Thay vì nói đây là một hồi hoan ái, không bằng nói là một hồi trò chơi, một cuộc chiến giữa đàn ông và phụ nữ, tranh đoạt trên dưới.
Ban đầu, bởi vì Quyền Hãn Đình trúng thuốc tê, nên toàn thân dường như không thể nhúc nhích được, Thẩm Loan không có sức lực để kéo anh ta ra khỏi ao, nên cô dứt khoát tự mình nhảy xuống.
Lúc này, thuốc ở trong cơ thể cô đã phát tác đến mức cao nhất, suy nghĩ trong đầu cô bây giờ đều là muốn đàn ông.
Vì vậy, thay vì suy nghĩ những vấn đề viễn vong, thì chi bằng đi thẳng vào vấn đề. Nhưng điều bất lực là, cả hai đời cộng lại cô đều chưa ăn thịt lợn mà chỉ từng thấy lợn chạy qua, vị trí này không đúng.
Cô gấp gáp đến mức luống cuống tay chân, đôi mắt đen láy chứa đầy nước, giống như một hồ nước trong veo gợn sóng nhưng lại phủ một lớp sương mờ, tỏa sáng rực rỡ. Quyền Hãn Đình cười nhạo, nhưng rất nhanh anh ta đã lập tức cười không nổi nữa, dưới dòng suối nước nóng lờ mờ, trên trán của người đàn ông bắt đầu toát ra nhiều tầng mồ hôi. Rất nhanh, trong mắt anh ta đã hiện lên một tia kinh ngạc: “Cô, ách...”
Công phu không phụ lòng người, Thẩm Loan cuối cùng cũng mò mẫm ra một số phương pháp.
Đôi mắt đen láy sắc bén của người đàn ông đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang làm càn trước mặt, sau đó ánh mắt đó dần dần trở nên nghi hoặc, bên trong còn mang theo một tia ngây thơ, nhưng cũng không có bài xích cùng chán ghét như trong dự liệu.
Sau đó, Lục gia ấp úng.
Bởi vì do tác dụng của thuốc, Thẩm Loan đã có chút choáng váng cũng không thể không nhịn được, mà ném ánh mắt kinh ngạc về phía anh.
Cứ như vậy, ánh mắt dò hỏi và đồng cảm của người phụ nữ như muốn nói: “Tôi thật sự không ngờ tới, anh lại ăn nhanh như vậy.” Tâm lý của Quyền Hãn Đình lúc này gần như sụp đổ. “Vậy, đây là lần đầu tiên của anh à?” Thẩm Loan chớp chớp mắt, đại khái là thở phào nhẹ nhõm, cơn choáng váng cùng kích động trong cơ thể, như muốn hủy diệt trời đất tạm thời lắng xuống, giờ cô đã thể mở miệng nói chuyện rõ ràng.
Mặc dù khuôn mặt của người đàn ông không chút thay đổi, nhưng Thẩm Loan lại phát hiện ra, hai bên má trái phải và hai bên cổ anh ta chuyển sang màu hồng hồng với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.
Đây là thẹn thùng.
Thẩm Loan không khỏi mỉm cười, ánh mắt dán chặt vào đôi môi hồng hào của anh, sau đó cô nhẹ nhàng hơn một cái.
Giờ Quyền Hãn Đình càng lạnh lùng hơn, nhưng anh lại nghe cô nhẹ giọng lẩm bẩm: “Thật trùng hợp. Tôi cũng vậy.”
Lửa giận trong lòng anh đột nhiên bị dập tắt một cách kỳ diệu, trong lòng anh có loại cảm giác nói không nên lời, giống như có một dòng nước ấm tràn vào, mùi vị trong suốt cùng với cảm xúc ấm áp lan toả, nhưng câu nói tiếp theo của người phụ nữ này lại khiến cho sắc mặt anh chợt đen. “Vậy nên, anh cũng không thiệt.”
Lần thứ hai, trong lòng người đàn ông lại nghẹn một hơi, so với lần đầu tiên, lần này cũng kiên trì được lâu hơn, nhưng rốt cuộc anh vẫn là tân thủ mới ra đời, nên cũng chỉ hơn mười phút.
Lục gia lại bị đả kích.
Nhưng người phụ nữ lại nói: “Không tệ, tiếp tục cố gắng.”
Lần thứ ba, rõ ràng đã có bước nhảy vọt về chất lượng, nhưng Thẩm Loan lại bị năng lực học tập mạnh mẽ của anh ta làm cho kinh ngạc hết lần này đến lần khác, nếu như nói hai lần trước “thịt lợn” này chỉ có thể miễn cưỡng nhét kẽ răng, vậy lần này, có thể nói là cô có chút không đỡ nổi.
Cô dùng hai chân đang run rẩy bơi đến bên cạnh hồ nước, cái cảm giác kích động ở trong cơ thân thể cũng rút đi gần hết, chắc là thuốc cũng sắp hết tác dụng, nên cô chuẩn bị rời khỏi chiến trường, kết thúc chiến đấu.
Nhưng một giây sau, cô lại bị một lực mạnh mẽ ôm eo, kéo về phía sau, cô sặc nước miếng, đột nhiên quay đầu lại: “Anh!!!”
Cô nhìn thấy người đàn ông vốn không thể động đậy được, chỉ có thể ngồi trong suối nước nóng, mặc cho cô muốn làm gì thì làm đã đứng lên, anh so với trong tưởng tượng của cô còn cao hơn, mực nước chỉ cao đến đùi anh, toàn bộ những nơi nên lộ và không nên lộ, Thẩm Loan đều đã thấy hết.
Chỉ nghe giọng nói trầm ấm của người đàn ông giống như vò rượu cũ ủ trong hầm lâu năm, tỏa ra mùi thơm nồng đậm êm dịu: “Bây giờ, màn biểu diễn của cô đã kết thúc, giờ đến lượt tôi.”
Chuyện sau đó, Thẩm Loan đã không còn nhớ nổi nữa, nhưng giác bị ném lên tận mây xanh đã bao trùm lấy thần kinh của cô.
Một lần, hai lần...
Phía sau cô đã không đếm được nữa.
Đương nhiên, Thẩm Loan cũng không phải là loại “bánh bao” biết phục tùng, mặc cho người khác bóp tròn bóp dẹt cũng không biết phản kháng. “Cung điện dưới lòng đất” khổng lồ đã trở thành đấu trường đấu thú của hai người, một nam một nữ, một trận vật lộn tay đôi kiều diễm bắt đầu.
Quyền Hãn Đình dùng vũ lực, Thẩm Loan dùng sức mạnh kỹ xảo, nếu thực sự không thể tránh được, cô sẽ dùng móng tay đâm vào lưng anh ta.
Rơi vào đường cùng, cô chỉ có thể tiếp tục dùng ngón tay đâm sâu vào các khối cơ lưng săn chắc kia, có điều móng tay đâm vào càng sâu, sức lực để làm cô đau cũng càng tàn nhẫn.
Cô đau, cô cũng phải khiến anh ta cùng đau.
Tối nay nhất định là một hồi tiếng kêu thảm thiết mà kiều diễm.
Thẩm Loan đến cuối cùng cũng ngất đi, nhưng ở trong tiềm thức vẫn luôn tồn tại cảnh giác và đề phòng, khiến cô tỉnh táo trong thời gian ngắn nhất.
Tấm ga trải giường màu be lọt vào tầm mắt, cô phát hiện ra mình đang ngủ ở trên chiếc giường lớn chạm trổ bằng gỗ tử đàn, hương thơm nguyên bản của gỗ vẫn còn vương vấn nơi chóp mũi, mà tên đàn ông khốn nạn kia vẫn còn đang nằm bên cạnh cô.
“Súc sinh.”
Cô chửi thầm trong lòng một câu, mặc quần áo ướt vào, ôm giày cao gót, đi chân trần rời đi.
Người khác không biết nguyên lý hoạt động của cánh cửa cảm ứng là gì, nhưng Thẩm Loan lại biết, cô trực tiếp mở cửa, đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng lại.
Đối mặt với đầu nấm, cô mỉm cười và vẫy vẫy tay: “hi~”
------ ngoài lề ------
Vì vậy, câu trả lời của chương trước là D, không thể đếm nổi ~