Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 224: Cuộc chiến sinh tồn – tuyệt địa cầu sinh



Trì Tiểu Trì dùng bữa tối rất ít, chỉ húp một chút súp thịt dê sau đó nói với mọi người rằng cậu cảm thấy không khỏe, muốn vào lều nghỉ ngơi.

Ngoại trừ Triệu Nhu, trong nhận thức của Ngụy Thập Lục và Đan Song thì Lâu Ảnh là người có sức chiến đấu mạnh nhất trong tiểu đội, bởi vậy Lâu Ảnh vẫn luôn canh giữ đến cuối cùng, chờ an bài xong xuôi thời gian luân phiên trực đêm, nhìn tất cả mọi người ngủ, cũng xác nhận lửa trại hoàn toàn dập tắt, lúc này anh mới quay người chui vào lều đi xem có phải Trì Tiểu Trì đã ngủ rồi hay không.

Trong lều đèn đã tắt, dây kéo túi ngủ khóa chặt, Trì Tiểu Trì cuộn tròn trong túi ngủ, ngay cả một chút cũng không hở.

Lâu Ảnh bật cười.

….Tại sao không hề biết chăm sóc chính mình tẹo nào cả.

Anh mở túi ngủ ra để cho Trì Tiểu Trì hít thở dễ dàng, ai ngờ vừa mở ra dây kéo, đầu ngón tay anh chạm vào lại thấm ướt mồ hôi, da dẻ lạnh lẽo đến mức khiến người ta hoảng hốt.

Lâu Ảnh sợ hãi, một lần nữa bật đèn lên, ôm Trì Tiểu Trì từ trong túi ngủ đi ra.

Cậu cắn một cái khăn lông trắng, chặn lại tiếng thở dốc và hơi rên rỉ ở trong miệng, toàn thân co giật kịch liệt, cẳng chân như bị chuột rút, căng cứng, nhưng Trì Tiểu Trì dường như không có cảm giác gì, chỉ khi Lâu Ảnh chạm vào thân thể, cậu theo bản năng mà nắm lấy vạt áo của anh, dùng sức siết chặt, vẻ mặt khó chịu đánh thẳng vào trái tim Lâu Ảnh.

Dưới tình thế cấp bách, Lâu Ảnh giơ tay đặt lên trán của cậu, muốn vận dụng quyền hạn hệ thống để cưỡng chế cậu tỉnh lại trong trạng thái dị thường

Nhưng khi đặt tay lên phần trán ướt đẫm mồ hôi lạnh của cậu, Lâu Ảnh càng do dự.

Anh cau mày nghiền ngẫm trong chốc lát, cắn răng, ôm Trì Tiểu Trì vào trong lòng, để cậu gối lên cánh tay của mình, ép buộc chính mình không nên can thiệp vào chuyện Trì Tiểu Trì đang làm.

…Mặc dù anh không biết Trì Tiểu Trì rốt cục muốn làm gì.

Thế nhưng nếu đã làm thì nhất định có lý do.

Lâu Ảnh canh giữ bên người cậu, không nói lời nào.

Mãi đến khi người trong lòng dần dần bớt co giật, mí mắt khẽ nhúc nhích.

…Sau đó cậu ấy lại bất động, giống như đã ngủ thiếp đi.

Thật sự biết cách khiến người khác tức giận.

Lâu Ảnh trầm giọng nói: “Em giả vờ ngủ bao lâu thì anh sẽ ôm em bấy lâu.”

Trì Tiểu Trì thầm nghĩ “tiêu rồi”, bèn trợn mắt, cợt nhả chui ra từ trong lòng của Lâu Ảnh: “Anh, em làm sao dám chiếm tiện nghi của anh cơ chứ.”

Lâu Ảnh vứt đi cái khăn đã đổi đến ba lần, lấy ra một bộ quần áo khô mát để mặc vào cho cậu rồi nhét cậu trở lại túi ngủ, im lặng kéo lại dây kéo.

Trì Tiểu Trì loay hoay ló đầu ra, có chút hoảng hốt: “Anh?”

Lâu Ảnh liếc cậu một cái, không để ý đến cậu.

Trì Tiểu Trì làm nũng: “Anh.”

Quả nhiên Lâu Ảnh không chịu được chiêu này của cậu, dừng lại động tác, chờ cậu giải thích.

Trì Tiểu Trì ngồi dậy từ trong túi ngủ, vừa xắn tay áo ngủ vừa nói: “Em đi xác nhận ký ức trước khi chết của Bạch An Ức.”

Khóe môi của Lâu Ảnh run lên: “…Xuyên vào ý thức??”

“Cũng không có góc nhìn khác mà.”

Trì Tiểu Trì hơi tiếc nuối, nói: “Em ở dưới nước nhìn vài lần, để xem hai người giết Bạch An Ức là ai, nhưng thật sự nhìn không thấy.”

Sắc mặt của Lâu Ảnh hơi khó coi.

….Thảo nào.

Buổi tối Trì Tiểu Trì chỉ ăn một chút súp lỏng, là sợ sẽ khiến mình bị nôn sặc.

Cắn chặt khăn là sợ phát ra tiếng bị người khác nghe thấy, cũng là lo lắng quá mức đau đớn sẽ dẫn đến cắn trúng lưỡi.

Bị chuột rút, nghẹn ngào rên rỉ đều là do cậu trải nghiệm quá trình khi Bạch An Ức bị chết đuối.

Trì Tiểu Trì hoàn toàn không biết mình đang giẫm vào khu mìn to đến thế nào, chỉ chuyên tâm nói ra phát hiện của mình: “Trong ký ức của Bạch An Ức, Cá Nheo đầu tiên xuất hiện chính là người miến có dị năng không rõ, và một người nữ có khả năng giảm cơ chế hô hấp xuống mức thấp nhất để giả chết, còn có hai người cuối cùng chính là kẻ đã giết Bạch An Ức.”

“Em cảm thấy số lượng Cá Nheo có chút kỳ lạ.”

“Theo lý thuyết, số lượng Cá Nheo chắc chắn sẽ không nhiều, bởi vì có thể sống đến cùng để qua ải chỉ có ba người, nếu như em là người lãnh đạo, nhất định sẽ để toàn bộ ba tiêu chuẩn này cho Cá Nheo. Nếu trên đường Cá Nheo thất thủ bị giết thì coi như bỏ qua, đó là vấn đề vận mệnh của bọn họ. Trạng thái lý tưởng nhất mà lãnh đạo hy vọng chính là muốn Cá Nheo biết nghe lời sống đến cuối cùng, cũng lấy được một trong ba vị trí qua ải, hơn nữa Cá Nheo không thể vì vấn đề sinh tồn mà xảy ra tranh chấp và nội chiến, nếu không sự tồn tại của Cá Nheo rất dễ bị bại lộ. Cho nên em cho rằng số lượng Cá Nheo hợp lý nên bằng với số lượng người sinh tồn cuối cùng, cũng chính là ba người.”

Trì Tiểu Trì xoa cẳng chân vẫn còn đau đớn vì bị co rút, trầm ngâm nói: “…Đáng lý là ba người, tại sao lại xuất hiện thêm một kẻ khác?”

Lâu Ảnh rót một ly nước ấm đưa cho Trì Tiểu Trì, trong giọng nói có chút khàn khàn: “Buổi chiều em chơi game chính là để làm chuyện này?”

Trì Tiểu Trì cầm ly nước, nhấp một ngụm: “Ừm, điều tiết tâm tình một chút.”

Lâu Ảnh: “Vậy em có nghĩ đến việc chăm sóc cho tâm tình của anh một chút hay không?”

Trì Tiểu Trì nâng ly, trong lòng sáng như gương: “Anh, em không yếu ớt như vậy đâu.”

Lâu Ảnh nói một câu nhất châm kiến huyết: “Em không có hay là đã tập thành thói quen?”

Trì Tiểu Trì lấy ly nước chườm lòng bàn tay: “Quen rồi nên không còn yếu ớt nữa.”

Lâu Ảnh không tiếp tục lên tiếng, chỉ giơ tay búng trán cậu một cái.

Cũng không phải rất đau nhưng Trì Tiểu Trì bị bất ngờ, xuýt xoa một tiếng, vừa định nói gì đó thì Lâu Ảnh đã nhanh nhẹn kéo dây túi ngủ của Trì Tiểu Trì lên.

Trì Tiểu Trì đột nhiên rơi vào bóng tối, cảm thấy hơi hoang mang, giơ tay gãi lên túi ngủ: “Anh, làm gì vậy?”

Lâu Ảnh ở bên ngoài nói: “Nhốt em lại.”

Nếu không phải biết bầu không khí hơi bất thường thì Trì Tiểu Trì đã bật cười.

Để tránh bị đánh tiếp, Trì Tiểu Trì ngoan ngoãn nằm im, không lên tiếng nữa.

Ai ngờ Lâu Ảnh đưa tay ra, ôm toàn bộ túi ngủ vào lòng.

Bị bọc lại thành cái bánh tét, Trì Tiểu Trì đột nhiên không kịp chuẩn bị, đầu thuận thế dựa vào bả vai của Lâu Ảnh.

Kề vào bờ vai ấm áp kia, Trì Tiểu Trì cũng cảm thấy yên tĩnh không ít, bèn chọn nơi thoải mái để gối đầu.

Cậu chủ động giải thích: “Em chỉ muốn nhanh chóng giải quyết nhiệm vụ…Xin lỗi đã không suy nghĩ đến cảm giác của anh.”

“Ừm, lời xin lỗi này thì anh có thể chấp nhận.” Trong túi ngủ, Trì Tiểu Trì chỉ có thể mơ hồ cảm giác được hơi thở ấm áp của Lâu Ảnh đang dán vào lỗ tai của mình, thoang thoảng lướt qua, “Sau đó thì sao?”

Trì Tiểu Trì: “Hả?”

Lâu Ảnh xoa phần trán mới bị búng đau của Trì Tiểu Trì, dùng đầu ngón tay ấn nhẹ một chút: “Còn người này thì xin lỗi thế nào đây?”

Trì Tiểu Trì giật mình, lắng nghe những lời thì thầm lý trí và dịu dàng của Lâu Ảnh.

“Nhiệm vụ rất quan trọng đối với em, đối với anh hay đối với Bạch An Ức mà nói thì cũng rất quan trọng. Nhưng không hề liên quan đến việc em ‘Coi chính mình là vật phẩm tiêu hao để xử lý’, rất không logic.”

Lâu Ảnh vốn không am hiểu chuyện nổi giận.

Anh đối với mọi người và mọi chuyện thường mang tư thái rất bao dung và thấu hiểu, trừ phi xúc phạm giới hạn của anh, bằng không, cho dù bản thân anh không ủng hộ cũng sẽ không tùy tiện đi công kích hay phê phán.

“Cái chết là chuyện rất làm hao mòn tinh thần người ta. Anh đã thấy rất nhiều người chết, cũng biết người từng ‘chết’ nhiều lần thì sẽ trở thành chết lặng.”

Lâu Ảnh nhắm mắt lại, vẻ mặt bình tĩnh, hồi tưởng lại hai ký chủ trước khi anh dẫn đắt Trì Tiểu Trì.

…Ban đầu, sau khi làm ra hành động tự sát để thoát khỏi thế giới, bọn họ từng loạn nhịp tim, từng sụp đổ, nhưng sau khi trải qua vài lần tự sát, bọn họ dần dần thích ứng, không còn xem cái ‘Chết’ là chuyện đáng kể nữa, thậm chí sẽ đùa giỡn với Lâu Ảnh, hỏi lần này có phải cái chết của bọn họ tương đối có tính sáng tạo hay không.

Loại trạng thái tinh thần này không nên tồn tại trên người Trì Tiểu Trì.

Cho dù chỉ là suy nghĩ thì Lâu Ảnh cũng cảm thấy không có cách nào chấp nhận.

Nhưng ngay cả vậy thì Lâu Ảnh cũng không có cách nào đối xử quá nghiêm khắc với Trì Tiểu Trì.

Thật giống như đây cũng là thói quen rất xấu.

“Anh biết cậu ấy là người rất kiên cường, anh cũng không yêu cầu cậu ấy trở nên yếu đuối, trở nên dựa dẫm vào anh. Thế nhưng, ít nhất là anh hy vọng trong những chuyện thế này, vì anh, cũng vì chính cậu ấy mà em nên học được cách yếu đuối, học được cách biết sợ.”

Lâu Ảnh cách túi ngủ, vuốt ve trán của Trì Tiểu Trì vài lần, nói: “Tóm lại, người này rất quan trọng đối với anh. Em có thể đối xử tốt với cậu ấy một chút được không?”

Trì Tiểu Trì hơi động đậy trong lòng anh, dường như đang gật đầu.

Lâu Ảnh than một tiếng, bảo vệ đầu của cậu, cúi xuống hỏi cậu: “Sợ không?”

Cục tròn trong lòng ngực ngẩng đầu lên, có lẽ đang nhìn anh.

Lâu Ảnh giơ tay lên, dùng đầu ngón tay cách túi ngủ khoảng nửa centimét, tinh tế vẽ lên đường viền ngũ quan trên khuôn mặt của Trì Tiểu Trì trong túi ngủ.

Anh bổ sung: “Lúc ở trong nước có sợ không?”

Trong túi ngủ truyền đến giọng ồm ồm của Trì Tiểu Trì: “Chỉ cần nghĩ đến việc vừa mở mắt là có thể nhìn thấy anh thì…tốt rồi.”

Nghe vậy, Lâu Ảnh triệt để mềm lòng.

Anh nắm dây kéo túi ngủ, nhẹ nhàng mở ra, động tác cẩn thận như mở một món quà.

Trì Tiểu Trì đã sớm cởi xuống cặp kính gọng vàng của Bạch An Ức, mái tóc đen hơi ướt mồ hôi, dán vào khuôn mặt, khóe mắt còn có giọt mồ hôi chảy xuống từ trên trán, đôi mắt ở trong tối lại trở nên óng ánh một cách kỳ lạ.

Trên mặt cậu mang theo nụ cười, nhìn Lâu Ảnh.

Lâu Ảnh cật lực muốn bày ra bộ dáng nghiêm túc: “Cười cái gì?”

Trì Tiểu Trì: “…Em nghĩ đến chuyện trước kia.”

“Trước đây em luôn tự cãi nhau với anh, bảo rằng không đến nhà anh nữa, nhưng lần nào cũng là em chạy đến trước cửa nhà anh để làm hòa.” Trong giọng nói của Trì Tiểu Trì khó nén sự mới lạ, “Đây là lần đầu tiên em thấy anh nổi nóng như vậy đó…Nhưng mà cũng không tính là nổi nóng.”

Nói xong, Trì Tiểu Trì nghiêng người sang, một tay chống hai má: “Anh, anh nghiêm túc giận em một chút cho em xem đi, có được hay không?”

Đối với hành vi được voi đòi tiên như vậy, Lâu Ảnh hít sâu một hơi.

Anh nói: “Lại đây. Anh để em xem thế nào là nổi nóng thật sự.”

Trì Tiểu Trì quả nhiên am hiểu cách làm người khác tức giận, ỷ rằng Lâu Ảnh là người hiểu chuyện, biết rõ lúc này còn đang làm nhiệm vụ, sẽ không làm gì với mình, liền mặt dày từ trong túi ngủ thò đầu qua.

Lâu Ảnh cũng rất nghiêm túc, lập một bảng biểu ngay trước mặt Trì Tiểu Trì: “Anh đã ghi lại tất cả những chuyện em làm.”

Trì Tiểu Trì đã chuẩn bị sẵn sàng bị Lâu Ảnh dùng thẻ lôi linh hồn ra hôn một cái, nghe vậy liền nhịn không được mà ngẩn ra: “…Hả?”

Lâu Ảnh nói: “Mặc kệ cái giá thế nào, dám tổn thương chính mình, như vậy bài kiểm tra đánh giá sẽ bị trừ hai mươi điểm trước rồi mới tính tiếp.”

Trì Tiểu Trì: “…” Bị chiêu của mình đánh ngược trở lại, tâm tình của cậu vô cùng phức tạp.

Cậu khiêm tốn thỉnh giáo: “Thầy ơi, ngộ nhỡ thi rớt thì làm sao đây?”

“Trừng phạt.” Lâu Ảnh nói, “Trừng phạt cái gì thì anh chưa nghĩ ra. Đợt đến khi em thi rớt thì anh sẽ báo cho em biết. Hiện tại anh bố trí bài tập cho em. Làm không tốt cũng sẽ bị trừ điểm.”

“Bài tập gì?”

Lâu Ảnh kéo túi ngủ lại một chút, vén phần tóc hơi ướt của cậu ra sau tai: “Đi ngủ.”

Trì Tiểu Trì quả thật mệt mỏi, sau khi tinh thần thả lỏng thì mi mắt rất nhanh chợp lại.

Nhưng cậu có chút không nỡ bỏ lỡ bầu không khí tốt như vậy, nhắm mắt nhưng vẫn muốn nói hưu nói vượn với Lâu Ảnh: “Ngủ không được, em dùng một tấm thẻ thôi miên nha.”

Lâu Ảnh chặn lại: “Đừng quá ỷ lại vào thẻ. Hay là em muốn anh làm gì không?”

Trì Tiểu Trì cố ý hỏi: “Muốn anh làm cái gì đây?”

Chút tâm tư nho nhỏ đó của Trì Tiểu Trì làm sao qua mặt được Lâu Ảnh.

Anh lấy ra một quyển truyện cổ tích, cúi đầu lật trang, khóe môi mỉm cười: “Em hy vọng anh làm cái gì thì anh sẽ làm cái đó.”

Nhưng mà Lâu Ảnh vừa mới dỗ ngủ Trì Tiểu Trì thì Triệu Nhu đã cà nhắc xông vào.

…..