Đừng Hòng Trốn

Chương 16: Số điện thoại



Minh Lục mua kem socola mà cô thích ăn nhất, nhìn em gái ăn đến má phồng liền bật cười:” Anh có giành đồ ăn của em sao? Du Du buổi biểu diễn anh nghe nói em tự chuẩn bị trang phục. Muốn mặc chiếc váy đó?”

“Không phải. Sinh nhật năm trước mẹ tặng em một chiếc váy đuôi cá, em sẽ mặc nó biểu diễn”

“Là chiếc váy trắng kia!”

“Ừm, tối em về nhà lấy. Cũng sẵn tiện thăm ba mẹ, nếu không mẹ em suốt ngày kêu khóc trong điện thoại mất”

“Em đợi chút. Hình như lão đại tối nay cũng đi Thượng Hải, anh có công việc không thể về cùng em, đi với Nhâm Dạ anh cũng yên tâm một chút”

Minh Du suýt sặc kem:” Anh chờ chút, em đâu phải là con nít cần người đi cùng chứ. Tự em có thể về”

Minh Lục lấy điện thoại bấm số, gọi đi:” Alo, lão đại tối nay cậu đi Thượng Hải có phải không? Không có gì, em gái tôi đúng lúc cũng về nhà muốn xin lão đại cậu quá giang đoạn đường. Cảm ơn lão đại”

“Minh Lụccc”

Anh đè đầu cô lại:” Bà cô ơi, tính khí này của em khi nào mới sửa được chứ, tối nay ngoan ngoãn theo Nhâm Dạ về Thượng Hải lấy đồ cho anh”

Hừ, Minh Du không nói lại anh, trừng mắt bỏ về kí túc xá

“Anh sẽ gửi số Nhâm Dạ cho em”

Minh Lục cảm thấy có chút không đúng, cái câu ngoan ngoãn theo Nhâm Dạ về Thượng Hải này có chút gây hiểu lầm a. Cảm thấy giống như anh đang dặn dò em gái về ra mắt nhà chồng vậy.



Phi Phi Phi, sao có thể chứ. Lão đại anh sao để mắt đến con nhóc này được. Đúng vậy, đúng vậy là anh nghĩ nhiều rồi, nghĩ nhiều rồi.

Minh Du trở về thu xếp đồ, cô chỉ về nhà một ngày cũng không cần mang theo quá nhiều thứ. Tên Minh Lục đáng ghét thực sự gửi số điện thoại Nhâm Dạ cho cô

Minh Lục:” Số điện thoại riêng của Nhâm Dạ, em đừng gửi lung tung đấy, cậu ta không thích bị làm phiền”

Minh Du:” Em biết rồi-.-“

Lần trước kết bạn cũng không lưu danh bạ. Nhấp lưu ba chữ Nhâm học trưởng

Số điện thoại này không biết bao cô gái trong trường muốn có, mình có nên đem đi bán không ta

“Minh Du cậu bây giờ trông rất giống bà chị đa cấp ngoài kia đấy” Khả Ninh về phòng thấy cô đứng bất động trước bàn, nhìn điện thoại còn cười có chút gian

“Khụ khụ, Khả Ninh cậu về lúc nào thế?” Minh Du ho khẽ hai cái che giấu sự ngại ngùng

“Vừa tới, sao nào làm chuyện xấu bị mình bắt gặp”

“Mình không có”

Khả Ninh kéo ghế ngồi xuống, nhìn cô có chút chăm chú, có chút ngập ngừng nói:” Du Du, Tâm Di gửi cho mình đoạn video lúc cậu đánh đàn, rất đẹp, cũng rất hay. Di Di có thể không nhận ra nhưng mình thấy cậu rất quen, Du Bảo của giới dương cầm là cậu phải không?”

Minh Du nghe cô nói liền ngưng động tác, thầm nghĩ nói cho các cậu ấy cũng không sao:” Du Bảo là trước đây, bây giờ chỉ có Minh Du mình thôi”



Khả Ninh kinh ngạc không thôi:” Cậu thật sự là Du Bảo, Du Du cậu cũng quá tuyệt vời rồi”

Minh Du cười:” Không ngờ cậu cũng quan tâm dương cầm đấy”

“Em mình hay xem cậu thi đấu, nó rất ngưỡng mộ cậu. Biết mình đang ở chung với cậu nhất định sẽ ngưỡng mộ chết. Nhưng mà cậu định đi đâu sao?”

“Mình về thăm nhà, sẵn lấy đồ biểu diễn. Không nói với cậu nữa mình đi tắm đã”

“Được, Du Du trở lại nhớ kí tên cho mình” Khả Ninh nói vọng theo

Buổi chạy chương trình kết thúc, Châu Sa cùng Giản Tâm Di lê thân mình về đến kí túc xá:” Ninh Ninh, mình khát nước. Ước gì cậu có thể rủ lòng thương xót, rót cho mình miếng nước”

“Vừa về đã sai bảo mình”

Châu Sa uống ngụm nước, lại đưa cho Giản Tâm Di:” Du Du đâu rồi?”

“Cậu ấy đi tắm”

“Nói cho cậu biết lúc Du Du đánh đàn, bọn mình thấy khuôn mặt Mộc Tư Tư như ăn phải phân vậy. Khó xem cực điểm, không biết ai bầu cho chị ta làm hoa khôi nữa”

Giản Tâm Di hồi phục được chút sức lực:” Du Du nhà mình vẫn là bỏ xa chị ta mấy con phố”

Tiếng chuông điện thoại vang lên, cắt ngang cuộc trò chuyện của các cô.