Đừng Hòng Cướp Hoàng Hậu Của Trẫm

Chương 60



Tại sao không nói cho Ân Tranh?

Ngụy Giai Minh dựa lên vách xe, ánh mắt trống rỗng.

Nàng biết được sự thật đã thống khổ như thế này rồi, càng huống chi là Ân Tranh – thân là nhi tử của Đại thái thái chứ? Ân Tranh từ nhỏ mất cha, hắn vốn là một hiếu tử, nếu hắn biết được rồi, chính là để hắn cùng vị mẫu thân mà hắn trước nay tôn kính phải ân đoạn nghĩa tuyệt, hay là bắt hắn phải coi như không thấy cái chết của thân sinh nhi tử đây? Cũng đều là thêm đau khổ cho hắn mà thôi.

Hơn nữa, sự thật bị lộ ra cũng không tốt với Ân Mịch Đường. Dù sao đi nữa thì cũng là đứa nhỏ mình từng coi là con ruột mà yêu thương suốt bốn năm trời. Khi chân tướng phơi bày, đáng thương đứa nhỏ vô tội này bị liên lụy, trở thành kham ưu nơi nơi.

Còn nếu bảo nàng làm như cái gì cũng không biết mà tiếp tục ở lại Ân gia, đó là không có khả năng. Rời đi, là biện pháp lý trí nhất của nàng rồi, cho dù phải đeo lên lưng hiểu nhầm của tất cả mọi người đi nữa.

Nếu không phải trong lòng nàng có ảo tưởng, ôm lấy một phần ngàn một phần vạn khả năng đứa nhỏ đó còn sống, thì cũng sẽ không phải đông chạy tây trốn để trở về Ngạc Nam như vậy. Nhưng nàng vẫn đánh giá thấp sự tàn nhẫn và nhẫn tâm của người đàn bà kia.

Xe ngựa mạnh dừng lại, Ngụy Giai Minh một chút cũng không phát giác, đầu liền va vào vách xe.

Cửa xe bị mở ra, Thân Đồ Đặc Lạp ngồi trên lưng ngựa, hắn chỉ vào Ngụy Giai Minh cười lớn: “Thế nào, trung nguyên chơi không vui phải không! Người trung nguyên đều khoác lên một lớp da cừu, nhưng trong xương cốt lại là một màu đen. Đi thôi, về nhà, trở về trung nguyên của chúng ta thôi!”

Ngụy Giai Minh đến nhìn cũng lười nhìn hắn một cái.

“Xuống đây!”

Thân Đồ Đặc Lạp vừa muốn đi kéo Ngụy Giai Minh thì trong rừng cây đột nhiên vang lên một đạo tiếng cầm quỷ dị. Hắn quay đầu lại liền nhìn thấy Vưu Hà một thân đồ đỏ không biết ngồi ở phía trước lúc nào, đang nhàn nhã gảy cẩm.

“Mẹ nó, cái tên hí tử ngươi đừng có làm hỏng chuyện của lão tử nữa được không hả!”

Thân Đồ Đặc Lạp rút cái rìu bên eo ra bổ về phía Vưu Hà. Vưu Hà thần thái tự nhiên, không hề động đậy. Rìu bổ xuống, huyễn ảnh vỡ tan, nào còn có bóng dáng Vưu Hà chứ, thế mà tiếng đàn vẫn như cũ vang lên bên tai.

Trong lòng phát lạnh.

Thân Đồ Đặc Lạp theo âm thanh ngẩng đầu, Vưu Hà ôm đàn ngồi đầu cành cây, một phiến lá xanh rơi trên dây đàn, ngón tay Vưu Hà đè lên dây đàn, tiếng đàn oanh minh. Lá xanh từ trên dây đàn rơi xuống, đánh hai vòng rồi phiên phiên rơi xuống. Thân Đồ Đặc Lạp nhìn chằm chằm phiến lá xanh này, cho đến khi nó rơi xuống đất, Thân Đồ Đặc Lạp cả kinh ra một thân mồ hô lạnh, hắn lại ngẩng đầu, trên cây nào còn thân ảnh của Vưu Hà nữa chứ?

Thân Đồ Đặc Lạp cả kinh quay mạnh người lại. Trên xe ngựa trống rỗng, Ngụy Giai Minh đã không ở trong xe nữa.

“Người đâu! Đi đâu rồi! Một đám phế vật!”

Mấy chục thủ hạ đều mờ mịt, thế mà không ai để ý đến Ngụy Giai Minh rời đi lúc nào.

Ân Mịch Đường biết là có chuyện rồi.

Nàng ngoan ngoãn ngồi trên ghế dưới cửa sổ, nghe tiếng bước chân lộn xộn bên ngoài, cùng với những lời xì xầm của hạ nhân.

Nàng biết nương xảy ra chuyện rồi, Nhị thúc đã lãnh binh đi cứu. Nàng còn biết tổ mẫu bị bệnh rồi, một vị lại một vị đại phu được mời đi vào. Nàng ở trong tiểu viện của mình, đều có thể nghe thấy tiếng tổ mẫu đang kêu loạn.

Nàng trèo xuống ghế, đi đến thư phòng nhỏ ở bên cạnh.

Ân Lạc Thanh đang viết chữ.

Ân Mịch Đường nhìn tay tỷ tỷ, tay tỷ tỷ đang run rẩy. Ân Lạc Thanh trước nay viết chữ rất đẹp, nhưng bây giờ chữ mà nàng viết ra lại nghiêng nghiêng ngả ngả.

“Tỷ tỷ …”

Ân Lạc Thanh không để ý nàng.

“Tỷ tỷ …” Ân Mịch Đường lại gọi một tiếng.

Tay của Ân Lạc Thanh càng run rẩy lợi hại hơn, nàng không ngẩng đầu, ánh mắt vẫn luôn nhìn vào đầu bút, cố gắng dùng ngữ khí bình tĩnh nói: “Đừng lo lắng, trở về phòng đợi đi.”

Ân Mịch Đường ngây ra nhìn tỷ tỷ một chốc, mới suy sụp đi ra. Nàng đi đến trong sân, đứng ở góc tường nghe ngóng. Nàng nghe thấy tổ mẫu lớn tiếng kêu gì đó, cách quá xa nên nghe không rõ.



Ân Du đột nhiên từ bên ngoài tiến vào, nhìn qua liền thấy Ân Mịch Đương ngốc ngốc đứng bên góc tường.

“Đứng đó làm gì!” Ân Du chạy qua dắt tay nàng, “Lạc Thanh đâu?”

Ân Mịch Đường chớp mắt, mới chậm rì rì nói: “Ở trong thư phòng viết chữ.”

Ân Du nhìn bộ dạng ngốc ngốc của em gái út, trong lòng có chút không đành. Nàng cũng đã từng đâm đầu vào sừng trâu, đã nghĩ đến đệ đệ không còn sống kia, nhưng nương đã nói với nàng, bất luận tương lai phát sinh chuyện gì, Ân Mịch Đường cũng đều là muội muội của nàng.

Ân Du cắn môi, dắt tay Ân Mịch Đường đi vào thư phòng của Ân Lạc Thanh.

Ân Lạc Thanh ngẩng đầu lên, mờ mịt nhìn tỷ tỷ.

Ân Du nhìn chữ mà Ân Lạc Thanh viết, có chút bất lực, nàng thở dài nói: “Được rồi, đừng viết nữa.”

Nàng kéo Ân Mịch Đường ngồi xuống trên ghế dài, lại gọi Ân Lạc Thanh qua, để hai muội muội ngồi gần bên nàng, sau đó lấy ra một cuốn thoại bản trong giá sách ra, mở ra trang đầu tiên, chậm rãi đọc cho hai muội muội nghe. (thoại bản: ghi lại những câu chuyện trong dân gian)

Một chút tia nắng chiếu qua cửa sổ tiến vào, rơi lên mặt Ân Du. Ân Mịch Đường ngẩng đầu lên nhìn đại tỷ.

Ân Du cuộn cuốn sách trong tay lại gõ lên trán nàng, nhẹ trách: “Chuyên tâm chút, lát nữa ta sẽ hỏi đó, còn có muội nữa!”

Nàng lại dùng cuốn sách cuộn lại gõ lên đỉnh đầu Ân Lạc Thanh một cái.

“Ồ -- ” Ân Mịch Đường xoa xoa trán, cẩn thận nghe tỷ tỷ đọc sách.

Tình hình của Đại thái thái không tốt lắm, vẫn luôn kêu gọi loạn. Mấy vị đại phu muốn bắt mạch cho bà, lại chẳng đến gần người được. Bàn ghế trong phòng nghiêng ngả lung tung, trà cụ, bình hoa cũng không biết rơi vỡ bao nhiêu bộ. Mấy tiểu nha hoàn cúi người, vội vàng quét dọn.

Ân Tranh ngồi bên giường, cố gắng ôm lấy Đại thái thái đang toàn thân phát run.

Ánh mắt Đại thái thái tan rã, trong miệng còn nói sảng không ngừng: “Nó đáng chết! Ta là đang vì dân trừ hại! Vì Ân gia! Vì tử tôn vạn đời của Ân gia! Nó nên chết! A – không – đừng giết ta ….”

Bà như phát điên mà đẩy Ân Tranh ra rồi trốn bên góc giường, hai tay bà bóp lấy cổ mình, kinh khủng mà nhìn một chỗ nào đó: “Đừng bóp chết ta, đừng! Ngươi đáng chết, ta không nên chết!”

“Tranh nhi, con nhanh đến cứu nương! Con trai con muốn bóp chết ta!” Đại thái thái kinh khủng nhìn phía trước. Ở trước mặt bà là một tiểu nam hài bảy tuổi đeo khóa trường mệnh, hé miệng cười với bà không ngừng. Nó duỗi ra đôi tay nhỏ, cười cười đến bóp lấy cổ bà. Rõ ràng là một người nhỏ thế, tay nhỏ như thế, lại có khí lực lớn đến nỗi Đại thái thái không tránh được. Nhìn gương mặt đang cười của nó, Đại thái thái chỉ cảm thấy lông tóc dựng đứng. Không lâu sau, mặt nó lại biến thành gương mặt của Ân Mịch Đường. Ân Mịch Đường một lúc thì ngọt ngào cười thân mật gọi tổ mẫu, một hồi lại xông đến hô muốn báo thù muốn bóp chết bà.

Ân Tranh mệt mỏi đứng lên, phân phó hạ nhân: “Buộc Đại thái thái lại.”

Mấy lão bà tử bắt lấy Đại thái thái, Đại thái thái lại hồ loạn cào cấu, đem tay của mấy hạ nhân cào cho bị thương. Mấy hạ nhân phí không ít sức lực mới buộc được Đại thái thái lại.

Đại phu lúc này mới đem canh an thần sớm đun xong rót vào miệng Đại thái thái.

Ân Tranh đi ra ngoài, tiếng khóc hô của Đại thái thái còn vang lên bên tai hắn. Hắn đứng trong đình viện rất lâu mới xoay người đi về phòng củi. Vương ma ma thương tích đầy người nằm trên mặt đất.

Quản gia vội qua đón: “Đại gia, Vương ma ma nói cái gì cũng không biết …”

Ân Tranh nhìn quản gia một cái, Vương ma ma là trung bộc của Đại thái thái, quản gia sao lại không phải trung bộc của Đại thái thái chứ? (trung bộc: nô bộc trung thành)

Thực ra cũng không cần phải hỏi gì cả.

Ân Tranh không nói lời nào đi đến tiểu viện của nữ nhi, hắn đứng ở cửa thư phòng nhìn ba nữ nhi ngồi sát bên nhau, Ân Du đang kể chuyện cho hai muội muội, hai tiểu nữ nhi yên tĩnh nghe.

Hắn lặng lẽ buông tấm màn xuống, phân phó hạ nhân trong viện của ba nữ nhi phải tận tâm hầu hạ, sau đó rời khỏi Ân gia chạy đến Binh bộ. Bất kể thế nào hắn cũng phải tìm được Ngụy Giai Minh trước đã.

Còn những cái khác thì đợi đến sau khi tìm được nàng, biết nàng bình an đã rồi lại nói.

Đại thái thái bị đổ một bụng canh an thần cuối cùng cũng an tĩnh lại, nhíu mày ngủ. Chỉ là giấc ngủ này không an ổn, trong mơ không ngừng kinh hoảng kêu lớn. Nếu đợi bà tỉnh dậy, lại ồn ào không ngừng.

Ân Tranh lại không ở trong nhà, mấy hạ nhân chỉ có thể tiếp tục rót canh an thần lúc bà kêu gọi loạn thôi.

Qua ba ngày, bất kể là Đại thái thái hay là mấy hạ nhân, ai nấy đều cạn kiệt sức lực.



Ba ngày này, Đại thái thái nếu tỉnh thì trước mắt liền là ảo giác, nếu là ngủ thì gặp ác mộng không ngừng. Tiểu nam hài đó lúc có lúc không xuất hiện trong giấc mộng của bà, lần này lại không đi nữa.

Nó cười hi hi xoay quanh Đại thái thái, thân mật cọ thân thể lên người bà.

“Tổ mẫu, người xem miệng của con có dễ nhìn không? Tổ mẫu, người xem, cái đuôi nhỏ của con có đáng yêu không, hi hi hi hi hi hi ….”

Cái miệng của tiểu nam hài lanh lợi đáng yêu từng chút từng chút biến hình, giống một con thỏ. Nó quay người lại, chiếc đuôi dài vây lấy cổ tay Đại thái thái. Đại thái thái lông tóc dựng đứng.

Bà đẩy nó ra, hét lớn: “Mày đáng chết! Mày sớm nên chết đi! Sao mày không chết đi!”

Tiểu nam hài nghiêng đầu nhỏ, vô tội nhìn bà: “Tổ mẫu, ngài không thích con sao? Không phải ngài muốn ôm tôn tử sao? Con là tôn tử mà. Hi hi hi hi hi.”

“Ngươi tránh ra!” Đại thái thái xông qua, điên cuồng bóp lấy cổ nó.

Nó kinh khủng mở lớn mắt, lớn tiếng gọi: “Tổ mẫu! Tổ mẫu!”

Thanh âm của nó lại biến thành thanh âm của Ân Mịch Đường, Đại thái thái ngây ra một lát, có chút không rõ đứa nhỏ đang bị mình bóp chặt là ai. Sao lại một hồi biến thành mặt của tiểu nam hài, một lúc lại biến thành mặt của Ân Mịch Đường chứ?

Tiểu nam hài và Ân Mịch Đường cùng gọi tổ mẫu, hai giọng nói bất đồng trộn lẫn vào với nhau. Thanh âm giao điệp, từng tiếng không ngừng.

Sáng sớm ngày thứ tư, nha hoàn bị giày vò thân tâm đều mệt mỏi bưng bát thuốc vào phòng, nàng vén màn giường lên, nhìn thấy Đại thái thái đang mở mắt. Nha hoàn giật mình, không tự chủ được lùi ra sau một bước, sợ Đại thái thái lại phát cuồng.

“Thái thái?” tiểu nha hoàn cẩn thận thăm dò gọi một tiếng.

Đại thái thái quay đầu qua, bình tĩnh nhìn nàng, ánh mắt đó không giống tình cảnh mấy ngày trước mà phảng phất giống như người bình thường vậy.

Tiểu nha hoàn thở phào một hơi: “Thái thái, ngài cảm thấy tốt hơn nhiều rồi phải không?”

Đại thái thái chậm rãi gật gật đầu, chống giường muốn ngồi dậy. Tiểu nha hoàn thấy thế vội đặt bát thuốc xuống tiểu ki đầu giường, lên trước đỡ Đại thái thái ngồi dậy.

“Thái thái, ngài đói hay không? Mấy ngày này cũng không ăn gì, nô tì đi phân phó phòng bếp một chút, bảo bọn họ làm cho ngài chút đồ ăn bình thường ngài thích ăn được không?”

Đại thái thái lại chậm rãi gật đầu.

Tiểu nha hoàn vừa muốn đi, Đại thái thái lại nắm chặt lấy cổ tay của nàng. Tiểu nha hoàn giật mình, sợ Đại thái thái không phải lại phát bệnh đó chứ? Lo lắng mà nhìn Đại thái thái.

“Đại gia và Nhị gia đâu rồi?” giọng nói Đại thái thái khàn khàn, bén nhọn khô khan không bình thường.

“Thưa thái thái, Đại gia và Nhị gia mấy ngày này đều rất muộn mới trở lại, ban ngày đều đi Binh bộ, tra người khắp thành.” Tiểu nha hoàn vốn muốn nói tìm Đại nãi nãi khắp thành, nhưng lời đến bên miệng lại thay đổi.

“Gọi Tứ cô nương đến đây.” Đại thái thái ngẩng đầu, lăng lăng nhìn vào hư không. Tiểu nam hài miệng thỏ mọc đuôi phiêu phù ngồi xổm trước mặt bà, đang cười với bà không ngừng.

“Vâng, nô tỳ đi liền ạ!” tiểu nha hoàn nghĩ trong lòng Đại thái thái đúng thật là thương Tứ cô nương nhất, sau khi tỉnh lại người đầu tiên muốn gặp chính là Tứ cô nương.

Ân Mịch Đường nghe nói Đại thái thái tỉnh lại gọi nàng qua, liền vui mừng mang giày nhỏ vào chạy về phía phòng của Đại thái thái, vứt tiểu nha hoàn đến thông báo ở xa xa phía sau.

“Tổ mẫu! Tổ mẫu!” Ân Mịch Đường như một làn khói chạy vào phòng, đá giày nhỏ ra trèo lên giường, nhìn chằm chằm mặt Đại thái thái, “Tổ mẫu hết bệnh rồi sao?”

Đại thái thái nhìn tiểu nam hài đang cười cười với bà, lại cúi đầu nhìn Ân Mịch Đường bên người. Qua nửa ngày, ba giơ tay lên sờ sờ mặt của Ân Mịch Đường.

“Ừ, tổ mẫu hết bệnh rồi.”

Giọng tổ mẫu vừa khàn vừa sáp, Ân Mịch Đường nghe mà đau lòng. Nàng nắm lấy bàn tay của tổ mẫu dán lên mặt mình, nói: “Tổ mẫu có muốn uống nước không?”

Nhãn mâu Đại thái thái chậm rãi chuyển động, mắt trừng trừng nhìn tiểu nam hài đang phiêu phù trên không ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn Ân Mịch Đường. Đại thái thái nhìn cái đuôi dài của tiểu nam hài lay động bốn phía, chậm rãi sờ đầu Ân Mịch Đường.

“Đường Đường, bồi tổ mẫu đi chùa dâng hương.”