Thẩm Loan tiếp tục đi lên lầu, giống như không nghe thấy gì hết. Vừa vào cửa, cô đã nhìn thấy Thẩm Khiêm ngồi ở trên sô pha trong phòng khách, nhưng vậy thì đã sao, bài học ngày hôm qua cũng đủ để khiến cô tỉnh rồi.
Nếu chính sách Hoài Nhu* vô dụng, cô cũng không sợ bị xé rách mặt mũi, so với kiếp trước đi trên băng mỏng, kiếp này có thể nói là cô chiếm thế thượng phong.
*Mềm mỏng, ôn hoà (chi tiết ở cuối chương).
Vì vậy, Thẩm Loan có lòng tin. Cho dù bây giờ cô rời khỏi Thẩm gia, dựa vào thực lực của mình cô vẫn có thể đánh hạ một giang sơn, nhưng quá trình báo thù sẽ gian nan hơn một chút, dù sao thủ phạm vẫn còn chưa xuất hiện, vậy nên lựa chọn tốt nhất tất nhiên là âm thầm nằm im bất động.
“Anh bảo em đứng lại.”
Thẩm Loan đứng lại, “Anh đang nói chuyện với tôi?” “Bây giờ ngoài anh và em, trong nhà này làm gì còn ai khác nữa?”
Thẩm Loan mặt không cảm xúc, ánh mắt nhàn nhạt hiện lên ba phần sợ hãi cùng với bảy phần xa cách, đã không còn vẻ thân thiết và ỷ lại như trước nữa: “Có chuyện gì sao?”
Cô sinh ra vốn đã có khuôn mặt trong sáng và lạnh nhạt, nhưng bây giờ nó lại tăng thêm vài phần lạnh lùng và kiêu ngạo, giống như một tảng băng trôi không thể hòa tan.
Thẩm Khiêm ánh mắt tối sầm lại, anh ta không thích vẻ mặt này của Thẩm Loan, anh ta cực kỳ không thích.
Anh ta cứng ngắc mở miệng, hỏi: “Tối hôm qua em đi đâu?”
“Anh đang tra hỏi tôi sao?”
“Phải.”
Thẩm Tiến dừng một chút, “Có một số lời, nếu đã biết là không thích hợp, thì cũng không cần phải hỏi ra miệng, đây là hôm qua anh dạy tôi. Thân là con riêng, tôi không dám làm phiền anh, một người danh chính ngôn thuận như anh không cần phải quan tâm đến một đứa con riêng như tôi làm gì. Nếu muốn tra hỏi, thì phải để ba và ông nội đến hỏi, còn anh thì không có quyền này.” “Thẩm Loan, em có biết mình đang nói chuyện với ai không?” Vùng thái dương của người đàn ông giật giật hai cái, vẻ mặt đang cố gắng kiềm chế nhưng vẫn lộ ra lửa giận ẩn nhẫn.
“Anh sẽ đuổi tôi ra khỏi Thẩm gia sao?” Cô đột nhiên đặt câu hỏi.
Thẩm Khiêm nhất thời câm lặng, cô là người mà Thẩm Xuân Giang dẫn về, lại dựa vào một cái khăn thêu vượt qua cửa ải của lão gia tử, trước khi anh ta chính thức trở thành chủ nhân của cái nhà này, thì anh ta sẽ không có bất kỳ tư cách gì để đuổi cô đi.
Mắt của Thẩm Khiêm híp lại, “Em đang uy hϊếp anh?”
“Không phải.” Thẩm Loan lắc đầu, “Tôi đưa quân bài của mình cho anh xem, để anh thấy rõ, lợi thế duy nhất của tôi bây giờ là cũng là thứ duy nhất mà anh có thể cướp đi.” Cùng lắm thì bị đuổi ra khỏi Thẩm gia, trừ chuyện đó ra, Thẩm Khiêm cũng không bắt được bất kỳ điểm yếu nào của cô cả. “Lúc trước,” cô mím môi, “Là tôi không nhận thức được vị trí của mình, sinh ra hy vọng xa vời không nên có. Sau này, điều đó sẽ không xảy ra nữa.”
Thân hình Thẩm Khiêm chấn động.
Thẩm Loan cười cười, lộ ra một đôi lúm đồng tiền: “Coi như anh em cùng cha khác mẹ đi.” Quan hệ không thân thiết, cũng không xa cách. Nói xong, cô xoay người tiếp tục đi lên lầu.
Một giây sau, cổ tay cô đã bị siết chặt, một lực tàn nhẫn như muốn bóp gãy xương cô, đôi mắt người đàn ông lạnh lẽo: “Hôm qua em ra ngoài, không phải mặc bộ đồ này.”
------ ngoài lề ------
Loan Loan lần này lấy lui làm tiến, bạn nghĩ cô ấy sẽ chơi như thế nào? Đáp án hôm qua là A, Loan Loan đúng là cả đêm không về nhà ~
Kế tiếp Loan Loan sẽ phản ứng như thế nào?
A, Chối đến chết cũng không nhận;
B, Bảo mật;
C, Nói dối và trốn tránh các vấn đề quan trọng;
D, Từ chối trả lời.
---------- (Chương dài quá nên mình mới cắt ra nha.)
*Duyệt nữ kinh:
Duyệt Nữ Kinh là một cuốn sách cổ xưa, được viết bởi nhà dưỡng sinh và nhà y học nổi tiếng của nhà Đường là Tôn Tư Ấp. Tuy nhiên, vì lý do lịch sử, cuốn sách đã bị thất truyền và hiện đại không thể tìm thấy phiên bản đầy đủ.
Trong thời hiện đại, một số phần của cuốn sách được bao gồm trong Cánh Thiên Kim, nhưng chúng cũng chỉ là tàn quyển và không đầy đủ. Do đó, con người hiện đại không thể hiểu được cuộc sống và suy nghĩ của phụ nữ cổ đại bằng cách đọc Duyệt Nữ Kinh.
Duyệt Nữ Kinh_Tàn Quyển có viết:
Phân biệt các loại nữ tử:
1, Người lông mày rậm tất da^ʍ...
2, Người có lúm đồng tiền trên má là người có thân thế hạn hẹp, cũng...
3, Người có môi rộng, cửa dưới cũng lớn, sau khi tiến vào, chắc chắn cũng...
4, Mắt gâu gâu, mệnh môn khoáng...
5, Người nhỏ gầy, thường khô khan và dâʍ đãиɠ, v.v...
*Chân chơi niên: (Chân chơi năm):
Chân chơi năm=Chân này đủ cho tôi chơi trong một năm; Biểu hiện: một niềm khao khát tình yêu gần như phi lý đối với đôi chân đẹp;
*Chính sách Hoài Nhu:
Hoài Nhu, xuất phát từ tứ thư “Trung Dung”, “Phàm là quốc gia thiên hạ có cửu kinh, viết: Tu thân cũng, tôn hiền cũng, thân thân cũng, kính đại thần cũng, thể quần thần cũng, tử thứ dân cũng, đến bách công cũng, hoài chư hầu cũng, nhu viễn nhân cũng vậy.”
Mà Hoài chư hầu, là người nhu viễn, chính là người có trí tuệ cao nhất về chính trị, cũng chính là chính sách Hoài Nhu mà bây giờ người ta thường gọi.
Chính sách Hoài Nhu là tương ứng với các phương tiện chiến tranh, sử dụng các phương tiện chính trị ôn hòa để lung lạc các dân tộc hoặc quốc gia khác, để làm cho nó phụ thuộc vào chính mình.