Mẹ tôi và dì Địch đã cùng nhau làm hoành thánh và há cảo.
Giang Kiến Thành và tôi đang ngồi đối diện nhau, tôi không biết có phải do ảo tưởng của mình không mà tôi luôn nghĩ anh ấy đang nhìn tôi. Mỗi lần tôi nhìn anh ấy, anh ấy đều cúi đầu xuống, hoàn hảo tránh được ánh mắt của tôi.
Bữa ăn cứ như thế, chúng tôi im lặng không ai nói chuyện với ai.
Tôi có chút chột dạ, lúc trưa là anh ấy đang ngủ, tôi thì còn thức.
Sau bữa tối, các mẹ xuống lầu đi dạo tiêu hóa thức ăn, tôi và Giang Kiến Thành dọn dẹp đồ ăn, lau bàn.
Tôi vươn vai, mang trái cây từ tủ lạnh ra với hai cái nĩa. Vừa đút một miếng xoài nhỏ vào miệng, Giang Kiến Thành đã tóm gọn tôi và kéo vào phòng anh ấy.
"Hôm nay em đã hôn tôi."
Trực giác nhắc nhở tôi có gì đó không ổn.
"Không phải anh đã ngủ rồi sao?"
Giang Kiến Thành không nói gì, trong đầu tôi lóe lên, "Anh giả vờ?"
"Ừm."
Toi rồi, mất mặt quá, anh ấy hẳn là đã nghe hết những gì tôi nói.
Tôi bước tới, sẵn sàng tẩu thoát.
Rất tiếc, Giang Kiến Thành đã đoán trước được suy nghĩ của tôi, anh ấy ngăn tôi lại, đè tôi ngồi xuống giường rồi ngồi xuống.
Nói thật, chân tôi mềm nhũn, không đứng dậy được.
Anh ấy liên tục hỏi tôi, không cho tôi bất kì cơ hội nào để trả lời.
Không có chút ngại ngùng nào mà hỏi tôi: “Khanh Khanh, em bây giờ có phải vẫn còn thích tôi không?”
“!!!”
“Khanh Khanh, tôi thích em rất lâu rồi.”
“!!!”
“Em có bằng lòng làm bạn gái tôi không?”
“!!!”
Tôi hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ, đờ đẫn nhìn Giang Kiến Thành, người nãy giờ vẫn đang nói không ngừng nghỉ.
“Anh có biết, anh, đang nói gì không? Giang Kiến Thành?”
Tôi cố gắng hết sức để chống lại ý muốn chạm vào trán để kiểm tra nhiệt độ của anh.
Giang Kiến Thành ngồi xổm người xuống, nói với tôi.
Giọng điệu của anh ấy nhẹ nhàng và nghiêm túc, "Tôi thích em, Khanh Khanh."
Sau khi sững sờ hồi lâu, tôi nói ra tiếng lòng từ trái tim mình.
Giang Kiến Thành nắm tay tôi, vẻ mặt rất nghiêm túc hỏi tôi: "Em không phải hay đến cửa sổ số 2 ở lầu một căn tin số ba lấy đồ ăn sao?"
Tôi thành thật gật đầu.
“Vậy có phải mỗi lần trong bát của em đều nhiều hơn người khác vài miếng thịt không?”
“Vâng ạ.”
Tôi phản ứng rất nhanh, nhưng sau khi nói xong tôi mới ý thức được mình vừa nói gì thì tôi liền nhanh chóng hỏi lại: “Sao anh lại biết?”
“Mỗi lần lấy cơm cho em, đều là tôi. Trong nửa năm em không ngó ngàng gì đến tôi, vì vậy tôi phải bó buộc mình hơn, nhân cơ hội mỗi ngày lấy cơm cho em để ngắm nhìn em.”
“!!!”
Anh ấy thừa nhận anh ấy chính là tiểu ca ca đang làm thêm ở căng tin.
Không đúng, sao lại là vì mình?
“Tôi biết em thích ăn đồ ăn ở cửa đó cho nên những lúc rảnh tôi thường sẽ đến đó làm thêm, cho em thêm nhiều món ăn mà em thích.”
"!"
Tôi suýt nữa thì không đứng dậy được, "Học trưởng, anh không đùa đấy chứ, em sẽ coi là thật đó."
"Không đùa. Em thích đến thư viện vào những buổi chiều cuối tuần, mỗi lần em đều ngồi ở ghế thứ hai từ cuối lên bên cạnh cửa sổ bên trái trên tầng bốn, lần nào tôi cũng đến đó ngồi ở dãy cạnh em, cùng em học tập và đọc sách.”
“Thật sao?”
Trước giờ sao mình không để ý nhỉ?
"Em thích đi ra đi vào, một buổi chiều có thể rót nước nóng đến năm lần."
"..."
Ngại quá!
Tôi vẫn không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, “Anh thích em thật sao?”
“Ừm.”
“Vậy sao năm đó lại từ chối em?”
“Cuộc điện thoại của em năm đó vừa nghe đã biết là vì thua trong trò chơi mạo hiểm. Hơn nữa lúc đó chúng ta chưa quen nhau, cũng chưa hiểu rõ về nhau. Còn nữa, năm đó em chưa đủ mười tám tuổi, vừa mới bước chân vào đại học, cái gì cũng không hiểu, cho nên tôi không ra tay với em.”
Điều này…
Lúc đó thật sự tôi và anh ấy cũng không quen lắm, cứ coi như tôi đơn phương tình nguyện.
“Cho nên…”
“Cho nên tôi mới bảo em ngoan ngoãn học hành đi, ai mà ngờ em lại xoá tôi luôn, không để lại một thứ gì. Sau này dù gặp lại em trong hay ngoài trường, tôi đều muốn nói chuyện với em và giải thích cho em hiểu nhưng em đã coi tôi như bệnh dịch, sợ tránh không kịp. Mấy ngày trước tôi mới biết thì ra em hiểu nhầm mối quan hệ giữa tôi và Kiều Nhiên.”
“Oh.”
(Nói đến bệnh dịch, thực ra cũng có một chút.)
Ra là như vậy, có chút tiếc nuối khi đã bỏ lỡ hơn nửa học kì.
Trái tim tôi dịu lại, tôi nói: "Vậy anh lúc đó từ chối em tử tế cũng được mà. Em có phải không hiểu chuyện đâu,em sẽ từ từ trưởng thành mà."
"Đều là lỗi của tôi, tôi không có kinh nghiệm yêu đương. Tôi đã không suy nghĩ thấu đáo nên chúng ta đã bỏ lỡ hơn nửa năm."
Tôi đang bối rối không biết làm gì thì Giang Kiến Thành nắm tay tôi, nghiêm túc hỏi lại: "Khanh Khanh, em còn thích anh không?"
Trong lòng tôi đang gào thét: Lý Khanh Khanh, mày phải dè dặt, phải kín đáo! Không thể đồng ý ngay được!
Không chần chừ, tôi nóng lòng hận không thể nói ngay với mọi người rằng: "Thích ạ!"
Tôi thừa nhận, đúng là không có tiền đồ gì.
Khi Giang Kiến Thành nghe được câu trả lời của tôi, anh ấy mỉm cười lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, thành thật mà nói thì trông anh ấy hơi ngốc nghếch.
Anh ấy ôm tôi vào lòng, miệng còn cười không ngớt, ngược lại, tôi mới thực sự là người bình tĩnh hơn.
Sao mình có cảm giác Giang Kiến Thành lại biến thành kiểu sống chết bám dính lấy mình ấy nhỉ?
Tôi xấu hổ vì sự nhầm lẫn của mình.
Sau khi ôm đủ, Giang Kiến Thành đột nhiên trở nên ngượng ngùng, "Khanh Khanh, anh hỏi em một chuyện."
“Gì ạ?”
Hiếu kỳ quá…
Giang Kiến Thành cúi đầu nhìn chiếc lắc bạc trên cổ tay trái của tôi. Cảm thấy cơ nguy cơ gì đó, tôi lập tức che cổ tay lại, rồi từ chối: "Đây là quà mười tám tuổi của mẹ tặng em, không thể cho anh."
Giang Kiến Thành bị lời nói của tôi làm cho buồn cười, vỗ vào đầu tôi một cái, "Ngốc ạ, anh nói cái này cơ.."
Anh chỉ vào chiếc dây buộc tóc bên cạnh chiếc lắc tay của tôi.
“!!!”
Phản ứng đầu tiên của tôi là anh ấy muốn buộc tóc, sau đó tôi mới nghĩ đến ý nghĩa của chiếc dây buộc tóc.
“Tình nguyện cho không?”
“Em nguyện…không, anh, nguyện…”
Giang Kiến Thành tự động bỏ qua lời nói còn dang dở của tôi, tháo dây buộc tóc ra, trực tiếp đeo vào cổ tay trái của anh ấy.
Chiếc nơ buộc tóc đáng yêu như vậy, so với phong cách của anh ấy, không hợp cho lắm.
“Anh là của em rồi.”
Giang Kiến Thành tự hào khoe chiếc dây buộc tóc của anh ấy với tôi, còn tôi khi nhìn bộ dạng ngốc nghếch của anh ấy, khóe miệng bất giác nhếch lên.
Dịch bệnh bị phong toả, tham gia lớp học trực tuyến, còn bỗng dưng nhặt được một anh người yêu.
"Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài báo tin tốt cho các mẹ. Mẹ và dì đều chán ghét anh khi không theo đuổi được em."
Hóa ra cả hai bà mẹ đều biết, bảo sao ánh mắt lần trước hai người nhìn tôi vào Giang Kiến Thành không đúng lắm.
Đột nhiên, trong lòng tôi trào dâng một cảm giác hạnh phúc.
Bây giờ đã trở thành bạn trai bạn gái của nhau rồi, có phải nên làm gì đó không?
“Anh đợi em một chút.”
Đầu ngón tay của tôi lướt như bay, tôi đáp lại dưới comment của bài tỏ tình với tiểu ca ca lấy cơm: "P4 đã có chủ rồi, là anh ấy theo đuổi bạn gái anh ấy đấy".
Giang Kiến Thành có thông minh một chút, anh ấy ngay lập tức hiểu ý tôi mà không cần tôi nhắc nhở.
Anh ấy đăng nhập vào tài khoản QQ, chụp ảnh chiếc dây buộc tóc trên cổ tay, đăng một dòng trạng thái: "Tôi cũng đã là người có dây buộc tóc của bạn gái rồi."
"Giang Kiến Thành, anh... caption công khai của anh không được!"
“A, thật sao?” Giang Kiến Thành, người luôn tự tin giờ lại rơi vào sự nghi ngờ của bản thân.
Tôi nhìn ra suy nghĩ nghiêm túc của anh ấy liền nảy ra suy nghĩ muốn trêu chọc anh ấy, "Ừ, trẻ con quá, anh nhìn lại đi. Có phải anh có vấn đề gì về ngôn ngữ không?"
Giang Kiến Thành thực sự bị tôi lừa, anh ấy bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ lại.
Tôi không nhịn được mà nén cười, Giang Kiến Thành nhận ra đã quá muộn. Anh ấy bất ngờ tấn công tôi, bá đạo kéo tôi vào lòng mà hôn. Một tay anh giữ tay tôi, tay kia đưa máy ảnh lên chụp.
“Đăng cái này vậy.”
Đính kèm một bức ảnh, thông báo chính thức!
“Anh đang đánh lén!” Tôi thì thào, mặt đỏ lên.
“Đúng vậy.” Giang Kiến Thành không giấu diếm, hỏi tôi một câu: “Như này được không?"
Tôi liếc nhìn, trong bức ảnh, cằm của Giang Kiến Thành và tôi hoàn toàn như dán vào nhau, còn có chút….
Tôi muốn giữ lại!
"Được ạ..." Tôi trả lời với giọng trầm như muỗi kêu.
Giang Kiến Thành có vòng bạn bè rộng rãi, sau một thời gian, lượt bình luận dưới trạng thái đã tăng lên 99+.
“Trông bực mình quá.”
“Lão Giang vốn vẫn rất lợi hại như vậy.”
“Các huynh đệ, tôi đã nói là cậu ta có tâm tư với học muội mà. Couple mà tôi ship là thật đó.”
“Huynh đệ của tôi cuối cùng cũng không phải đi bán cơm để theo đuôi cô nương nhà người ta nữa rồi.”
…
Các bình luận vẫn ngày càng tăng lên, đa phần là sự sát thương lẫn nhau hoặc một vài lời chúc phúc của những người bạn thân.
Giang Kiến Thành kiên nhẫn đáp lại từng người một, khóe miệng nhếch lên.
Tôi ngược lại là tương đối khá hơn, vẫn là bị kẹt ở đoạn khóe miệng cười cứng ngắc.
Giang Kiến Thàng một tay ôm tôi vào lòng, tay còn lại gõ trả lời comment, tôi thấy anh ấy nghiêm túc và tập trung, khác hẳn với vẻ ngốc nghếch thường ngày, bất giác bật cười.
Tiếng cười của tôi chợt vang lên, Giang Kiến Thành khá tò mò, đặt điện thoại xuống, nhìn tôi chằm chằm hỏi: "Em cười gì thế?"
Tôi tựa vào lòng của Giang Kiến Thành, cười nói: "Hôn nhân ngàn dặm nối liền với nhau bằng một sợi tơ, tầng trên tầng dưới nối với nhau bằng sợi dây mạng. Em bắt ké wifi kiếm bạn trai, ai ngờ lại kiếm được món hời lớn như này."
"Vậy thì em phải trân trọng anh thật tốt."
"Nhất định, nhất định."
Tôi chủ động kéo tay Giang Kiến Thành ôm chặt lấy mình.
Có ai ngờ rằng, những mầm non dịu dàng của tình yêu thầm kín chôn giấu trong năm sinh viên thứ nhất lại đơm hoa, kết trái vào cuối năm thứ hai.
Trong mối quan hệ này, đó không phải là tình yêu đơn phương của riêng một mình tôi mà là sự theo đuổi chung của cả hai trái tim. Ở cái tuổi đẹp nhất, ở thời điểm thích hợp nhất, chúng tôi tâm đầu ý hợp.