Thịt Chó không phải cún con nhưng vẫn thích quấn quýt làm nũng với Trì Tiểu Trì.
Khi cùng Trì Tiểu Trì nô đùa, Thịt Chó chưa từng từ bỏ ý định đi xung quanh cậu, sủa một hai tiếng vào không khí, tựa như muốn bắt lấy Lâu Ảnh đang cùng nó chơi trò trốn tìm.
Trì Tiểu Trì bưng bát cơm, đuổi theo Thịt Chó đang chạy loạn xung quanh: “Ăn cơm đi, không ăn là tao đi đấy.”
Thịt Chó không thể làm gì khác hơn là lưu luyến mà quay lại, cúi đầu ăn vài ngụm, bỗng nhiên lông của nó hơi dựng đứng, nâng lên đôi mắt trắng dã, dường như đang hỏi tại sao ăn không ngon.
“Tao nấu không ngon.” Trì Tiểu Trì nồi xổm xuống, ôm cổ Thịt Chó, nhẹ giọng thừa nhận sai lầm, “Tao sẽ tiếp tục cố gắng.”
Thịt Chó cũng ngoan, trong cổ họng nhẹ nhàng gừ một tiếng, lấy lỗ tai cọ nhẹ vào cằm Trì Tiểu Trì rồi tiếp tục cúi đầu ăn.
Trì Tiểu Trì đang ôm Thịt Chó, bỗng nhiên một cái bóng như cột điện bao phủ đến.
Một cái đầu gối chặn ngay sau lưng cậu, mờ ám làm phiền.
Giọng của Chu Thủ Thành truyền đến một cách kỳ dị: “Tiểu Trì, lại đến cho chó ăn à?”
Trì Tiểu Trì cũng không quay đầu lại.
Cậu đem mặt cúi xuống rất thấp, tăng cường bả vai, tưởng tượng mình bây giờ đang ở trong kho lạnh, trải qua ám ảnh tâm lý, cậu càng dễ dàng sởn da gà hơn trước đó.
…Cậu đang đóng vai “Sợ hãi”.
Tư thái yếu đuối như vậy khiến cọ sát sau lưng càng thêm làm càn.
Tuy nhiên tâm tình tiêu cực của Trì Tiểu Trì rất nhanh truyền đến Thịt Chó, nó bắt đầu dừng ăn, lông trên lưng dựng lên lớp lớp, nhe ra hàm răng trắng, hung dữ sủa hai tiếng đối với kẻ địch trong bóng tối.
Rất nhanh, trên khu chung cư có tiếng mắng chửi từ một hộ gia đình: “Chó chết nhà ai vậy! Giữa trưa mà khóc tang hả? Ngày mai sẽ bỏ thuốc chuốc chết mày luôn!”
Sợ người nhìn thấy, Chu Thủ Thành không thể làm gì khác hơn là vô cùng lưu luyến mà rời đi.
Trì Tiểu Trì quay đầu nhìn xem ông ta, vừa lúc đụng phải tầm mắt của ông ta, lập tức bị “dọa” đến quay đầu lại.
Chu Thủ Thành đi được một bước lại quay đầu nở nụ cười với bóng lưng của cậu, hài lòng mà lên lầu.
Ông ta đi khỏi, Trì Tiểu Trì thản nhiên tiếp tục cho chó ăn, vuốt lớp lông dựng thẳng của Thịt Chó xuống cho bằng phẳng.
Đối với Chu Thủ Thành, Trì Tiểu Trì không có bất kỳ biện pháp nào.
Vũ khí duy nhất của cậu chỉ là chính mình.
Trì Tiểu Trì chịu đựng những hành động quấy rầy khiến người buồn nôn của ông ta, mục đích cũng khá rõ ràng.
Chu Thủ Thành thành thục như vậy chắc chắn không phải lần đầu tiên, cũng không thể là lần cuối cùng.
Mục tiêu của Trì Tiểu Trì là trở thành “lần sau” của Chu Thủ Thành.
Cậu mua một con dao rọc giấy ở cửa hàng văn phòng phẩm, mỗi một đứa trẻ đều mang theo để gọt bút chì, rất sắc bén, cũng không khiến bất kỳ ai hoài nghi.
Cậu có máy ghi âm Lâu Ảnh đưa cho mình, có thể ghi âm, mỗi ngày mang theo, chưa từng rời thân.
Cậu giả vờ sợ hãi, giả vờ yếu đuối, mỗi lần nhìn thấy Chu Thủ Thành thì sẽ bỏ chạy, không thể chạy thì giả vờ không nhìn thấy, không ngừng lặng lẽ cổ vũ Chu Thủ Thành càng thêm hung hăng kiêu ngạo.
Trì Tiểu Trì đang đợi một cơ hội, đợi Chu Thủ Thành một lần nữa ra tay với cậu.
Chỉ cần cậu bị gọi đi “học thêm” một lần nữa thì đó chính là cơ hội của cậu.
Cậu muốn làm là khiến Chu Thủ Thành để lại đủ vết tích chứng minh tội ác của ông ta lên người mình, sau đó dùng con dao rọc giấy đã chuẩn bị kỹ càng để cắt đứt cổ họng của ông ta.
Đến lúc đó cậu có thể nói với cảnh sát Chu Thủ Thành đối với cậu làm chuyện kia, bởi vì tự vệ nên cậu mới bất đắc dĩ giết ông ta.
Dao rọc giấy chỉ là văn phòng phẩm, máy ghi âm chỉ dùng để ghi lại giọng của cậu.
Đến lúc đó cậu muốn mua một cái loa phóng đại âm thanh, phóng to cho khắp khu chung cư và trường học nghe thấy những lời buồn nôn này của Chu Thủ Thành, để ông ta chết cũng trở nên nổi tiếng, trở thành trò cười cho người ta lưu truyền.
Nhưng cậu đánh giá thấp sự cẩn thận của con cáo già này.
Trải qua lần bất ngờ trước đó, Chu Thủ Thành cũng nhận được một bài học.
Mặc dù hiện tại Trì Tiểu Trì bị thuần dưỡng thành một con cún vô cùng ngoan ngoãn nhưng ông vẫn chưa quên được phản ứng chống cự gần như phát rồ của Trì Tiểu Trì.
Một lần ngã là một lần bớt dại, tuy rằng Trì Tiểu Trì là một miếng thịt đầy cám dỗ nhưng nếu không dễ ăn thì không cần vì cậu mà mạo hiểm quá lớn.
Trì Tiểu Trì rất nhanh nhận ra điểm này.
Vì vậy cậu bắt đầu ngày tháng theo dõi Chu Chủ Thành.
Trì Tiểu Trì mặc bộ đồng phục học sinh trường trung học công lập mà Chu Thủ Thành dạy, tốn 20 đồng làm giả thẻ học sinh.
Trường trung học của Chu Thủ Thành đứng thứ hai trong số năm trường trung học địa phương, trường học rất nghiêm. Trì Tiểu Trì học cấp ba, thời gian học ngoại trú cũng tương tự thời gian tan học của trường trung học này, mà Chu Thủ Thành còn đảm nhiệm thầy bồi dưỡng cho lớp nâng cao của trường nên thường phải hơn tám giờ tối mới về đến nhà.
Bởi vậy khi Trì Tiểu Trì mặc đồng phục học sinh, xuất hiện ở gần trường của Chu Thủ Thành thì có thể thoải mái lẫn vào đám học sinh.
Cậu dùng thân phận học sinh cấp trên đi nghe ngóng chuyện của Chu Thủ Thành, chỉ cần dùng một bát mì gân bò đã có thể dụ được một học sinh lớp 7 tiết lộ không ít tin tức về Chu Thủ Thành.
Chu Thủ Thành là thầy dạy toán, thành tích dạy học đứng đầu, có uy tín cao trong mắt đám học sinh, tính tình lại rất tốt, chưa từng nổi nóng với học sinh, còn rất quan tâm những học sinh yếu kém và sức khỏe tinh thần của những học sinh có gia cảnh đặc biệt, cho dù là học sinh bướng bỉnh thế nào thì ở trước mặt ông cũng biết thu mình lại một chút.
Trước đây không lâu, bởi vì nhiệm vụ dạy học sinh lớp 8 quá nặng nề, tuổi tác của ông cũng lớn, ông liền chủ động xin điều đi, không tiếp tục dạy lớp 8 nữa mà chuyển sang làm chủ nhiệm lớp 6.
Cậu học sinh lớp 7 không khỏi tiếc nuối: “Thầy Chu thật tốt, ai được thầy dạy thật sự may mắn.”
Trì Tiểu Trì cười nói: “Đúng vậy, anh trước đây cũng cảm thấy như thế.”
Trì Tiểu Trì cho rằng Chu Thủ Thành đi dạy lớp 6 nhất định là có nguyên nhân.
Đúng như dự đoán, cậu nhanh chóng có phát hiện mới.
Gần đây sau khi tan học, Chu Thủ Thành thường lấy lý do tiện đường cùng một cậu bé đang học lớp 6 đi về nhà.
Đó là một cậu bé con gia đình đơn thân, thành tích học tập rất khá, là một trong những học sinh của lớp bồi dưỡng, có nhận thức rất mơ hồ đối với thế giới xung quanh, vẫn còn dừng lại ở trạng thái của một học sinh tiểu học mù quáng kính trọng thầy cô, như một chú ngỗng con nho nhỏ ngẩng đầu nhìn thế giới.
Mùa đông, Chu Thủ Thành thừa dịp buổi trưa tan học sẽ dẫn cậu bé về nhà, cho cậu ăn sủi cảo hấp.
Giữa thời tiết lạnh giá, Trì Tiểu Trì đứng bên ngoài lầu hai, dựa vào lan can, quay lưng đối với cửa nhà Chu Thủ Thành, ngửi thấy mùi sủi cảo hấp bay ra từ khe cửa, cậu dùng bật lửa đốt điếu thuốc lá, dùng mùi thơm nicotin trấn tĩnh chính mình, suy tư kế tiếp nên làm gì đây.
Hiện tại gọi điện cho Tử Ngọc sao?
Mà chuyện chưa xảy ra, hơn nữa cậu cũng không biết có xảy ra chuyện gì hay không.
Trì Tiểu Trì hận không thể đổi vị trí với cậu bé kia.
Cậu biết mùi vị đó, thà rằng để cậu thay thế.
Cũng may, buổi chiều cậu bé kia cùng Chu Thủ Thành quay về trường học, thoạt nhìn quần áo sạch sẽ, vẻ mặt bình thường, cũng tràn đầy cảm kích đối với Chu Thủ Thành.
Trì Tiểu Trì không gấp.
Cậu nghĩ, cơ hội rõ ràng tốt như vậy nhưng tại sao Chu Thủ Thành lại không ra tay?
Có một khả năng, buổi chiều cậu bé còn phải đi học, không tiện ra tay, một khả năng khác có lẽ là Chu Thủ Thành không muốn ra tay trong căn nhà từng xảy ra án mạng.
Dù sao chuyện xảy ra một lần là ngẫu nhiên, một khi thất thủ lần nữa, xảy ra hai lần ngẫu nhiên thì khó mà giải thích.
Nghĩ thông suốt chuyện này, Trì Tiểu Trì tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi.
Nếu Chu Thủ Thành đã xem cậu bé kia là con mồi thì chắc chắn sẽ ra tay.
Sau ngày lập đông thì kỳ nghỉ đông cũng sắp đến.
Con đường từ trường học của Chu Thủ Thành đến khu chung cư đã bị Trì Tiểu Trì nhớ đến thuộc lòng, thậm chí biết rõ camera giám sát ở khu này chỉ dùng để trang trí, không chỉ thưa thớt mà còn bị hư hỏng.
Từng cái camera “mù” bị nấm mốc vô hình sinh sôi nảy nở.
Trong một buổi tối rét buốt, Trì Tiểu Trì lại đi theo cậu nhóc và Chu Thủ Thành đang trên đường về nhà.
Cậu đeo một bên tai nghe, lắng nghe bài thoại tiếng anh, có ý định kéo giãn khoảng cách với bọn họ trong một con phố ngoằng nghoèo.
Trời vừa mới có tuyết rơi, lớp tuyết mỏng manh hút hết những âm thanh hỗn tạp xung quanh, bốn phía vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng chân đạp kẽo kẹt của hai người trong tuyết cùng với tiếng chuông gió ở xa xa vang lên như tiếng chuông xe đạp.
Trì Tiểu Trì có ý định bước trùng với tiếng chân của Chu Thủ Thành, dùng tiếng bước chân của ông ta để che giấu chính mình.
Đây là kinh nghiệm mà cậu tích lũy được trong vô số lần theo dõi, Trì Tiểu Trì cũng đã chuẩn bị sẽ bị vồ hụt một lần nữa.
Bởi vậy khi tiếng bước chân đột nhiên dừng lại, một chân của cậu đang nhấc giữa không trung cũng dừng theo, sau đó lập tức biến mất.
Cậu thò đầu ra từ trong hẻm nhỏ.
Thầy trò hai người kia dừng lại trước cửa sắt một căn nhà nhỏ, dán vào nhau rất gần, đang nói gì đó.
Trong lòng Trì Tiểu Trì đột nhiên nhảy một cái.
Theo cậu biết, căn nhà nhỏ này treo biển bán nhà, lúc trước còn có trộm vào nhà, đoán chừng là tay mơ, phát hiện chủ nhân bỏ hoang nhà đã lâu, muốn mò vào kiếm một chút, ai ngờ toàn bộ vật dụng trong nhà đều bị chuyển đi, trộm chẳng được gì, còn đập phá một ổ khóa.
Chủ nhà đến nơi khác công tác, không về được, hàng xóm cũng không có lòng tốt thay chủ nhà đổi ổ khóa mới, trong nhà cũng không có gì đáng tiền, bèn dùng nhánh cây để tượng trưng cài khóa.
Trong tuyết, âm thanh đối thoại của hai người đặc biệt rõ ràng.
Trong giọng nói của Chu Thủ Thành mang theo một chút trách cứ: “…Tay thầy lạnh, không sưởi ấm cho thầy sao?”
Cậu bé quả nhiên vẫn chưa hiểu: “Hay là để em đưa găng tay của mình cho thầy?”
Chu Thủ Thành ngồi xổm xuống, hai mắt sáng quắc mà nhìn cậu bé: “Không được, thầy lạnh đến mức chịu không nổi, em để thầy chườm ấm tí nha…”
Cậu bé chưa từng thấy Chu Thủ Thành như vậy cho nên cảm thấy rất mờ mịt, chỉ có bàn tay bên hông cậu vẫn đang nấn ná, vừa lạnh vừa trắng như một con rắn độc đang bò lên eo.
Trong hoàn cảnh thiếu thốn giáo dục về giới tính, quả thật có người đã dạy các cô bé phải ứng phó thế nào đối với việc xâm hại và quấy rối, thí dụ như tuyệt đối không cho bất cứ người nào chạm vào những khu vực mà đồ bơi có thể che chắn, nhưng rất ít người sẽ nghĩ đến việc dạy các cậu bé về chuyện này.
Chu Thủ Thành hơi ngẩng đầu lên, vẻ mặt mê luyến một cách kỳ dị: “Tay của thầy thật sự rất lạnh.”
Cậu bé há miệng.
Lần này cậu bé rốt cục cũng cảm thấy có gì đó không đúng.
Cậu muốn hô lên nhưng lại bị Chu Thủ Thành dùng một tay bịt miệng.
Cậu bé vẫn chưa đến tuổi dậy thì, tiếng kêu nghẹn ngào dưới lòng bàn tay Chu Thủ Thành tựa như tiếng mèo hoang kêu giữa đêm.
Chu Thủ Thành dễ dàng ấn cậu bé lên tường chỉ bằng một tay, sau đó gỡ ra nhánh cây gài trên cửa, không ngờ càng gấp lại càng hỏng, tiếng cửa sắt bị đẩy ra kêu lên ken két.
Tiếng ma sát quần áo, tiếng huyết áp đập ồ ồ, cùng tiếng giãy dụa nghẹn ngào nho nhỏ của cậu bé hoàn hảo che giấu tiếng bước chân chạy vội từ đằng sau.
Chờ Chu Thủ Thành nhận ra có điều gì đó không đúng, quay đầu lại thì sau ót đột nhiên truyền đến một trận đau điếng.
Dùng sức rất mạnh, Chu Thủ Thành thậm chí nghe được một tiếng răng rắc giòn tan.
Ông nghi ngờ sọ não của mình đã bị nứt rồi.
Nhưng ông vẫn dựa vào quán tính mà quay người lại để thấy rõ mặt hung thủ.
Máu đen từ trong tóc chảy xuống mắt khiến bộ mặt của ông thoạt nhìn càng dữ tợn hơn.
Ông ta muốn nói gì đó nhưng Trì Tiểu Trì căn bản không có ý định ngừng tay, vung lên một thanh sắt đã bị gỉ còn dính máu đập thẳng vào mặt Chu Thủ Thành khiến mũi của ông cũng bị lõm sâu vào trong.
Sau khi đập xong, cậu liền bắt lấy tay của cậu bé vẫn còn choáng váng chạy vội ra ngoài.
Không biết chạy qua bao nhiêu con hẻm, rốt cục cậu dừng lại bên một thân cây.
Cậu bé thở dốc vì mệt, nhưng vẫn theo trực giác mà nói một tiếng “Cám ơn anh”.
Trì Tiểu Trì lại chẳng nghe được gì.
Cậu dựa vào thân cây, tuyết trên nhánh cây rụng xuống, rơi lên sau gáy và tóc của cậu.
Khí lạnh của tuyết chạy qua phổi cậu, khiến tâm tình của cậu đặc biệt vui sướng.
Trì Tiểu Trì thả ra thanh sắt mà nãy giờ cậu vẫn nắm chặt, dùng sức nắm lấy quần áo trước ngực, cất tiếng cười to, cười đến toàn thân run rẩy, gần như hỏng mất.
Trì Tiểu Trì đợi tin tức cả đêm mới biết Chu Thủ Thành bị đưa vào bệnh viện cấp cứu, não bị chấn thương nặng, vỡ sọ hoàn toàn nhưng không chết, mạng vô cùng lớn.
Xế chiều hôm đó khi Chu Thủ Thành thoát khỏi tình trạng nguy hiểm, Tử Ngọc dùng di động liên lạc Trì Tiểu Trì.
Đầu dây bên kia, Tử Ngọc đi thẳng vào vấn đề: “Có phải em làm không?”
Trì Tiểu Trì hỏi: “Ông ta nói là em làm sao? Hay là nói có người cướp bóc, không thấy rõ mặt?”
Tử Ngọc im lặng một lúc, cũng tựa như chấp nhận suy đoán của cậu.
Trì Tiểu Trì cúi đầu cười khẽ một tiếng: “Em biết ngay mà. Bởi vì em nhìn thấy ông ta lại làm chuyện đồi bại kia.”
Tử Ngọc: “Vậy em nên báo với cảnh sát…”
“Báo cảnh sát mấy người sẽ bắt ông ta sao?” Trì Tiểu Trì nói một câu ngay trọng tâm, “Ông ta chưa ra tay thành công, em không có máy camera, dựa vào em và cậu nhóc kia thì có thể chứng minh cái gì? Lẽ nào thật sự phải đợi ông ta thực hiện được thì mấy người mới có thể bắt sao?”
Tử Ngọc im lặng.
Trì Tiểu Trì hơi ngẩng cằm lên: “Cho dù mất hết thanh danh thì ông ta chỉ cần chủ động từ chức, chuyển đến vùng khác với con trai, cùng lắm là đổi tên thì có thể tiêu dao sống tiếp nửa đời còn lại, có đúng không?”
“Nếu chính nghĩa không tự mở rộng vậy thì để em.” Trì Tiểu Trì nhìn về phía trước, nói với đầu dây bên kia, “Chị Tử, tạm biệt.”
Cậu cúp máy, cầm theo một túi táo, gõ cửa phòng bệnh của Chu Thủ Thành.
Người mở cửa là con trai Chu Thủ Thành, là một người đàn ông trông có vẻ rất thật thà.
Đối mặt với tầm mắt thắc mắc của anh ta, Trì Tiểu Trì ngoan ngoãn cúi người: “Chào chú, chú còn nhớ con không ạ? Con là hàng xóm của thầy Chu, nghe nói thầy bị thương nên con đến thăm thầy.”
Con trai của Chu Thủ Thành không hề nghi ngờ, đón cậu vào, còn mình thì ra ngoài phòng đi lấy nước.