Đêm ấy tôi mơ một giấc mộng vô cùng đau đớn. Trong giấc mộng ấy, tôi với Dương đều trở lại khoảng thời gian trước, nhưng không phải là cùng nhau vui vẻ hạnh phúc mà là cãi vã, ném cho nhau những lời đau thương. Anh không có nhẫn nhịn với tôi, anh không có quỵ lụy cầu xin tôi, mà là anh căm hận tôi, anh tức đến điên người bóp chặt lấy cổ tôi, gần như chỉ cần dùng sức thêm một chút nữa là tôi sẽ hoàn toàn tắc thở. Chưa kết, bên tai tôi còn không ngừng vang lên những lời chất vấn của anh, vang lên những lời nguyền rủa anh. Anh hỏi tôi “ Con tôi đâu rồi… “, rồi anh bảo tôi “ Loại đàn bà độc ác như cô sẽ không bao giờ có được kết cục kết đẹp”..
Sau khi tỉnh lại, tôi không ngủ được nữa, trằn trọc một hồi lâu, cuối cùng thở dài, ngồi dậy. Lần nào cũng thế, mỗi lần gặp lại anh, cho dù nhắm hay mở mắt, trước mắt tôi đều sẽ hiện lên bộ dáng, mày kiếm tuấn dật, đôi mắt sâu thẳm, mũi thẳng và môi mỏng của anh, phong thái nổi bật trước sau như một, nghiêm túc mà trầm tĩnh.
Bởi vì anh, trái tim đã nguội lạnh suốt mười năm nay của tôi lại nổi sóng, có lẽ chỉ cần chút sức gió nữa, là có thể khuấy lên cơn sóng gió động trời. Tôi không hiểu vì sao tôi lại thế, tôi đã cố gắng hết sức để gạt anh ra, tôi cũng đã không ngừng dặn bản thân là tôi phải hận anh, hận anh, không được mềm lòng. Chỉ là… dường như tôi càng cố, thì tôi lại càng không làm được, không chiến thắng được đoạn tình cảm năm 18 tuổi.
Một đêm ấy, tâm trạng tôi trở nên nặng nề đến mức khiến tôi chẳng thể nào chợp mắt được, hậu quả là sáng hôm sau, mắt tôi bị thâm quầng nghiêm trọng, đi đến phòng làm việc khiến cho ai cũng phải ngước nhìn về độ tiều tụy. Có người quan tâm hỏi tôi cần giúp gì không, có người đồng cảm mang cho tôi đồ ăn sáng, có người thì an ủi. Kỳ thật đối với một màn này tôi cũng cảm thấy vui lắm, thậm chí tôi còn ước giá như cuộc đời của tôi chỉ toàn những sự tươi mới như thế này thì tốt biết mấy. Tiếc là… ước thì vẫn chỉ là ước mà thôi..
Buổi trưa, sau khi ăn cơm xong trở về phòng, Nga lúc này cũng mới kéo tôi đi về một góc khuất, mắt nghiêm túc nhìn tôi, trịnh trọng nói.
– Tại sao cậu lại nói dối mình? Tại sao lại không nói sự thật cho mình biết? Mình không đáng tin tới mức như vậy sao hả Diệp?
– Mình không hiểu cậu nói cái gì cả?
– Chuyện người đàn ông trong bệnh viện kia, mình biết anh ta là ai rồi? Đúng như cậu nói là người quen của luật sư Trường, nhưng đồng thời cũng là cấp trên của chúng ta – Tổng giám đốc?
– Ai nói cho cậu biết chuyện này?
– Ai nói cậu không cần biết? Bây giờ cậu chỉ cần trả lời câu hỏi của mình thôi? Cậu với Tổng giám đốc rốt cuộc là mối quan hệ gì? Sao đột nhiên anh ta lại bị lão Xuyên tạt axit vào người, rổi cậu lại là người chăm lo từ bữa cơm cái áo cho người ta nữa.
– Thì mình cũng bảo với cậu rồi. Người Xuyên muốn tạt axit là mình, còn người cứu mình là Tổng giám đốc. giữa mình với anh ta đều không có quan hệ nào hết, mọi chuyện xảy ra hoàn toàn là một sự ngẫu nhiên mà thôi. Việc mình mang cơm cho anh ta cũng là luật sư Trường bỏ tiền ra thuê, cho nên mình cũng mới đồng ý.
Tôi cứ tưởng lần này mình có thể qua mắt được Nga mọi chuyện giống như lần trước, rằng chỉ cần giải thích xong là xong. Nhưng không, cô ấy dường như biết được nhiều chuyện hơn nữa, mặc dù tôi đã nói hết nhưng đôi mắt vẫn nhìn tôi chằm chằm, chất vấn.
– Thật sự chỉ có như vậy?
– Ừ.
– Trước kia cậu học ở trường Ngoại Giao, Tổng giám đốc cũng học ở Ngoại Giao. Diệp, cậu có chắc là hai người không có một chút ấn tượng nào với nhau? Hay là… cậu biết nhưng cố tình giấu mình?
– Học cùng trường thì đâu nhất thiết là phải biết nhau. Chưa kể mình còn kém người ta mấy tuổi, cậu nghĩ một đứa nhà quê dễ dàng lọt vào mắt thiếu gia sao? Cậu đọc nhiều chuyện quá nên hoang tưởng rồi đấy?
– Nhưng rõ ràng tối qua mình nhìn thấy hai người bọn cậu đi cùng với nhau, đã vậy còn nói chuyện với nhau giống như… không phải là cấp trên cấp dưới.
– Cậu…
– Mình đã hỏi chủ quán mỳ đó, bọn họ bảo với mình.. hai người trước kia là người yêu?
Tôi chưa bao giờ muốn giấu Nga bất cứ một chuyện nào hết. Về việc quá khứ, tôi nghĩ nó vốn đã qua rồi thì cứ cho qua luôn, nhắc lại cũng không giải quyết được gì. Nhưng bây giờ cô ấy biết được mọi chuyện rồi, lại là chính miệng từ vợ chồng chị chủ quán nói ra, tôi chối làm sao được đây. Mà chối, liệu tôi nên chối như thế nào? Tôi nói là tôi không quen bọn họ ư, nói là bọn họ nói điêu ư? Không, làm sao mà Nga sẽ tin điều ấy cơ chứ? Cô ấy là người quyết đoán, đặc biệt những chuyện liên quan đến tôi đều vô cùng cẩn thận, có khi trước khi chúng tôi ngồi đây để cùng tranh luận về việc này, thì cô ấy đã tìm hiểu rõ mọi chuyện ngọn ngành rồi.
Nghĩ đến đó, tôi biết mình không thể chối được nên đành liếc mắt nhìn Nga nên đành nói.
– Có chuyện gì để về đến nhà rồi nói. Đây là công ty, mình…
– Được. Chuyện này nói sau. Thế chuyện của cậu với lão Xuyên, kết quả đến đâu rồi. Tòa án đã gọi cậu chưa?
– Phía bên tòa đã gọi rồi, họ cũng đã gửi giấy cho anh ta. Nhưng bây giờ anh ta đang bị tạm giam, mình không biết là phía bên đó sẽ giải quyết như thế nào?
-. Đã gọi là họ sẽ xử lý sớm thôi. Cùng lắm ấy, chạy cho thêm phía tòa án ít tiền, họ làm nhanh cho.
– Ừ.
Nói chuyện với Nga một lúc, tôi với cô ấy lại tách nhau ra vì đã đến giờ làm việc. Ngày hôm nay, giám đốc Loan quả thật đối với tôi còn khắt khe hơn cả ngày hôm qua, lúc nào chị ta cũng liếc mắt quan sát tôi từng tý, không cần biết là tôi làm việc như thế nào, nhưng câu cửa miệng lúc nào cũng chê lên chê xuống. Thậm chí, khi tôi chuẩn bị ra về, đột nhiên chị ta lại gọi tôi lại rồi bảo tôi đi cùng với chị ta tiếp một vị khách. Lúc ấy, tôi tỏ ra kinh ngạc vô cùng, muốn tìm lấy một đáp án nhưng không tìm được, còn đối phương thì đưa ra một lời giải thích rất là hợp lý.
– Khách hàng này là khách hàng mới. Nếu cô thuyết phục được đối phương ký hợp đồng, tôi sẽ bỏ qua hết mọi lỗi lầm, điều cô trở lại vị trí cũ để làm việc.
– Tôi có được phép từ chối không?
– Không.
– Tôi hiểu rồi.
Không được từ chối, nhưng cũng không muốn mình mang tiếng xấu, tôi cảm thấy mấy vị giám đốc của Nhật Thành này toàn là những người mưu mô thâm hiểm, cáo già đến nỗi đã luyện thành tinh rồi. Vì thế, trước lời ra lệnh này, tôi chỉ biết mình phải phục tùng, trở về nhà thay quần áo, trang điểm nhẹ nhàng, sau đó thay bộ đồ công sở lịch sự, rồi bắt xe đi đến một câu lạc bộ tư nhân nằm ở bên quận Ba Đình.
Vừa đặt chân vào đại sảnh, tôi lập tức cảm thấy bộ đồ trên người mình rất tệ so với hoàn cảnh nơi này, bởi nơi đây thật sự đúng với nghĩa là nơi “ giành cho người giàu”. Tất cả những người ra vào đều là người có tiền, một món ăn của họ cũng đã bằng cả một tháng lương tôi đi làm rồi, thậm chí là còn hơn nữa.
Suốt bữa ăn, tôi khó nuốt trôi. Trong phòng VIP, ngoài giám đốc Loan và một người trưởng phòng, thì còn mấy người đàn ông trung niên bụng phệ mặc comple chỉnh tề và ba cô gái trẻ. Tôi chẳng quen biết một ai, chỉ có thể mời rượu theo chị ta, đối phương hỏi gì thì nhẹ nhàng trả lời lại, sau đó tập trung vào việc giới thiệu về hợp đồng, những lợi ích mà họ sẽ nhận được.
Nói được một lúc, đột nhiên có một người đàn ông kia ghét sát tôi hỏi nhỏ.
– Cô cảm thấy rất vô vị đúng không?
Anh ta uống không ít rượu, gương mặt hơi đỏ bừng. Tôi không hề đáp lại mà chỉ lắc đầu. Ở bên này, giám đốc Loan vẫn tiếp tục lên tiếng.
– Về việc ký hợp đồng, nếu bên Hương Việt đồng ý, chúng tôi đương nhiên sẽ không ngại tạo điều kiện cho các vị có những điều khoản thuận lợi hơn.
Sau câu nói ấy, một khách hàng cười cười.
– Giám đốc Loan vẫn phong cách nhanh gọn như vậy, nhưng mà tôi thích. Làm việc vậy mới cảm thấy đáng tin tưởng chứ.
– Thời buổi bây giờ mọc lên rất nhiều công ty ma, tôi đây vẫn là muốn tạo cho các vị sự tin tưởng thôi. Không phải sao?
– Đúng đúng, giám đốc Loan nói gì cũng đúng. Được hợp tác với chị, chúng tôi mong còn không được, làm gì có chuyện làm chuyện tất khuất cơ chứ.
Mỗi người một câu, cuộc nói chuyện cứ thế kéo dài đến tận nửa đêm, đối phương thì liên tục mời rượu khiến cho tôi không thể từ chối được. Dần dần từ 3 chén lên đến 10 chén, đầu óc tôi đã trở nên ong ong đau nhức, mắt hoa lên, cảm giác như chỉ cần thêm một chút nữa thôi là bản thân tôi nhất định sẽ ngã gục vậy.
Trong phòng cũng bắt đầu vọng ra tiếng cười nói, pha lẫn tiếng nam nữ đùa giỡn mờ ám. Tôi cảm thấy không thoải mái, định lấy miếng thanh long ở khay hoa quả trên bàn uống trà đưa lên miệng, tuy nhiên giám đốc Loan lại ân cần đặt trước mặt tôi một cốc nước hoa quả. Thái độ của chị ta đầy quan tâm, tôi cũng không nghĩ ngợi gì mà cầm lên uống một hơi với hi vọng là sẽ tỉnh táo trở lại.
Có điều, sau khi uống xong, dần dần tôi cảm thấy đầu óc choáng váng hơn. Lúc đó tôi nghĩ mình uống nhiều quá nên say thậy rồi, nhưng không phải. Tôi bắt đẩu nhận ra mình có chút nóng nực, ngứa ngáy, đôi mắt dần trở nên ướt át, ý thức mất dần. Mà cũng vào lúc này, giọng nói của giám đốc Loan lần nữa vang lên bên tai tôi.
– Giám đốc Vương, món quà này tôi tặng cho ngài, hi vọng ngài cũng thực hiện lời hứa của mình để đôi bên cũng có lợi.
– Đương nhiên. Một cô gái xinh đẹp như này… tôi còn cảm ơn giám đốc Loan không hết nữa đấy chứ, làm sao mà nuốt lời được.
– Phòng tôi cũng đã đặt cho ngài rồi. Chúc ngài có một buổi tối… vui vẻ.
Nghe những lời ấy, tôi thật sự muốn vùng lên để chửi bọn họ, thậm chí muốn lao lên tát cho chị ta một cái, nhưng cố đến mấy cũng không được nữa. Người tôi lúc này không khác gì một sợi bún, một cái nhấc tay cũng khó khăn thì nói gì đến việc chạy lao ra khỏi nơi này để cứu lấy mình.
Tôi không ý thức được, người nóng bừng bừng, chỉ sợ một cái động chạm của đối phương sẽ làm cho bản thân mất kiểm soát mà trở nên trơ trẽn, không còn liêm sỉ. Tôi cố gắng tìm lấy sự tỉnh táo, nhưng càng cố càng không được, ngược lại còn bị phản tác dụng, mỗi lúc một trở nên đáng sợ.
Thế rồi sau đó, tôi không biết chuyện gì xảy ra tiếp theo, chỉ biết mình lại bị giằng lại bởi một cánh tay cứng rắn khác, được người đó ôm chặt vào lòng dẫn đến một căn phòng. Chưa hết, tôi còn nhận ra một điều ở trong vòng tay ấy, đột nhiên tôi có cảm giác bình yên đến lạ. Bình yên kiểu giống như, cả một cuộc đời này, tôi không còn phải sợ những sóng gió giông tố nào nữa..
Bắt lấy cánh tay của người đang ôm mình, cánh mũi cọ lên cọ xuống u mê ngửi mùi thơm từ chiếc áo sơ mi trắng của người đó, miệng tôi mấp máy đầy thống khổ.
– Tôi… nóng quá… Nóng quá…
Vừa nói, tôi vừa đưa tay lên sờ soạng khắp lồng ngực săn chắc ấy, mỗi lúc một thêm dùng lực. Người anh rất thơm, da thịt nơi xương quai xanh lại rất nhẵn, chẳng biết có phải là do được bảo dưỡng tốt hay là tự nhiên mà có được như thế nữa. Chỉ biết rằng nó làm tôi mê đắm rồi, nó khiến cho cơn ngứa ngáy trong tôi dịu vợi đi, ít nhất so với hồi nãy không còn khó chịu nhiều như trước nữa. Thế nhưng, cũng chỉ là dịu đi một chút thôi, chứ không hề dập tắt được hết dục vọng đang lớn dần trong người tôi lúc này.
Mồ hôi trên trán và cánh mũi xuất hiện từng tầng, tôi khó nhọc rên hừ hừ trong cổ họng, tay vòng lên cổ người đó siết chặt, miệng nỉ non.
– Tôi.. giúp tôi.. chỗ nào… cũng nóng..
Người đàn ông bị tôi chiếm tiện nghi chẳng biết có tức giận hay không, nhưng ngay lúc này tôi cũng lờ mờ cảm nhận được hơi thở của anh ta rơi trên cổ mình nóng không kém mình hiện tại là bao, thậm chí bàn tay vừa nãy còn buông lỏng bây giờ đã siết chặt lấy da thịt bên trong lớp áo len của tôi bóp mạnh giống như muốn vắt chúng ra nước vậy. Sau đó, đột nhiên tôi nghe thấy giọng nói đó vang lên đầy quen thuộc, hình như không phải ai khác mà là Dương.
– Mở mắt ra.
Chiếc đèn trần trên cao mờ nhạt hắt lên sườn má đầy nam tính của Dương khiến cho anh trong phút chốc trở nên đẹp giống hệt như một bức tượng đầy cao ngạo. Đẹp đến chói loá con mắt, đẹp đến mức khiến tôi cảm tưởng đây đều là mộng ảo không chân thực, thậm chí còn hút luôn cả hồn của tôi cuốn vào bên trong mê cung lạc lối không tìm được đường ra.
Khoảnh khắc ấy, tôi chẳng phân biệt nổi được đâu là đúng sai, chẳng còn tâm trí nào nghĩ về việc mình phải tách anh ra, thậm chí cũng chẳng đủ tỉnh táo để mà nhớ được rằng anh là người đã có vợ. Tôi chỉ biết lúc này tôi muốn làm mọi cách để ngọn lửa nóng trong người nhanh chóng được dập tắt, nếu không tôi chẳng biết mình sẽ chịu đựng và gắng gượng được đến bao giờ nữa.
Dục vọng càng làm cho lí trí lu mờ, tôi trườn người đè lên Dương, tay đưa ra túm lấy cổ áo anh giật mạnh đến nỗi lòng bàn tay đỏ ửng hết cả lên. Thế nhưng giật mãi vẫn không thể cởi được chiếc cúc nào, tôi bắt đầu trở nên tức tối, miệng lầm bầm.
– Tôi khó chịu… Anh giúp tôi đi.
– Mở to mắt ra. Nhìn kỹ xem tôi là ai?
Dục vọng bị đẩy đến cực điểm khiến tôi gần như muốn phát điên lên rồi nên đầu óc bây giờ nào nghĩ được gì nữa. Tôi chỉ biết hiện tại ở trước mặt mình có một người đàn ông cực phẩm, mùi hooc môn của anh ta làm tôi say, và hơn hết tôi muốn sờ và quấn quýt với thể rắn chắc sau lớp quần áo vướng víu kia. Thế nên tôi kiên quyết lắc đầu.
– Giúp tôi… tôi thật sự.. không .. chịu nổi.
Khi tôi nói ra lời này, tôi có cảm giác Dương bóp tay mình chặt hơn, gần như muốn nghiền nát xương tôi thành những mảnh vụn vậy. Anh không hề dao động trước những sự mời gọi trơ trẽn của tôi, thậm chí anh còn không hề động chạm vào tôi, tựa như việc tôi là một cái gì đó bẩn lắm. Chẳng nhẽ tôi thật sự đáng ghét như vậy sao? Chẳng nhẽ… tôi thật sự tệ đến như vậy sao?
Cơ thể gần như muốn nổ tung vì tác dụng của thuốc, tôi cố gắng mở mắt nhìn Dương ở trước mắt, thở dốc, cắn mạnh đầu lưỡi để giữ lấy tỉnh táo nhỏ nhoi không cho chúng chi phối. Tôi lắc đầu thật mạnh, lúc này cũng lờ mờ thấy được sắc mặt của Dương vô cùng nặng nề. Tôi biết là anh không tin tôi, nhưng tôi vẫn cố chấp nói.
– Tôi.. bị người khác hãm hại.
Tôi siết chặt hai tay thành nắm đấm, nụ cười nhếch lên đầy thống khổ, nhưng vẫn không dấu được sự mỉa mai.
– Họ bán tôi để đổi lấy hợp đồng.
Khi nói ra câu nói ấy, tôi dù đầu óc không còn ý thức nhưng vẫn muốn bắt lấy một tia tức giận ở trên nét mặt của anh. Chỉ tiếc là… tôi không nhìn thấy, một chút cũng không..
Khóe miệng bất giác kéo lên một nụ cười chua chát, tôi đẩy mạnh Dương ra khỏi người mình, sau đó lết từng bước khó nhọc đi về phía nhà tắm, bật công tắc để cho những giọt nước lạnh như nước đá từ vòi hoa sen xả xuống người mình. Đầu óc ướt nhẹp, cái lạnh ở bên ngoài da thịt với cái nóng ở bên trong từng ngóc ngách cơ thể luân phiên thay nhau hành hạ làm tôi điên loạn, vừa hét vừa nức nở. Tại sao cuộc đời tôi lúc nào cũng phải chịu đựng những tủi nhục như thế này, chẳng nhẽ hạnh phúc đối với tôi là một điều xa xỉ đến như vậy sao?
Mùa đông ở Hà Nội vốn đã lạnh, bây giờ lại xả nước lạnh vào khiến tôi trong nháy mắt đôi môi trở nên trắng nhợt, người run lên cầm cập. Dương chứng kiến một cảnh đó vẻ bình tĩnh cũng không còn giữ được nữa, anh lao đến túm lấy vai tôi, hét lên.
– Cô điên à? Đứng dậy ngay.
– Anh mặc kệ tôi. Tôi không cần anh thương hại tôi.
Tôi gạt tay Dương, thân thể run rẩy đau nhức như gãy rời hết toàn bộ xương cốt. Tôi lạnh, tôi đau đầu, tôi không thể nào vùng lên được nữa, cuối cùng trước mắt dần dần là một mảng tối đen ngòm..
Chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu, khi tôi mở mắt thì bên ngoài đã là buổi tối. Đầu giường có một người đàn ông mặc áo blu trắng, trong tay ông ta cầm một ống tiêm, còn ở chiếc ghế dành cho người nhà thì là Dương đang ngồi im lặng hướng ánh mắt điềm tĩnh đến nhìn. Vài giây sau, vị bác sĩ xoay người kéo lấy cánh tay của tôi, ông ta ngẩng đầu lên nhìn, thấy tôi đang mở mắt cũng không giật mình gì cả, chỉ là nhỏ giọng nói.
– Lượng thuốc kích dục trong người cô rất cao, bây giờ tôi tiêm cho cô một mũi thuốc cái đã.
Tôi ừm một tiếng trong cổ họng, mắt dời sang nhìn về phía cửa sổ được đóng chặt ngăn cách với thành phố bên ngoài. Lúc này hình như trời đang mưa, nhiệt độ chắc cũng hạ xuống khá thấp nên những người đi dưới sân ai nấy cũng đều khoác lên người những chiếc áo bông to sụ.
Nhìn một cảnh ấy, đột nhiên tôi lại nhớ lại rất rất nhiều năm về trước, có một người thanh niên ôm tôi thật chặt, chúng tôi cùng nhau ở đứng ở đỉnh Fansipan đầy tuyết trắng, tay cầm lá cờ tổ quốc đỏ rực.
Năm ấy, Sapa có tuyết…
Năm ấy, tôi với anh đã lưu lại những kỉ niệm rất đẹp ở một nơi xa xôi ấy. Bây giờ nhớ lại, chợt nhận ra, có khi đều đã quên hết rồi..
Bên cạnh vang lên lời dặn dò của vị bác sĩ, lúc này ý thức của tôi cũng trở lại, tôi gật đầu với họ, sau đó chờ cho họ đi ra ngoài lúc này cũng mới quay người hỏi Dương.
– Là anh đưa tôi vào bệnh viện?
Dương không trả lời câu hỏi đầy thừa thãi này của tôi, anh bước đến lấy ra từ trong túi chiếc điện thoại đưa cho tôi, lạnh nhạt hỏi.
– Muốn ăn gì? Cháo hay là súp hải sản?
– Cảm ơn anh, tôi tự gọi được.
– Tôi hỏi ăn gì? Phép lịch sự tối thiểu của cô ở đâu hả?
– Tôi…Vậy phiền anh gọi giúp tôi một cốc cháo.
Tốc độ làm việc của Dương rất nhanh, dường như kiểu dù anh có đi đâu, ở chỗ nào, chỉ cần một cuộc gọi điện thoại thôi là sẽ có người phục vụ tận răng vậy. À mà cũng phải thôi. Anh bây giờ là giám đốc lớn, là người có sức ảnh hưởn với nền kinh tế của nước nhà, trong giới kinh doanh và đầu tư, có ai là không biết về anh cơ chứ. Chưa kể xã hội bây giờ, cứ có nhiều tiền, là ắt đối phương sẽ cung phụng mình như thượng đế.
Sau khi tắt điện thoại, Dương cũng không có ý định rời đi ngay mà ngồi lại đó, nghiêm túc nhìn vào màn hình laptop để xử lý công việc. Mãi cho đến khi phía giao hàng mang đồ ăn đến, lúc này anh cũng mới ngẩng đầu lên bảo tôi.
– Ăn đi.
Tôi không từ chối, mắt liếc nhìn một đống đồ ăn trên bàn, định bụng bảo Dương ăn cùng nhưng nghĩ lại có khi bây giờ người anh không muốn nói chuyện nhất là tôi nên thôi, tốt nhất là bản thân nên im lặng, như vậy ít nhiều còn khiến cho bầu không khí không có trở nên ngột ngạt và đầy khó xử.
Buổi chiều, sau khi nhận được tin nhắn của tôi Nga cũng hớt hải chạy đến. Cô ấy như tên lửa lao vào, chạy lại túm lấy tôi xoay bên nọ bên kia, lo lắng.
– Trời ơi, sao lại vào viện rồi. Không phải là hôm qua theo con mụ Loan đi gặp đối tác sao? Hay là lại bị chúng nó hùa vào bắt nạt.
– Mình đỡ rồi.
– Mẹ kiếp, đã bảo là con mụ ấy không bao giờ có ý tốt đẹp gì mà? Chắc chắn chị ta về phe với con Vy, nên mới thông đồng đẩy cậu vào ngõ cụt này.
– Được rồi được rồi, chẳng phải bây giờ không sao rồi sao? Khóc cái gì mà khóc chứ.
Nhìn Nga khóc, hốc mắt tôi cũng hồng hồng theo. Từ ngày có cô ấy làm bạn, cuộc đời tôi mới đâm một chồi non sức sống, giúp tôi nhận ra ít nhất trên đời này, vẫn có người thật sự lo lắng cho tôi, ân cần với tôi.
– Lần này cậu phải nghe mình, đừng có nhẫn nhịn cái người đàn bà đó nữa, phải làm rùm beng lên để Tổng giám đốc đích thân giải quyết. Nếu anh ta cũng về phe mấy người kia, cùng lắm chúng ta đi làm chỗ khác, không làm ở Nhật Thành nữa.
Nga vẫn chưa hề biết sự có mặt của Dương ở trong phòng nên vẫn cứ thao thao bất tuyệt, ngữ điệu mang theo đầy tức tối. Tôi cản không được, mà nói thì cũng không biết nói sao, nên cuối cùng người gây ra tiếng động không ai khác chính là Dương. Khoảnh khắc ấy,
Nga thấy anh thì mồm chữ O mắt chữ A, cô ấy nhìn tôi rồi nhìn anh, như muốn chất vấn tôi nhưng lại không thể cất lời. Cũng may người đàn ông này không hẹp hòi đến mức đi chất vấn hay là dọa nạt người khác, anh chỉ để lại một cái gật đầu, sau đó rất nhanh đẩy cửa đi ra ngoài.
Người đi rồi, lúc này Nga lần nữa nhìn tôi một cách đầy nghiêm nghị, cô ấy bảo.
– Lần này cậu không được phép giấu mình nữa.
Tôi nhìn Nga, đây là người bạn tốt nhất của tôi, là người có thể tin cậy, cô ấy có thể giúp tôi. Ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài khung cửa sổ, tôi nói.
– Năm đại học thứ 1, mình gặp anh ấy. Bọn mình yêu nhau được 1 năm, sau đó thì đường ai người đấy đi.
– Nói như vậy, hai người chia tay nhau đã 10 năm rồi?
– Đúng rồi. Chớp mắt một cái, ngoảnh đầu lại đã hóa 10 năm. Thật sự là một khoảng thời gian rất dài…
– Tại sao hai người lại chia tay?
– Mình… bỏ anh ấy.
Rất lâu tôi mới có thể trả lời được Nga, thế nhưng cũng chỉ là mấy từ đơn giản ấy. Tôi không đủ can đảm để nói ra sự thật với bất kỳ ai, bởi vì tôi không muốn ai biết đến để rồi đào bới nó lên nữa.
Qua một lúc, không thấy tôi có ý định nói tiếp, Nga lại mím môi nhìn tôi, cô ấy hỏi tiếp.
– Cậu vẫn còn yêu anh ta phải không?
– Mình… hết rồi.
– Diệp, cậu có thể nói dối được người khác, nhưng không thể nói dối được mình đâu. Khi quen biết cậu, nhìn thấy cuộc sống vợ chồng cậu không hạnh phúc mình đã nghi ngờ rồi, nhưng lúc đó mình không dám can thiệp bởi vì mình biết cậu không hề muốn ai bàn tán đến. Có điều bây giờ mọi thứ thay đổi rồi, cậu cũng sắp độc thân, cậu không thể cứ một mình ôm lấy nỗi đau này được.
– Vậy theo cậu nên làm gì?
– Còn yêu thì mạnh dạn quay lại, gỡ bỏ khúc mắc với người ta. Mình thấy sếp cũng quan tâm cậu chứ không phải là không quan tâm đâu? Chưa kể có anh ta làm chỗ dựa, không một ai trong Nhật Thành dám làm hại cậu nữa, đó là một điều rất tốt ấy.
– Mình với Dương, không đi đến đâu cả. Chuyện quay lại sẽ không bao giờ xảy ra đâu.
– Cậu không nói thì sao biết được chứ?
Nghe câu nói ấy của Nga, tôi chỉ biết lắc đầu một cách đầy vô thức, lồng ngực cứ thế nhói lên từng cơn đau nhức chẳng khác gì bị dao sắc đâm vào đến túa máu. Tôi muốn trốn tránh, nhưng đến cùng vẫn nghe thấy chính bản thân mình mấp máy.