Lên giường, tắt đèn, Trì Tiểu Trì cũng không vội ngủ mà mở mắt đếm hoa văn trên trần nhà.
Cam Đường đã ngủ từ lâu, Cam Úc lên giường nằm trong phút chốc rồi quay đầu nhìn Trì Tiểu Trì: “Sao còn chưa ngủ?”
Trì Tiểu Trì nói: “Tôi đang suy nghĩ độ khó của thế giới này nằm ở đâu.”
Cậu còn suy nghĩ nữ quỷ chiếm xác Quan Xảo Xảo rốt cục là một nhân vật trong kịch hay là người từng thật sự tồn tại.
Ngoại trừ lần đầu tiên thì những lần nhiệm vụ sau đó đều sẽ được báo trước, bởi vậy trước khi đến chỗ làm nhiệm vụ, Tống Thuần Dương đã từng tỉ mỉ điều tra chuyện liên quan đến pháo đài cổ này.
Tòa pháo đài cổ này từng thuộc về một thương nhân rất giàu có, nó được mua để nâng cao thể diện của ông, ngoài ra thỉnh thoảng được dùng cho các kỳ nghỉ phép.
Trước khi bị bỏ hoang, ông ta quả thật từng đem pháo đài cho một đoàn phim kinh dị sử dụng.
Sắp tới ngày đóng máy thì có tin tức ngầm truyền ra, bảo rằng trong đoàn kịch có vai nữ phụ nhìn thấy quỷ, bị dọa tự sát.
Hành động này bị người ta xem là lăng xê cho phim, chỉ có điều phương pháp quá rác rưởi.
Thấy tin tức truyền ra, bên phía đoàn phim lập tức làm sáng tỏ, bảo rằng lúc quay phim quả thật có xảy ra sự cố nhưng chỉ đơn thuần là ngoài ý muốn, xin mọi người tôn trọng người đã mất vân vân.
Quay phim xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng chẳng phải chuyện lạ lẫm gì, huống chi tên tuổi của nữ diễn viên này quá nhỏ bé, còn chưa tốt nghiệp đại học, đây là bộ phim đầu tiên của cô ấy.
Trên mạng có bao nhiêu lời thương tiếc nhưng cũng chỉ là thuận miệng thở dài mà thôi.
Kết quả, ba ngày sau trong buổi tiệc đóng máy, dưới ống kính của giới truyền thông vờn quanh, nam chính trong phim bất ngờ điên loạn, từ lầu ba nhảy lấy đà xuống hồ bơi không có nước bên dưới, chết như một quả dưa hấu bị bể, đỏ đỏ trắng trắng, cực kỳ khó coi.
Nam chính là một vị tiểu sinh mới nổi, khá điển trai, diễn mấy bộ phim thần tượng, đang trong thời kỳ phát triển, tính cách cởi mở, là người rất được các MC ở chương trình tống nghệ hoan nghênh, làm sao lại trở nên điên loạn bất ngờ như thế?
Lời đồn bỗng chốc nổ tung.
Sau rượu, cắn thuốc, ma quỷ, tự sát, quy tắc ngầm, vô cùng náo nhiệt, mãi đến khi thảo luận lên đến đỉnh điểm, chính phủ phải nhúng tay vào xóa chủ đề thì phong trào nghị luận mới dần dần lắng xuống.
Mà sắc thái thần bí của việc này thật sự quá mạnh, lại thu hút tính tò mò của người ta, thời gian trôi qua nhiều năm nhưng vẫn có người ở trong diễn đàn ngầm thảo luận bằng hình thức mật mã.
Bê bối vĩnh viễn là thứ có thể thu hút tâm lý hiếu kỳ của con người, ai cũng muốn đi xem phim, nhưng chuyện này ầm ĩ như vậy nên phim tuyệt đối không thể ra rạp, mà đạo diễn cũng không chịu tranh thủ, chỉ yên lặng tiếp nhận an bài.
Sau đó đạo diễn quay hai bộ phim điện ảnh chi phí thấp nhưng đều không có tiếng tăm, từ đó phai nhạt khỏi giới điện ảnh, còn mấy diễn viên và biên kịch cũng nói năng thận trọng, rất nhiều người thậm chí trực tiếp mai danh ẩn tích, không còn tin tức.
Pháo đài cổ do chết hai người không rõ nguyên do, vị thương nhân kia cũng ngại nó xui xẻo cho nên sau khi sửa chữa thì liền mời đến cao nhân trấn trạch, xác nhận trong đó cũng không có gì nguy hiểm, lập tức treo biển bán pháo đài, nhưng mãi vẫn không có ai hỏi thăm.
…Nếu có tiền để mua một tòa biệt thự thì cần gì phải chọn một nơi bị ám như vậy?
Năm tháng trôi qua, tòa pháo đài cổ vốn có phong thủy không tệ này dần dần bị lãng quên.
Đã nhiều năm như vậy những nhân viên đoàn phim mất tung tích, trên mạng mỗi người lại nói một kiểu, Tống Thuần Dương xem một hồi cũng đau đầu, không thể tìm ra manh mối.
Trì Tiểu Trì suy nghĩ, nữ quỷ ẩn nấp trong bức tranh rốt cục mang lai lịch gì.
Nữ quỷ chọn thân thể của Quan Xảo Xảo là vì thích thân thể của Quan Xảo Xảo hay là thích nhân vật của cổ?
Hay còn nguyên nhân khác?
Đương nhiên Trì Tiểu Trì cũng chỉ có thể đặt ra một, hai, ba, bốn giả thiết trong lòng, lo trước vẫn tốt hơn, nếu bảo cậu thẳng thừng đi hỏi ‘Quan Xảo Xảo’ thì thật không tiện, thận của cậu yếu lắm.
Cam Úc nghiêng người thấy ánh mắt của cậu sáng long lanh, không tán thành mà lắc lắc đầu.
Trì Tiểu Trì có một bản lĩnh: Dù cho cậu mệt mỏi cả ngày, dù cho vừa chỉ mới ngủ năm phút đồng hồ, chỉ cần tỉnh lại thì sẽ rất khó đi lại vào giấc ngủ.
Loại làm việc và nghỉ ngơi như bình ắc quy này cho dù như thế nào thì cũng không tính là khỏe mạnh, nhất định phải điều chỉnh.
Vì vậy, Cam Úc cầm di động của mình, ấn vài lần rồi đặt bên gối của Trì Tiểu Trì.
Trì Tiểu Trì: “…Hả?”
Cam Úc ngồi dậy: “Trong di động của tôi có phần mềm radio, vặn âm lượng nhỏ một chút, khi mất ngủ có thể nghe cho dễ ngủ.”
Trì Tiểu Trì nghĩ, đây cũng là kịch truyền thanh trong truyền thuyết, không biết có thịt hay không.
Là một người có phẩm vị lúc cao lúc thấp, có lúc thanh cao có lúc tục tằng, Trì Tiểu Trì vểnh tai lên, tinh thần vô cùng phấn chấn, chuẩn bị lắng nghe náo nhiệt.
Nhưng mà ngoài dự đoán của Trì Tiểu Trì, bên trong chính là truyện cổ tích, thịt đúng là cũng có thịt, kể về câu chuyện một con cá nhỏ lạc đường về nhà.
Cậu liếc mắt nhìn Cam Úc, không ngờ anh lại trẻ con như vậy.
Giọng kể chuyện rất dễ nghe, vừa ấm vừa nhẹ, nói vài ba câu cũng có thể làm cho người ta mềm lòng.
“Con cá nhỏ khởi hành từ Nam Thái Bình Dương, vẫy đuôi và lắng nghe hơi thở của Nam Thái Bình Dương, nó nghĩ, nó sẽ tìm thấy cụm san hô của mình.”
Giọng nói kia không phải của Cam Úc, cũng không phải 061, nhưng cách ngắt câu khiến Trì Tiểu Trì có chút hoảng hốt, tâm tư vốn đang lung lay cũng bị thu hồi.
Giọng Cam Úc nhẹ nhàng hơn rất nhiều, phối hợp với giọng nam trong radio cũng không có vẻ không hài hòa, ngược lại càng tăng thêm hiệu quả thôi miên: “Vẫn là ngủ nhiều một chút mới tốt. Ngày mai tám giờ rời giường, cậu ngủ sớm cho đẹp da, để tiện cho Đường Đường trang điểm.”
Dứt lời, anh đứng dậy điều chỉnh máy điều hòa xuống nhiệt độ thấp nhất, như vậy đắp chăn bông càng thêm ấm áp.
Khi anh làm những việc này, Trì Tiểu Trì vẫn nhìn anh.
Người trước mắt xa lạ, âm thanh bên cạnh xa lạ nhưng khi hợp lại cùng nhau càng làm cho cậu lại một lần nữa không nhịn được mà nghĩ đến Lâu Ảnh.
Cậu vẫn cho rằng đã nhiều năm như vậy Lâu Ảnh sớm trở thành một tiêu chí trong lòng cậu, nhớ tới thì ấm áp nhưng trên thực tế là hư ảo lạnh lẽo.
Thời gian qua đi nhiều năm, cậu lại ở trong pháo đài cổ thể nghiệm được sự ấm áp chân thật làm cho cậu cảm thấy nếu như Lâu ca còn sống, anh ấy có lẽ sẽ hạnh phúc như thế.
Cậu từng cảm nhận được sự quan tâm của Đông Phi Hồng ở thế giới của Đông Ca, nhưng chút quan tâm này chỉ chạm đến rồi thôi, sẽ không vượt quá sự quan tâm của một trưởng bối đối với vãn bối, ngay cả nắm tay cũng cấm kỵ, bởi vậy Trì Tiểu Trì ít có suy nghĩ, nhiều nhất cũng chỉ hoài nghi Đông Phi Hồng có quan hệ với 061 hay không mà thôi.
…Nhưng hiện tại…
Cam Úc nhìn thấy trên mặt của Trì Tiểu Trì vẫn bình thường nhưng gương mặt bên trong lại là dáng dấp mơ mộng viễn vông, thật sự có chút nhịn không được mà muốn đẩy trán của cậu: “Ngủ đi.”
Mặc kệ Cam Úc là Lâu ca ở thế giới này hay là thầy Lục hay là 061 làm ra mê hồn trận sau lưng Chủ thần, nếu hiện tại đang sử dụng thân thể của người khác thì cậu cũng sẽ không sa vào.
…Ồ, ngoan như vậy sao.
Nhìn Trì Tiểu Trì nhắm mắt, ánh mắt của Cam Úc trở nên dịu dàng, hơi di chuyển điện thoại về phía của cậu một chút.
Trong radio, con cá nhỏ trốn khỏi răng cá mập, rời nhà mười triệu dặm đã tràn ngập hy vọng để khởi hành tìm kiếm rặng san hồ mà nó chào đời.
Trong san hô có sinh vật phù du mà nó thích ăn, có anh có chị có em, còn có mẹ.
Dọc đường đi nó gặp rất nhiều nguy hiểm, cũng gặp rất nhiều rặng san hô tương tự như nơi nó đến, nó bơi xuyên vào một vòng, gặp không ít bạn bè, ăn no bụng liền tiếp tục bơi về phía trước.
Bởi vì rặng san hô này cũng không phải nhà của nó.
Một con cá hề nhỏ cũng rất lãng mạn, vu sơn ngoạn thủy.
Xác nhận tinh thần của cậu đã yên giấc, Cam Úc mới mở mắt ra, vẻ mặt dịu dàng nhìn chăm chú người cùng giường với mình, rơi vào suy tư.
061 đã từng lén thử hết tất cả những phương pháp có khả năng nhưng chỉ cần anh cố ý muốn tiết lộ thân phần của mình thì câu nói kia sẽ không thể thực hiện được.
….Cơ chế bảo mật rất đoạn tử tuyệt tôn.
Nhưng mà càng không nói ra được bản thân mình là Lâu Ảnh thì 061 càng hết lòng tin tưởng thân phận của mình có vấn đề.
Nếu đã không nói ra được thì cũng không cần gấp.
Nếu như anh là Lâu Ảnh, có thể quay trở lại bên cạnh tiểu Trì một lần nữa thì đã là may mắn rất lớn rồi.
Một đêm không ngủ, 061 dựa đầu vào giường, nghe giọng nói của mình đã trải qua chương trình biến âm để kể chuyện, ánh mắt dừng trên mặt Trì Tiểu Trì, hy vọng ‘Quan Xảo Xảo’ đến để cho tiểu Trì ỷ lại mình nhiều hơn, nhưng cũng hy vọng cô tuyệt đối đừng đến, ngộ nhỡ gây ra động tĩnh gì thì lại khó dỗ tiểu Trì ngủ lại.
Cũng may Trì Tiểu Trì ngủ say, lông mi run lên thật giống như dùng lông mi cọ vào tim người, khiến người ta cảm thấy vừa nhột vừa ngứa mới chịu bỏ qua.
Cũng như con cá nhỏ chui vào chui ra trong rặng san hô.
Rõ ràng là cảnh tượng rất ấm áp nhưng 061 càng nhìn càng không khống chế được.
…Quá thích. Cho dù chỉ là nhìn khuôn mặt này cũng đã không nhịn được mà cảm thấy vô cùng vui sướng.
Anh giơ tay đặt bên môi, chuyển nụ cười đang cố nén thành một tiếng ho khan: “Khụ.”
Chỉ là nụ cười này rơi vào trong mắt Hề Lâu cũng thức trắng cả đêm không ngủ lại tương đối nhức nhối.
…Hề Lâu cực kỳ tuyệt vọng đối với cái thế giới mà trong phạm vi trăm dặm đều có người mơ ước Tống Thuần Dương này.
Sáng hôm sau khi Trì Tiểu Trì tỉnh lại, Hề Lâu lập tức mách chuyện cậu bị rình xem cả một đêm.
Trì Tiểu Trì vừa đánh răng vừa tỏ thái độ: “Không sao, điều này chứng tỏ Tống Thuần Dương của cậu có bộ dáng rất đẹp.”
Hề Lâu: “…” Không cảm thấy cao hứng tí nào cả.
Trì Tiểu Trì rất khó nói, cậu hoài nghi người này là 061, mà 061 có thể là mối tình đầu đã mất rất nhiều năm của mình, cho nên có thể là anh ấy nhắm vào tôi.
Sự tình quá dài dòng, giải thích cũng không xong cho nên không kéo Hề Lâu vào chuyện này.
Tính cách của Hề Lâu là không lôi kéo thì sẽ không chủ động.
Quả nhiên hề Lâu nói với cậu cả buổi sáng về quá trình quen biết của mình và Tống Thuần Dương, chủ yếu muốn biểu thị Trì Tiểu Trì đừng dùng thân thể của Tống Thuần Dương để nói chuyện yêu đương, nếu không sẽ bị sét đánh đấy.
Trì Tiểu Trì thì lại phụ trách dùng chữ cái nguyên âm để đáp lại.