Lúc Vưu Hà tỉnh lại đã thấy mình nằm trên một chiếc giường xa lạ. Hắn giương mắt đánh giá trong phòng, bất kể là chăn đệm, màn giường trên giường tháp, hay là bàn ghế, tủ quần áo trong phòng, các thứ gia cụ đều dùng vật liệu thượng đẳng làm nên.
Hắn xoa đầu, cười khổ một tiếng, tự nói tự nghe: “Còn tưởng tên nhóc Thích Vô Biệt này sẽ vứt mình vào thiên lao kia chứ.”
“Vưu Hà, ngươi tỉnh rồi hả?” Ân Du từ bên ngoài tiến vào, mặt đầy vui vẻ chạy đến ngồi xuống bên giường.
Vưu Hà nhìn Ân Du cau mày, trong lòng có chút dự cảm không tốt, hỏi: “Đây là nơi nào?”
“Vương phủ.”
“Vương phủ gì? Ta ngủ bao lâu rồi? Sao ngươi lại ở chỗ này?” Vưu Hà vội vàng truy hỏi.
“Vương phủ a, Vương phủ của ngươi đó. Hoàng thượng phong ngươi làm Hòa Nghị Vương rồi!”
“Hả?” đầu mày Vưu Hà xoắn lại, có chút mơ hồ.
“Ừ Ừ!” Ân Du dùng sức gật đầu, “Hoàng thượng nói ngươi trúng độc, chẳng qua bây giờ đã được giải rồi. Ngươi ngủ ba ngày, Hoàng thượng bảo ta qua đây cùng ngươi. Đúng rồi …”
Ân Du đột nhiên lại trở nên ấp a ấp úng.
“Chuyện gì?”
“Hoàng thượng đã hạ thánh chỉ tứ hôn cho chúng ta! Cho nên ngươi không thể đuổi ta đi được đâu! Bây giờ ta chuyển qua đây là danh chính ngôn thuận rồi!”
Vưu Hà thẳng tắp đổ xuống giường.
Ân Du căng thẳng, vội nhích qua hỏi: “Ngươi không vui hả?”
“Không phải.” miệng Vưu Hà thì nói vậy nhưng ngữ khí và biểu tình lại có chút ủ rũ.
“Ngươi chính là không vui …” Ân Du rũ mắt xuống, cúi đầu không nhìn hắn nữa.
“Không phải.” Vưu Hà gượng lên tinh thần ngồi dậy xoa xoa đầu Ân Du, “Ngươi đi xem quanh Vương phủ này chưa? Có lớn không? Có khí phái không? Có thích không?”
“Ừm! Rất lớn rất khí phái! Rất thích! Tiền viện có một cái hồ cá lớn, hậu viện có một hoa viên thật bự nữa! Rất đẹp rất rất đẹp!”
“Hì” Vưu Hà cười một tiếng, “Còn có hầm rượu và cầm thất nữa phải không?”
“Sao ngươi biết được vậy? Lúc trước có đến rồi hả?” Ân Du kinh ngạc mở to mắt nhìn hắn.
“Rất tốt, rất tốt. Trồng hoa nuôi cá, ủ rượu đánh đàn, còn có thể nuôi tiểu …” Vưu Hà nhìn Ân Du, nuốt mấy câu phía sau xuống.
Hắn lại hỏi: “Bên ngoài còn có quan binh thủ vệ phải không?”
“Ngươi lại biết nữa? Hoàng thượng nói là phái đến bảo vệ an nguy của ngươi đó.”
Vưu Hà nhón lấy một nhúm tóc của Ân Du cuốn lên ngón trỏ chơi đùa, hỏi: “Ngươi đi ra ngoài được không? Người khác có đi vào được không?”
“Được chứ, ta có thể về nhà, cha và nương hôm qua còn đến thăm ta nữa.”
Vưu Hà gật gật đầu, xem ra không hạn chế tự do ra vào của người khác, nhưng hắn tin rằng những người trông coi bên ngoài kia chắc chắn không để hắn bước ra khỏi Vương phủ nửa bước. Nhưng nếu hắn thật sự muốn rời đi, những quan binh kia há có bản lĩnh giữ hắn lại sao?
Vưu Hà cười nhẹ một tiếng. Chẳng qua bây giờ hắn cũng không có nơi nào muốn đi, liền ở lại chỗ này trồng hoa nuôi cá, ủ rượu đánh đàn, lại, thuận tiện nuôi tiểu tức phụ tiêu hao thời gian thôi.
Ở kiếp này, bây giờ hắn chỉ là một kẻ vô danh mà thôi. Mà ở kiếp trước, vào mười năm sau hắn lại bị người ta gắn lên cái danh đệ nhất thích khách. Hắn thích giết người, nhưng hắn không phải ma quỷ giết người, càng huống chi hắn đi lên con đường thích khách này vốn chính là bị ép mà ra. Lúc hắn không giết người thì trồng hoa nuôi cá ủ rượu đánh đàn, cũng là mong muốn như thế.
Cho dù bị giam ở tòa Vương phủ này, Vưu Hà cũng có thể sống được tiêu dao tự tại. Mấy ngày sau, bố trí trong Vương phủ bị hắn thay đổi không ít, hắn bắt mấy con cá nuôi trong phòng, cầm thất đổi chỗ, vườn hoa chiếm cứ cả hậu viện bị hắn phân loại, cắt cành, thay đổi thành một bộ dáng khác. Hắn ôm một hũ rượu về phòng, lúc đi qua tiền viện thì nhìn thấy Ân Du đang đá kiện.
Trước đây Ân Du không thích mặc y phục màu đỏ, nhưng từ khi nàng thích Vưu Hà trở đi liền đổi thành y phục màu đỏ giống hắn. Đang là lúc mặt trời đổ về tây, ánh sáng ấm áp chiếu trong viện, chiếu lên người nàng, tiểu cô nương đá kiện đột nhiên giống như cá hồng tranh đoạt thức ăn trở nên phấn khích bồng bột.
Vưu Hà híp mắt, nhìn nhiều thêm một cái, mở miệng gọi nàng: “Du Du.”
“Hửm, ở đây.” Ân Du ổn định bắt lấy cái kiện rồi chạy đến trước mặt Vưu Hà. Nàng đá kiện rất lâu, trên cánh mũi phủ lên một tầng mồ hôi.
“Mấy ngày này có buồn chán không?” Vưu Hà hỏi.
Ân Du duỗi vai: “Trong vòng trăm dặm có ngươi liền không buồn chán gì!”
Vưu Hà đứng hình chốc lát, sau đó chậm rãi cười lên, hắn lắc lắc đầu, có chút bất lực nói: “Ngươi cô nhóc này ….”
Khóe miệng Ân Du kéo xuống, không vui khi Vưu Hà gọi nàng là cô nhóc.
“Ngươi có muốn học võ với ta không?” Vưu Hà ngồi xống trên hàng rào vịn tay ở hành lang.
“Ngươi muốn dạy ta sao? Ta muốn ta muốn ta đương nhiên muốn rồi!”
Vưu Hà đột nhiên phát hiện, trừ trồng hoa nuôi cá ủ rượu đánh đàn, còn có thể làm nhiều hơn một việc. Chậc, những ngày thế này cũng không tệ lắm.
Sắp qua năm mới rồi, hôm nay Ân Mịch Đường vẫn luôn lẽo đẽo theo sau người Ngụy Giai Minh, giúp nương thu dọn nhà cửa. Thực ra cũng không cần Ngụy Giai Minh tự mình động tay, chỉ cần xem xét bốn phía, ra chủ ý, rồi phân phó hạ nhân làm là được.
Ngụy Giai Minh chỉ cái bình hoa trên bàn cao trong phòng khách, nói: “Hồng Hạnh, đưa cái bình hoa kia vào nhà kho rồi cầm cái bình hoa hồng mai trong phòng kho kia ra đây.”
Hồng Hạnh còn chưa đi thì Ân Mịch Đường đã chạy qua ôm lấy cái bình hoa thật lớn kia rồi.
Ngụy Giai Minh cười lắc đầu: “Nào cần con phải làm cái này chứ?”
“Hồng Hạnh bận rộn bên ngoài, không rời tay được, để con!” Ân Mịch Đường ôm bình hoa đi về phía nhà kho.
Ngụy Giai Minh sợ nàng không ôm được, vội đi theo nhìn nàng ôm bình hoa đặt vào nhà kho. Lúc Ân Mịch Đường muốn ôm bình hoa hồng mai kia lên, Ngụy Giai Minh vội ngăn lại: “Được rồi, chỗ này vừa bẩn vừa loạn, hạ nhân làm là được. Con cùng nương đi đến phòng bếp xem xem bánh xốp chưng được chưa.”
“Vâng!” Ân Mịch Đường kéo tay Ngụy Giai Minh.
Ngụy Giai Minh nhìn nàng một cái, dắt tay nàng đi đến phòng bếp. Ngụy Giai Minh cảm thấy Ân Mịch Đường bây giờ càng ỷ lại nàng hơn lúc còn nhỏ nữa. Bình thường Ân Mịch Đường không ở nhà, cách mấy ngày mới về được một lần, mà ngày nàng về nhà thì tất sẽ dính lấy Ngụy Giai Minh. Mà chỉ cần là ở trước mặt Ngụy Giai Minh, ắt sẽ phải dắt tay, đi cùng hoặc nép sát vào.
Mẹ con hai người đi về phía phòng bếp, Ngụy Giai Minh dắt tay nàng, ôn nhu nói: “Ngày mai vào cung ở mấy ngày, rất nhanh liền có thể về nhà đón năm mới rồi.”
“Vâng, Đường Đường rất nhanh liền có thể trở về giúp đỡ nương rồi.”
“Giúp rất nhiều …” Ân Mịch Đường nghĩ nghĩ, “Bình thường con không ở nhà, đã không giúp được nương chuyện gì, sắp qua năm mới rồi, trong nhà có rất nhiều chuyện bận rộn, mà con vẫn không giúp được gì ….”
Ân Mịch Đường lại ngượng ngùng cười cười: “Tuy lúc con ở nhà cũng không thể giúp được gì …”
Ngụy Giai Minh có chút kinh ngạc nhìn nàng, hỏi: “Đường Đường, con muốn ở nhà hay ở trong cung?”
Ân Mịch Đường do dự một chút, mới nói: “Đều muốn …”
Ngụy Giai Minh gật đầu, lúc rẽ ở hành lang thì đứng lại. Nàng ngồi xổm xuống, hai tay nắm lấy vai nhỏ của Ân Mịch Đường, nói: “Đường Đường, con không phải sợ, nương sẽ không đi đâu nữa, vĩnh viễn đều ở phía sau con. Bất kể là con sống ở trong cung, hay là sau này có đi nơi khác, chỉ cần con trở về, nơi đây chính là nhà của con, nương và cha con đều sẽ ở đây.”
Ngụy Giai Minh nắm nhúm tóc rũ xuống trước ngực nữ nhi vuốt ra sau lưng nàng, “Cho nên không cần suy nghĩ vì nương, con muốn làm gì thì làm, muốn đi đâu thì đi đó. Chỉ cần con nhớ rằng bất kể lúc nào con về nhà, thì cha và nương đều vẫn sẽ ở nơi này.”
Ân Mịch Đường nhìn Ngụy Giai Minh gật gật đầu, nàng muốn nói gì đó, cuối cùng cũng không nói ra.
Ngụy Giai Minh đứng dậy, dựa vào hàng rào ngồi xuống, sau đó duỗi tay ôm Ân Mịch Đường qua đặt xuống bên cạnh, một tay đặt trên vai Ân Mịch Đường nhẹ nhàng vỗ về, một bên hỏi: “Đường Đường, bây giờ con có thể nói cho nương biết hôm đó tổ mẫu con mang con đến núi hoang đã phát sinh chuyện gì không?”
Đã qua lâu như thế Ngụy Giai Minh cuối cùng cũng hỏi ra miệng. Nàng biết Ân Mịch Đường bởi vì chuyện đó mà tính tình đại biến, nếu muốn giải quyết vấn đề, thì trước hết phải tìm ra vấn đề đã. Trước đó suy nghĩ đến Ân Mịch Đường mới không nhắc đến, bây giờ đã qua mấy tháng rồi, Ngụy Giai Minh cảm thấy cảm xúc của Ân Mịch Đường đã bình phục một ít mới hỏi ra.
Ân Mịch Đường nghe thấy lời của Ngụy Giai Minh, đột nhiên duỗi tay ôm lấy eo Ngụy Giai Minh, nằm sấp trong lòng nương.
Ngụy Giai Minh muốn đỡ Ân Mịch Đường dậy, tay sượt qua mặt Ân Mịch Đường lại cảm nhận được một mảnh ướt át.
Ân Mịch Đường cắn môi, nằm sấp trên đùi Ngụy Giai Minh không tiếng động mà khóc.
Ngụy Giai Minh một trận đau lòng, nàng cắn răng hạ quyết tâm: “Đừng sợ, nói ra đi, nói với nương.”
Ân Mịch Đường lại khóc một lát, dùng lưng bàn tay lau vệt nước mắt ngồi xuống, dùng đôi mắt còn vương ẩm ướt nhìn Ngụy Giai Minh, nói: “Tỷ tỷ tốt hơn con, nhưng tổ mẫu lại thương con nhất. Nương và tổ mẫu cãi nhau, tổ mẫu làm hại một người, nương lại muốn mạng của tổ mẫu, sau đó tổ mẫu không thích con nữa, vứt con ở bên ngoài, muốn cho con đói chết ….”
Ân Mịch Đường nói rất chậm rất chậm, rất nỗ lực đè nén âm thanh nức nở. Chút nghẹn ngào trong giọng nói lại không giấu đi được.
Nghĩ đến lúc trước Đại thái thái bỏ lại một mình Ân Mịch Đường ở nơi núi hoang năm ngày, nếu bọn họ tìm được nàng muộn hơn một ngày thì hậu quả đã không dám nghĩ đến … mỗi khi nghĩ đến, Ngụy Giai Minh liền sợ hãi, trong lòng theo đó mà run rẩy.
Nàng nhẹ nhàng vỗ về Ân Mịch Đường, thực ra trong lòng nàng cũng là vừa phẫn nộ vừa sợ hãi như thế.
Ân Mịch Đường tiếp tục nói: “Nương đi rồi, chỉ mang theo hai tỷ tỷ, không mang theo con …”
Ngụy Giai Minh sợ Ân Mịch Đường lại suy nghĩ nhiều, vội đánh gãy lời nàng: “Đó là vì lúc đó con còn nhỏ, nên nương mới không mang theo con cùng đi.”
Ân Mịch Đường hít hít mũi, nước mắt lặng lẽ rớt xuống: “Cảm ơn …”
“Cái gì?” trong mắt Ngụy Giai Minh hiện lên sự mê mang, duỗi tay ra lau nước mắt cho nữ nhi.
Vành mắt của Ân Mịch Đường bị nước mắt chiếm cứ, che lại tầm nhìn của nàng, làm cho nương ở trước mặt trở nên không rõ ràng, chỉ dư lại một bóng dáng mơ hồ. Nàng nỗ lực mở lớn mắt, nức nở trong giọng nói cũng không đè nén được nữa.
Nàng khóc hỏi: “Thực ra, con không phải nữ nhi thân sinh của ngài phải không?”
Tay Ngụy Giai Minh ngừng lại, cả người cứng đờ ở đó.