Vẻn vẹn một buổi, Hoàn Nhĩ đều không có để ý Lục Lộc.
Kỳ thực cô luôn luôn thông suốt mọi thứ, chính là lần này không biết vì sao, đột nhiên liền để tâm vào chuyện vụn vặt.
Đột nhiên nghĩ, hiện tại nhiều ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm Lục Lộc, nhiều người như vậy ở phía sau theo đuổi, nếu cậu không thích cô thì cô nên làm cái gì bây giờ?
Dù sao ngay từ đầu chính là cô quấn quít lấy lấy cậu trước.
Là cô theo đuổi cậu.
Cô quấn cậu lâu như vậy, cậu mới đáp ứng, vậy nếu có người thứ hai, cũng giống như cô, có phải hay không…
Nói đến cùng vẫn là Hoàn Nhĩ đối với bản thân không có tin tưởng.
Cho nên cô nghĩ như thế, trong đầu không lớn cao hứng, bị đè nén đến hoảng, tự nhiên liền không để ý Lục Lộc.
Mãi cho đến giữa trưa thời điểm ăn cơm, Hoàn Nhĩ cũng không có cùng Lục Lộc nói qua một câu.
Vừa tan học cô liền đứng lên.
“ Cậu đi đâu vậy?” Lục Lộc ở phía sau hỏi.
Cô ăn cơm trưa không phải đều là ở phòng học chờ người mang tới hay sao?
Hoàn Nhĩ cắn chặt răng, nhanh chóng trả lời một câu “Đi căn tin ăn cơm”, sau đó cũng rất nhanh từ cửa sau ra khỏi phòng học.
Lục Lộc sửng sốt, đứng dậy đi theo.
Kỳ thực cậu đã sớm phát hiện hôm nay Lâm Hoàn Nhĩ không quá thích hợp, từ buổi sáng, liền không có cùng cậu nói chuyện.
Chỉ là cậu cũng không hiểu cô đây là như thế nào.
Lâm Hoàn Nhĩ vẫn rất ít khi phát giận.
Cậu đi phía sau cô ra cửa, nhưng là mới một bước ra đã bị Chu Hạo cùng Từ Tử Tể ngăn cản.
“ Ôi mịa, thật sự là Lục ca!”
Từ Tử Tể nhất thời kích động, liền nói tục.
Bọn họ ngày hôm qua nghe nói, còn không thể tin được, dù sao bọn họ cùng với Lục Lộc sớm chiều ở chung một năm, thế nào cũng có chút hiểu biết.
Cho nên làm sao có thể?
Đồn đãi bên này, làm sao có thể xuất hiện?
Hiện tại thấy người, chân thực như vậy đứng trước mặt các cậu.
Đại soái ca trong truyền thuyết.
Chu Hạo kinh ngạc đến mức không nói nên lời.
Từ Tử Tể không sợ chết kéo kéo tóc của cậu, tiếp theo Chu Hạo đi qua, còn muốn sờ mặt cậu.
Lục Lộc lui về phía sau một bước, một tay đánh tay bọn họ, ghét bỏ nói: “Cút!”
Thật là âm thanh của Lục ca!
Hai người nhìn nhau, thập phần khiếp sợ.
Lục Lộc không hề để ý bọn họ, mắt thấy Hoàn Nhĩ đã đi ra rất xa, vội vàng đuổi theo.
Bên này hai người sốt ruột theo sau, liền liền sốt ruột kêu, nói: “Lục ca, cậu nói cho bọn mình biết sao cậu lại trở nên đẹp trai như vậy?”
“Lục ca, cậu đừng có không nghĩa khí như vậy ―― “
Hoàn Nhĩ rất lâu rồi không tới căn tin trường học.
Chỉ có thời điểm cao nhất vừa tới trường học đến đây vài lần mà thôi.
Lần này là vì Thư Tâm còn chưa có trở về, bữa ăn dinh dưỡng còn không kịp đặt, cô cũng chỉ có thể ứng phó tạm trong căn tin vài ngày.
Lại nhắc đến cũng rất khéo, thời điểm cô vừa bưng khay ăn ngồi xuống, tiếp theo đối diện vừa vặn cũng có người ngồi.
Hoàn Nhĩ theo bản năng nhìn.
Bộ dạng có chút nhìn quen mắt.
Cô giống như nhớ được, đây là… Hà Nhất Ngộ.
Những người từng thổ lộ biểu đạt với Hoàn Nhĩ rất nhiều rồi, nhưng Hoàn Nhĩ nhớ kỹ tên của cậu.
Đơn giản là cậu tỏ tình cô ngay trước mặt Lục Lộc.
Cô cũng không biết phải làm cái gì bây giờ, cũng chỉ có thể giả bộ như bản thân không phát hiện ra, vùi đầu, lẳng lặng ăn cơm.
Hà Nhất Ngộ mặt nghẹn đến có chút ửng đỏ, giống như có chút ngượng ngùng.
Cậu vừa mới tại đây thấy Lâm Hoàn Nhĩ, buộc mình phải cứng rắn, liền theo cô lại đây.
Có thể là bởi vì rất khó có thể gặp cô tại đây, cho nên mới không chịu buông tha, chỉ cầu được ở gần cô mà thôi.
Không nghĩ khác, chính là muốn gần cô một chút mà thôi.
Không hơn.
“Cậu không thích ăn thịt sao?”
Hà Nhất Ngộ đột nhiên mở miệng.
Hoàn Nhĩ dừng động tác một chút, nhìn nhìn bên cạnh không có ai, lúc này mới ý thức được, là nói chuyện với cô.
“Không thích.”
Này quả thật xấu hổ…
Hoàn Nhĩ chỉ có thể cúi đầu cười cười, cầm lấy chiếc đũa, yên lặng ăn.
Trong khay của cô chỉ có hai loại, khoai tây cùng cải thìa.
“Nhìn cậu gầy như vậy, hay là ăn nhiều một chút, bằng không tôi cho cậu ít thức ăn nhé.”
Hà Nhất Ngộ chấp mê bất ngộ muốn cô ăn nhiều một chút.
Nói xong liền muốn đứng lên, hướng cửa sổ bên kia đi.
“Không cần ——“ Hoàn Nhĩ vội vàng kêu.
Này thật đúng là thật lâu không có nghe người ta nói cô gầy.
Thời điểm ở công ty, lão sư yêu cầu ——
Thắt lưng con kiến, chân thon, tay nhỏ.
Toàn thân, không thể nhiều thêm một chút thịt.
Muốn mọi thứ vừa đủ.
Chỉ là khung xương cô như thế, thoạt nhìn liền không có nhỏ gầy như người khác, hơn nữa quả thật nhiều thịt hơn một chút——
Cho nên chỉ cần lão sư thấy cô ăn gì, cô đều bị mắng.
“Đương nhiên không cần.”
Lục Lộc trên tay bưng cái khay, không biết từ khi nào thì, lại đột nhiên xuất hiện bên người Hoàn Nhĩ.
Trực tiếp ở bên cạnh cô ngồi xuống.
Sau đó cậu đem trước mặt cô cầm lấy, đến trước mặt mình, tiếp theo lại đem cái khay mình cầm đưa qua.
“Cậu ăn cái này.” Giọng nói Lục Lộc lạnh lùng, nghe không ra cảm xúc gì.
Chỉ là tiếp theo lạnh lùng nhìn Hà Nhất Ngộ trước mặt liếc mắt một cái, ý nhằm vào rất rõ ràng.
Hoàn Nhĩ nhìn thoáng qua cái khay trước mặt bản thân.
Một phần sườn ôm tỏi, một cái đùi gà.
Nhiều thịt tới nỗi làm Hoàn Nhĩ hốt hoảng.
Cô vừa định nói không cần, quay đầu lại, Lục Lộc đã cầm chiếc đũa ăn lên.
Không coi ai ra gì.
Trên bàn ba người, Lục Lộc ngồi bên cạnh Hoàn Nhĩ, Hà Nhất Ngộ ngồi đối diện.
Hà Nhất Ngộ kỳ thực có chút mơ hồ.
Bởi vì cậu cũng không có nhận ra người trước mặt là ai.
Bộ dạng tựa hồ có chút nhìn quen mắt, hình như là gặp qua ở đâu.
Chỉ là người dung mạo xuất chúng như vậy, nếu có gặp qua, hẳn là cũng sẽ không quên đi.
Hà Nhất Ngộ còn có chút khiếp đảm, trên má trắng nõn hơi hơi phiếm hồng, sau đó lại nhìn Lục Lộc một cái. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Cậu rất bình tĩnh ăn cải thìa.
Cậu (HNN) tựa hồ nhớ tới, ngày hôm qua nghe người ta thảo luận, nói là cao nhị có một nam sinh, sau khi nghỉ hè trở về, trở nên đặc biệt đẹp mắt.
Đặc biệt đẹp mắt là cái gì trình độ… Là nữ sinh bọn họ chụp trộm trở về, nhìn chằm chằm nhìn hai buổi.
Cười đến không ngậm miệng lại được.
Hà Nhất Ngộ hướng Hoàn Nhĩ gật gật đầu, sau đó liền bưng khay của bản thân, đến bàn bên cạnh ngồi.
Lúc này Lục Lộc cầm chiếc đũa, chỉ chỉ khay của cô, nói: “Mau ăn!”
Đột nhiên phát giận, không để ý tới cậu, cậu đi theo cô, lại phát hiện cô cùng người này ngồi cùng nhau.
Lá gan Lâm Hoàn Nhĩ hiện tại thật sự càng ngày càng lớn.
“Nhanh chút ăn xong, ăn xong tôi lại tính sổ với cậu.”
Lục Lộc cả người áp suất thấp, nói với cô một câu, bản thân cúi đầu lại tiếp tục ăn.
Thời gian ngắn như vậy, nhưng khay đồ ăn đã bị cậu ăn không còn một nửa.
Hoàn Nhĩ chỉ có thể ăn sườn trước mặt.
Cô thật sự ăn không hết chỗ này, chỉ ăn một nửa, cũng đã no rồi.
Lục Lộc nhìn cô một cái.
Hoàn Nhĩ vuốt bụng mình, lập tức ủy khuất, nói: “Mình thật sự đã no rồi.”
Lục Lộc cũng không nói cái gì, chỉ là đem sườn còn thừa trong khay của cô gắp lại.
Ăn xong, Lục Lộc liền tìm Lâm Hoàn Nhĩ tính sổ.
“Nói một chút đi, vì sao tức giận?”
Lục Lộc đương nhiên không suy nghĩ cẩn thận.
Cậu rõ ràng không nói cái gì, cũng không làm cái gì, cô lại vô cớ phát giận với cậu.
Nếu thường xuyên như vậy thì phải làm sao. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
“Mình không có tức giận.” Hoàn Nhĩ phủ nhận.
Lục Lộc khẽ cười một tiếng, đưa tay chạm vào khóe miệng của cô, nói: “Miệng đều xị ra hết rồi, còn nói không tức giận.”
Ánh mắt liền dừng ở trên mặt của cậu, đánh giá cẩn thận.
Cô xem quá mức cẩn thận, Lục Lộc trong lòng thật sự hoảng một trận, yết hầu khẽ nhúc nhích, nuốt ngụm nước miếng.
Hoàn Nhĩ hai tay giống móng vuốt, gãi gãi đầu, ảo não nói: “ Bộ dạng cậu rất dễ nhìn!”
Lời này vừa ra tới, Lục Lộc quả nhiên kinh chợt ngẩn ra.
Đại khái là cảm thấy lời của cô vô lí lại làm người ta không nghĩ ra.
“Chẳng lẽ cậu không có chú ý tới, một đường cậu tới, đều có người nhìn sao?”
Hoàn Nhĩ mở to hai mắt, thanh âm không khỏi nhỏ rất nhiều, hướng bốn phía nhìn một vòng, nên với Lục Lộc.
“Hơn nữa buổi sáng hôm nay, còn có đưa thư tình.”
Hoàn Nhĩ tiếp tục nói.
Hóa ra là vì vậy…
Lục Lộc thích Hoàn Nhĩ khen cậu đẹp trai, nhưng nhìn cô ghen như vậy, trong lòng không hiểu sao càng cao hứng.
“Tôi đây đem tóc giả cùng mắt kính mang trở về?”
Vậy cũng có ích gì.
Hiện tại mang có ích lợi gì, mọi người đều đã biết đến rồi.
Kia không chẳng khác nào bịt tai trộm chuông.
“Coi như hết….” Hoàn Nhĩ rầu rĩ trả lời.
Chính cô cũng biết, cô đây là rúc vào sừng trâu.
Bên này chất vấn xong chuyện này, Lục Lộc lại nghĩ tới việc khác.
“Tôi thế nào nhớ được, người kia… Trước đây đã tỏ tình với cậu?”
Còn thân thiết như vậy, nói muốn cho cô thịt.
Vừa thấy đã biết, là nhớ mãi không quên.
Hoàn Nhĩ sửng sốt một chút, lập tức lộ ra một nụ cười, kéo tay cậu, tiến đến trước mặt cậu, nói: “Gần nhất lão sư bố trí bài hát đó, thế nào mình cũng không lên được.”
“ Cậu dạy mình được không?” ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Hoàn Nhĩ nói xong, lấy di động ra, mở ra bài phátgần nhất, tới trước mặt hắn, buồn rầu nói: “Chính là hai câu này.”
Chất giọng cô không tốt, trước kia vào được công ty, là vì tướng mạo, được tuyển làm diễn viên, sau này mới chuyển đến bên ca sĩ này.
Tuy rằng đã thật nỗ lực, nhưng có chút âm cao, hát không lên, cũng hát không tốt.
Lục Lộc xem điện thoại di động một cái.
“ Được, ca khúc đơn giản như vậy.” Lục Lộc nói một câu, dừng một chút sau, lại nói tiếp: “Buổi tối dạy cậu.”
Rõ ràng đang trách cứ cô, khóe môi cũng mang theo ý cười.
Hoàn Nhĩ gật đầu, cười đến càng ngọt, đáp lại nói: “ Được nha.”
Thành công dời đi sự chú ý của cậu.
Hai người tiếp tục đi về phía trước, thời điểm tiến phòng học, Lục Lộc đột nhiên nhớ tới cái gì, dừng bước lại, quay đầu nhìn Lâm Hoàn Nhĩ.
“Vừa rồi chuyện của người nọ, buổi tối cậu giải thích tốt tôi.”
Hoàn Nhĩ nháy mắt nghẹn.
Nhìn cậu nói lời này, thế nào lại giống như buổi tối muốn phát sinh đại sự chứ.
Người này tựa như bóng cao su vậy.
Cô rầu rĩ lên tiếng.
Lục Lộc đi phía trước, nhìn thoáng qua bộ dạng này của cô, không khỏi lộ ra nụ cười, chỉ là tiếp theo về chỗ ngồi, lại lập tức đem tươi cười thu trở về.
Cậu thư mở ra, đúng trang Hoàn Nhĩ viết tên trong sách cậu.