mình vậy.
Thích Bất Ly cũng đau lòng ca ca mình, hỏi: “Huynh lại làm chuyện gì mà bị tiên sinh đánh thế?”
Thích Như Quy bộ mặt khóc tang leo lên một bên chiếc ghế, nói: “Ầy, bị đánh thì bị đánh thôi, dù sao không phải là lần đầu nữa, nhưng lần này ta thật sự là gây họa rồi …”
Nhìn hai tiểu cô nương đang hiếu kỳ nhìn mình, Thích Như Quy gãi gãi đầu: “Ông già kia đánh ta, ta nhất thời không nhịn được liền để cho đại miêu cào râu hắn. Tiên sinh ngã cả một đầu …”
Hai tiểu cô nương bị dọa mặt trắng bệch hút một ngụm khí lạnh.
Thích Như Biệt mặt khóc tang, muốn nói lại thôi.
Ân Mịch Đường hỏi: “Sau đó… còn có chuyện khác nữa hả?”
Thích Như Quy khó khăn gật đầu, nói: “Sau đó… ai nha, lúc đó hiện trường có chút loạn, đại miêu bị giật mình tự mình chạy mất. Chạy, chạy đến cung Lăng Thiên rồi!”