Gần tới kì thi cuối kì, giáo viên càng thêm nghiêm khắc, liên tục đưa tài liệu học tập, từng tập từng tập ngày càng dày, nhưng khẩn trương thì khẩn trương, chỉ cần nghĩ đến sau khi thi xong sẽ bắt đầu nghỉ đông, mỗi ngày có thể ngủ đến sướng thì đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Sau khi vào mùa đông, nhiệt độ ban đêm vẫn trên dưới 0 độ C, Diệp Minh Nhu mặc quần áo dày đi làm, chân trước vừa ra khỏi tiểu khu, Diệp Chân bên này đã mang theo "gia sản" chạy tới nhà đối diện, Hạ Kiêu sống một mình đã lâu, không quen việc bị người khác quấy rầy, nhưng ngoài ý muốn là lại không phản cảm Diệp Chân, bởi vì Diệp Chân sẽ im lặng ngồi bên cạnh làm bài tập, làm xong cũng sẽ không ầm ĩ, chỉ yên tĩnh ngẩn người nhìn hắn...
Sau một hai lần, Hạ Kiêu bị cậu nhìn chằm chằm tới sợ hãi, bảo cậu đi ngủ trước nhưng cậu không chịu, vì thế sau này mỗi khi Diệp Chân đến hắn đều chuẩn bị một đống lớn đồ ăn vặt, các loại hoa quả, sữa, Diệp Chân bận rộn ăn uống liền không rảnh bận tâm hắn nữa, ăn xong mệt mỏi rã rời nằm sấp trên bàn ngủ, đèn bàn rất chói mắt, cậu liền mặc áo khoác có mũ che.
Bình thường đến 10 giờ đêm thì Hạ Kiêu đã làm xong bài tập, nhưng hôm nay đề Toán có hơi khó, làm lâu hơn một chút, cho đến khi giải ra đáp án, Diệp Chân đã ngủ rất sâu, hắn gọi cậu hai tiếng cũng không phản ứng, mở cái mũ ra, ánh đèn màu vàng ấm áp chiếu vào cái mũi của cậu, chóp mũi khéo léo mượt mà, Hạ Kiêu ma xui quỷ khiến nhìn xuống đôi môi mềm mại phớt hồng của cậu, khóe môi hơi hơi cong lên còn dính một ít vụn khoai tây.
Ngón tay hắn đã trước một bước chạm vào khóe miệng cậu, tiện đà đi xuống môi dưới mềm mại no đủ, hô hấp Hạ Kiêu ngừng lại, còn chưa đủ, hắn còn muốn dán lên hôn một cái, muốn tự mình nếm thử mùi vị hai cánh môi nhạt màu này.
Cho đến khi ý thức được ý nghĩ hoang đường này của mình, Diệp Chân đã dần dần tỉnh lại, buồn ngủ gọi "ca ca".
Ánh mắt Hạ Kiêu lập tức dời đi: "Tỉnh ngủ?"
"A...Ca ca, anh làm bài tập xong chưa? Em muốn đi ngủ."
Diệp Chân ủy khuất nhăn mặt, cái đầu lúc la lúc lắc, lộn xộn nằm trên vai hắn, nhỏ giọng nói thầm: "Ca ca từ từ làm, em sẽ không làm phiền anh..."
"Đi đánh răng rửa mặt đi, lên giường ngủ."
"Dạ..." Cậu kéo dài giọng mũi ôm lấy cánh tay Hạ Kiêu, giống như tang thi nhỏ chậm rãi đi tới phòng tắm, đánh răng thế nào, rửa mặt ra sao cậu hoàn toàn không có ấn tượng, chỉ nhớ rõ lúc Hạ Kiêu cởi áo len sấy tóc cho cậu
Bên tai vang lên âm thanh nhỏ vụn lộn xộn cùng với tiếng cười của Hạ Kiêu, cậu rất muốn nhắc nhở ca ca nhìn áo len mới của cậu một cái, đây là cái áo thứ hai mẹ đan cho cậu trong năm nay, màu đen làm chủ, trước ngực còn có một người tuyết mập mạp.
Nhưng mà cậu mệt đến mức không mở nổi mắt, đều do trong chăn quá ấm áp, không cẩn thận đã chìm vào mộng đẹp.
Hạ Kiêu mơ thấy Diệp Chân, hắn thấy chính mình đi rất xa đón cậu về nhà, sau đó hình ảnh lại thay đổi, hắn ôm lấy quỷ thích khóc đang chảy nước mắt hôn môi, càng hôn càng sâu, trong cơn động tình không ngừng vuốt ve cậu, sau đó thân dưới nóng lên, giật mình tỉnh lại, trên quần đã ướt một vũng.
Đêm tối nặng nề, Diệp Chân còn đang ngủ say, hô hấp nhẹ nhàng phun lên cằm hắn, giống như lông vũ mềm mại lướt qua, Hạ Kiêu đè nén tâm tư trong lòng xuống, rời giường thay quần. Hắn không thể tin được chính mình lại sinh ra dục vọng đối với một đứa con trai, đặc biệt người này lại là Diệp Chân, đứa em nhỏ cả ngày đi theo phía sau hắn kêu ca ca dài ca ca ngắn.
Quả thực là vô cùng vớ vẩn lại biến thái.
Buổi tối hôm sau Diệp Chân lại đến nhà hắn, Hạ Kiêu thà rằng mở điều hòa nhiệt độ cao nóng tới chảy mồ hôi cũng không muốn đắp chung chăn với cậu, ban đầu Diệp Chân không chịu, vài lần lén lút muốn chui vào trong chăn của Hạ Kiêu, sau khi bị hắn tóm được, cậu quệt miệng rầm rì biểu đạt bất mãn, đáng tiếc chiêu này không hiệu nghiệm, Hạ Kiêu lạnh mặt rống cậu, bảo cậu nếu không ngủ thì về nhà đi, sau này đừng đến đây nữa.
Diệp Chân sợ tới mức sửng sốt, không dám làm ầm ĩ nữa, trốn ở trong chăn chảy nước mắt.
Cậu khóc không có chút âm thanh nào, nhưng Hạ Kiêu lại có thể cảm giác được tấm chăn nhẹ nhàng run rẩy, hắn khó chịu tắt đèn, giả vờ như không biết.
Rất nhanh đã đến kì thi cuối kỳ, một vật lý là môn thi cuối cùng, kết thúc vào lúc 3 giờ, mấy nam sinh trong ban hẹn nhau đi chơi bóng, mùa đông mặc quần áo nhiều, bọn họ trực tiếp cởi áo khoác ở trong phòng học, Chu Dực vỗ vỗ lưng khoa tay múa chân: "Ôi chao, thi mấy ngày nay người cũng gầy xuống rồi."
Chu Bạt đang nhai kẹo cao su, cà lơ phất phơ cười y: "Chà chà, cái eo này gầy rồi, muốn bổn đại gia mua thịt cho ăn không?"
"Được nha." Chu Dực gân cổ họng cùng cậu ta ba hoa: "Ai da, đại gia, mấy hôm nay sao không tới tìm em, thi như thế nào rồi? Ba em làm món "Gậy trúc xào thịt ti", có muốn ăn để tăng năng lực không a?"
Chu Bạt hận không thể phun Chu Dực mấy ngụm, không muốn để ý đến y.
Bình thường Hạ Kiêu cũng đã nghe quen bọn họ đùa nhau, nhưng không biết tại sao hôm nay lại thấy vô cùng chói tai, hắn nói bóng gió thăm dò: "Hai người đừng suốt ngày giả gay nữa, nếu thật sự làm ra tình cảm thì sao, đến lúc đó thành gay chính hiệu thì thế nào đây?"
Chu Bạt và Chu Dực liếc nhìn nhau, đều cảm thấy buồn nôn.
Hạ Kiêu không nói gì nữa, ôm bóng rổ chạy ra sân thể dục, quả nhiên, việc làm gay này chỉ có thể lấy ra để vui đùa, nếu thật sự xảy ra thì sẽ ghê tởm vô cùng, trong đầu hắn không ngừng hiện ra khuôn mặt tươi cười đơn thuần của Diệp Chân, hắn hung hăng ném bóng vào rổ, cảm thấy chính mình quả thực không bằng cầm thú.
Trời tối rất nhanh, bọn họ chơi tới mệt mỏi mới giải tán, Chu Dực khoát vai Hạ Kiêu, không ngừng lải nhải phân tích sai lầm của mình, ở trong góc gặp được Lý Tinh Vũ, trong tay mang theo chai nước, mọi người không hẹn mà cùng huýt sáo, Chu Dực dùng khuỷu tay đụng đụng Hạ Kiêu đang không yên lòng: "Lý đại mỹ nữ bám riết không tha nha, tôi chạy trước đây nhé người anh em."
Trên sân thể dục rộng lớn gió thổi ào ào, một cơn gió quét qua thổi bay đống lá phong, thổi tan hơi nóng bốc ra trên người hắn, Lý Tinh Vũ bảo rằng nàng vẫn luôn đợi ở sân thể dục chờ hắn chơi xong, đợi suốt hai tiếng chỉ muốn đưa cho hắn chai nước. Hạ Kiêu im lặng một lúc lâu, sau đó mới nhận lấy, hỏi nàng có còn muốn yêu đương với hắn không
Lý Tinh Vũ đỏ bừng mặt, đáp còn.
Hạ Kiêu mở nắp chai, một hơi uống hết hơn nửa chai nước: "Vậy sao, thế thì cứ thử quen đi."