Đừng Khóc (Biệt Khóc)

Chương 22: Đường gia



Lạc Trạm ra khỏi phòng tắm, đi đến ghế sô pha đơn trước cửa sổ, cầm lấy di động đang rung trên bàn trà.


Điện thoại hiển thị "Đàm Vân Sưởng".


Lạc Trạm rũ mắt, lau mái tóc hơi ướt nửa ngồi vào sô pha. Bàn tay vuốt một cái, cuộc gọi được kết nối.


Anh uể oải mở miệng: "Chuyện gì?"


Đàm Vân Sưởng: "Còn có thể có chuyện gì hả tổ tông ―― đương nhiên là kế hoạch kia của cậu rồi, anh cậu đồng ý phối hợp sao?"


"Ừ." Lạc Trạm lười nhác đáp.


"Hắn đáp ứng thật sao? Anh còn tưởng rằng hắn nhất định sẽ muốn nhìn cậu khó xử." Đàm Vân Sưởng nói xong, hoài nghi hỏi, "Lạc Tu không phải muốn điều kiện gì chứ, ví dụ như nếu muốn hắn phối hợp với cậu giấu giếm Đường gia Lạc gia, cậu phải trở về kế thừa gia nghiệp gì đó?"


Lạc Trạm híp mắt nhìn màn đêm ngoài cửa sổ, trầm mặc hai giây sau anh mở miệng: "Không có."


"Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi, anh cậu hiếm khi làm việc tốt ――"


"Nhưng mà cũng không khác lắm."


"......?" Đàm Vân Sưởng nghẹn một tiếng, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần, vội vàng nói: "Cái gì gọi là không khác lắm? Đoàn đội INT chúng ta có già có trẻ, chẳng lẽ cậu định vứt bỏ chúng tôi để trở về kế thừa gia nghiệp làm lão tổng chứ."


Điện thoại yên lặng một lúc lâu.


Bên phía Đàm Vân Sưởng gấp đến độ vò đầu bứt tai, khi đang hận không thể lập tức mang theo đại bộ phận INT bay đến trước mặt Lạc Trạm thuyết phục anh hồi tâm chuyển ý, hắn nghe thấy bên kia cười nhạt.


"Sẽ không." Lạc Trạm dừng tay lại, đám tóc bị chà lau đến nửa ướt nửa khô, cặp mắt đen nhánh đầy ý cười lười nhác mà lãnh đạm. "Bị cái mũ Lạc gia đè ép nhiều năm như vậy, thật vất vả mới có một cơ hội để có thể bò ra, sao tôi có thể từ bỏ lúc này được?"


Đàm Vân Sưởng nhẹ nhàng thở ra.


Sau đó hắn hỏi: "Vậy lời vừa rồi có ý gì?"


"Chính là...... mục đích cuối cùng của Lạc Tu đương nhiên vẫn là cái này. Nhưng mà không phải ra điều kiện, mà là đánh cược."


Đàm Vân Sưởng mờ mịt: "Đánh cược?"


"Ừ," Lạc Trạm rũ tay, "Chúng tôi đánh cược. Tôi phải đi làm người máy của Đường Nhiễm trong hai tháng, không thể bại lộ."


Đàm Vân Sưởng vội vàng hỏi: "Còn anh ta?"


Lạc Trạm khóe miệng khẽ nhếch, nói một câu.


Điện thoại bên kia trầm mặc một lúc lâu, Đàm Vân Sưởng cảm khái: "Hầy. Con nhà giàu mấy người đều thích làm những thứ ' nhàn tình nhã trí '* này sao?"


*Nhàn tình nhã trí (Giải trí và thanh lịch): một thành ngữ của Trung Quốc, dùng để chỉ tâm trạng nhàn nhã và dễ quan tâm.


Lạc Trạm lãnh đạm cười: "Anh ta muốn hố tôi, chẳng lẽ tôi lại bảo anh ta tốt quá à?"


Đàm Vân Sưởng: "Nhưng mà thời hạn của hai người hoàn toàn không cân xứng, rõ ràng hắn bất lợi hơn, Lạc Tu thế mà vẫn đáp ứng?"


Lạc Trạm cười nhạt.


Qua vài giây, anh lười biếng ngả người vào sô pha, "Khó khăn này của tôi, với khó khăn kia của anh ta, có thể giống nhau sao?"


"Cũng đúng." Đàm Vân Sưởng buông tiếng thở dài, "Mất hai tháng...... Đến lúc đó, có khi đơn đặt hàng mới của chúng ta, cái người máy mới kia chắc sẽ được giao tới?"


"Ừ."


Lạc Trạm nghe Đàm Vân Sưởng báo cáo tiến độ công tác để phòng thí nghiệm phối hợp với anh ngụy trang, chuẩn bị ngắt điện thoại.


Nhưng Đàm Vân Sưởng không chịu thả, tình ý chân thành mà hô: "Trạm ca."


Lạc Trạm: "......"


Lạc Trạm lãnh đạm mà ghét bỏ: "Gánh không nổi, anh quên anh lớn hơn tôi 5 năm sao."


"Vậy cậu lên từ ban thiếu niên, những người khác ở phòng thí nghiệm cũng đều lớn hơn cậu a." Đàm Vân Sưởng có việc cầu người, không dám oán giận, "Có chuyện này muốn cậu giúp đỡ."


Lạc Trạm nghe thấy câu "Trạm ca" kia liền đoán được, lúc này gục mắt xuống lười biếng mà dựa ở sô pha, "Nói đi."


Đàm Vân Sưởng: "Anh nghe Thiên Hoa nói, cậu quen Lam Cảnh Khiêm?"


Lạc Trạm nhíu mày, "Ai?"


Đàm Vân Sưởng: "Lam Cảnh Khiêm đó, trong lĩnh vực kiểm soát, kim cương vương lão ngũ trong mấy năm nay, người sáng lập của AUTO―― Lâm Thiên Hoa nói với anh, cậu năm trước đi dự hội giao lưu AI quốc tế có quen người ta. Hắn còn nói hai người trò chuyện với nhau rất vui."


Lạc Trạm nghe được đoạn giữa đã phản ứng lại, "Ý anh là Matthew?"


"A?" Đàm Vân Sưởng ngốc một chút, sau đó mới phản ứng lại, "À đó là tên tiếng Anh của anh ta đúng không? Anh tra một chút...... Đúng rồi, chính hắn chính hắn."


Lạc Trạm đứng dậy, đi hướng về phòng ngủ, thuận miệng hỏi: "Hắn làm sao vậy?"


"Hắn về nước!"


"......" Đột nhiên lớn giọng kêu làm Lạc Trạm thân ảnh cứng đờ, lấy lại tinh thần anh nhíu mày, bất thiện nhìn thoáng qua di động, "Hắn là ba ba anh hay sao mà anh cao hứng như vậy?"


Đàm Vân Sưởng hưng phấn đến mức hoàn toàn không để bụng Lạc Trạm nói gì, "Anh muốn hắn là ba anh lắm chứ, đáng tiếc nhân gia năm nay mới 36 37, trừ phi mười một hai tuổi đã phạm phải sai lầm, nếu không sao có thể có duyên phận cha con chứ."


"Vậy anh muốn gì." Bị Đàm Vân Sưởng làm cho giật mình, Lạc Trạm rũ mắt, hỏi.


Đàm Vân Sưởng hào hứng nói: "Nếu hai người quen nhau, Lâm Thiên Hoa nói còn trò chuyện khá tốt, cậu xem không bằng sắp xếp thời gian, mời hắn tới làm quen với phòng thí nghiệm chúng ta?"


"Phải nói là làm quen với anh đi."


"He he he, thuận đường, cùng nhau làm quen."


Lạc Trạm uể oải rũ mí mắt, cong cong khóe miệng: "Xu hướng giới tính của hắn hẳn không phải là đồng tính."


"?"Đàm Vân Sưởng phản ứng chậm một hồi lâu, phục hồi tinh thần lại nóng nảy, "Anh đây cũng không phải nhá!"


Lạc Trạm lãnh đạm cười: "Vậy sao anh vội vàng muốn làm quen hắn vậy?"


"Không giống nhau! Lam Cảnh Khiêm chính là đệ nhất nam thần của anh, mấy năm trước anh đã nghe nói sự tích của hắn, một lịch sử hoàn chỉnh về sự trưởng thành đầy cảm hứng của giới trẻ đương thời, từ sinh viên nghèo khổ cái gì cũng không có đến xây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, ngồi vào vị trí hiện tại―― toàn bộ cuộc đời của hắn chính là một bộ sảng văn 500 vạn chữ đó!"


Lạc Trạm bị Đàm Vân Sưởng ồn ào đến bực bội, lười biếng mà "Ừ" một tiếng: "Hôm nào đi, mời các người cùng nhau ra ăn bữa cơm."


"Được rồi! Cảm ơn Trạm ca! Về sau cậu chính là anh ruột của tui! Ngủ ngon nha anh!"


"......"


Lạc Trạm không biểu tình cúp điện thoại.


Anh ném điện thoại sang một bên, khi thu tay thì bỗng dừng lại. Sau một lúc lâu, anh chậm rãi cúi người, cầm lấy đồng tiền xu trên bàn.


Nhìn vài giây, Lạc Trạm không nhịn được mà bật cười.


"Sớm biết thế này thì đã không nhận. Vì một đồng tiền xu của cô, biết tôi đã đánh cược bao nhiêu không."


"......"


Đêm khuya yên tĩnh.


Trong chiếc tổ trên cành cây ngoài cửa sổ, chú chim non đang say ngủ khẽ cọ cọ đầu, phát ra một tiếng mơ màng thấp thấp.


.


Giữa trưa ngày hôm sau, Đường gia an bài hai chiếc xe tới đón Đường Nhiễm.


Chiếc thứ nhất là xe chở hành lý, chiếc còn lại là chiếc xe mui trần của tài xế lần trước tới đón cô.


Dương Ích Lan cuối cùng cũng đưa cô xuống lầu. Mãi cho đến khi Đường Nhiễm chậm rãi ngồi vào trong xe, Dương Ích Lan vẫn không muốn buông tay cô ra.


Vành mắt cô đỏ hoe, nước mắt trực tràn trong hốc mắt, nhưng vẫn gặng cười. "Tiểu Nhiễm, sau này đến Đường gia phải tự chăm sóc cho tốt biết không? Không thể để chính mình chịu ủy khuất, có chuyện gì thì gọi điện cho a bà, cùng lắm thì...... Cùng lắm thì a bà đón cháu về nhà bà, được không?"


Đường Nhiễm ngồi ở trong xe, đỉnh đầu là mùa hè khô nóng, tiếng ve ồn ào cùng ánh nắng chói chang mà cô không nhìn được. Không khí ẩm ướt oi bức, cô nắm chặt ngón tay, nhưng chỉ cảm thấy lòng bàn tay lạnh băng băng.


Đường Nhiễm chậm rãi thở ra, khóe mắt cong cong. "A bà, cháu ở Đường gia sẽ sinh hoạt thật tốt, bà không cần lo lắng...... Cháu cũng sẽ gọi điện thoại cho bà, cháu còn muốn nghe giọng của em bé nhà chú dì."


"Được, được," Dương Ích Lan ép nước mắt vào trong, mạnh mẽ cười, "Chờ hắn đi rồi, a bà đưa hắn đi gặp cháu, được không?"


"Vâng." Đường Nhiễm nhẹ giọng, "Chúng ta một lời đã định rồi nha, a bà."


"......"


Không muốn buông tay nhưng cuối cùng vẫn phải buông, lại không muốn nhìn theo người rời đi.


Xe theo con phố dài hoàn toàn hòa vào dòng xe cộ, đôi mắt không thể biết khoảng cách càng kéo càng xa. Chờ đến khi xe rẽ vào một cái ngã tư, Đường Nhiễm biết Dương Ích Lan sẽ không thể nhìn thấy mình nữa, khóe miệng nhếch lên một chút lại hạ xuống.


Muốn nhịn xuống, nhưng vẫn không nhịn được, nó bị cảm xúc vô hình đè nặng xuống phía dưới.


Cô hơi cúi đầu, vành mắt đỏ hoe.


Từ hôm nay trở đi cũng chỉ có một mình.


Một người cũng phải sống tốt.


.


Đường gia, nhà chính.


Hàng lão thái thái sắc mặt bất thiện ngồi ở sô pha, đôi tay đỡ quải trượng, lòng bàn tay vô thức vuốt ve. Đây là thói quen của bà khi suy tư.


Đường Thế Tân ngồi ở bên phải lão thái thái, lúc này sắc mặt cũng hơi trầm xuống, không biết suy nghĩ cái gì.


"Xác thật là hắn đã trở lại?" Sau một lúc lâu, lão thái thái đột nhiên mở miệng hỏi.


Đường Thế Tân hoàn hồn, ngẩng đầu, "Con đã tìm người kiểm chứng qua lý lịch của hắn, xác thật chính là Lam Cảnh Khiêm mà chúng ta biết."


Hàng lão thái thái nhíu mày không nói.


Đường Thế Tân lo lắng: "Mấy năm nay con vẫn luôn không quá chú ý đến tin tức của hắn, tuy rằng nghe nói người sáng lập AUTO, Matthew, một người từ trong nước, tuổi còn nhỏ đã dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, nhưng không liên tưởng đến hắn. Cũng do lần này hắn đột nhiên về nước, tạp chí kinh tế tài chính trong nước bốn phía đưa tin tuyên truyền, lúc này con mới phát hiện là hắn."


Hàng lão thái thái hỏi: "Biết hắn tại sao lại trở về không?"


"Phía chính phủ tuyên bố là trở về trợ giúp phát triển lĩnh vực kiểm soát trong nước, không ít người nói nhỏ là chuẩn bị tới chia một chén canh. Còn về việc hắn có mục đích cá nhân nào hay không......"


Đường Thế Tân cau mày dừng câu chuyện.


Hàng lão thái thái đương nhiên biết nhi tử đang lo lắng cái gì, mà trên thực tế, vừa rồi sau khi bà nghe thấy cái tin tức này thì đập vỡ cái chén, cũng lo lắng không kém.


Trầm mặc một lát, bà gõ gõ quải trượng: "Đường Nhiễm đã trở lại?"


"Ở trên đường." Đường Thế Tân trả lời xong, do dự một hồi lâu mới mở miệng, "Mẹ, chúng ta có nên dứt khoát đem sự tồn tại của Đường Nhiễm nói cho Lam Cảnh Khiêm, cũng giảm bớt ân thù năm đó?"


Hàng lão thái thái không cần suy nghĩ, quả quyết từ chối: "Không được."


"Nhưng......"


Hàng lão thái thái lạnh giọng nói: "Chuyện này không nhưng nhị gì hết! Năm đó ta đã nói cho con, tiểu tử này nhìn có vẻ thanh lãnh tự phụ, trên thực tế lòng dạ thâm sâu, căn bản không phải cái thứ tốt lành gì! Hắn lần này trở về, không biết tồn tại của Đường Nhiễm có lẽ sự kiện kia cũng sẽ bỏ qua, nhưng nếu thật sự cho hắn biết ―― con cảm thấy hắn có thể nuốt trôi khẩu khí này sao?"


Đường Thế Tân: "Con là sợ giấy không thể gói được lửa,"


"Gói không được cũng phải gói!" Hàng lão thái thái sắc mặt khó coi, "Con cảm thấy ta năm đó bức hắn ra nước ngoài là sai, hiện tại muốn trách móc ta?"


Đường Thế Tân sắc mặt âm trầm, không nói gì.


Hàng lão thái thái không có tâm tư đi quản sắc mặt con trai, đôi mắt bà xoay chuyển, cuối cùng sâu kín thở dài: "Đón trở về cũng tốt. Lúc này nếu để nó ở bên ngoài, ngược lại lại thành bom hẹn giờ, không cách nào an tâm được."


Bà quay đầu liếc nhìn nhi tử một cái, đứng dậy.


"Ta đi rồi, con trấn an nó một chút, sau đó đưa nó tới Thiên trạch đi."


Đường Thế Tân nói: "Đường Nhiễm rốt cuộc cũng nhìn không được, Thiên trạch bên kia ít người hầu, khó tránh khỏi không chăm sóc tốt, không bằng để nó cùng ở đây......"


"Thiên trạch không có điện thoại bàn sao, có chuyện gì nó không thể gọi người được chắc?"


Lão thái thái không vui đánh gãy lời nói, ngay sau đó chống quải trượng ngừng trước sô pha, hạ giọng:


"Trước kia còn chưa tính. Nếu Lam Cảnh Khiêm đã về nước, vậy từ hôm nay trở đi, sự tình về Đường Nhiễm nhất định phải tránh tai mắt của người, người hầu cũng càng ít càng tốt! ―― nhất định không thể để Lam Cảnh Khiêm biết Đường Nhiễm tồn tại, nhớ lấy?"


Đường Thế Tân nhẫn nhịn, nhớ tới con gái bị đuổi ra khỏi nhà từ nhỏ, ông rốt cuộc có chút kìm nén không được: "Mẹ, Đường Nhiễm nói như thế nào cũng là cháu gái của người, người ――"


"Ngươi câm mồm cho ta!"


Hàng lão thái thái đột nhiên bạo nộ, quải trượng nặng nề mà đập mạnh xuống mặt đất.


Đường Thế Tân im miệng, biết mình vừa chọc tới tử huyệt của mẹ mà bất luận kẻ nào cũng không được nhắc tới, chỉ đành cúi mặt nuốt lời vào trong.


Hàng lão thái thái còn đứng tại chỗ, tức giận đến thở hồng hộc.


"Em gái ngươi đã thanh thanh bạch bạch mà gả ra ngoài, không quan hệ gì đến người đàn ông kia, ta cũng không có đứa cháu ngoại này! Loại gièm pha này ngươi còn dám nói, đừng trách ta trở mặt với ngươi!"


Nói xong, Hàng lão thái thái cũng không quay đầu lại mà đi ra ngoài.