Lúc chạng vạng, Diệp Minh Nhu ngồi ở trên sô pha đan áo lông, lúc đồng hồ treo tường chỉ đến 7h30, ti vi phát sóng chương trình dư báo thời tiết, nam MC dùng giọng điệu ôn hòa mà chuyên nghiệp thông báo rắng hai ngày sắp tới sẽ có luồng không khí lạnh từ phương Bắc vào tới, nhiệt độ ở tỉnh J sẽ hạ thấp. Diệp Minh Nhu theo bản năng đưa mắt nhìn thư phòng, nghĩ thầm áo lông nên đan nhanh nhanh một chút.
"Chân Chân, Chân Chân..." cô xem một bộ phim trong chốc lát, chợt nhớ tới điều gì, gọi con trai: "Ngày mai tan học mời Hạ Kiêu đến nhà chúng ta ăn cơm nhé, khụ...khụ...Đừng quên đấy."
"Dạ! Con nhớ rồi ạ."
Diệp Minh Nhu mỉm cười, lại cúi đầu hớp một ít nước đường, thời tiết lạnh thì cô lại có một ít tật xấu, mấy ngày gần đây bệnh ho có hơi nặng, ăn cơm xong liền đun ít nước đường, ngón tay hoạt động liên tục, trong chốc lát đã hết hai tập phim, Diệp Chân còn chưa làm bài tập xong, cô tắt ti vi, muốn đi rót một chén nước uống, nhưng vừa đứng lên lại cảm thấy một trận choáng đầu hoa mắt.
Cục len hình tròn rớt khỏi tay, lăn ra phía xa.
"Mẹ?"
Diệp Chân đứng ở cửa phòng ngủ nghi hoặc gọi cô một tiếng, cậu thấy mẹ bóp trán đứng tại chỗ, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm cuộn len, vẻ mặt kia kì lạ không nói nên lời, cực kỳ giống lúc đầu nằm cô phát bệnh, cậu vội vàng nhặt lên cuộn len đặt trên bàn.
Nhưng Diệp Minh Nhu giống như còn chưa bình thường lại được, ngón tay siết chặt chén nước tới mức trắng bệch, Diệp Chân chậm rãi tới gần cô, thử ôm lấy cô, đem đầu vùi vào hõm vai nàng, nhẹ giọng thầm thì: "Mẹ, có phải mẹ lại bị đau đầu không? Mẹ...Mẹ..."
Thân thể ấm áp trong lòng cùng với từng tiếng gọi ỷ lại đem cô kéo khỏi ảo giác, hình ảnh trước mắt Diệp Minh Nhu không ngừng biến đổi, giống như người sắp chết đuối cuối cùng cũng có thể hô hấp lại, cô dùng sức thở hổn hển ép xuống nội tâm đang rối loạn, thấy con trai bị dọa sợ, áy náy không thôi: "Chân Chân...Mẹ..."
Diệp Chân lại làm như chưa xảy ra chuyện gì, ngửa đầu về phía cô ngáp một cái: "Mẹ, con buồn ngủ quá."
"Được được...đi ngủ một giấc đi." Diệp Minh Nhu vội vàng chuẩn bị nước rửa mặt cho cậu, trải chăn, rất nhanh liền quên đi chuyện phát bệnh vừa rồi.
Hạ Kiêu phát hiện Diệp Chân có chỗ không thích hợp là lúc mua bánh bao cho cậu, trước đây cậu luôn cố chấp đòi ăn bánh bao đậu xanh, hôm nay bà chủ lại bảo là đã bán hết bánh bao đậu xanh, Hạ Kiêu hỏi cậu bánh bao khác được không, Diệp Chân chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm nồi hấp, không chút do dự gật đầu.
"Đang suy nghĩ chuyện quốc gia đại sự gì vậy?" Hạ Kiêu nhéo mặt cậu: "Này, Diệp Chân?"
Hạ Kiêu khó tin nhìn cậu, lại nhìn lên mặt trời, là mọc từ phía đông mà, hôm nay làm sao vậy, người tham ăn như vậy lại không muốn ăn sáng, nhưng trên còn đường này chỉ có mỗi một quán bánh bao đây, Hạ Kiêu nhíu mày: "Bán cho con hai bánh bao nấm."
"Ca ca, em không muốn ăn nấm hương..." Diệp Chân không tình nguyện nhấp nhấp môi, kéo tay áo hắn kháng nghị.
Hạ Kiêu không để ý tới cậu, lấy bánh bao xong liền nhét vào miệng cậu: "Hôm nay mà không ăn xong nấm hương thì về sau cũng không được ăn bánh bao đậu."
Diệp Chân chỉ có thể yên lặng cắn bánh bao, da bánh bao đều ăn hết, chỉ có mỗi nấm là không chịu ăn.
Hạ Kiêu cũng không có cách nào, đều là tại dì Diệp chiều quen, kén ăn.
Hắn cứ tưởng rằng là tại buổi sáng Diệp Chân không ăn được bánh bao đậu nên tâm trạng mới không tốt, ai ngờ buổi tối lúc về nhà cũng vẫn là bộ dáng lo lắng, Hạ Kiêu thầm nghĩ, chẳng lẽ lại có bạn học bắt nạt cậu? Không đúng a, hai người sáng tối đều đi cùng nhau, làm gì có cơ hội mà bắt nạt, nếu có người khi dễ cậu, cậu đã há to miệng khóc rống rồi, làm sao có thể chỉ cúi đầu im lặng như vậy chứ.
Nắm cánh tay Diệp Chân dẫn qua đường, hắn dạy dỗ: "Đi qua đường mà còn ngẩn người? Không muốn sống có phải không?"
Diệp Chân lắc đầu.
"...Cậu thi không tốt sao?"
Diệp Chân lại lắc đầu.
Hạ Kiêu muốn cạy cái đầu ngu ngốc của cậu ra xem thử là rốt cuộc đã có chuyện gì, có thể làm cho cậu mất hồn mất vía tới mức này, nhưng vừa mới đi tới hành lang đã nghe thấy tiếng nói to đến khàn cả giọng của Diệp Minh Nhu, giống như là đang cãi nhau với ai, hoặc là đang cầu xin, ngay sau đó lại vang lên một tiếng "binh", là tiếng cửa bị dùng lực đạp.
Hắn quay đầu nhìn Diệp Chân, phát hiện cậu đang cắn môi, khuôn mặt trắng bệch, bộ dáng kinh hoảng muốn khóc nhưng không dám, trong lòng càng nghi ngờ, Diệp Minh Nhu trước giờ đều là người hiền lành, lầu trên lầu dưới đều là học sinh, sẽ không có ai tới gây chuyện với cô, bây giờ cô đang cãi nhau với người nào?
Thanh âm lẹt xẹt phát ra, tây trang giày da, cảm giác áp bách không hợp với nơi này, Diệp Châ rõ ràng đã trốn phía sau hắn, đầu ngón tay lạnh ngắt chạm vào lòng bàn tay hắn, Hạ Kiêu nắm chặt tay cậu.
Người đàn ông kia vừa xuống lầu vừa không kiên nhẫn nới lỏng cà vạt, trên mặt có một vết móng tay, chắc là bị Diệp Minh Nhu cào trúng, đã chảy ra tơ máu, y liếc mắt đánh giá Hạ Kiêu, lại nhìn về phía Diệp Chân đang trốn phía sau lưng hắn, ánh mắt mang theo một tia tìm tòi.
Hạ Kiêu lạnh mặt giống như là một đầu sói che ở trước người Diệp Chân, vóc dáng hắn đã đủ cao, không chút yếu thế đối mặt với người đàn ông kia, lúc đó hắn còn chưa biết đây là người sẽ làm cho hắn và Diệp Chân phải xa cách tám năm, thế cho nên lúc hắn nhìn thấy y lần nữa tại trong một cuộc hội nghị thu mua công ty, cũng không thể lập tức nhớ đến đây là ai.
Nam nhân kia rất nhanh liền rời đi, tựa hồ không dám ở lại nơi này lâu hơn nữa.
Trên mu bàn tay Hạ Kiêu dính đầy chất lỏng ấm áp, không cần nhìn cũng biết là Diệp Chân đang khóc, lần này hắn không có một chút cảm giác khinh bỉ nào, thậm chí còn có chút đau lòng, không nói một lời dẫn Diệp Chân lên lầu, trước cửa, hắn ôm lấy đứa nhỏ đang yên lặng khóc thầm này.
Nếu hắn không đoán sai, nam nhân vừa rồi là ba của Diệp Chân, tuy đôi mắt to có nét giống nhau, nhưng khí chất hoàn toàn khác biệt.
Trong thế giới này, cho dù là người cha từ ái hay nghiêm khắc, cũng đều là chỗ dựa kiên cố nhất của con cái, thậm chí trong thời còn trẻ con, ba chính là người mà không gì không biết, không gì không làm được, nhưng người đàn ông này lại làm cho Diệp Chân ngay cả liếc mắt nhìn cũng không dám, Hạ Kiêu không tưởng tượng được rốt cuộc y đã làm ra chuyện gì.