Đừng Hòng Trốn Thoát

Chương 22



Những tia nắng của những ngày đầu mùa hạ gắt gao chiếu vào khuôn mặt điển trai của một nam sinh đang gác đầu của mình lên cánh tay của một nam sinh cực kì điển trai khác để ngủ. Nhìn cảnh tượng của hai nam sinh này những cô gái vô tình hay cố ý đi ngang qua trong lòng chỉ muốn thét lên một tiếng để tỏ lòng ngưỡng mộ. Như thấy được điều đó nam sinh đang thức kia bèn đưa một ngón tay của mình lên giữa miệng rồi suỵt nhỏ một tiếng, chỉ một hành động như thế thôi cũng đủ cho các cô gái đỏ mặt thẹn thùng không đủ can đảm để nhìn thêm vào đôi mắt của nam sinh kia nữa và vội nhanh chân đi mất.

Khi cảm nhận được các cô gái đã đi xa, cậu nam sinh đang thức kia liền đưa tay lên vuốt mái tóc màu nâu nhạt mềm mại kia một cách rất nhẹ nhàng như sợ sẽ đánh thức chủ nhân của mái tóc vậy. Bất chợt nam sinh đang ngủ kia không biết vì bị ánh nắng bên ngoài chiếu vào hay do lực tay tác động có hơi mạnh mà nhíu mày một cái làm cho bàn tay đang được đặt trên đầu kia cũng dừng lại hẳn. Bàn tay kia cứ để yên như thế được một lúc đến khi đôi lông mày kia đần thả lỏng ra hoàn toàn thì bàn tay này mới tiếp tục hoạt động. Được một lúc nam sinh đang thức kia liền muốn cúi xuống hôn vào khuôn mặt của nam sinh đang ngủ một cái liền nghe một tiếng loạch xoạch của những cuốn sách dày rơi xuống đất. Nghe thấy tiếng động mạnh nam sinh đang ngủ kia cũng giật mình mà thức giấc. Dùng tay che miệng để ngáp dài một cái rồi nhìn sang người đối diện.


- Mộc Ân, cậu...cầm sách ngược rồi kìa!!!

Nghe lời vừa nói kia trong lòng có chút giật mình khiến Mộc Ân chưa suy nghĩ gì nhiều về điều mà Thần Hi vừa nói đã mau chóng lên tiếng trả lời

- Hả...không tớ không có tính làm gì....hả à tớ...tớ đang nghiên cứu cách đọc sách ngược.

Nhưng mà hình như khi cậu nhìn lên thì Thần Hi có vẻ không có để ý đến lời cậu nói, đến đôi mắt kia cũng nhìn sang một hướng khác. Xoay đầu lại nhìn theo hướng của Thần Hi liền thấy cậu ấy đang nhìn về phía Dương Huyên, trong lòng Mộc Ân như nỗi cơn tức giận trong lòng bất giác khiến đôi lông mày của cậu cũng nhíu lại lúc nào không hay. Xa xa bên kia khi nhặt từng cuốn sách chồng lên nhau xong thì Dương Huyên cũng đứng dậy và đồng thời phát hiện ra Thần Hi cũng đang ở đây. Không nói nhiều hắn liền vui vẻ mà bước về phía cả hai người đang ngồi.


- Thần Hi, em cũng ở đây sao?

- Chẳng phải Dương học trưởng cũng ở đây hay sao? - Thần Hi vui vẻ đáp

Vừa nói với Thần Hi được một câu Dương Huyên liền quay sang và để ý ngay đến Mộc Ân. Nhìn vào đôi mắt một xanh một đen kia Dương Huyên liền biết người bên cạnh này là ai, gia thế to lớn như thế nào.

- A chẳng phải đây là Vương Mộc Ân, người nổi tiếng nhất trường mình hay sao? Tôi tên là Dương Huyên, nghe tiếng cậu đã lâu rất hân hạnh được làm quen!!

Dương Huyên mỉm cười rất thân thiện chìa tay về phía Mộc Ân như muốn cậu bắt tay cùng với hắn. Trong mắt cậu liền cảm thấy buồn nôn và chán ghét nhưng vì khi cậu nhìn sang Thần Hi với đôi mắt mong chờ của cậu ấy đang nhìn chằm chằm vào cậu thì cậu biết rằng mình đành phải chấp nhận giơ tay lên để bắt tay bẩn thỉu của tên khốn kia. Vô tình mà tay của cậu siết nhẹ tay của Dương Huyên một cái khiến cho tên đó trên mặt có hơi ngạc nhiên mà nhìn chằm vào cậu. Mộc Ân tay vẫn giữ nguyên nhưng chân lại bật đứng dậy cười với Dương Huyên một cái rồi chồm người về phía vai trái của hắn thì thầm một vài từ thật nhỏ chỉ vừa đủ để Dương Huyên nghe rõ được


- Xin chào, rất hân hạnh khi làm quen. Mong sẽ được cậu giúp đỡ nhiều, làm phiền rồi Dương-học-trưởng.

Nghe những lời đó người của Dương Huyên chợt run một cái thật mạnh. Đối với Dương Huyên những lời này mà nói chưa phải là chưa từng nghe qua nhưng có khi còn nghe rất nhiều lần đấy chứ. Nhưng khi nghe những lời này phát ra từ miệng Mộc Ân thì nó lại rất khác, nó không giống như một câu xã giao bình thường mà nó giống như một lời đe dọa hơn, dù Mộc Ân có nói rất nhẹ nhàng không nhấn mạnh nhưng cũng đủ làm người khác khi nghe thấy phải run người vì sợ. Vừa nói dứt lời Dương Huyên đã thấy Thần Hi bị tên Mộc Ân đó nhanh tay kéo đi mất, vì bị kéo rất mạnh nên Thần Hi chỉ kịp nói với hắn một câu

- Hẹn gặp lại sau, Dương học trưởng!!

Rồi tiếp sau đó là tiếng " cạch " rất mạnh phát ra từ cánh cửa gỗ khi đóng lại của thư viện. Dương Huyên vẫn đang đứng trời trồng đó nhìn chằm về phía cánh cửa dù biết rằng hai người kia đã đi được một đoán khá xa rồi, đứng được một lúc như thế cuối cùng Dương Huyên cũng hoàn hồn lại và lặng lẽ đưa mình ra khỏi thư viện bên cạnh còn mang theo hàng trăm cảm xúc nối tiếp khác nhau.