Đôi mắt cô đảo qua đảo lại như dán vào mặt Lục Lộc.
Sau đó, cô ấy xoa lưng chỉ trích.
“Này, L, bộ dáng này của cậu là có ý gì? Đối với mình đây không hài lòng sao?” Một hai lần còn chưa tính, nhưng lần nào nhìn thấy cậu cũng là bộ mặt này.
Sợ là có tật xấu đi.
Nhược Thủy nghĩ, nếu cậu không hài lòng, đem khuôn mặt của cậu nhường cho cô thì tốt biết bao, mặc dù Nhược Thủy cô cũng đã rất hoàn hảo rồi
Nhưng cô không ngại trở nên hoàn hảo hơn một chút.
Lục Lộc lùi lại một bước.
Cậu không thích người khác nói về vấn đề này.
Tất nhiên, cậu biết Nhược Thủy cũng thuộc công ty và ở chung ký túc xá với Hoàn Nhĩ, nhưng cậu không quen với cô.
“Chậc chậc chậc.” Nhược Thủy thấy sự xa cách rõ ràng của cậu.
Vừa rồi còn cười tươi như vậy, khi thấy cô giống như nhìn thấy một dã thú đứng trước dòng lũ.
Rõ ràng cô cũng có vẻ đẹp vô song.
“Tôi chỉ quan tâm đến Hoàn Nhĩ của mình thôi.” Cô hừ lạnh một tiếng, xoay người đỡ Hoàn Nhĩ.
“Cẩn thận, nếu không trở về chị Thư Tâm sẽ lại mắng chị mất.”
Nhược Thủy đỡ cô rời đi, bỏ lại Lục Lộc phía sau.
“Hoàn Nhĩ, chính xác thì em thích cậu ấy ở điểm nào?”
“Thích cậu ấy, bất kể điểm gì cũng tốt.”
“Chị Thư Tâm nói đúng rồi, mắt em có vấn đề rồi.”
“Mắt có vấn đề cũng không sao. Có vấn đề vẫn thích cậu ấy.”
Tai Lục Lộc rất thích, mỗi lời của hai bọn họ cậu đều nghe rõ ràng.
Cổ họng cậu giật giật.
Trầm mặc một lát, cậu nhấc chân đi về phía trước.
——————————————————
Khi Lục Lộc bước vào lớp, Thịnh Hạ đang nhét thứ gì đó vào bàn của Hoàn Nhĩ.
Hoàn Nhĩ vẫn chưa trở về, không biết cùng Nhược Thủy đi đâu rồi.
Ngay khi Thịnh Hạ đứng dậy, cô đã nhìn thấy Lục Lộc.
Cô ấy chỉ vào bên trong chiếc bàn nói: “Tôi đưa nó cho Hoàn Nhĩ. Khi cô ấy quay lại, anh nói cho cô ấy một tiếng.”
Lục Lộc liếc nhìn vào trong bàn.
Trà gừng đường đỏ.
A, tin tức khá nhanh, e rằng mỗi ngày đều nhìn chằm chằm Hoàn Nhĩ đi, nếu không sao biết nhanh như vậy.
Sau khi nói xong, Thịnh Hạ rời đi, cũng không ở lại nhiều.
Hoàn Nhĩ nhìn theo ánh mắt của cậu, thấy hộp trà gừng.
Lúc đó, cô tự nhiên nghĩ rằng cái này là do Lục Lộc tặng cô.
Vì vậy cô quay đầu cười nói: “Cảm ơn!”
Lục Lộc liếc cô một cái, vẻ mặt khó hiểu.
Sau đó, mặc kệ cô.
Lúc đó Hoàn Nhĩ còn đang suy nghĩ, Lục Lộ đi thật nhanh, cô đi ăn cơm với Nhược Thủy, cậu đã mua trà gừng rồi.
Thứ này dường như không có sẵn trong cửa hàng của trường.
Nếu phải nói, e rằng cách đó hai con phố có siêu thị.
Hoàn Nhĩ cười, cô thản nhiên nói: “Cậu đi thật nhanh.”
Cô lấy ra một gói trà gừng, muốn mở ra xem.
“Cái này có mùi khá thơm.” Hoàn Nhĩ hít một hơi, cau mày.
Thực ra chuyện này cũng không ảnh hưởng gì lớn, đối với Lâm Hoàn Nhĩ mà nói, nó giống như uống nước nóng trực tiếp, có khi trực tiếp uống nước nóng cũng không tiện bằng.
Nhưng cô nghĩ, nếu Lục Lộc đưa, uống xong sẽ khác.
Khóe mắt Lục Lộ nhìn thấy cô nở nụ cười rạng rỡ.
Nụ cười kia trong mắt cậu đột nhiên có vẻ rất chói.
Cậu duỗi tay ra, cầm lấy túi trà gừng đã mở sẵn trong tay cô, nhét vào hộp, ném cả hộp ra đằng sau.
Vẽ một đường cong hoàn mỹ, sau đó cái hộp chính xác rơi vào thùng rác.
Hoàn Nhĩ nghĩ, cái hộp kia ghi rõ thời hạn sản xuất chỉ mới hai tháng, làm sao mà nó đã hết hạn được… Nhưng tất cả lời nói đó đều chôn vùi khi nhìn thấy nụ cười của cậu.
Trong trí nhớ của cô, Lục Lộc chưa bao giờ cười với cô như vậy.
Khi cô nhìn thấy cậu cười, tất cả chỉ là trong giấc mơ.
Trong mơ, cậu rất đẹp trai, khi cậu cười đều câu hồn động phách.
Đó là điều mà Hoàn Nhĩ đã nghĩ đến không biết bao nhiêu lần.
Cô nghĩ, đột nhiên cô hiểu tại sao cậu lại khiến mình trở nên luộm thuộm như vậy.
Bởi vì cậu quá chói mắt.
Chói tới nỗi đủ để khiến tất cả mọi người trên thế giới này đều lu mờ.
Hoàn Nhĩ mím môi.
“Nếu cậu cười như thế này trên sân khấu, thì mình không phải là người duy thấy được rồi.”
Ngoài ra, đến lúc đó, cô sẽ không phải là người duy nhất thích cậu nữa.
Sẽ có nhiều, rất nhiều người, rất nhiều người giỏi hơn cô.
Hoàn Nhĩ suy nghĩ nghiêm túc, chút u sầu.
“Cho nên?” Lục Lộc hiếm thấy tiếp lời.
“Mình hi vọng… cậu thật tốt, chỉ có mình mới có thể nhìn thấy.” Hoàn Nhĩ biết rằng, cậu tài giỏi như vậy, tài năng sớm muộn cũng nở rộ, leo lên vị trí đỉnh cao, không sớm thì muộn, cậu cũng sẽ đến đích.
Cô hoàn toàn tin tưởng vào thực lực của Lục Lộc.
Nhưng cô không tin vào chính mình.
Lục Lộc sững sờ hồi lâu.
Sau đó, cậu khịt mũi lạnh lùng nói: “Lâm Hoàn Nhĩ, thay vì suy nghĩ nhiều như vậy, cậu nên lo lắng cho bản thân hơn.”
Nếu cậu không thể vượt qua kỳ thi lần này, thì phải mất hai năm nữa.
Nhưng theo tình hình hiện tại của cô, sợ là rất khó khăn.
“Mình rất lo lắng.” Hoàn Nhĩ buồn bã thở dài.
“Nhưng lo lắng thì có ích gì.”
Có lẽ như quản lý Giang đã nói với cô trước đây, cô còn quá trẻ để ra mắt.
Giống với suy nghĩ trước kia của Hoàn Nhĩ.
Nhưng cô không nghĩ vậy từ sau khi gặp Lục Lộc.
Rõ ràng là Lục Lộc không lớn hơn cô bao nhiêu.
Tại sao cậu có thể ra mắt.
“Bởi vì tôi có thực lực.” Lục Lộc dường như nhìn thấy rối rắm trong lòng cô, lạnh lùng bỏ lại một câu, quay đầu lại.
“Cậu đang khinh thường mặt mình hay là vũ đạo của mình?” Nghe được lời nói của cậu, Hoàn Nhĩ có phần tức giận.
Cho dù thực lực không cao, nhưng cô cũng không phải bình hoa.
Ánh mắt Lục Lộc ghét bỏ.
Hoàn Nhĩ không tìm được điều gì để phản bác.
Quả thực, cô không hơn gì cậu cả.
Khuôn mặt và vũ đạo, kỹ năng ca hát.
Khoảng cách giữa con người với nhau thực sự không phải là không có căn cứ.