Đừng Khóc Khi Không Có Anh

Chương 5: Vào Nhà (1)



Thạch Ngọc Cầu giật mình một cái, đôi mắt đảo qua đảo lại nhìn sắc mặt của bà quản gia. Cô không nghĩ rằng mình lại tự tìm đến nơi thế này, chỉ vì muốn có tiền trả nợ. Danh tiếng của Ô Lạp Na Lạp Thị cô đã từng nghe rất nhiều, nhưng không nghĩ rằng mình lại có cơ hội đang đứng trong dinh thự của gia tộc đó. Có điều, người đáng sợ nhất chắc hẳn phải là người đang đứng ở kia.

Từ Phong thấy cô sợ sệt, thật không giống với dáng vẻ mạnh miệng đêm qua chút nào. Hắn đến gần, gần cô hơn nữa để nhìn thật kĩ. Đêm qua là đêm muộn, đèn đường hắt vào không đủ sáng nên không nhìn rõ được. Hoá ra cô gái này cũng là một loại mỹ nữ, nhan sắc trong trẻo, thanh thuần dễ nhìn.

"Muốn ôm. Lại gặp nhau rồi."

"Muốn ôm?"

Đây được tính là một cái tên sao? Thạch Ngọc Cầu nhớ rất rõ ban nãy chính hắn đã đọc cả họ tên cô lên, thế mà trong đầu hắn chỉ ấn tượng chuyện đêm qua, cùng với dòng chữ ghi trên tấm biển. Cô tỏ vẻ miễn cưỡng, cụp mắt nhìn đi chỗ khác.

"Ừ. Xui xẻo lắm mới gặp anh."

Từ Phong nhướn mắt, không kiên dè gì mà lại tiếp tục cái trò giật tóc cô, khiến cô không kịp đề phòng mà đau điếng. Bà quản gia đứng đó trơ mắt nhìn. Dù sao những cảnh tượng này bà ta nhìn đủ quen rồi, người mới hay người cũ đều không quan trọng.

"Biết điều một chút. Vào đây làm người ở, thì nên nhớ mình là người ở."

Hắn nói rồi hất cô ra, suýt nữa ngã lưng vào tảng đá to làm kiểng bên cạnh. Thạch Ngọc Cầu vẫn chưa thôi bàng hoàng. Cô cảm thấy số nợ lớn kinh khủng của cha mình, cũng không đáng sợ bằng khẩu khí và cái nhìn đầy lạnh lẽo của hắn. Có điều lương bổng ở trong dinh thự này rất khá, vậy nên cô mới nhẫn nhịn mà ở lại.

Quản gia đưa Thạch Ngọc Cầu vào bên trong, đi dạo một vòng cho cô quen với những nơi thiết yếu như là phòng tắm, phòng ăn và tủ quần áo, chỗ ngủ. Tất cả những người làm trong nhà này, đều dùng chung một phòng tắm và một phòng ngủ, giống như kiểu nhà chứa. Có điều lúc Từ Phong phát hiện ra người làm mới của mình là Thạch Ngọc Cầu, trong lòng hắn dấy lên một vài suy nghĩ khá thú vị.

Cô được bà quản gia chỉ số phòng của hắn ở trên lầu là tầng 3, ấn thang máy đi thẳng lên rẽ phải. Căn dinh thự này xa hoa tráng lệ, vẫn chưa thôi làm cô hoa mắt.

"Nhìn cái gì?"

Thạch Ngọc Cầu giật mình, đang mãi chăm chú nhìn hoa văn được chạm trổ trên tường thì nghe có người nói chuyện. Từ Phong đứng ở ngay cửa, đã thay bộ quần áo khác trông giống như đồ ngủ của nam. Cô lườm bóng lưng của hắn một cái, chậm rãi đi theo vào phòng.

"Dọn dẹp. Đem quần áo đi giặt."

Cô ngẩn ra, nhìn số quần áo bày biện lung tung ở trên giường rồi nằm cả dưới đất. Một thiếu gia giàu có đẹp trai hoá ra chỉ gắn được cái mác, bên trong lại sống bẩn còn bừa bộn thế này. Đáng lí ra Từ Phong là người rất nguyên tắc, số đồ đạc này là hắn cố tình làm khó cô.

Thạch Ngọc Cầu phát hiện ra vẫn còn vài cái áo chưa tháo tem, chứng tỏ hắn chưa từng động đến. Cô nhẫn nhịn hết mức, gom hết chúng lại cần trên tay, cao đến mức cô không còn thấy được đường đi đâu nữa.

"Đứng lại."

Cô vừa bước ra cửa, Từ Phong lại gọi.

"Thiếu gia? Có chuyện gì?"

Hắn nhìn vẻ mặt có chút cáu giận của cô, xem ra cô vẫn chưa từng nghe hết về danh tiếng lẫy lừng của hắn.

"Quản gia không dạy cô sắp xếp quần áo của tôi trước khi giặt à?"

Thạch Ngọc Cầu ngơ ngác. Làm gì có ai nói với cô chuyện gì đâu? Lúc cô vào đây, quản gia đã chỉ cô đi thẳng một mạch lên lầu, thiếu gia căn dặn chuyện gì thì hãy ngoan ngoãn nghe lời. Bây giờ hắn bảo cô đi giặt quần áo, cô đương nhiên im lặng mang chúng đi giặt mặc kệ mới cũ. Từ Phong bước đến, bất ngờ hất tung số áo quần cô vừa nhặt lên, làm chúng ngổn ngang như cũ.

"Này..."

"Quần theo quần áo theo áo, quần lót cũng phải để riêng. Sạch sẽ một chút đi!"

Từ Phong nói rồi đứng ở đó, nhìn Thạch Ngọc Cầu cúi người xuống nhặt từng món một lên. Lúc này trong lòng cô có chút tủi thân, nhớ đến khoảng thời gian trước đây khi không phải thiếu thốn trăm bề. Lúc ấy hay bây giờ, gia đình của cô vẫn sống bình bình như vậy, nhưng tuyệt đối không đến mức thiếu thốn, lại còn nợ nần khắp nơi. Chỉ là cô vẫn luôn quá tin vào cuộc sống, tin rằng người sống tốt và hiền lành sẽ gặp được nhân quả, người xấu sẽ gặp phải báo ứng.

Đến khi cha cô mất, cô mới phát hiện ra bao nhiêu lâu nay ông ấy không hề từ bỏ thói quen cờ bạc của mình. Lúc nhận ra thì đã quá muộn, số tiền nợ 500 triệu bỗng từ trên trời váng xuống đầu cô, trả mãi không hết.

"Nghĩ cái gì vậy?"

Từ Phong cắt ngang dòng suy nghĩ của Thạch Ngọc Cầu, hắn quả nhiên là chúa tể hủy diệt cảm xúc người khác. Đến cả những khi cô thấy tủi thân như vậy, còn chưa cảm nhận được chút dạt dào nào cũng bị hắn tóm lại rồi ném đi mất. Cô không trả lời hắn, mang đống quần áo của hắn ra ngoài giặt.

Bên cạnh phòng của Từ Phong có một phòng riêng dành để giặt giũ, trong phòng có đến tận 4 cái máy giặt, theo đúng với cách phân loại quần áo của hắn. Thạch Ngọc Cầu thở một hơi, cho chúng vào bên trong, cho nước giặt vào rồi ấn nút.

Lúc này cô đột nhiên phát hiện ra, loại nước giặt này có chất tẩy rất mạnh. Các nước giặt thông thường chỉ có công dụng tẩy sạch quần áo, còn nó thì cứ giống như tẩy luôn cả màu của quần áo. Một người kĩ tính như Từ Phong chắc chắn không thể xài thứ này. Nhưng bây giờ nó đang ở ngay đây, cô cũng không tài nào hiểu được.

Dù sao cũng là chuyện riêng của anh ta, mình không quản.