Không hổ là cháu trai cả được bồi dưỡng thành người thừa kế, lúc mở miệng cũng đủ thấy đẳng cấp cao thấp.
Tuy anh ta không cho rằng Thẩm Loan này dễ bảo, để mặc người khác bóp méo vuông tròn này có thể tạo bất kỳ sóng lớn nào, nhưng vẫn nên cảnh cáo trước.
Bữa tiệc mừng thọ bảy mươi lăm tuổi của ông cụ đã sớm được tổ chức, ở khách sạn lớn nhất thành phố Ninh, đặt phòng bao hết ba ngày, phô trương mười phần.
Tất nhiên, hôm nay mới là ngày sinh nhật âm lịch của Thẩm Tông Minh, Thẩm Xuân Giang và Dương Lam đặc biệt đến Lư Độ một chuyến để đón ông cụ trở về ăn sinh nhật, tiện thể ở lại một thời gian.
Thẩm Loan được sắp xếp ngồi dưới Thẩm Khiêm, đối diện Thẩm Yên.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô gái xinh nàng nở nụ cười sáng lạn, nhưng lại không mang theo bất kỳ độ ấm nào, trái lại có loại kỳ lạ u ám.
Đồng tử co chặt, Thẩm Loan sợ tới mức suýt nữa làm rơi chén đũa.
Thành công diễn lại hình tượng “Tiểu bạch hoa” đau khổ nhu nhược cực kỳ nhuần nhuyễn, đầu năm nay, ai mà không phải là diễn viên chứ?
Kiếp trước vì cô không biết giả vờ, rất muốn chứng minh mình trước mặt nhà họ Thẩm, mới có thể liên tiếp bị bẻ gãy cánh chim, mà lúc cô học được cách thu mình lại, cũng đã mình đầy thương tích.
Thẩm Yên nhìn cái chén không chút sứt mẻ kia, thầm nghĩ đáng tiếc, sao lại không ngã xuống? Ông nội để ý nhất là lễ nghi…
Chờ đến lúc đồ ăn được bưng ra, mọi người động đũa bắt đầu ăn, Thẩm Yên cũng không nhìn thấy Thẩm Loan xấu mặt.
Chỉ vì người này thật sự quá mức nhát gan, thậm chí rất cẩn thận, nơm nớp lo sợ, không dám lấy đồ ăn ở xa, càng không dám để ly va chạm với cạnh bàn phát ra chút âm thanh, thậm chí, ngay cả há miệng to nhai nuốt cũng không được.
Thế mà đánh bậy đánh bạ lại phù hợp với lễ nghĩ tiêu chuẩn trong bàn ăn, lại càng giống thiên kim tiểu thư hơn người luôn ỷ vào được cưng chiều “Khác người” là Thẩm Yên.
Tất nhiên, đầu tiên là phải bỏ qua khuôn mặt nhỏ mảnh khảnh và tái nhợt kia.
Thẩm Xuân Giang không khỏi ghé mắt, âm thầm vừa lòng. Không hổ là con của ông ta, cho dù lớn lên trong hoàn cảnh không tốt như vậy, cũng có phong thái xuất sắc như cũ.
Mà tất cả những thứ đó đều do di truyền, bảo ông ta sao có thể không kiêu ngạo?
Đôi mắt Dương Lam lộ ra vẻ trào phúng, học được giống thì sao, mà bên trong cũng không giống nhau.
Thẩm Yên thầm hận không thôi.
Những người bình tĩnh nhất chỉ có Thẩm Tông Minh và Thẩm Khiêm, một người ngồi ở Điếu Ngư Đài, một người mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.
“Ông nội” Thẩm Yên đột nhiên mở miệng, lấy ra một hộp quà tinh xảo: “Đây là quà sinh nhật cháu và anh chọn cho ông, phí rất nhiều sức đó!”
“Vậy sao? Ông nhìn xem…”
Thẩm Yên cười đưa qua.
Ông cụ mở ra vừa thấy: “Nghiên mực?” Sau đó, nhìn giữa nghiên mực, lại dùng lòng bàn tay ấn xuống, cuối cùng cười ha ha: “Hóa ra là nghiên mực Đoan Khê!”
“Ông thích không? Tiểu Yên chọn rất lâu, còn suýt bị lừa đấy, cuối cùng vẫn là nhờ đôi mắt của anh mới dám mua đấy, nhưng làm cháu lo lắng quá.”
Thẩm Tông Minh sang sảng cười to: “Thích! Tất nhiên thích rồi!”
Thẩm Yên thở phào một hơi, say đó lộ ra một đôi má lúm đồng tiền ngọt ngào: “Cháu cũng có thể yên tâm…”
Thẩm Loan sống lại một đời, cũng không thể không bội phục đối phương có trình độ nịnh nọt và nhiệt tình như vậy, nếu năm đó cô có thể có một phần ba khéo léo của Thẩm Yên thì sẽ bớt đi rất nhiều đường vòng, chịu ít đau khổ hơn.
Nhưng mà, bây giờ học được cũng không muộn, nhưng không thể bắt chước làm theo, còn phải thay đổi một chút, phải phù hợp với hình tượng tiểu bạch hoa của cô…
“Đúng rồi Loan Loan, em tặng ông nội quà gì thế? Lấy ra cho mọi người xem đi!” Thẩm Yên cười duyên.