Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 123: Tôi ở tận thế nuôi mèo to



Nửa tháng sau, Trì Tiểu Trì nghỉ ngơi xong, tiếp nhận truyền tống.

Sau khi mở mắt, cảnh tượng trước mắt khiến Trì Tiểu Trì sững sờ một chút.

Trải qua thế giới thứ hai bị gãy xương, bạo lực vườn trường ở thế giới thứ ba, bị giam cầm ở thế giới thứ tư và gặp ma ở thế giới thứ năm, thì khởi đầu của thế giới thứ sáu quả thật là khuôn mẫu cho tình yêu và hòa bình.

Xem thời gian, bây giờ là đúng 3h chiều, máy điều hòa lọc không khí vô khuẩn được điều chỉnh vừa vặn, gió mát thổi nhẹ khiến rèm cửa sổ màu nâu nhạt khẽ đung đưa.

Máy tạo độ ẩm bên phía tay phải hiển thị số người trong phòng, thân thể nhiệt độ, cùng với nhiệt độ trong phòng, trải qua tính toán kỹ lưỡng cho ra dữ liệu độ ẩm thích hợp nhất, cũng chầm chậm phun sương với mùi hương lành lạnh vào không khí.

Xem ra nguyên chủ đang ngủ gật trong một gian phòng chăm sóc động vật.

Trong gian phòng này chỉ có một mình cậu trực ban, mà đối tượng cậu trông coi cũng chỉ có một, là một con mèo đen nhỏ.

Nó đang ngủ trong hộp, nho nhỏ, lông bên ngoài mới mọc dài ra, nhưng đuôi vẫn còn màu hồng phấn nhàn nhạt, nhẹ nhàng quét tới quét lui trên chiếc đệm nhung mềm mại.

Mèo con bẹp miệng, đang ngủ say.

Trì Tiểu Trì thử thăm dò: “Thầy Lục?”

061 đáp: “Ừm, tôi đây.”

Sau khi Trì Tiểu Trì thở phào nhẹ nhõm thì cảm thấy giọng điệu của 061 có chút quỷ dị.

Cậu hỏi: “Cốt truyện thế giới thế nào?”

061 tận lực lời ít mà ý nhiều: “Chờ tí, đang tải về.”

Trì Tiểu Trỉ hỏi: “Thầy Lục, không sao chứ?”

061 cũng không che giấu: “Thế giới này khiến tôi cảm thấy không thoải mái, cậu phải cẩn thận.”

Trì Tiểu Trì quyết định đi nhà vệ sinh tìm chút an ủi.

Từ phòng chăm sóc rẽ trái đi ba mươi mét là tới nhà vệ sinh.

Đối diện cửa phòng chăm sóc có màn hình điện tử nhắc nhở, ra vào nhất định phải sát khuẩn, sát khuẩn giày và găng tay.

Màn hình điện tử bắt mắt một cách vừa đủ, màu chữ và tên cửa hiệu được điều chỉnh vừa vặn, cũng không chói mắt, có thể nói là nhân tính hóa.

Sau khi ra cửa, cậu liếc mắt nhìn biển số phòng treo lơ lửng trên cửa.

Phía trên biểu hiện nơi này là phòng chăm sóc số 16.

Thời gian: ngày 27 tháng 9 từ 9:00 đến 16:00

Người trực ban: Đinh Thu Vân.

Trì Tiểu Trì làm theo quy định, bỏ đi một loạt trang bị phiền phức, đi đến phòng vệ sinh.

Trước tiên cậu nhìn gương một chút.

Người trong gương chắc là Đinh Thu Vân, là thanh niên ước chừng hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, vẻ ngoài điển trai phóng khoáng, tóc cạo sát đầu, bên phải thái dương có một vết sẹo nhạt, áo len cao cổ phác họa đường nét cần cổ và đường eo xinh đẹp, bên dưới là một chiếc quần theo tiêu chuẩn.

Nhưng chiếc quần suông ống đứng kia vẫn không che lấp được một đôi chân dài gầy khỏe mạnh.

…Chỉ nhìn bên ngoài thì Đinh Thu Vân tuyệt đối là loại người khiến người khác phái yêu thích mà người đồng tính cũng không ngoại lệ.

Trì Tiểu Trì cũng không kinh ngạc quá lâu vì khuôn mặt này.

So sánh với khuôn mặt của Đinh Thu Vân thì cậu càng kinh ngạc với trình độ khoa học kỹ thuật của thế giới này hơn.

Cậu tò mò sờ đông sờ tây, nghiên cứu máy phun hương tự động cùng với bồn cầu tự bật nắp.

Cuối cùng, khi cậu quay mắt nhìn bồn cầu tự động bật nhạc kia thì liền sinh ra một sự sùng kính đặc biệt.

Cậu chỉ leo lên bồn cầu thôi mà, thế nhưng lại chẳng khác nào đang ở chùa miếu dâng hương.

Khi Trì Tiểu Trì rời khỏi bồn cầu thì lại một lần nữa nghi ngờ nó sẽ thì thầm “Hoan nghênh lần sau tiếp tục đến chiếu cố.”

Sau khi cậu quay lại phòng chăm sóc thì 061 cũng đã tải xong toàn bộ cốt truyện của thế giới.

Sau vài giây tiếp thu cốt truyện, Trì Tiểu Trì muốn nói chuyện.

061 bất đắc dĩ nói: “Đừng nói lời thô tục.”

Trì Tiểu Trì ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Kỳ thật bất kỳ ai đọc được nội dung cốt truyện thì phản ứng đầu tiên chính là trước tiên sẽ mắng một trận cho đã để an ủi chính mình.

Bởi vì tính toán đâu ra đấy thì qua mười hai tiếng sau, thế giới này sẽ bị hủy diệt.

Nhân loại bị hủy diệt có rất nhiều lý do.

Thiên tai, thí dụ như động đất, sóng thần, nhiệt độ toàn cầu trở nên hạ thấp, hoặc một viên thiên thạch không có mắt nào đó đâm đầu vào trái đất.

Nhân họa, thí dụ như chiến tranh, vũ khí hạt nhân, ôn dịch bạo phát, hoặc là một trung tâm nghiên cứu hóa chất nào đó bất cẩn làm thoát mầm mống vi khuẩn thây ma.

Đương nhiên cũng có thể là các loại nhân tố góp lại dẫn đến nhân khẩu giảm bớt, chậm rãi hủy diệt.

Nhưng nguyên nhân thế giới này bị hủy diệt có chút đặc biệt.

Với sự phổ biến rộng rãi của khoa học và công nghệ trong toàn xã hội, môi trường tự nhiên dần dần làm suy giảm chức năng của con người, ranh giới giữa các thành phố và khu vực nông thôn hoàn toàn bị xóa nhòa.

Khi gạo thóc, bắp cải có thể được trồng trọt, thu hoạch, phân loại và bán trên một hệ thống hoàn toàn tự động thì lực lượng lao động sẽ mất đi ý nghĩa vốn có.

Nhân loại bắt đầu học cách hưởng thụ cuộc sống, mà đối với nhân loại hiện tại mà nói thì sinh mệnh thật sự quá ngắn ngủi.

Tệ hơn chính là môi trường tự nhiên bị thay đổi dẫn đến một thứ nào đó trong cơ thể cũng theo đó mà xảy ra biến hóa.

Đinh Thu Vân ra đời trong một thế giới như vậy.

Đinh Thu Vân có bề ngoài rất tốt, điều kiện gia đình không kém, làm người phóng khoáng nhiệt tình.

Sau khi thi đại học, cậu được 618 điểm, kết quả cậu lựa chọn theo chuyên ngành bác sĩ thú y tại một trường đại học nông nghiệp, nguyên nhân là vì yêu thích động vật.

Ba mẹ đều ủng hộ cậu, cậu liền đi học.

Cầm học bổng hai năm, cậu thấy quảng cáo tuyển quân trong trường học, cảm thấy chính mình mặc quân phục nhất định sẽ rất đẹp trai, liền đi ghi danh, quay về ký túc xá liên lạc với cha mẹ một chút, coi như quyết định xong chuyện này.

Quân đội đã thực hiện khoa học kỹ thuật hóa toàn diện, mà cậu tự nguyện gia nhập huấn luyện bộ đội gian khổ nhất, huấn luyện làm sao có thể chiến đấu dưới tình huống khoa học kỹ thuật hóa.

Ở thời đại này, dùng súng ống chiến đấu mà không có bộ phận tự động nhắm bắn đã có thể xem là vô cùng khó tin, chưa kể đến việc sử dụng dao và các đạo cụ khác để chiến đấu cận chiến và sinh tồn trong tự nhiên, bởi vì không cần thiết, ngay cả những chiếc lều do binh lính mang theo cũng hoàn toàn tự động.

Mà Đinh Thu Vân không muốn ỷ lại vào trí tuệ nhân tạo, cậu yêu thích cảm giác dựa vào chính mình.

Khi huấn luyện trong tiểu đội, cậu luôn xếp thứ hai, có một người trẻ tuổi tên là Cốc Tâm Chí luôn xếp thứ nhất.

Nhưng bởi vì mọi người càng yêu thích Đinh Thu Vân tiêu sái vui vẻ nên cậu được bầu làm tiểu đội trưởng, còn Cốc Tâm Chí làm đội phó.

Cốc Tâm Chí không có bất kỳ dị nghị gì đối với việc này.

Khác với nhân duyên tốt đẹp của Đinh Thu Vân, tuy rằng Cốc Tâm Chí xuất sắc nhưng tính cách luôn lặng lẽ, không thích lộ liễu, bạn bè cũng chỉ có vài ba người, Đinh Thu Vân sợ cậu ấy cô đơn nên luôn chủ động cùng ăn cơm chung.

Mà Cốc Tâm Chí cũng không đặc biệt thể hiện điều gì, chỉ theo quy củ mà cúi đầu, dùng đũa gắp đậu bắp trên bàn.

Đinh Thu Vân bắt chuyện với Cốc Tâm Chí: “Cậu cũng thích ăn đậu bắp à?”

Cốc Tâm Chí: “Ừm.”

Sau đó là một khoảng im lặng dài lâu.

Đinh Thu Vân cũng không cảm thấy lúng túng, chủ động đem đĩa đậu bắp của mình chia cho Cốc Tâm Chí, tiếp tục ăn phần của mình.

Đinh Thu Vân là người rất biết làm nóng bầu không khí, nhưng cũng rất biết nên làm thế nào để ở chung với người khác.

Cha mẹ cho cậu tự do lựa chọn, vì vậy cậu quý trọng sự tự do này, dựa vào chính mình để quyết định.

Cốc Tâm Chí không thích nói chuyện, cậu cũng sẽ không có ý trêu chọc Đinh Thu Vân.

Đinh Thu Vân bẩm sinh đã cong.

Không thể không nói dáng vẻ thanh tú như Cốc Tâm Chí vừa vặn là kiểu mẫu mà Đinh Thu Vân yêu thích, nhưng Cốc Tâm Chí dường như không có ý đó đối với cậu, lúc thường trông có vẻ ngoan ngoãn dễ bảo, chỉ khi tình cờ nhận phải thư tình của người đồng tính thì sẽ đóng ầm cửa, không biết là phản cảm vì đồng tính luyến ái hay là phản cảm vì thư tình.

Đinh Thu Vân chưa bao giờ miễn cưỡng người khác, cho nên vẫn luôn cùng Cốc Tâm Chí giữ quan hệ bạn bè.

Mãi đến một lần huấn luyện mô phỏng giải cứu con tin.

Tiểu đội của Đinh Thu Vân phát động một cuộc tấn công vào tòa nhà, người máy phụ trách cùng bọn họ đối chiến lại xảy ra vấn đề, tập thể đều mất khống chế mà nổi điên, bắt đầu điên cuồng công kích bọn họ.

Đinh Thu Vân khó khăn che chở các đồng đội lao ra, nhưng cũng biết được Cốc Tâm Chí bị bao vây bên trong.

Cốc Tâm Chí thông qua máy điện đàm cũ kỹ nói với Đinh Thu Vân: “Cậu đừng qua đây. Bên phía tôi bị phá hỏng rồi.”

Đinh Thu Vân chỉ nói hai chữ: “Chờ tôi.”

Dứt lời, cậu quay đầu xông vào tòa nhà.

Khi mang Cốc Tâm Chí ra ngoài, cánh tay phải của Đinh Thu Vân bị đạn lạc bắn trúng, sau vai trái có một con dao cắm vào, chỉ còn chuôi dao lộ bên ngoài.

Cậu vừa ra tới thì liền đẩy mọi người chạy về phía gò đất, chờ xác nhận đã hoàn toàn thoát hiểm thì mọi người mới phát hiện con dao trên lưng Đinh Thu Vân.

Đinh Thu Vân vội vàng kiểm tra thương tích của mọi người, trong miệng nhắc đi nhắc lại: “Không sao không sao.” Kết quả còn chưa kiểm tra xong thì đã chịu không nổi mà chân mềm nhũn ngã vào lòng Cốc Tâm Chí, hôn mê bất tỉnh.

Sau khi kiểm tra, vết thương của Đinh Thu Vân rốt cục là có ảnh hưởng đối với con đường tương lai của cậu.

Sau khi phê duyệt, thông báo giải ngũ sớm được đưa tới.

Đinh Thu Vân cảm thấy rất khó chịu, nhưng trước đêm chia tay, đối mắt với mọi người mà cậu vẫn cười hì hì: “Nhìn đi, Đinh đội của mọi người sau này sẽ là điển hình tiêu cực được treo lên tường làm ví dụ đấy.”

Sau khi giải tán, Cốc Tâm Chí không nói lời nào, quay người rời đi.

Khi Đinh Thu Vân tìm Cốc Tâm Chí thì cậu ấy đang chạy bộ trên thao trường.

Đinh Thu Vân chạy theo từ phía sau Cốc Tâm Chí, cùng cậu chạy song song.

Cốc Tâm Chí phát hiện Đinh Thu Vân nhưng lại không quay sang nhìn.

Đinh Thu Vân chào hỏi: “Này.”

Cốc Tâm Chí không đáp.

Đinh Thu Vân: “Này này.”

Cốc Tâm Chí đột nhiên có động tác, siết cổ tay Đinh Thu Vân, trực tiếp đẩy ngã cậu vào sân cỏ kế bên làn chạy, nhảy đè lên người cậu, hôn Đinh Thu Vân đến mức ngạt thở.

Đinh Thu Vân vừa vui vừa đau: “Đừng đừng đừng, Cốc đội phó, chân bị chuột rút, ôi…”

Cốc Tâm Chí cầm bắp chân của Đinh Thu Vân, dưới ánh mắt trầm tĩnh là sự thiêu đốt khiến Đinh Thu Vân có chút không hiểu: “Đinh đội.”

Đinh Thu Vân ôm cổ Cốc Tâm Chí, cắn răng hoạt động bắp chân: “Hả?”

“Đinh đội thích tôi.” Trong giọng nói của Cốc Tâm Chí có chứa đựng cảm xúc khó nén: “Nếu không sẽ không đi cứu tôi.”

Đinh Thu Vân ăn ngay nói thật: “Trong tình huống đó, nếu đổi lại là người khác thì tôi cũng sẽ đi cứu.”

Cốc Tâm Chí nâng mặt của Đinh Thu Vân lên, đôi mắt hoa đào thẳng tắp nhìn cậu: “Vậy sao, Đinh đội?”

Đinh Thu Vân vui vẻ: “Nhưng mà cậu là đặc biệt phải cứu.”

Hai người đều là người trưởng thành, nếu đã chọc thủng tầng giấy cửa sổ kia thì đương nhiên là ăn nhịp với nhau.