Đừng Hòng Trốn Thoát

Chương 57



Hàn Thần Hi đột ngột ngã vào lòng của người đang đứng phía sau. Một giọng trầm ấm nói quen thuộc vang lên bên tai của cậu.

- Thần Hi, anh đến đón em.

Cậu quay lại, Dạ Vũ nhìn cậu mỉm cười rất dịu dàng. Cậu còn nhìn thấy được sau cái gương mặt dịu dàng của anh là sự mệt mỏi cao độ bởi dưới đôi mắt hay cười kia nay hiện vết thâm quầng lên rất rõ. Nhưng đôi mắt anh chỉ dịu dàng khi nhìn thấy và nhìn vào cậu và rất đáng sợ  khi anh dùng nó nhìn Mộc Ân. Tiếng Mộc Ân tràn đầy nổi tức giận, từ xa Thần Hi cũng có thể thấy đôi mắt hắn như đang đỏ dần lên

- Trả em ấy lại đây.

Đôi tay của Dạ Vũ như siết chặt người của cậu hơn. Dạ Vũ không đáp lại khiến hắn càng thêm điên cuồng mà thét lên.

- Em ấy là của tao, mau đưa em ấy cho tao.

Đến lúc này Dạ Vũ mới lên tiếng, giọng của anh vô cùng bình tĩnh.


- Rất lâu em ấy đã không còn là của mày. Nói cho mày biết Thần Hi hiện tại là của tao. Là của Thiên Dạ Vũ này.

- Dạ Vũ, người của tao, mày cả đời cũng không thể cướp đi nổi đâu.

- Không thử làm sao có thể biết được. Huống hồ gì em ấy cũng không phải là người của mày. Người của mày là cô vợ ngoan ngoãn, hiền lành Tá Như Hân kia. Mày nên cút về với cô ta đi. Đừng làm phiền quấn lấy mãi Thần Hi như vậy.

Mộc Ân bị lời nói của Dạ Vũ làm cho đã kích. Liền nhanh chân chạy đến chỗ của hai người. Dạ Vũ thấy vậy liền dùng một tay lôi Thần Hi ra phía sau lưng mình che chắn. Mộc Ân nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi càng giống như một con thú hoang hơn, đôi mắt hắn gân máu đỏ lên điên cuồng. Hắn đi tới trước mắt của Dạ Vũ, móc trong túi quần một con dao nhỏ rồi kề nó lên cổ của Dạ Vũ. Mắt hắn long xộc, lời nói có phần rất đe dọa


- Tao nói lại lần cuối, trả Thần Hi lại đây.

Con dao vừa kịp kề cổ, Dạ Vũ cũng nhanh chóng dùng tay còn lại rút trong túi quần ra một khẩu súng lục và kề nó vào ngực bên trái của Mộc Ân. Dạ Vũ cười nhạt đáp lại lời của hắn.

- Tao cũng nhắc lại lần cuối, Thần Hi hiện tại là của tao. Mày nên tránh xa em ấy ra.

Bầu không khí cả hai người như là giữa hai con thú dữ đang điên cuồng khiến ai nhìn vào cũng cảm thấy sợ hãi. Mặc dù Thần Hi đã cố can ngăn  nhưng họ như không hề nghe thấy. Đột ngột Mộc Ân túm chặt lấy cánh tay cậu chuẩn bị kéo về, thì bên tai cậu ong lên, một tiếng rất lớn phát ra ngay bên tai của cậu. Cậu sợ hãi, chiếc áo cậu đang mặc nay đã loang lỗ rất nhiều vết máu. Tay của Mộc Ân buông lỏng dần ra khỏi cánh tay của cậu. Cậu quay đầu lại liền thấy chiếc áo Mộc Ân đang mặc nay đã đẫm ướt máu tươi. Cậu sợ hãi, lo lắng đang chuẩn bị ôm lấy Mộc Ân thì bị Dạ Vũ đằng sau dùng lực tay kéo mạnh đi.


Bỏ lại phía sau là Mộc Ân đang khụy người xuống dùng một tay ôm lấy ngực, khuôn mặt nhìn vào cậu vô cùng đau đớn và đau khổ. Cậu nhìn thấy rất nhiều nước mắt được chảy ra từ khuôn mặt của Mộc Ân. Trước khi gục xuống Mộc Ân còn cố với tay như muốn níu lấy cậu lại, giọng hắn yếu hẳn

- Thần Hi, anh xin em. Đừng đi, đừng bỏ anh lại. Anh rất sợ!!

Sau câu nói đó hắn lập tức gục xuống nằm trong chính vũng máu của chính mình. Thần Hi trong ý thức muốn chạy liền đến Mộc Ân, muốn giúp hắn, cậu ghét hắn nhưng thật sự cậu không không muốn để hắn chết. Nhưng thân thể cậu bị sợ hãi làm cho đông cứng lại không thể tự di chuyển theo như ý thức được. Để mặc nó đang bị Dạ Vũ lôi đi trong khi y thức đang gào thét rằng phải cứu Mộc Ân

Cả hai rời đi khỏi đó được 5 phút thì Tá Như Hân một thân một mình liền xuất hiện từ từ tiến vào trong căn nhà. Cô gọi xe cấp cứu rồi lại gần chỗ hắn nằm, nhẹ nhàng nhấc đầu hắn lên để lên đùi của cô cho ngay ngắn. Cô vén tóc hắn lại cho gọn gàng rồi cuối xuống hôn lấy đôi môi đang tái dần kia. Khuôn mặt cô bật khóc đau khổ không khác gì hắn. Trong những giây phút cuối hắn thì thào nói điều gì đó rất nhỏ
- Thần Hi, bảo bối, người yêu của anh. Em đừng rời xa anh, anh xin em. Anh thật sự yêu em. Đừng bỏ anh lại.

Cô ôm lấy khuôn mặt của hắn, nước mắt của cô rơi ra càng nhiều hơn, nhiều đến mức rơi lộp bộp như mưa trên khuôn mặt của hắn. Giọng cô thì thầm nấc nghẹn trong tiếng khóc

- Mộc Ân, cậu ta đã không cần anh sau anh lại cố chấp làm mình đau khổ đến vậy. Mộc Ân, em ở bên cạnh anh nhiều năm như vậy, yêu anh lâu như vậy tại sao anh lại không thể yêu em? Mộc Ân, làm ơn xin anh đừng chết. Cậu ta không cần anh nhưng em cần anh. 

Sau đó cô tiếp tục khóc, khóc rất to, rất lâu cho đến khi xe cứu thương xuất hiện. Rất nhiều người khiêng hắn lên và đưa đi và yêu cầu cô đi theo hắn. Tất cả mọi người đều đã tới đi để lại cắn nhà trống hoắc và lạnh lẽo trong đêm.