Đừng Lại Trêu Chọc Tôi

Chương 13



Lúc tan học, Chu Vọng ngỏ ý đưa Sở Dao về nhà nhưng cô từ chối.

Chu Vọng cũng không ép, chào cô rồi khoác balo về nhà.

Sở Dao quay lại nhìn cậu, thấy hình như Chu Vọng cao lên rồi.

Lần này cậu không ở lại lớp, nghe thấy chuông tan học là đi về, trong trường có nhiều học sinh, ai ai cũng vui đùa náo nhiệt.

Ánh hoàng hôn nhuộm cả cảnh vật, còn có ánh sáng lấp lánh nổi bật giữa không trung.

Chu Vọng tránh vũng nước, cậu rảo bước về nhà, cúi đầu nhìn đường, không nhìn thẳng về trước.

Tới khi trên vũng nước in bóng người nhàn nhạt, Chu Vọng mới dừng lại.

Chỗ này cách trường một đoạn xa, Chu Vọng khoác balo trên vai, lẳng lặng tránh đi.

“Ê, mày là em mà chẳng lễ phép gì cả.”

Chu Ngự đi sau khoác tay lên vai Chu Vọng.

Chu Vọng tránh đi, tiếp tục bước tiếp.



“Ê này, tao mang vali về hộ mày mà mày không cảm ơn tao à?” Chu Ngự cà lơ phấp phơ, chẳng nghiêm túc gì, đá viên đá nhỏ ven đường tới chân Chu Vọng.

“… Cảm ơn.” Chu Vọng đá viên đá kia vào vũng nước, nước bắn lên làm bẩn giày hai người.

“Chẹp chẹp.” Chu Ngự cũng không tức giận, lại tìm một viên đá nhỏ khác đá vào chân Chu Vọng.

Hai người là anh em, gương mặt na ná nhau, nhưng nhìn kĩ lại thì chẳng giống gì.

“Xe kìa.” Chu Ngự hếch cằm ra phía đường, kéo Chu Vọng đi vào trong, lẩm bẩm bảo: “Muốn bị đâm chết à?”

Chu Vọng nhíu mày, mím môi không đáp.

“Ê mày đang uất ức cái gì thế?” Chu Ngự thấy rõ ràng Chu Vọng đang tức giận mà vẫn làm như không, thấy hơi buồn cười.

“Chu Vọng!” Đường Phi phóng xe đi qua.

Chu Vọng ngẩng đầu, gật đầu với Đường Phi.

“Cậu… Cậu về với anh cậu à?” Cậu ta đi nhanh qua không nhìn rõ lắm, tới sau thì mới ngớ người, kinh ngạc hỏi.

“Ừ đó, tôi về với em tôi.” Chu Ngự trả lời thay, khóe miệng Chu Vọng giật giật.

Chu Vọng không quan tâm ông anh trai hời hợt này, cũng không muốn thân thiết với Chu Ngự.

Về tới nhà, Chu Ngự kéo tay Chu Vọng, “Ba mày về mà mày vẫn bày cái mặt này à?”

Vẻ mặt Chu Vọng thay đổi, gạt tay Chu Ngự xuống, nhướng mày bảo: “Anh trai, em biết rồi.”

“Ôi em trai anh, phải thế này mới ngoan chứ.” Chu Ngự không chờ Chu Vọng, cậu vào nhà trước.

Thang Tiệp cười lấy balo cho Chu Vọng, khẽ nói với cậu: “Biểu hiện cho tốt nhé.”



Chu Ngự mặc kệ hai mẹ con họ thì thầm to nhỏ, cậu nằm ườn lên sô pha, cầm quả dâu tây mới rửa sạch.

“Ngọt lắm, Chu Vọng ăn không?”

Chu Ngự ném quả dâu tây qua, Chu Vọng bắt lấy, cậu để trên bàn ăn rồi nói với Chu Nghị, “Ba, con đi rửa tay đã.”

“Tiểu Vọng, con đi rửa tay đi, mẹ mới mua dâu tay đó, ngọt lắm.” Thang Tiệp bưng đồ ăn ra, nói với Chu Ngự, “A Ngự, ăn cơm thôi.”

Cả nhà ngồi trên bàn ăn, Thang Tiệp gặp thức ăn cho từng người.

“Tiểu Vọng, hôm nay anh con bảo chờ con cùng đi học về, lúc đầu ba mẹ còn không tin cơ, không ngờ quan hệ của hai đứa tốt thế.” Thang Tiệp gắp thịt cho Chu Nghị, chạm vào tay ông, bảo ông nói chuyện.

“Sống chung một mái nhà mà, chuyện đấy cũng nên thôi, về sau cái nhà này phải trông cậy vào ai đứa đấy.” Chu Nghị cau mày, híp mắt hỏi: “Dạo này Tiểu Vọng học hành thế nào?”

“Không phải lo chuyện học hành của nó đâu.” Thang Tiệp cười bảo: “Hôm nay thầy chủ nhiệm gọi điện cho em, bảo điểm thi môn Vật Lý của thằng bé tốt lắm, có lợi cho việc thi đại học.”

“Thật hả, thế là tốt rồi, gắng sức thi vào trường tốt, tốt nghiệp bằng giỏi nhé.” Chu Nghị gắp thức ăn cho Chu Vọng, khen cậu.

Gương mặt Chu Vọng thờ ơ, nói: “Con cảm ơn ba ạ.”

Trong mắt Chu Vọng, động tác này rất mỉa mai, bữa cơm cũng chẳng ngon nữa.

“A Ngự thì sao?” Chu Nghị lại hỏi.

“Dạo này A Ngự cũng siêng học lắm, hôm nào cũng đi học đầy đủ đúng giờ, hôm nay trời mưa còn đi học sớm hơn nữa cơ.” Thang Tiệp nói với ông, giọng nói còn xen lẫn tình mẹ con đằm thắm, “Mai sau A Ngự nhất định cũng sẽ thi đậu đại học.”

Chu Ngự hiểu ý bà ta.

Nhưng Chu Nghị lại không hiểu, Thang Tiệp nói mấy câu làm ông ta vui vẻ không thôi, ăn thêm một bát nữa, “Ba không biết mai sau con muốn làm cái gì, nhưng dù là thế nào ba cũng sẽ ủng hộ con.”

“Muốn cái gì á, để con nghĩ xem.” Chu Ngự mở miệng, “Con làm người sửa xe được không, ba thấy thế nào?”

Sắc mặt Chu Nghị thay đổi, hậm hực bảo: “Không có tiền đồ, sửa xe làm gì chứ.”

“Con sợ người ta ăn bớt nguyên vật liệu, nhỡ đâu phanh hỏng thì phải sửa cho người ta.” Chu Ngự cười khanh khách, đôi mắt lại lạnh như băng.

Không khí trên bàn cơm gượng gạo ngọt ngạt.

Cuối cùng, Chu Ngự không cười nữa, hỏi: “Không buồn cười à?”

“A Ngự, con mau ăn tiếp đi, ba con bận rộn, vất vả lắm mới về một hôn, đừng để ông ấy không vui.” Thang Tiệp nói.

“Người sửa xe thì làm sao, cũng nuôi được bản thân.” Chu Vọng cong môi, cười với Chu Ngự, “Công việc thì làm gì phân biệt đắt rẻ sang hèn.”

Chu Ngự không cười nữa, đặt đũa xuống.

“Tiểu Vọng, con không hiểu đâu thì đứng nhúng tay vào, con chỉ cần học cho giỏi, thi đỗ đại học là ba mẹ vui rồi.” Thang Tiệp gắp thức ăn cho cậu, bát của Chu Vọng như ngọn núi cao.

“Công việc không bân biệt nhưng con người lại phân ra mấy loại.” Chu Ngự nói tiếp, “Con ra ngoài đây, tối nay dì không phải để cửa đâu.

“Tối thế này con còn đi đâu?” Thang Tiệp vội vàng hỏi.

Chu Ngự cầm chìa khóa xe, “Đi sửa xe, bảo dưỡng lại cho ngon nghẻ.”
— QUẢNG CÁO —