Tổng phụ trách lại chuyển hướng sang Trì Tiểu Trì đang im lặng nãy giờ: “Mặc dù chúng tôi có thể ký khế ước với nguyên chủ là vì trong cơ thể của nguyên chủ khi chết có tồn tại giá trị nhiễu loạn, linh hồn sắp tan biến khắp nơi được chúng tôi bắt về, chúng tôi có thể lập khế ước với bọn họ, làm cho bọn họ có khả năng phục sinh. Nhưng khi nguyên chủ triệt để chết đi thì linh hồn đã hoàn toàn biến mất, bởi vậy muốn khôi phục như trước là chuyện gần như không thể.”
“Cảm ơn anh đã trả lời rất chi tiết cẩn thận.” Trì Tiểu Trì nói, “Anh bảo là gần như, cũng có nghĩa là vẫn có biện pháp.”
Tổng phụ trách không hề trả lời.
“Sức mạnh giá trị nhiễu loạn có thể quay ngược tuyến thời gian. Đương nhiên cũng có thể khiến thời gian trở lại thời điểm vừa mới ký kết khế ước với các nguyên chủ. Nhưng các anh không tính làm như vậy.” Trì Tiểu Trì nói, “Tôi có thể hiểu các anh, nếu tính toán chi ly thì phục sinh tất cả nguyên chủ từng bị hại là một giao dịch hoàn toàn không có lời.”
Tổng phụ trách khẽ cười, không gật đầu cũng không phủ định.
Trì Tiểu Trì vĩnh viễn sẽ không quên những hệ thống bẩm sinh này tuy có bề ngoài là nhân loại, vẻ mặt sắc thái của nhân loại, nhưng bản chất chỉ là một mớ dữ liệu.
Thứ mà dữ liệu theo đuổi chính là biện pháp tối ưu hoàn mỹ nhưng vô cùng lạnh lùng.
Tổng phụ trách nói: “Anh Trì, chúng tôi rất cảm ơn anh đã giúp chúng tôi phát hiện một bug quan trọng như vậy. Vì điều này nên tôi mới nói nhiều với anh như vậy, để anh biết anh muốn nhảy vào chính là một vũng bùn rất lớn. Hiện tại anh có thể nói ra nguyện vọng của mình.”
Trì Tiểu Trì dựa vào lưng ghế: “Tôi nhất định phải làm vị trí Chủ Thần này.”
Tổng phụ trách toát ra vẻ mặt khó hiểu: “Anh Trì, tôi nghĩ rằng anh là một người rất sáng suốt.”
Trì Tiểu Trì nói: “Tôi chưa từng sáng suốt.”
Nếu như thật sự sáng suốt thì Trì Tiểu Trì sẽ không chờ một người không thể quay về được nữa, cũng sẽ không để một người vốn không có khả năng quay về đi đến một con đường hoàn toàn khác.
Xưa nay thứ gì mà cậu muốn đều phải lấy cho bằng được.
“Đối với hệ thống của mấy người mà nói thì chỉ là một cuộc giao dịch mà thôi. Mà muốn làm ăn thì uy tín là quan trọng nhất, chẳng phải sao?”
Khi nói đến giao dịch, Trì Tiểu Trì không đánh ra bài tình cảm mà chỉ nói thẳng: “Nếu như sau khi xảy ra sự cố, mấy người chỉ thay đổi một hệ thống bẩm sinh khác làm Chủ Thần, chưa kể trước kia xảy ra bao nhiêu rối tinh rối mù, anh cảm thấy Chủ Thần mới sẽ chịu trả giá, hay là lén học theo kinh nghiệm gian lận của Chủ Thần hiện tại để sử dụng cho bản thân mình? Cái gọi là quan hệ cộng sinh coi trọng chính là trao đổi đồng giá. Nếu không công bằng thì sẽ không có chuyện đồng giá. Huống hồ nếu chuyện hệ thống bẩm sinh được truyền ra thì anh đoán xem, hệ thống có bạo động hay không?”
Tổng phụ trách rốt cục cũng xem như tái mặt, lập tức đứng dậy: “Làm sao anh biết chuyện hệ thống bẩm sinh—”
Trì Tiểu Trì cười: “Tôi biết chứ.”
“Thay vì để cho người biết bí mật này là tôi chạy đi, ngược lại để cho một Chủ Thần khác biết chuyện này rồi gây nên rối loạn hệ thống thì không bằng cứ để bí mật này chôn vùi ở chỗ của tôi là tốt nhất.” Trì Tiểu Trì nói, “Tôi sẽ che giấu bí mật này, để các hệ thống bẩm sinh có một kết cục tốt nhất, cũng sẽ giúp các vị trả món nợ này, dùng toàn bộ trị giá nhiễu loạn mà Chủ Thần từ nhiệm đã tích lũy trong ao, cùng với trị giá nhiễu loạn sắp kiếm thêm, đổi lấy cuộc sống mới cho những người bị hại. Thế nào?”
Tổng phụ trách quan sát cậu: “Anh Trì, anh thật là một kẻ kỳ lạ. Trong cơ sở dữ liệu của tôi chưa từng thấy một ai nguyện ý nhảy vào hố lửa như anh.”
“Cũng như anh nói.” Trì Tiểu Trì đáp, “Nguyện vọng của Chủ Thần là trở thành một Chủ Thần cấp cao hơn hoặc có thể trở thành nhân loại để trải nghiệm cái chết. Tôi từng chết rồi, không ngại chuyện sống tốt đâu.”
Vốn chỉ là nộp vật chứng đơn giản lại trở thành một buổi đàm phán kéo dài gần một tiếng đồng hồ.
Khi đi ra khỏi phòng, Lâu Ảnh hỏi Trì Tiểu Trì: “Bí mật hệ thống bẩm sinh là gì?”
Trì Tiểu Trì nhìn vào một góc không gian.
Lần trước cậu từng tới, biết hướng đó là ký túc xá của 009.
Dữ liệu trí nhớ của bọn họ đã tan biến, tựa như ký ức của Lâu Ảnh trong mười mấy năm làm nhiệm vụ đã hóa thành mảnh vỡ, tan thành mây khói.
Nhưng Trì Tiểu Trì không muốn để Lâu Ảnh có quá nhiều gánh nặng trong lòng, cười hì hì sờ ngực: “Chôn vùi ở nơi này.”
Lâu Ảnh đưa tay đặt lên, dịu dàng chạm vào, đang tính nói chuyện thì bên cạnh truyền đến tiếng huýt gió.
089 dựa lưng vào cửa ký túc xá 023.
Lâu Ảnh: “Sao lại đứng ở đây?”
089 sờ chóp mũi: “Mới vừa nói tạm biệt bọn họ, 023 còn đang khóc nhè, hiện tại tạm thời chưa đi được, da mặt cậu ấy mỏng, không muốn ở cùng với tôi nên đuổi tôi ra ngoài.”
Cửa ký túc xá vang lên một tiếng rầm, lập tức truyền đến giọng ồm ồm kêu to của 023: “Khóc cái đầu của anh!”
089 hớn hở, nhướng mày với hai người, ra hiệu đề tài này nên dừng lại.
Trì Tiểu Trì cũng không đem chuyện thiếu chút nữa 089 bị Chủ Thần thanh tẩy ký ức để báo cho anh ấy biết.
Cậu chỉ muốn làm mọi chuyện đơn giản một chút, đặc biệt là chuyện tình cảm.
Cậu không muốn thêm một phần ân tình trong tình cảm bạn bè, bớt vẽ chuyện.
Trì Tiểu Trì thuận theo 089, lái sang chuyện khác: “Tôi nghe Lâu ca nói lần trước anh đi thay ca cho Lâu ca có làm chút chuyện riêng?”
“Chủ Thần mới đến đây kiểm tra à?” 089 cười đùa, “Đúng vậy, đã làm.”
Trì Tiểu Trì từng nghe Lâu Ảnh thuật sơ về chuyện này: “Tôi tin tưởng anh có thể thuyết phục chính mình tin tưởng chuyện quái dị như vậy. Nhưng tôi không biết làm sao anh có thể thuyết phục 023 làm cho cậu ấy tin tưởng vào năm đó tháng đó giờ đó mình xảy ra chuyện?”
089 nói: “Tôi không phải người thích thuyết phục. Mà thay vào đó tôi sẽ bảo vệ tốt cho cậu ấy.”
Trì Tiểu Trì: “Tự tin vậy sao?”
089 nhìn về phía cửa sổ, nhìn thấy 023 đang lén lút nhìn ra bên ngoài, anh cười nhẹ một tiếng: “Bởi vì là tôi đó.”
…
Cùng lúc đó.
Kỷ Phi Hồng tay trái kéo vali, tay phải cầm tờ giấy mà cậu học sinh tên “Lâu Ảnh” để lại cho anh vào hai tháng trước, đi đến con đường lót gạch đỏ ở Đông Âu.
Ánh nắng chiều gom lại bóng dáng của anh, Kỷ Phi Hồng đang tìm quảng trường Podil, căn hộ số 66.
Từ xa anh nhìn thấy một thanh niên tóc trắng đội mũ ngồi trên băng ghế dài, đeo tai nghe, tựa như tinh linh, hơi lim dim mắt, hít thở không khí tươi mát.
Kỷ Phi Hồng hơi suy nghĩ, dự cảm đây chính là người mà anh muốn tìm.
Như tờ giấy có viết, sáu giờ tối cậu sẽ ra khỏi nhà, ra ngoài băng ghế ngồi một chút.
Cũng khó trách đối phương có nói, chỉ cần gặp được Trang Trường Đình thì có thể liếc mắt đã nhận ra cậu ấy.
Thị lực của cậu thanh niên quả thật không quá tốt.
Kỷ Phi Hồng dừng lại trước mặt Trang Trường Đình, cậu ngẩng đầu lên, cho rằng đây là một du khách muốn hỏi đường, bèn vụng về xa cách đuổi khách: “Chào anh, tôi không biết đường, nếu muốn hỏi đường có thể tìm người khác.”
“Ấy da, chào cậu.” Kỷ Phi Hồng ngồi xổm xuống, phát hiện khuôn mặt của người thanh niên vô cùng non, không hề có bộ dáng lớn hơn mình, “Xin hỏi cậu họ Trang à?”
Giọng nói trong trẻo lại chính khí của Kỷ Phi Hồng sẽ không thuộc về người xấu, nhưng thanh niên tóc trắng vẫn theo bản năng mà cảnh giác: “Anh quen biết tôi?”
“Có thể bắt đầu từ hôm nay sẽ quen biết.” Kỷ Phi Hồng cong mắt cười, “Tôi mới dọn đến con phố này, là hàng xóm của cậu.”
Sau khi xử lý công việc ở cô nhi viện, cũng học tiếng Ukraine cơ bản, Kỷ Phi Hồng bèn xin cha cho nghỉ phép một năm.
Ông Kỷ rất hiểu bản tính của con trai một nhà mình, mặc dù trong nhà có tiền nhưng vẫn là một người thích làm theo ý mình, một ngày nào đó hứng khởi muốn làm thợ sửa xe cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Lần này Kỷ Phi Hồng muốn ra nước ngoài, cho dù là như con trai ông nói là muốn ra nước ngoài để học thêm kinh nghiệm phát triển cô nhi viện, hay đơn thuần là muốn giải sầu thì ông Kỷ đều tùy ý anh.
“Hàng xóm?” Trang Trường Đình rất cảnh giác, “Làm sao anh biết tên của tôi?”
“Nghe những người khác nói.” Kỷ Phi Hồng đối đáp trôi chảy, “Phố 66 có một cậu bé đến từ mặt trăng, tên gọi Trang Trường Đình.”
Trang Trường Đình có chút cao hứng suy nghĩ, miệng lưỡi trơn tru, không phải người tốt.
Người đối diện tự giới thiệu: “Xin chào, tôi tên là Kỷ Phi Hồng, cũng là người Hoa.”
Miệng anh rất nhanh nhẹn, giọng nói cũng hào sảng, cấp tốc giới thiệu gia thế của mình và mục đích đến Ukraine, nói ra sở thích của mình, trong đó có “Thích chơi game”, khiến Trang Trường Đình nhạy bén dựng thẳng lỗ tai.
Trang Trường Đình suy nghĩ, là một kẻ hơi ngốc lại thích nói nhiều.
Sau khi tự giới thiệu một lúc, Kỷ Phi Hồng nhẹ nhàng nói: “Không ngờ hàng xóm của tôi cũng là người Hoa, thật tốt, nói tiếng mẹ đẻ quả nhiên thoái mái hơn Ukraine nhiều. Tôi làm bạn với cậu nhé, được không?”
Trang Trường Đình ít khi đối mặt nói chuyện cùng người khác, ánh mắt lạnh nhạt, trên thực tế là tay đã nắm chặt tay vịn thành ghế, đè nén tâm lý căng thẳng: “Bình thường tôi không hay ra ngoài.”
Da mặt của Kỷ Phi Hồng rất dày: “Vậy tôi có thể thường xuyên đến nhà cậu để tìm cậu.”
Trang Trường Đình chưa từng có bạn, khóe miệng mím chặt không lên tiếng, trong lòng có chút khát vọng nhưng vẫn có chút mâu thuẫn.
Sau một lúc lâu im lặng, Trang Trường Đình lạnh lùng nói: “Tùy anh.”
…Lời vừa ra khỏi miệng thì cậu lập tức hối hận.
Cậu rất ít khi nói chuyện, bởi vậy căn bản không có cách nào quản lý giọng điệu nói chuyện của mình.
Tại sao mình lại có thái độ này?!
Cậu nghĩ, tiêu rồi.
Nhưng còn chưa kịp chờ tâm lý ủ rũ kéo đến thì người đối diện đã cất lên tiếng cười khẽ: “Vậy nha, sau này tôi rảnh sẽ đến tìm cậu.”
Lần này Trang Trường Đình không dám quá làm bộ làm tịch, chỉ lo đối phương đổi ý, nhanh chóng “ừ” một tiếng.
Kỷ Phi Hồng nghiêm túc nhìn mặt của Trang Trường Đình.
Kế hoạch ban đầu của anh là dùng một năm này trở thành bạn của cậu, sau đó tự nhiên mà dẫn dắt cậu thoát khỏi vận mệnh tử vong.
Đối với Kỷ Phi Hồng, có thể cứu một mạng người, trả giá bằng một năm cũng rất đáng giá.
Nhưng sau khi thấy Trang Trường Đình thì có chút suy nghĩ trong lúc vô tình đã chậm rãi thay đổi.
Bất tri bất giác thay đổi còn có những chuyện khác.