“Mình thấy vẫn là viết văn có ích hơn.” Hoàn Nhĩ ánh mắt kiên định, cô nghĩ tới đây, vỗ bàn, thề son sắt.
“Đây là một câu hỏi về tư duy, phải nghĩ như thế này …” Sau đó, Hoàn Nhĩ dành năm phút để kể cho cậu nghe một câu chuyện triết học nhỏ, nhân tiện phát biểu một chút suy nghĩ của chính mình, cùng với cách viết mgắn gọn rành mạch.
Bài thi đầu tiên là Ngữ Văn.
Sau khi đề thi được phát xuống, Lục Lộc liếc qua đề bài văn, đồng tử chợt co rút.
Cái này … cái này giống hệt như những gì Lâm Hoàn Nhĩ đã nói.
Hôm đó, cô nghe được Lão Tần nói chuyện với giáo viên dạy tiếng Trung ở lớp bên cạnh, có nhắc đến điển cố này này, lúc về nhà cô có chút nghi hoặc nên thuận tay tìm hiểu một chút.
Cô đoán đúng rồi.
Thật may mắn mà.
Lục Lộc – người trước đây viết văn không hết một trang, giờ lại viết được 800 chữ.
Hơn nữa rất có trật tự, rõ ràng.
Trước đây Lâm Hoàn Nhĩ đã nói qua. Tuy cậu không nhớ cụ thể nhưng những ý đại khái đều nhớ hết.
Sau lần này, xem ra Lão Tần có thể buông tha cậu.
Mọi môn thi sau đó đều diễn ra rất suôn sẻ.
Kết quả của Lục Lộc không thực sự nổi bật.
Đó là bởi vì cậu không muốn học.
Nếu cậu sẵn sàng bỏ ra chút đầu óc mà chịu cố gắng, điểm số của cậu chắc chắn sẽ tăng cao.
Chính bởi vì Lão Tần hiểu được điều này nên không ngừng ép cậu học.
Bởi vì Lão Tần luôn cảm thấy đứa nhỏ này nếu như bị áp lực, chắc chắn sẽ tiến bộ.
Mà Hoàn Nhĩ thuộc loại không cần học nhiều lắm nhưng điểm vẫn rất tốt.
Loại mà lần nào cũng ngồi trong nhóm đầu tiên của phòng thi đầu tiên.
Trong mỗi kỳ thi, khi chỉ còn mười lăm phút, cô đã đặt bút xuống và dừng viết.
Cũng không biết là làm gì.
————————————————————-
Một kỳ thi, tiến hành hai ngày.
Hai ngày tiếp theo không chỉ là thời gian chấm bài thi mà còn là thời gian để học sinh điền nguyện vọng vào phiếu.
Hoàn Nhĩ đưa một miếng sôcôla cho Từ Tử Tể, lén đưa cho cậu ta, đổi lại cậu ta sẽ nói cho cô biết Lục Lộc đã điền cái gì.
Không ngoài dự đoán của cô, quả nhiên là “Ban Xã Hội”.
Hoàn Nhĩ gật đầu hài lòng, sau đó đưa thêm cho Từ Tử Tể một miếng sôcôla nữa.
Lục Lộc ngẩng đầu lên thì thấy Từ Tử Tể đang nói chuyện với LâmHoàn Nhĩ. Từ Tử Tể gật đầu khi ngheHoàn Nhĩ nói, thời điểm Hoàn Nhĩ rời đi, cậu ta vẫn cười rất ngọt ngào.
Từ Tử Tể xé vỏ bọc một miếng sôcôla, ném vào miệng, ăn một cách ngon lành.
Đương nhiên, đồ của tiểu mỹ nữ cho, ăn kiểu gì đều ngọt cả.
Từ Tử Tể nhai nó hai lần, còn chưa kịp nuốt xuống thì đã nhận ra Lục Lộc đang ngẩng đầu nhìn mình.
Trong ánh mắt lạnh nhạt dường như còn mang theo tia bất mãn.
Từ Tử Tể dừng nhai lại, có chút rùng mình.
Sau đó cậu đưa một miếng sôcôla khác, nói: “Anh Lục, tiểu mỹ nhân tặng, anh có muốn ăn không?”
Lục Lộc ngẩng đầu cho cậu một cái nhìn xem thường.
Sau đó, không để ý đến cậu nữa.
Từ Tử Tể bất lực bĩu môi, vừa định xé thêm một miếng sôcôla nữa thì bị Lục Lộc giật lấy.
“Về sau Lâm Hoàn Nhĩ đưa bất cứ thứ gì cũng không được ăn.” Đây là mệnh lệnh.
“Mình—” Từ Tử Tể nhìn theo miếng sôcôla, sau đó nhìn Lục Lộc ném nó vào thùng rác.
Sôcôla ăn rất ngon mà, ném nó làm gì chứ.
Từ Tử Tể có chút cạn lời, nhưng cậu chỉ có thể thể hiện sự bất mãn của mình bằng khuôn mặt mà thôi.