Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 148: Tôi ở tận thế nuôi mèo to



Mãi đến tận một ngày nọ, đội viên của Cốc Tâm Chí vì tranh giành một con nai với nhân loại mới ở trụ sở gần đó bị bắn một phát súng nát đầu.

Uy lực của phát súng kia cực lớn, một phát bắn tới liền nát nửa cái đầu.

Nếu đã xé rách thể diện thì đối phương cũng không nể tình, cắt luôn đầu của đội viên Cốc Tâm Chí xuống, miễn cho người nọ mang theo thương tích quay về báo tin, để lại hậu họa.

Cốc Tâm Chí và đội viên chia nhau tìm mồi thì nghe thấy tiếng súng, lần theo tiếng súng mà tới, dựa vào bảng tên trên người mà nhận ra đội viên của mình.

Cậu ngồi rất lâu bên cạnh thi thể, nhìn chăm chú vào cái xác không đầu lạnh lẽo này, hút xong nguyên gói thuốc lá.

Người này khi còn sống ghét nhất Cốc Tâm Chí hút thuốc, còn khuyên cậu hút nhiều sẽ ung thư phổi, nhưng lần nào cũng khuyên không thành. Vì vậy những đội viên khác nhìn thấy cảnh này thì vừa sầu não vừa dở khóc dở cười.

Cốc Tâm Chí kẹp điếu thuốc ở giữa ngón tay phải, tay trái âm thầm cho vào túi áo của đội viên.

Trên mỗi túi áo của đội viên, cậu đều gắn một máy quay siêu nhỏ.

Món đồ này là cậu lấy được từ chỗ Thư Văn Thanh, thuận tiện để bọn họ và các nhân loại khác lúc giao lưu trộm quay lén một ít hình ảnh và tư liệu để mang về phân tích.

Cậu vừa hút thuốc vừa cắm máy quay siêu nhỏ vào trong máy quay chính đã chuẩn bị sẵn, xem lại toàn bộ đầu đuôi câu chuyện đã xảy ra.

Sau khi xem xong, cậu đứng dậy nói: “Tôi đi đây một chút.”

Các đội viên tưởng rằng cậu cảm thấy ngột ngạt muốn đi hút điếu thuốc, nhân tiện nói: “Cốc đội, tiểu Lý…”

Cốc Tâm Chí không nói lời nào, một tay cho vào túi quần, chậm rãi đi ra ngoài.

Các đội viên nhìn nhau một lúc, cũng đã sớm quen với tính cách lãnh đạm của Cốc Tâm Chí, chuẩn bị cùng nhau đi chôn đồng đội.

Bọn họ lựa chọn mạo hiểm cùng Cốc Tâm Chí đều có tự giác về việc hy sinh, huống hồ so với những nhân loại cũ khác, bọn họ là người đã chết một lần, cảm giác đối với “Cái chết” cũng nhạt đi không ít, cho dù khổ sở nhưng cũng không quá đau lòng.

Tuy định nghĩa “Cái chết” từng thay đổi vô số lần thì “Mồ yên mả đẹp” vẫn là tập tục đã cắm rễ trong lòng “Con người”.

Bọn họ mang thi thể đồng đội về trụ sở phụ cận, mượn xẻng, bắt đầu đào mộ.

Đất đá bị đông cứng rất khó đào, cũng may sức mạnh của nhân loại mới vượt xa người thường, rất nhanh liền đào xong một cái hố sâu.

Còn chưa chờ bọn họ dùng túi ngủ bọc kỹ thi thể để đặt vào thì Cốc Tâm Chí đã trở lại.

Tay phải cậu kéo một xác nai, tay trái cầm một đầu người, máu trên tay đã đóng băng, ngoài miệng ngậm một điếu thuốc mới, khói trắng lượn lờ bốc lên mang theo mùi đinh hương.

Đầu người này chính là của tên hung thủ mà vừa nãy cậu nhìn thấy trong máy quay.

Cậu nói: “Chôn chung. Coi như có thứ để bàn giao.”

Dứt lời, không chờ các đội viên có phản ứng gì thì Cốc Tâm Chí đã quay người đi về lều vải.

Râu quai nón nhìn thấy hết tất cả, vừa thưởng thức mà nhìn Cốc Tâm Chí tự tiện hành động theo ý mình, trong lòng trong mắt đều trở nên nóng bỏng.

Một đội viên vội vàng đi tới, nói với râu quai nón: “Đại ca, xảy ra chút phiền phức, anh sang đó xem thử.”

Râu quai nón phục hồi tinh thần: “Chuyện gì?”

“Là bên anh Long nổi giận, bảo người của chúng ta bên này ban ngày ban mặt chạy đến căn cứ của bọn họ chém một người, bảo chúng ta phải cho anh ấy một câu công đạo.”

“Công đạo cái gì?” Râu quai nón nhún vai, “Người của bọn họ ra tay trước, chúng ta chưa làm lớn chuyện là may rồi. Chuyển lại nguyên văn cho gã: Bị giết ngay tại căn cứ, có biết mất mặt hay không?”

Đội viên nghe vậy, hơi lúng túng một chút: “Chuyển lại nguyên văn ạ?”

“Chú là đại ca hay anh là đại ca?” Râu quai nón bị Cốc Tâm Chí cảm hóa, cũng châm một điếu thuốc, chỉ về phía lều của Cốc Tâm Chí, “Người này trượng nghĩa, giữ lại rất hữu dụng.”

Đội viên không khỏi oán thầm, hữu dụng con khỉ khô, rõ ràng là anh vừa ý người ta, nhưng nếu nói ra câu này thì chắc chắn sẽ bị đập, vì vậy đội viên liền im lặng, chạy như bay đi truyền tin.

Râu quai nón si mê nhìn về phía lều.

Cốc Tâm Chí trong lều xoa đi máu tươi bị kết băng trên tay, hoạt động cổ tay có chút cứng ngắc, chui vào túi ngủ, như mọi khi miệng thì cắn đèn pin, tay thì lấy ra giấy bạc trong gói thuốc lá, bắt đầu viết thư cho Đinh Thu Vân.

Lần này cậu viết rất nhiều chữ, ngay cả chính cậu cũng cảm thấy quá nhiều lời, sau khi viết xong thì muốn xóa một ít, nhưng xem đi xem lại cảm thấy nhiều lời cũng không có gì tệ, bèn chèn lại giấy thuốc lá vào gói thuốc về nguyên dạng, lấy keo dính chặt, dùng từng điếu thuốc lá mà mình cất giấu nhét vào ổn thỏa, sau khi xác nhận không có gì sai sót thì mới gọi một nữ đội viên đến: “Nói cho người nhà của Lý Danh Viễn là cậu ấy đã qua đời, thi thể không thể chở về, chôn ngay tại chỗ, bảo bọn họ rảnh rỗi đến thăm một chút.”

Lý Danh Viễn từ lâu đã mất liên lạc với gia đình, đây là ám hiệu truyền tin về thị trấn nhỏ với nữ đội viên.

Dứt lời, cậu đưa gói thuốc lá cho nữ đội viên.

Nữ đội viên hiểu rõ, tiếp nhận gói thuốc lá, đang định rời đi thì lại bị râu quai nón ngăn chặn.

Trái tim của nữ đội viên đập thình thịch, cho rằng bí mật của bọn họ bị bại lộ, theo bản năng mà quay đầu nhìn Cốc Tâm Chí.

Cốc Tâm Chí vẫn như bình thường: “Khâu đội, có chuyện gì?”

Râu quai nón nở nụ cười lấy lòng: “Muốn đi đâu, tôi phái người đưa cô ấy đi.”

Cốc Tâm Chí lạnh nhạt từ chối, “Chúng tôi có xe, không cần phải mắc công.”

Lại ăn phải cái đinh mềm không lớn không nhỏ của Cốc Tâm Chí, râu quai nón đưa mắt nhìn bóng lưng của nữ đội viên đang lặng lẽ thở ra một hơi, dù gã có kiên trì thế nào thì cũng có chút nhịn không được.

Gã dùng giọng điệu trêu đùa: “Cốc đội, cậu thật sự liều mạng đấy.” Đoán không ra, nhìn không thấu, nhưng lại có một sức hấp dẫn như có như không.

Cốc Tâm Chí đáp lại một cách đâu ra đấy: “Tôi không muốn sống.”

Râu quai nón bị cậu dùng giọng điệu nghiêm túc như vậy chọc cười, chỉ cảm thấy chính mình nhặt được một món bảo bối thứ thiệt.

Gã thật sự muốn ở chung với Cốc Tâm Chí nhiều hơn, trêu đùa nhiều hơn, nhưng tình huống ở kho vũ khí biến hóa còn nhanh hơn so với bọn họ đã nghĩ.

Kho vũ khí được trấn thủ kín kẽ không một lỗ hổng, nhân loại mới đã nghĩ rất nhiều biện pháp, tấn công chính diện, cắt đứt lương thực, làm ô nhiễm nguồn nước, mang theo chó dại, hoặc là trả trở về đám binh lính canh giữ kho vũ khí đã bị nhiễm độc mà bọn họ bắt sống trước đó.

Nhưng kho vũ khí vẫn vững như thành đồng vách sắt, tấn công chính diện thì bọn họ có vũ khí sung túc; cắt đứt lương thực thì bọn họ xé ra một con đường máu; làm ô nhiễm nguồn nước nhưng bọn họ lại có đập chứa nước độc lập, mang theo chó dại thì đám chó dại này bình thường vẫn chưa mò tới phạm vi bên ngoài kho vũ khí đã bị đánh chết, trả trở về binh lính bị nhiễm độc thì những người kia chưa cần chờ trở về kho vũ khí đã trực tiếp lựa chọn tự sát để tránh liên lụy mọi người.

Nhưng như vậy thì có lợi gì.

Trường kỳ trấn thủ thì đến cuối cùng vẫn phải tiêu hao.

Nếu như không phải chú ý bọn họ đã tiêu hao đến sức cùng lực kiệt thì đám nhân loại mới cũng sẽ không cần tụ tập bốn phương tám hướng mà đến chỉ để chia sẻ một chén canh.

Chiến tranh toàn diện bùng phát vào buổi tối ba ngày sau.

“Cốc đội!” Một đội viên xông vào lều của Cốc Tâm Chí, giọng nói khó nén khỏi kích động. “Bắt đầu rồi! Ít nhất có ba nhóm nhân loại mới điều động đội ngũ! Xem ra tối nay sẽ tổng tiến công—-”

Cốc Tâm Chí vươn mình ngồi dậy từ trong túi ngủ, không hề do dự, nắm lấy dao găm và khẩu bắn tỉa của mình chạy ra khỏi lều.

Dưới ánh lửa mãnh liệt, râu quai nón đang sốt sắng chỉ huy đội viên dưới trướng, chuẩn bị xuất phát.

Cốc Tâm Chí yên lặng đứng bên cạnh gã.

Vừa quay đầu liền nhìn thấy Cốc Tâm Chí, trong lòng gã trở nên sôi trào nhiệt huyết, từ bên hông rút ra một khẩu súng cầm tay: “Giữ cẩn thận cái này.”

Đó là một khẩu Browning, tinh xảo, xinh đẹp, rất giống khẩu Browning trong trí nhớ của Cốc Tâm Chí.

Mà người kia trong trí nhớ của cậu lại nắm chặt khẩu súng này, ra lệnh với cậu: “Trong tầm bắn.”

Cậu nhịn không được mà cúi đầu, nở nụ cười tươi sáng: “Không cần, tôi có súng rồi.”

Cậu lại vỗ lên hông của mình: “Còn có dao găm.”

Nụ cười của Cốc Tâm Chí thật sự động lòng người, râu quai nón suýt nữa đã nhìn đến mê mẩn, mặc dù Cốc Tâm Chí lại một lần nữa từ chối ý tốt của gã nhưng gã vẫn cảm thấy ấm áp trong lòng, nhịn không được mà nói: “Chút nữa đánh nhau cậu nhớ theo sát tôi!”

Cốc Tâm Chí nhìn thấy toàn bộ tín nhiệm trong mắt gã, chỉ cảm thấy cảnh này thật quen thuộc.

Trong những cơn ác mộng luân hồi, đã vô số lần cậu nhìn thấy ánh sáng đó trong mắt Đinh Thu Vân, đó là ánh mắt xem cậu là người tín nhiệm nhất trong lòng.

Nhận ra điều ấy, sắc mặt của cậu hơi căng thẳng, nhưng rất nhanh liền khôi phục vẻ lãnh đạm như ngày xưa: “Ừm, tôi hiểu rồi.”

Trong khi đó người mà cậu tâm niệm đang ở thị trấn nhỏ cách nơi này cả ngàn dặm, cùng Cảnh Nhất Minh chơi trò chiến tranh.

Súng là súng gỗ, được điêu khắc rất tinh xảo, là Trì Tiểu Trì tự làm.

Cảnh Nhất Minh đã thuận lợi trưởng thành đến tuổi mà chó cũng ngại, nhảy nhót tưng bừng, cực kỳ hiếu động, cậu nhóc bệnh tật triền miên năm đó ở trạm xăng dầu căn bản đã hoàn toàn thay đổi, đang cầm súng ngồi xổm trên cột bơm xăng, “Bằng Bằng Bằng”, “Bằng Bằng Bằng” mô phỏng tiếng nổ súng với Trì Tiểu Trì.

Làm trọng tài, Ông Chủ Mỏ Than tao nhã liếm móng vuốt, ngồi bên cạnh nhìn xem.

Trì Tiểu Trì cầm một khẩu súng gỗ khác trốn sau mặt tường, hô lớn: “Con lại chơi xấu rồi, làm gì có súng nào không hết đạn hả?”

Cảnh Nhất Minh cười khanh khách, liên tục bắn súng.

Cảnh Tử Hoa với mái tóc buộc hờ từ trong phòng tản mùi cơm nóng bước ra: “Ăn cơm thôi.”

Cảnh Nhất Minh lại rất ngoan ngoãn nghe lời mẹ, nhảy một cái ‘thịch’ từ trên cột bơm xăng xuống đất: “Mẹ, chú bị con đánh bại rồi.”

Trì Tiểu Trì dò đầu ra, oán giận nói: “Lão Cảnh, nó lại chơi xấu. Em chỉ cho nó một khẩu 92 mà nó bắn như súng 6 nòng Gatling.”

Cảnh Tử Hoa cúi đầu, hỏi Cảnh Nhất Minh: “Thật sao? Con dùng khẩu Gatling bắn chú à?”

Cảnh Nhất Minh có chút chột dạ mà xoắn ngón tay: “…”

Cảnh Tử Hoa nhắc nhở cậu bé: “Con làm trái quy tắc, nên làm gì đây?”

Cảnh Nhất Minh chạy đến trước mặt Trì Tiểu Trì, ngọt ngào nói: “Chú Đinh, con sai rồi, sau này con sẽ tuân thủ quy tắc trò chơi.”

Trì Tiểu Trì: “Ngoan…”

Vừa dứt lời, Cảnh Nhất Minh từ sau lưng móc ra một cây súng, “bằng” một phát bắn Trì Tiểu Trì.

Trì Tiểu Trì: “…”

Cảnh Nhất Minh bày tỏ: “Chú chết rồi.”

Trì Tiểu Trì: “…” Trẻ con bây giờ cũng mưu mô như vậy à?

Cảnh Nhất Minh nhảy tung tăng nhào vào lòng Cảnh Tử Hoa, có chút kiêu ngạo: “Mẹ, con thành công bảo vệ mẹ rồi!”

…Bọn họ chơi trò bảo vệ trạm xăng, Cảnh Nhất Minh là bên phòng thủ, Trì Tiểu Trì là bên tấn công.

Cảnh Tử Hoa dịu dàng ngồi xuống hôn tóc Cảnh Tử Minh, sau đó vỗ vỗ vào lưng cậu bé, ra hiệu cho cậu bé mau vào nhà ăn cơm.

Hủy bỏ cảnh báo, Cảnh Nhất Minh cũng khôi phục sự nhiệt tình với Trì Tiểu Trì, ngoắc ngoắc: “Chú vào ăn cơm chung với con nha.”

Trì Tiểu Trì ra vẻ vô lực dựa vào tường, đau đớn như thể không thở được: “Chú bị con bắn chết rồi.”

Cảnh Nhất Minh, Cảnh Tử Hoa: “…”

Trì Tiểu Trì nói: “Yên tâm, chú sẽ không trách hai người, chú trên trời có linh thiêng sẽ phù hộ hai người mưa thuận gió hòa.”

Trì Tiểu Trì bắt đầu huýt sáo, trên thế giới này chỉ có 061 có thể nhận biết cậu ấy đang huýt sáo ca khúc chủ đề của chương trình Dự Báo Thời Tiết trên tivi.

Cảnh Tử Hoa và Cảnh Nhất Minh đương nhiên là nghe không hiểu.

Cảnh Nhất Minh lập tức quay đầu chuồn mất, Cảnh Tử Hoa thì lại tự ý thêm vai diễn cho mình, đi đến trước mặt Trì Tiểu Trì, xác nhận Cảnh Nhất Minh không nghe được tiếng nói chuyện của bọn họ, mới cười nói: “Kỳ thật cậu không cần phải nhường nó như thế.”

Trì Tiểu Trì đưa tay từ phía sau ra.

Ở trong tay cậu ấy là một khẩu súng.

Từ lúc bắt đầu cậu đã đề phòng Cảnh Nhất Minh đột nhiên đến gần nhưng cậu không ỷ thế nổ súng trước.

Trì Tiểu Trì không ngại mà khoát tay: “Có gì đâu, lần sau sẽ thắng trở lại.”

Cảnh Tử Hoa mời cậu: “Ở lại dùng bữa chứ?”

“Ok.”

Trì Tiểu Trì tiến vào phòng ăn nho nhỏ của hai mẹ con, chú ý liếc nhìn trên tường.

Trên vách tường có treo một cây nỏ máy.

Đó là mấy tháng trước Trì Tiểu Trì đến thị trấn của Thư Văn Thanh rồi nhìn thấy, cùng kiểu với cây nỏ máy mà “Lão Cảnh” từng sử dụng, hình dạng và cấu tạo y như đúc.

Trì Tiểu Trì mua lại, đưa cho Cảnh Tử Hoa, mang danh là “Giữ nhà”.

Đây xuất phát từ một loại cảm giác về nghi thức, Trì Tiểu Trì cảm thấy thứ này nên thuộc về cô ấy.

Mà cùng lúc đó cậu cũng hy vọng cả đời này Cảnh Tử Hoa sẽ không cần dùng tới nó.

Sau khi ăn xong, nữ đội viên được Cốc Tâm Chí phái ra đã tiến vào trong trấn, tìm được Trì Tiểu Trì, đem gói thuốc lá giao cho cậu.

Cậu mở gói thuốc ra, nhìn thấy chi chít chữ, số lượng vượt xa bình thường, liền sửng sốt trong chốc lát.

Mà sau khi Trì Tiểu Trì đọc hết nội dung từ đầu đến cuối, cậu và 061 cùng nhau cất lên một tiếng cười nhàn nhạt.

Trì Tiểu Trì: “Thầy Lục, anh cười cái gì?”

061 hỏi: “Cậu cười cái gì?”

Trì Tiểu Trì: “Thoạt nhìn nhiệm vụ sắp hoàn thành.”

061 chỉnh lại: “Nhiệm vụ  của chúng ta sắp hoàn thành.”

Trì Tiểu Trì lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Dữ liệu sẽ không lừa người, trị giá hối hận của Cốc Tâm Chí luôn vững bước tăng lên, hiện tại đã đến 87 điểm.

Chỉ còn kém 13 điểm là bọn họ có thể rời đi.

Trì Tiểu Trì suy nghĩ, nếu như những lời Cốc Tâm Chí nói trong thư là sự thật thì lá bài mà cậu sớm bố trí có lẽ không cần sử dụng nữa.

Nhưng chỉ nửa phút sau, Trì Tiểu Trì bỗng nhiên biến sắc—-