Trì Tiểu Trì cảm thấy hơi kinh ngạc đối với bất ngờ này, trong lòng nhanh chóng cẩn thận tính toán giữa lợi và hại.
…Văn Ngọc Kinh chỉ là một cái tên tồn tại trong quyển sách.
Không biết thiện ác, không rõ lai lịch.
Dựa theo nội dung phát triển của cốt truyện, lúc này chẳng phải hắn đang ngao du sơn thủy, bế quan nhàn cư sao? Tại sao lại đột nhiên tham dự?
Lẽ nào Văn Ngọc Kinh muốn Kiếm Trung Thạch?
…Chắc là không đâu.
Từ sau ngày hôm nay kiếm sĩ khắp thiên hạ hơi có chút kiến thức đều sẽ biết Kiếm Trung Thạch đã được một đệ tử phái Tĩnh Hư rút ra, đây coi như bằng chứng.
Người được kiếm chính là Phong chủ tương lai của phái Tĩnh Hư, trong tình huống này nếu như còn có ai muốn lén lút đoạt kiếm chính là coi rẻ Sư tổ, bất kính với truyền thống đã lưu truyền ngàn năm nay.
Bất kể là ai cũng sẽ không làm chuyện ngu xuẩn này.
Khi đang suy nghĩ, Trì Tiểu Trì đúng lúc lộ ra vẻ mặt khó xử.
Thiếu niên 17 tuổi, chưa từng hiểu sự đời, có lẽ cũng không biết Kiếm Trung Thạch có địa vị thần thánh như thế nào trong lòng các kiếm tu, bởi vậy có chút hờ hững với việc này cũng là dễ hiểu.
Nhưng nếu nói hoàn toàn không quan tâm thiệt hơn thì cũng quá giả.
Cậu quỳ một chân trên đất, cố nén “Căng thẳng”, nỗ lực “Từ chối” hảo ý này: “Bẩm Xích Vân Quân, vãn bối không dám lỗ mãng, cũng không dám quấy rầy tiểu sư thúc, Yến đại…sư phụ có ân sâu với ta, ta nên trả lại…”
Xích Vân Tử muốn nói, Yến Kim Hoa làm sư phụ của ngươi, ngoại trừ chỉ có hư danh còn lại chẳng có ích lợi gì.
Hắn có thể dạy ngươi luyện kiếm hay là dạy ngươi khẩu quyết?
Hắn không dẫn ngươi đi dạo kỹ viện là coi như hắn biết liêm sỉ lắm rồi!
Mà lời này nói ra sẽ vả mặt Yến Kim Hoa cũng vả miệng của chính mình.
Đang trong tình thế khó xử, Xích Vân Tử nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng cười dịu dàng.
Văn Ngọc Kinh dùng tiêu nhẹ nhàng gõ lên môi, nói thẳng: “Sư huynh, đệ thích hắn.”
Khi Văn Ngọc Kinh nói chuyện lại không nhìn Xích Vân Tử mà chăm chú nhìn Đoạn Thư Tuyệt đang quỳ bên dưới, trong lời nói mang theo một chút giọng mũi, ôn nhu như đang làm nũng.
Trì Tiểu Trì hơi suy nghĩ.
…Ngôn thuật của người này khá tốt.
Ba chữ “Ta thích hắn” của Văn Ngọc Kinh nhìn như làm nũng kỳ thật là đem tất cả trách nhiệm ôm vào mình.
Hắn yêu thích cho nên Xích Vân Tử có lý do ban thưởng;
Hắn yêu thích cho nên Yến Kim Hoa có vai vế thấp hơn hắn không thể không từ bỏ;
Hắn yêu thích cho nên hắn cũng hứa hẹn sẽ đối đãi tốt với Đoạn Thư Tuyệt để Xích Vân Tử an tâm.
Điều này không chỉ cho Xích Vân Tử một bậc thang mà quả thật là cho một cái thang trượt.
Tiểu sư đệ Văn Ngọc Kinh có tuổi tác nhỏ nhất trong các sư huynh đệ ở môn phái, từ trước đến nay đều sống ẩn cư, chưa từng cầu ai điều gì, bản tính lại tự bế, ngay cả một đệ tử phụng dưỡng bên cạnh cũng không có, hiếm khi thấy hắn chủ động đưa ra yêu cầu như vậy, Xích Vân Tử nóng lòng giao ra củ khoai Đoạn Thư Tuyệt nóng bỏng tay này, nào có lý do từ chối: “Tốt, Đoạn Thư Tuyệt, không cần nhắc lại nữa. Từ hôm nay sư phụ của ngươi là Văn Ngọc Kinh, tên của ngươi sẽ được nhập bảng vào ngày khác, đến lúc đó ta sẽ sai người đưa cho ngươi.”
Cứ như vậy Trì Tiểu Trì ôm Kiếm Trung Thạch đi cùng Văn Ngọc Kinh trở về.
Cậu vốn muốn quay về hồ nước để thu thập một vài thứ, thuận tiện âm thầm khiến Yến Kim Hoa buồn nôn, nhưng Văn Ngọc Kinh chỉ nhàn nhạt nói một câu “Chỗ của ta cái gì cũng có” liền khiến Trì Tiểu Trì tạm thời thu hồi tâm tư, dự định đi thăm dò hoàn cảnh trước.
Trì Tiểu Trì cũng không vội.
Yến Kim Hoa là nhiệm vụ của cậu, nhưng Đoạn Thư Tuyệt cũng là nhiệm vụ của Yến Kim Hoa.
Cho dù cậu không quay về thì Yến Kim Hoa cũng sẽ chủ động bám sát.
Vì thế cậu yên tâm thoải mái mà đi, thậm chí còn khoác ngoại y dày dặn của Yến Kim Hoa trên người.
Tĩnh Hư có tổng cộng mười sáu ngọn núi, Văn Ngọc Kinh sống một mình một ngọn núi có tên là Hồi Thủ.
Phái Tĩnh Hư có nhiều quy củ, một trong đó chính là không có lệnh hoặc không phải đệ tự đẳng cấp cao, trong tình huống đặc biệt vào núi nhất định phải hạ kiếm, nguyên lý cũng giống như học sinh cấp ba vào trường không được chạy xe đạp, nhưng thầy cô thì có thể lái xe tiến vào trường.
Văn Ngọc Kinh cũng không ngự kiếm, cùng Trì Tiểu Trì chậm rãi tản bộ dưới ánh trăng.
Văn Ngọc Kinh đi phía trước, Trì Tiểu Trì đi theo sau, hai người đều không phải người nhiều lời, giao tiếp không nhiều lắm, nhưng bầu không khí rất yên tĩnh thoải mái, không hề có cảm giác ngại ngùng lúng túng.
Văn Ngọc Kinh đi rất chậm, tư thái tao nhã, vô thanh vô tức.
Hắn cầm một trản đèn đom đóm, thổi tiêu mà đi, ở phía trước dẫn đường.
Trì Tiểu Trì nghĩ, có lẽ đây chính là sự lãng mạn của người cổ đại.
Con đường này Trì Tiểu Trì không quen thuộc, mà ngọn núi này từ trước đến nay chỉ có một mình Văn Ngọc Kinh sống đơn độc, gạch đá trên sơn đạo khó tránh khỏi bị tổn hại, gồ ghề khó đi.
Trì Tiểu Trì bèn đạp theo dấu chân của Văn Ngọc Kinh để tránh bị trượt.
Bọn họ leo thẳng đến đỉnh núi cheo leo.
Trên đỉnh núi, giữa tuyết trắng xõa tung lộ ra một góc trăng lưỡi liềm, ngàn vạn sao trời lấp lánh cũng khó lu mờ ánh trăng.
Trì Tiểu Trì nhìn thấy vẻ đẹp như vậy cũng nhịn không được mà bật miệng thốt lên một tiếng khen ngợi.
Văn Ngọc Kinh hỏi cậu: “Ánh trăng đẹp không?”
Đột nhiên Trì Tiểu Trì hơi mê man, nghĩ đến 061 trước kia “hái” sao cho mình, lại nghĩ đến chiếc nhẫn mà bây giờ cậu vẫn còn đeo, chỉ cảm thấy chiếc nhẫn trên ngón tay bỗng trở nên nóng lên.
Cậu thu hồi suy nghĩ vô vị ‘Đừng bảo là hái mặt trăng nha’, hỏi: “Sư phụ, chúng ta đi ngắm trăng ư?”
Văn Ngọc Kinh nghe vậy, giơ tay lên, bàn tay mở ra về hướng mặt trăng, không lâu lắm, một luồng ánh trăng màu bạc đọng lại ở lòng bàn tay hắn, có hình dạng một thanh chìa khóa.
Hắn khẽ cười: “Không, chúng ta về nhà.”
Trước mắt Trì Tiểu Trì loáng lên một cái, thiên địa biến hóa.
Vốn là đỉnh núi rậm rạp rừng cây đột nhiên trở nên bằng phẳng rộng rãi, môt cung điện mái ngói cổ điển thanh nhã trải ra, hoa cỏ bốn phía tươi tốt, một hồ nước xanh ngắt như phỉ thúy lẳng lặng vờn quanh cung điện, bao vây cung điện như một ốc đảo nho nhỏ.
Chỉ có mặt trăng vẫn là mặt trăng trước đó.
Trì Tiểu Trì mới đến, đương nhiên trước tiên phải làm rõ quy củ ở nơi này mới phải.
Trên thực tế, cậu thậm chí không hiểu rõ mục đích Văn Ngọc Kinh đem mình tới đây để làm gì.
Cậu tao nhã lễ phép chắp tay: “Sư phụ, có cần đệ tử làm những gì không?”
“Có.” Văn Ngọc Kinh đem tiêu đặt vào bên hông, xoay người lại, ôn hòa ra lệnh, “Rút kiếm.”
Trì Tiểu Trì sững sờ.
“Rút ra Kiếm Trung Thạch. Trong năm mươi chiêu đánh bại ta.” Văn Ngọc Kinh gỡ xuống chiếc ô trên lưng, “Hoặc là ta đánh bại ngươi.”
Chiếc ô trong tay Văn Ngọc Kinh run lên, hóa thành một thanh nhuyễn kiếm màu xanh, chuôi kiếm là cán dù, phía trên có điêu khắc hình hai con cá chép.
Văn Ngọc Kinh tay phải cầm kiếm, tay trái đặt ở sau lưng, nhìn chăm chú vào Trì Tiểu Trì.
Trì Tiểu Trì biết đây là thí luyện phải trải qua khi nhập môn, cũng không nghĩ nhiều, cởi xuống ngoại y, rút ra Kiếm Trung Thạch.
Thủy kiếm vô hình, khi chỉa xuống, có một đoạn rơi xuống mặt đất, ồ ồ lưu chuyển nhưng lại không hề thấm ướt mặt đất.
Nhuyễn kiếm xuất chiêu trước, tiếng động nhỏ bé chia không khí ra làm hai, đâm thẳng đến mặt, ngón tay của Trì Tiểu Trì quét lên thân kiếm, giơ thủy kiếm đè xuống nhuyễn kiếm tập kích, lại dùng cổ tay đẩy ra, tránh né mũi kiếm, nhắm thẳng trung lộ!
Nhưng nhuyễn kiếm như có sinh mệnh, sau khi bị đẩy ra lại lập tức đàn hồi, mà Văn Ngọc Kinh một tay sử dụng kiếm, nghiêng người tránh né thủy kiếm, tránh thoát một đòn, nhuyễn kiếm như roi, một luồng chỉ bạc nhỏ nhắn quét qua, gọt xuống một mảnh trên vai Trì Tiểu Trì.
Lúc trước Đoạn Thư Tuyệt tu luyện đều là kiếm pháp Tĩnh Hư, mà khi rút ra Kiếm Trung Thạch, tổ tiên Giao nhân truyền lại khẩu quyết kiếm pháp, cậu cũng chỉ nghe qua một lần, còn chưa bắt đầu học tập, bởi vậy chiêu thức hiện tại của hai người đều là những chiêu thức thường thấy nhất trong kiếm pháp Tĩnh Hư.
Kiếm thế như mưa rào, ánh bạc chớp nhoáng giữa hai người, ba mươi chiêu đảo mắt mà qua, Đoạn Thư Tuyệt bên trong cơ thể cũng dần dần bị dấy lên kiếm ý, chuẩn xác sử dụng khí lực trên cổ tay, nghiêng người mà đi!
Văn Ngọc Kinh có sở trường sử dụng nhuyễn kiếm, thế kiếm lại phập phù quỷ quyệt, khó có thể phán đoán, nếu muốn chính diện đối kiếm thì e rằng không được.
Đoạn Thư Tuyệt tính toán chính xác, cậu bảo đảm một kiếm này của mình bàn luận về góc độ và kiếm thế thì Văn Ngọc Kinh tuyệt đối chặn không được.
Ai ngờ Văn Ngọc Kinh vẫn chưa ngăn cản.
Hắn phất tay nâng kiếm, nhuyễn kiếm hạ xuống trên thân Kiếm Trung Thạch, quấn quanh mấy vòng trên thủy kiếm, khóa chặt thân Kiếm Trung Thạch!
Đoạn Thư Tuyệt ngơ ngác, không kịp phản ứng thì đã thấy Văn Ngọc Kinh thả ra tay phải, dùng tay trái nắm chắt chuôi kiếm song ngư đang lơ lững giữa trời, thuấn di đến sau lưng Đoạn Thư Tuyệt.
Nhuyễn kiếm bị kéo thành hình cây cung, lưỡi kiếm mỏng dính quấn lấy gáy của Đoạn Thư Tuyệt.
…Đoạn Thư Tuyệt, thất bại.
Cho dù là có kiếm thuật kiếp trước cùng với kiếm ý ngàn năm của hiện tại thì Đoạn Thư Tuyệt từng bị Yến Kim Hoa giam cầm nhiều năm trong hồ nước vẫn không có đủ kinh nghiệm đối địch.
Cậu trừng to mắt, thành tâm nói: “Kiếm thuật của sư phụ ảo diệu, đồ nhi mặc cảm không bằng.”
Văn Ngọc Kinh tốt tính mà nở nụ cười, thu kiếm về.
Nhuyễn kiếm như thước mềm, sột soạt rút khỏi thân Kiếm Trung Thạch, lúc rút về lưỡi kiếm bất cẩn quét ngang một chùm hoa dạ lai hương đang nở rộ ở bên cạnh, quỳnh hoa nhất thời tung bay như mưa.
Văn Ngọc Kinh thu kiếm về hình dáng chiếc ô cá chép màu xanh, giương lên đỉnh đầu, che những cánh mưa hoa tung bay trong gió.
“Thêm một thời gian nữa, ắt có chiến tích.” Văn Ngọc Kinh dùng dăm ba câu chỉ điểm Đoạn Thư Tuyệt, “Ngàn năm kiếm ý chỉ là căn cơ của người khác, vận dụng như thế nào mới là bản lĩnh của ngươi.”
Đừng nói là Đoạn Thư Tuyệt, ngay cả Trì Tiểu Trì cũng khó tránh khỏi bị khí độ của Văn Ngọc Kinh lay động.
Cậu nói: “Vâng, sư phụ, đồ nhi đã hiểu.”
Khi cậu giơ tay lên hành lễ thì động tác bất chợt dừng lại một chút.
Vừa nãy ác chiến, hai người đều bị tổn thương. Văn Ngọc Kinh đứt một vạt áo, Trì Tiểu Trì thì bị gọt mất dây buộc vai áo, cậu hơi động một chút thì phần vai áo liền lướt xuống khỏi bả vai, lộ ra một nửa bả vai.
Trì Tiểu Trì nhìn phần vai bị lộ của mình: “…”
Cậu cảm thấy hình như có chút là lạ.
Cậu hoài nghi vị sư phụ mới này của mình hình như đang cố ý…
Thậm chí cậu còn hoài nghi nếu như đấu một trăm chiêu, có lẽ Văn Ngọc Kinh cũng cắt đứt luôn cả đai lưng của mình cũng nên.
Mà nhìn khuôn mặt quân tử như “thế ngoại trích tiên” của Văn Ngọc Kinh, Trì Tiểu Trì lại hoài nghi tâm tư của mình có phải quá mức tiểu nhân hay không?
Cậu không tiếp tục nghĩ nhiều, thu lại tâm tư, nói: “Sư phụ, Đoạn Thư Tuyệt sau này sẽ nghiêm túc tu luyện.”
“Ừm.” Văn Ngọc Kinh đem ô đeo lên lưng, “Mỗi ngày cùng ta luyện kiếm ba canh giờ, tĩnh toạ ba canh giờ ngộ đạo tu tâm, ta sẽ thường xuyên đưa ngươi ra ngoài du ngoạn để tăng thêm kinh nghiệm. Ngoài ra ngươi còn phải chăm sóc ẩm thực và sinh hoạt hằng ngày của ta.”
Trì Tiểu Trì lại cảm thấy không có gì: “Dạ.”
Nếu như đã bái sư thì phải hầu hạ sư phụ, đây là lẽ thường.
Văn Ngọc Kinh lại bình tĩnh nhìn cậu: “Ta nói, là chăm sóc ẩm thực và sinh hoạt hằng ngày của ta.”
Nghe hắn cường điệu như vậy, Trì Tiểu Trì hơi có nghi vấn: “Sư phụ?”
Văn Ngọc Kinh: “Ngươi có biết vì sao Xích Vân Tử sư huynh nguyện ý để ta dạy dỗ ngươi hay không?”
Bộ phận này trong sách vẫn chưa đề cập, nhưng nếu Văn Ngọc Kinh đã nói đến trình độ này thì Trì Tiểu Trì làm sao không nghĩ tới khả năng kia?
Thanh niên cầm tiêu đeo ô quay mắt về phía cậu, thản nhiên nói: “Ta chính là linh thú trăm năm hóa thân, là sư phụ ra ngoài mang về, dốc lòng nuôi nấng nên mới có được cơ duyên hóa thành hình người. Sư huynh đưa ngươi giao cho ta đương nhiên là tin tưởng ta có cách để chăm sóc ngươi.”
Dứt lời, Văn Ngọc Kinh liền khẽ cười: “Thật trùng hợp, chúng ta đều là dị thú, thích hợp làm sư đồ kiếp này.”
Trì Tiểu Trì thông suốt.
Cứ như vậy thì tất cả những gì vừa xảy ra cũng có thể giải thích được.
Nếu như Văn Ngọc Kinh cũng là một loại linh thú như Giao Nhân, vậy thì khó trách tại sao luôn làm thần long thấy đầu không thấy đuôi, ẩn cư nơi sơn dã, tiêu dao thế ngoại.
Mà Xích Vân Tử yên tâm giao Đoạn Thư Tuyệt cho Văn Ngọc Kinh thứ nhất là vì kiếm thuật của Văn Ngọc Kinh trác tuyệt, có thể khống chế được Đoạn Thư Tuyệt, thứ hai là vì hắn thân là linh thú, hiểu rõ cách đối xử với Giao Nhân.
Đem mọi việc nói ra rõ ràng, Văn Ngọc Kinh khẽ phất tay áo: “Đi tắm đi, ta vào phòng nghỉ ngơi một chút. Nửa canh giờ sau đến phòng của ta giúp ta tắm rửa chải chuốt.”
Cái gọi là “Tắm rửa chải chuốt” đại khái là lau thân thể cho linh thú.
Trì Tiểu Trì gật đầu đáp lại, đợi Văn Ngọc Kinh quay người đi vào phòng thì cậu mới thoát y phục, cởi giày ra, hóa thành Giao Nhân, thả người nhảy vào hồ nước.
Nếu như mô tả hồ nước trước đây cậu ở tựa như một hồ cá trang trí bình thường, một phòng ngủ một phòng khách một phòng vệ sinh và ban công, còn hiện tại cậu ở chính là biệt thự ba tầng, ngoài ra còn có một vườn hoa nhỏ và một bãi đậu xe.
Linh khí trong nước cũng nhiều hơn hồ nước trước kia, mà Giao Nhân yêu thích suối nước lạnh, với diện tích rộng rãi cậu có thể thoải mơi bơi 100 mét, trong nước còn nuôi một vài con cá chép và rùa, lá gan của chúng không nhỏ, nhìn thấy Giao Nhân liền hiếu kỳ vây quanh để quan sát.
Cậu bơi trong phút chốc, đem nửa khuôn mặt ngâm vào trong nước lạnh, thoải mái hưởng thụ nhà mới, đồng thời ngửa đầu ngắm bầu trời.
Ánh trăng non hình lưỡi liềm kia khiến người ta dễ dàng sinh lòng yêu thích.
061 nói: “Cậu thích mặt trăng này à?”
Trì Tiểu Trì nói: “…Hái không được, hái không được.”
061 cười: “Chẳng phải đã hái cho cậu rồi sao?”
Lúc này Trì Tiểu Trì mới phát hiện vùng nước mà mình đang nằm đúng lúc là nơi ánh trăng chiếu xuống.
Lúc này cậu trùng hợp nằm giữa ánh trăng trong nước.
Trì Tiểu Trì thở ra một chuỗi bong bóng: “Thầy Lục, anh tặng cho tôi rất nhiều quà rồi…”
061 tất nhiên hiểu rõ ý của cậu, cười nói: “Cậu đừng hiểu lầm, tôi chỉ phát hiện mà thôi. Nơi này ngắm trăng là đẹp nhất, cho nên ánh trăng này nên tính là món quà Văn Ngọc Kinh tặng cho cậu.”
…Nói trắng ra là Văn Ngọc Kinh tặng quà cho Trì Tiểu Trì thì có quan hệ gì đến 061 tôi đâu?
Trì Tiểu Trì lúc này mới hơi thoải mái một chút, xác nhận đã qua một lúc lâu, tắm rửa thân thể xong xuôi rồi bơi vào bờ.
Bởi vì tạm thời không có y phục đệ tử để thay thế cho nên cậu chỉ có thể mặc bộ y phục rách rưới kia.
Cậu gõ cửa phòng Văn Ngọc Kinh, trong phòng không có tiếng động.
Trì Tiểu Trì nghĩ rằng Văn Ngọc Kinh hiện tại có lẽ đã hóa hình, liền giương giọng gọi một tiếng sư phụ, lại gõ cửa hai lần, ra hiệu chính mình sắp đi vào, sau đó mới đẩy cửa tiến vào.
Trong phòng không có ai lên tiếng.
Trên bàn bày một cái đĩa bằng đồng, trên đĩa đồng đặt một cái lược bằng sừng tê giác, một cái khăn nhung màu trắng cỡ lòng bàn tay của người trưởng thành, một cái kéo cắt móng tay nho nhỏ, và một chén sữa dê còn ấm nóng.
Trì Tiểu Trì: “…”
…Tại sao những món đồ này nhìn thế nào cũng cảm thấy hơi kỳ lạ thì phải.
Mà suy đoán của cậu rốt cục được xác minh khi nhìn thấy chân thân của Văn Ngọc Kinh.
Một con mèo to bằng bàn tay nằm trên giường, đang ưu nhã liếm móng vuốt mềm mại sạch sẽ của mình.
Trì Tiểu Trì:… Quấy rầy rồi.
Cậu không lập tức đi vào mà cứ đứng trước cửa, vẻ mặt một lời khó nói hết.
061 cảm thấy sắc mặt của cậu có chút không thích hợp, liền hỏi: “Sao vậy?” Cậu ấy không thích mèo sao?
Trì Tiểu Trì: “… Văn Ngọc Kinh có ý gì vậy?”
061: “Hả?”
“Hắn là một con mèo, nuôi một hồ cá.” Trì Tiểu Trì nói tiếp, “Này có khác gì chồn hôi nuôi gà đâu? Thầy Lục, anh nói xem, hắn nhặt tôi về có phải để tồn thức ăn dự trữ cho mèo hay không?”
061: “…”
Tính sai rồi.
Anh chỉ cân nhắc đến việc ôm mèo, vuốt lông sẽ thoải mái hơn một chút, tương đối thích hợp Trì Tiểu Trì.
…Hiện tại anh hóa thành một con Golden còn kịp hay không?
…….
P/S: Golden hay còn gọi là Gâu Đần nha bà con =)))).