Đừng Hòng Cướp Hoàng Hậu Của Trẫm

Chương 65



Tiểu Đậu Đỏ cũng xoắn xuýt cau mày lại, nghiêm túc nói: “Nhưng là tỷ giúp đỡ nàng mà, sao nàng ấy lại muốn hại tỷ chứ? Trên đường đến đây, nàng làm việc cũng lanh lợi, đối với tỷ rất tốt nữa! Sau này sẽ không làm hại tỷ đâu!”

Ân Mịch Đường nhìn đóa nguyệt lý trong tay có chút ngây người, nàng nói: “Bây giờ tốt với tỷ, không nhất định sau này cũng sẽ tốt với tỷ. Ai cũng sẽ không vô duyên vô cớ tốt với ai, lấy oán báo ơn cũng không phải là không có.”

Tiểu Đậu Đỏ chậm rãi há miệng, kinh ngạc nhìn Ân Mịch Đường. Nàng đột nhiên cảm thấy Ân Mịch Đường dường như đã biến thành một người khác vậy, nàng có chút không hiểu được, nhìn không rõ được.

Tiểu Đậu Đỏ tâm sự nặng nề hồi cung, trên đường trở về Lăng Phượng Cung vừa khéo gặp Thích Vô Biệt.

“Hoàng đế ca ca …” Tiểu Đậu Đỏ cúi đầu gọi một tiếng.

“Làm sao vậy?” Thích Vô Biệt vừa nhìn liền thấy được muội muội vui vui vẻ vẻ xuất cung, lại buồn bực không vui hồi cung.

Tiểu Đậu Đỏ lắc lắc đầu, do dự một lát mới nói: “Muội cũng không biết thế nào nữa, Tiểu Đậu Ngọt không chơi với muội nữa …”

Thích Vô Biệt vỗ vỗ đầu nàng, lạnh mặt nói: “Đã tám tuổi rồi, qua năm liền là đại cô nương chín tuổi rồi, đừng có luôn nghĩ đến chơi không.”

Tiểu Đậu Đỏ lẩm bẩm một tiếng: “Bây giờ mới tháng tám thôi, cách qua năm còn xa lắm …”

“Lẩm bẩm cái gì đó.” Sắc mặt Thích Vô Biệt từ từ hòa hõa xuống. Hắn có lòng làm mặt lạnh làm dữ với Tiểu Đậu Đỏ một chút, nhưng lại không nỡ. Mỗi lần lạnh mặt giáo huấn nàng hai câu, sắc mặt liền giữ không nổi.

“Không phải đâu …” Tiểu Đậu Đỏ lắc lắc đầu, đem các loại chuyện khác thường của Ân Mịch Đường ở Ân gia nói cho Thích Vô Biệt nghe.

Thích Vô Biệt hơi híp mắt lại, hồi tưởng lại bộ dáng Ân Mịch Đường khi mới tỉnh lại. Ngày đó hắn vẫn luôn trông coi bên giường nàng, biết rất rõ lúc Ân Mịch Đường hôn mê, đầu mày vẫn luôn cau chặt, mà lúc nàng tỉnh lại tuy là vẫn nói chuyện như lúc bình thường, nhưng trong ánh mắt khó hiểu nhiều thêm chút gì đó.

Ở đời trước, Ân Mịch Đường không gặp phải biến cố này.

Thích Vô Biệt đối với chuyện Ân Mịch Đường không phải là nữ nhi thân sinh của Ân Tranh và Ngụy Giai Minh cũng là thập phần kinh ngạc. Ở đời trước, hắn cùng Ân Mịch Đường lúc nhỏ cũng không phải rất quen thuộc, mà sau khi Ân Mịch Đường lớn lên cũng không nói qua với hắn chuyện này.

Đời trước, lúc này Ân Tranh đã chết ở Mục Tây, Ân Mịch Đường vẫn luôn lớn lên ở Ân gia, đợi nàng lớn lên mới đi Mục Tây tìm Ngụy Giai Minh. Đời này, Thích Vô Biệt muốn ngăn chặn cái chết của Ân Tranh, lại không nghĩ đến cuối cùng người bị thương lại là Ân Mịch Đường.

Nếu chậm đi một hai ngày mới tìm được Ân Mịch Đường thì có lẽ nàng đã không còn tồn tại trên cõi đời này nữa. Nếu thật sự là bởi vì hắn xoay chuyển cục diện, tránh được cái chết cho Ân Tranh mà lại hại chết Ân Mịch Đường, Thích Vô Biệt không cách nào có thể tưởng tượng được mình sẽ hối hận đến thế nào.



Thật may, cuối cùng hai cha con bọn họ đều không sao.

Thích Vô Biệt trở về Cung Thanh Điện, Lý Trung Luân cầm trong tay một đạo ý chí, mi mắt mang ý cười bước vào: “Bệ hạ, ý chỉ của Thái Hậu đã đến rồi! Ý chỉ ngài đợi cuối cùng đã đến rồi!”

Cánh tay đang phê duyệt tấu chương của Thích Vô Biệt nhẹ run, có chút cạn lời với đạo ý chỉ kia. Đạo ý chỉ muộn mất một ngày.

Nếu đạo ý chỉ này đến sớm một ngày, nếu hắn hạ thánh chỉ muộn một ngày. Bây giờ trong kinh thành cũng không đến nỗi bị oanh động như thế. Chẳng qua hiển nhiên trên đời này không có thuốc hối hận.

Thích Vô Biệt đặt bút trong tay xuống.

Lý Trung Luân ngây ra, mờ mịt không rõ, không phải là Bệ hạ đợi ý chỉ của Thái Hậu rất lâu rồi sao? Sao lại đợi được đạo ý chỉ này rồi lại không liếc mắt nhìn một cái đây? Không vui sao?

“Bệ hạ …”

Thích Vô Biệt phất tay, nói: “Đưa đi Ân phủ.”

“Vâng!” Lý Trung Luân đáp lời, vội xoay người đi ra ngoài, chuẩn bị tự mình đi Ân gia. Bây giờ Ân gia có một người là Hoàng Hậu tương lai, giá trị của cả Ân gia đều được nâng cao lên rồi, hắn phải tự mình đưa đi mới tốt.

Trên đường xuất cung, Lý Trung Luân còn đang suy nghĩ tìm tòi vì sao Bệ hạ đến cả đạo ý chỉ này của Thái Hậu cũng đều không xem mà liền bảo hắn đưa đi Ân phủ đây? Lòng hiếu kỳ giống như con kiến gặm cắn tâm can của Lý Trung Luân. Nhân lúc không có ai chú ý, hắn liền lặng lẽ xem một cái.

Lý Trung Luân hít ngược một ngụm khí lạnh, cuối cùng hiểu rõ nguyên do vì sao Bệ hạ không vui rồi.

Lý Trung Luân lắc lắc đầu, thực ra hắn cũng không rõ lắm vì sao thánh chỉ phong Hậu đã đưa đi rồi, mà Bệ hạ còn phải đưa đến một đạo ý chỉ tứ hôn nữa. Đây … là chê gần đây trong kinh thành bàn luận còn chưa đủ nhiều sao?

Quả không sai mà.

Thánh chỉ phong Hậu và ý chỉ tứ hôn trước sau đưa đến, cách nhau một ngày đưa vào Ân gia. Chuyện này đã bạo nổ trong kinh rồi. Làm cho người trong kinh thành nghị luận rất lâu, thậm chí có một số người tò mò vị Ân gia Tứ cô nương này là thần thánh phương nào, nghĩ biện pháp đến Ân gia làm khách, chính là để nhìn vị tiểu Hoàng Hậu bảy tuổi này một cái.

Này cũng bao gồm cả người nhị phòng Ân gia nữa. Tuy là bây giờ đã phân gia, nhưng dù sao cũng là thân thích chí thân, lại mượn cái cớ thăm bệnh Ân Mịch Đường, lũ lượt kéo đến làm khách.

Ngụy Giai Minh vốn không thích tiếp khách, những gia tộc khác trong Ngạc Nam thành nhà nào có thể đẩy liền đẩy, nhưng nhị phòng Ân gia đến làm khách, là đẩy không được



Mấy vị cô nương và thiếu gia nhị phòng dường như đã được dặn dò từ trước, đối với Ân Mịch Đường càng thân mật hơn trước kia.

Ân Nguyệt Nghiên ngồi trên lan can ở hành lang, đợi Ân Mịch Đường cùng Ân Vân Nhàn và Ân Vân Kiều của nhị phòng đến, cắn hạt dưa âm dương quái khí nói: “Quả nhiên là người sắp làm Hoàng Hậu nha, thân phận liền không giống với trước đây nữa. Chậc, bộ y phục này cũng là mới làm nhỉ.”

Ân Vân Nhàn và Ân Vân Kiều nhìn nhau một cái, đều không nói chuyện, trầm mặc đứng sau lưng Ân Mịch Đường.

Ân Mịch Đường dừng bước lại, quay đầu qua yên lặng nhìn Ân Nguyệt Nghiên.

Ân Nguyệt Nghiên cắn hạt dưa, nhàn nhã nói: “Sao nào, ngươi lại muốn cầm hoa nhét vào miệng ta nữa hả? Miệng mọc trên người ta, ta muốn nói thế nào liền nói thế ấy, ngươi quản được chắc?”

Lúc Ân Mịch Đường xảy ra chuyện, Ân Nguyệt Nghiên cũng lo lắng một hồi, chẳng qua lo lắng của nàng ta cũng không kéo dài được bao lâu, sau đó một đạo thánh chỉ tiếp một đạo ý chí được đưa đến Ân gia, làm cho những lo lắng kia của nàng tan thành mây khói. Những đố kị đè nén trong lòng từ nhỏ lại một lần nữa tằng tằng tằng mọc ra. Mấy ngày gần đây nhìn những người khác trong nhà đối với Ân Mịch Đường với thái độ càng tốt hơn rõ ràng, chút cảm giác không phải tư vị kia trong lòng nàng càng thêm nặng rồi.

Ân Mịch Đường nhìn bụi hoa tường vi và thược dược tươi tốt ở bên ngoài lan can, nàng rất nhanh liền thu hồi tầm mắt, yên lặng nhìn Ân Nguyệt Nghiên, nói: “Tường vi và thược dược đều không có độc.”

“Cái gì?” Ân Nguyệt Nghiên cau mày, không hiểu được ý tứ trong lời nói của Ân Mịch Đường.

“Nếu có độc, ta ngược lại nguyện ý nhét vào trong miệng tỷ.” Ân Mịch Đường nói xong, quay người lại tiếp tục đi về phía trước.

Ân Vân Nhàn và Ân Vân Kiều kinh ngạc ngây người, đứng ở chỗ cũ ngốc chốc lát mới hoang mang kéo váy lên đuổi theo Ân Mịch Đường.

Ân Nguyệt Nghiên phát ngốc ở kia, suy nghĩ lại lời của Ân Mịch Đường. Lời kia của Ân Mịch Đường là có ý gì? Ân Mịch Đường muốn độc chết nàng sao? Ân Nguyệt Nghiên khẽ há miệng, vỏ hạt dưa mới ăn lúc nãy không nhổ ra sạch, có một miếng vỏ dính bên khóe môi, nhìn có chút chật vật.

Ân Mịch Đường ở trong nhà dưỡng hơn một tháng thì Lý Trung Luân lại đến. Hắn đến mời Ân Mịch Đường tiến cung đi Thanh Tiên Lâu tiếp tục đọc sách.

Ngụy Giai Minh có chút do dự sờ đầu Ân Mịch Đường, thánh chỉ phong Hậu và ý chỉ tứ hôn tuy đã đưa đến, nhưng bất kể là thánh chỉ hay là ý chỉ đều không có viết rõ ràng ngày đại hôn.

Lúc này lại đưa Ân Mịch Đường tiến cung, chỉ sợ không được thỏa đáng lắm.

Lý Trung Luân nhìn ra sự do dự và lo lắng của Ngụy Giai Minh, vội bồi cái mặt cười, nói: “Ân phu nhân, ngài đừng suy nghĩ nhiều. Bây giờ thân phận của tiểu nữ nhi của ngài không giống trước đây, nàng ở trong cung đọc sách thì có gì cần lo lắng chứ? Lại nói, Ân Tứ cô nương là từ nhỏ đã ở trong cung đọc sách rồi, cùng những vị bồi đọc khác cùng nhau lớn lên, cảm tình với công chúa càng tốt hơn nữa. Ngài thật sự không cần lo lắng nhiều vậy đâu! Ngài cứ yên tâm đi!”

Ngụy Giai Minh nghĩ đến nghĩ đi, cuối cùng chậm rãi gật đầu.