Sau khi Phất Liễu bôi thuốc cho ta, cô ấy nhẹ nhàng đỡ ta trở lại giường.
Vừa mới nằm xuống, cánh cửa của Phất Tinh Điện lại bị đẩy ra.
Ta căng thẳng nhìn về phía cửa.
Khi thấy người phụ nữ mặc y phục đỏ, khuôn mặt lạnh lùng, tôi giật mình, nhưng sau đó thở phào nhẹ nhõm: "Ngươi đến rồi."
Mộng Ngọc nhìn ta với ánh mắt châm chọc.
"Bạch Linh Hi, ta đã sớm nói với ngươi, Đế Trường Thanh là một kẻ điên không có trái tim, nhưng ngươi vẫn cứ ngu ngốc muốn giúp hắn."
Những lời thẳng thừng của cô ấy làm tim ta đau đớn. Sau một hồi dày vò, ta chỉ nói được một câu:
"Chàng vẫn còn có trái tim. Ít nhất... chàng yêu ngươi."
Trong tiểu thuyết, Đế Trường Thanh đã yêu Hạ Mộng Ngọc ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Để có được cô ấy, chàng thậm chí có thể tự lừa mình dối người ở bên ta trong suốt mười hai năm, để bây giờ, coi như chàng đã đạt được điều mình muốn.
Nhưng nghe ta nói xong, Hạ Mộng Ngọc cau mày, trên khuôn mặt bộc phát sự căm hận.
"Yêu? Bắt giam Cố Kỳ và đe doạ ta là tình yêu của hắn sao? Vậy thì tình yêu của hắn thật là ghê tởm!"
Ta ngơ ngác nhìn cô ấy, trong lòng cảm thấy hối lỗi khó tả.
Đúng, nếu không phải sự xuất hiện của ta đã thay đổi số phận của Đế Trường Thanh, cô ấy đã có thể sống cùng với thiếu niên Cố Kỳ của mình và cùng nhau già đi.
Thấy ta im lặng, Hạ Mộng Ngọc ho khan vài tiếng, tức giận nói: "Nhìn lại mình đi, ngươi đã giúp đỡ Đế Trường Thanh nhiều như vậy, nhưng cuối cùng lại thành ra như này, ngươi không hận sao?"
Ta nhìn những vết thương khủng khiếp trên cơ thể mình.
Tất cả đều được chàng trao cho ta.
Ta có ghét nó không?
Tất nhiên là ta ghét nó.
Ta ghét chàng vì sự vô ơn, ta ghét chàng vì đã làm tổn thương ta và coi thường ta, ta ghét chàng vì đã lợi dụng sự chân thành của ta mặc dù rõ ràng, chàng không hề yêu ta…
Nhưng dù ta có ghét Đế Trường Thanh đến thế nào đi chăng nữa, ta có thể làm gì bây giờ?
Ta lắc đầu lặng lẽ và cay đắng.
May mắn thay, ta sẽ sớm được giải thoát.
Mộng Ngọc thay đổi ánh mắt, sự căm ghét tràn ngập khắp khuôn mặt.
"Ngươi cũng nên c.h.ế.t đi!"
Nhìn cô ấy tức giận rời đi, ta chỉ có thể nói: "Ta xin lỗi."
Ta và Đế Trường Thanh đều là tội nhân không thể tha thứ.
Giữa đêm, khi đang mơ màng ngủ.
Đột nhiên, một lực rất lớn tóm lấy cổ ta và nhấc ta dậy khỏi giường!
Ta sợ hãi mở mắt ra, nhìn thấy đôi mắt Đế Trường Thanh đỏ như máu, tức giận nói: “Đồ quái vật, ngươi dùng loại ma pháp gì để hại Mạnh Ngọc?”
——————-
Đột nhiên, một lực rất lớn tóm lấy cổ và nhấc ta khỏi giường!
Ta sợ hãi mở mắt ra, nhìn thấy đôi mắt Đế Trường Thanh đỏ như máu, tức giận nói: “Đồ quái vật, ngươi dùng loại ma pháp gì để hại Mạnh Ngọc?”
Ta không thể hiểu được ý của Đế Trường Thanh là gì, bởi vì lúc này ta gần như nghĩ rằng mình sẽ ngạt thở đến chết!
Từ bên cạnh truyền đến tiếng kêu chói tai của Phất Liễu: “Bệ hạ, ngài sắp bóp c.h.ế.t nương nương rồi…”
Nghe vậy, Đế Trường Thanh dừng lại 1 lúc, sau đó lôi ta ra khỏi giường, ném ta xuống đất!
Ta nằm xuống nền đất lạnh lẽo, không khí trong lành cuối cùng cũng tràn vào mũi ta.
Ta ho dữ dội, gần như ho ra cả tim và phổi.
Một lúc sau, ta ngẩng đầu lên nhìn chàng, những giọt nước mắt sinh lý trào ra vì ho và đau đớn rơi xuống nghẹn ngào.
Vừa rồi chàng thật muốn g.i.ế.c ta!
"Thiếp không biết ý bệ hạ là gì."
Đôi mắt đen sẫm của Đế Trường Thanh ánh lên sự tàn nhẫn.
Chàng không trả lời ta mà lạnh lùng ra lệnh cho thị vệ: "Đưa đến Vị Ương Cung."
———-
Cung điện Vị Ương vẫn sáng đèn vào đêm khuya.
Khi ném ta xuống trước giường của Mộng Ngọc, ta mới nhận ra rằng sắc mặt cô ấy tái nhợt, đôi môi đen thẫm.
Cô ấy bị đầu độc?
Nhưng chẳng phải cô ấy vẫn ổn khi đến cung điện của ta vào buổi chiều sao?
Ta cau mày thật chặt, cảm thấy bối rối và nghi ngờ.
Nhưng còn chưa kịp hỏi, Đế Trường Thanh đã nhìn về phía các thái y đang quỳ trên mặt đất: "Nếu không có thuốc trị độc, vậy thì hãy thay m.á.u đi!"
Đế Trường Thanh chỉ vào ta: “Cứ dùng m.á.u của nàng, bất kể giá nào”.
Ta tròn mắt kinh ngạc, chưa kịp nói được lời nào thì bất ngờ bị giữ chặt, tay chân bị cố định.
Lưỡi d.a.o sắc bén cắt xuyên qua động mạch của ta, m.á.u đỏ tươi chảy ào ạt.
"A..." Ta rên rỉ đau đớn.
Đế Trường Thanh nhìn ta 1 cách lạnh lùng, cúi đầu thờ ơ nói: "Ngươi câm miệng, đừng quấy rầy Mạnh Ngọc."
Ta chợt mất đi sức lực để vùng vẫy.
Lời nói của chàng sắc hơn d.a.o nhọn, đ.â.m mạnh vào tim ta rỉ máu.
Cơn đau ở tứ chi dồn lên tận tim ta.
Có thứ gì đó sụp đổ ngay lập tức, ta mở đôi mắt trống rỗng ra, nước mắt cứ rơi.
Ta cảm thấy như có thứ gì đó đang dần dần rời khỏi cơ thể mình.
Mí mắt ta càng ngày càng nặng, lần này... ta sắp c.h.ế.t rồi phải không?
Nghĩ đến đây, ta mỉm cười nhẹ nhõm.
Trong giây phút trước khi mất ý thức, ta nghe thấy giọng nói của Đế Trường Thanh, hơi hoảng hốt và giận dữ: "Chết rồi sao? Nếu nàng chết, tất cả các người sẽ phải chôn theo nàng.
Ý thức của ta hoàn toàn chìm vào bóng tối.
------------------------
Khi ta tỉnh lại lần nữa, thứ đập vào mắt ta là tấm màn quen thuộc của Phất Tinh điện.
Ta thất vọng nhắm mắt lại, nhưng may mắn là, đồng hồ đếm ngược trong đầu ta vẫn tiếp tục chạy.
Giọng nói lạnh lùng và châm chọc của Đế Trường Thanh đột nhiên vang lên.
"Đã tỉnh?"
Ta nhắm mắt lại không muốn nhìn chàng.
Đế Trường Thanh lại nói :
" Đúng là yêu quái, dù cho hết m.á.u cũng chẳng c.h.ế.t được.”