Đừng Nên Gặp Lại

Chương 19





Sau cuộc gặp mặt hôm ấy, Dương không xuất hiện ở công ty tận 1 tháng, cả Thư cũng vậy. Mấy người ở trong phòng thư ký bảo bàn tán với nhau là họ đi công tác ở bên nước ngoài, nhưng mà chắc chắn là nhân tiện hẹn hò luôn, bởi vì tháng trước là sinh nhật của cô ta. Thậm chí, cái Thủy còn nhìn thấy trên vòng bạn bè của mình cô ta đang một bức ảnh rất là mùi mẫn, mặc dù không hề xuất hiện hình ảnh hay là bất cứ dữ liệu nào liên quan đến anh, nhưng mà ai nhìn thấy cũng ngầm hiểu rõ được là cô ta đang công khai rồi.

Rời mắt khỏi bức ảnh của Thủy, tôi không còn tâm trạng nào nữa nên đành xô ghế đứng dậy đi ra ngoài. Lúc đó, tôi đơn giản chỉ nghĩ là bản thân mình cần phải tìm một chỗ nào đó để thả lỏng cảm xúc thôi, nhưng mà không ngờ lúc vừa đi qua một ngã rẽ, tôi đột nhiên lại nghe thấy một cuộc chuyện, mà nhân vật chính được đề cập tới lại không phải ai khác mà chính là tôi, còn người kia… là mẹ của anh.

Bà ta đang đứng đối diện với phó tổng, nét mặt không hề vui vẻ, hỏi.

– Gần đây công ty có nhân viên nào mới vào tên là Lê Ngọc Diệp không?

– Chủ tịch, đúng là có một cô gái như vậy được tuyển vào, hiện tại đang làm trợ lý ở văn phòng thư ký Tổng giám đốc. Mặc dù mới chỉ được có một tháng, nhưng mà tôi thấy nghiệp vụ cũng khá tốt, tiếp thu nhanh, có thể phát triển hơn nữa.

– Cậu là người tuyển cô ta vào?

– Bình thường là như thế, nhưng lần này thì khác ạ. Đích thân Tổng giám đốc là người ký quyết định điều chỉnh cô ấy từ dưới Bảo Thuận lên, thành ra không cần qua bất kỳ một cuộc phỏng vấn nào.

Thật ra ngay từ đầu tôi cũng biết việc này là chủ ý của Dương rồi, tuy nhiên chẳng muốn đôi co với anh nên cứ coi như mắt mù tai điếc. Bây giờ lần nữa nghe phía bên phó tổng khẳng định với mẹ của anh, tôi biết là lần này bản thân sẽ không dễ dàng gì rồi. Bà ta vốn căm ghét tôi từ trước, lần gặp ở bệnh viện cũng đã nhận ra tôi, nên sẽ không có chuyện bà ta bỏ qua cho tôi được. Chẳng qua là… bà ta đang muốn tìm một thời điểm thích hợp, để một lần nữa tống cổ tôi ra mà thôi.

Vừa nghĩ đến đây, tôi lại nghe thấy mẹ anh nói tiếp.

– Lập tức sa thải cô ta cho tôi. Tôi không muốn ngày mai Nhật Thành xuất hiện tên của cô ta trong danh sách nhân viên.

Vị phó tổng có chút ngạc nhiên, ông ta dường như khá bất ngờ trước quyết định này nên gặng hỏi.

– Chủ tịch, nhân viên này không được ở chỗ nào ạ? Tôi thấy cô ta cũng không phải là người lười biếng hay gì cả, khả năng làm việc cũng tốt hơn so với người khác.

– Tôi nói sa thải là sa thải, ở đây tôi là chủ tịch hay cậu là chủ tịch. Cũng chỉ là một đứa nhân viên quèn, Nhật Thành thiếu gì người lấp vào chỗ trống đó.

– Nhưng mà….

– Nhưng mà cái gì? Bây giờ cậu làm hay là đích thân tôi làm, cậu tự chọn đi.

– Chuyện này thật sự khó nói lắm ạ. Bình thường tôi nhất định sẽ nghe theo chủ tịch, nhưng mà cô Diệp kia là người sếp Dương đích thân đưa vào, có sa thải hay điều chuyển cô ấy cũng phải nói qua một câu. Trước đó cậu ấy đã dặn dò tôi như vậy, cho nên bây giờ… nếu mà tôi tự ý thì sẽ khó ăn nói với cậu ấy lắm chủ tịch.

– Cậu còn gọi tôi được hai tiếng “ chủ tịch” thì cậu cũng phải biết là ở Nhật Thành, tôi có quyền hành như thế nào. Tôi bảo cậu làm thì cậu cứ làm, còn về phía thằng Dương, đích thân tôi sẽ nói chuyện với nó. Để xem nó cần Nhật Thành, hay là cần một con đàn bà vô danh tiểu tốt.

– Vâng. Tôi sẽ đích thân làm ạ.

Bị bà ta đe dọa như vậy, vị phó tổng kia đương nhiên cũng không dám cãi, ngược lại tốc độ làm việc cũng rất là nhanh, chỉ ngay buổi chiều hôm ấy đã truyền xuống quyết định sa thải tôi. Lúc nhận được tin ấy, tôi cũng không bất ngờ gì lắm, tuy nhiên mấy đồng nghiệp khác thì lại không như thế. Họ nhìn tôi với ánh mắt đầy hoang mang lẫn ngạc nhiên, cái Thủy còn cứ tưởng bản thân nghe nhầm nên quay sang gặng hỏi mấy lần, đến khi xác nhận đó là sự thật mới lắp bắp.

– Sao.. sao lại sa thải? Không phải là công việc đang rất là tốt sao? Sao lại..

Trước biểu cảm ấy của nó, tôi chỉ khẽ cười nhạt, tựa như việc này không có gì quá ảnh hưởng đến mình vậy.

– Quyết định được đưa ra bởi cấp trên thì chắc chắn họ sẽ có lý do của mình, chúng ta có hỏi cũng không thể thay đổi được gì cả?

– Nhưng mà… chuyện này quá là hoang đường đó, đùng một cái sa thải trong khi không hề mắc lỗi gì, ai mà chấp nhận cho được. Hay là chị gây gổ gì với con mụ Thư, nên là chị ta chơi xấu sau lưng chị?

– Đúng là đắc tội, nhưng không phải là với cô ta, mà là người khác. Mà người này còn đáng sợ hơn cô ta nhiều.

– Đáng sợ hơn chị ta á? Là ai vậy? Sếp tổng à? Nhưng mà sếp tổng là người đưa chị vào đây mà, làm gì có chuyện anh ấy sa thải chị?

– Được rồi, biết càng nhiều thì càng không tốt đâu. Mọi người trở về làm việc đi, sau này dù không làm ở đây nữa nhưng chúng ta vẫn có thể liên lạc với nhau mà.

Tôi vừa nói xong, lúc này phó tổng cùng với mấy người khác cũng lần lượt đi vào. Ông ta liếc mắt nhìn tôi một cái, sau đó quay sang bảo với người ở bên cạnh.

– Lục soát xem cô ta có mang theo giấy tờ gì quan trọng không? Một sợi tóc cũng không được để lọt.

Hành động này cực kỳ phản cảm, tôi từ ngày vào Nhật Thành luôn biết thân biết phận, tuy chỉ là thời gian ngắn ngủi nhưng cũng đủ để cho mọi người nhìn ra nhân phẩm của mình thế nào. Bây giờ ông ta để cho bảo vệ lật tung đồ đạc của tôi, tra xét kỹ từng thứ như kiểu tôi là tội phạm nguy hiểm, phần nữa dường như muốn tuyên bố với tất cả, tôi là một tội đồ ăn cây táo rào cây sung.

Sự việc lan truyền đến tận các phòng, người người xem ngày một nhiều. Mấy người bảo vệ kia lục một hồi không có kết quả, bọn họ sắp xếp đồ lại trả cho tôi, sau đấy lùi bước nhường bước cho ông ta tiến lên. Lúc này ông ta cũng mới bảo với tôi.

– Cô có ý kiến gì với quyết định này của phía ban giám đốc không?

– Nếu tôi có ý kiến, phó tổng sẽ thay đổi quyết định sao?

– Đương nhiên là không. Việc cô bị sa thải, đó là một điều chắc chắn rồi.

– Vậy thì ông hỏi tôi nghĩ gì để làm gì?

Sau khi nói xong câu nói ấy, tôi cũng nhanh chóng bê thùng giấy đi thẳng ra bên ngoài. Thời tiết thủ đô hôm nay tuy có nắng, tuy nhiên cái lạnh vẫn không giảm đi so với hôm qua bao nhiêu nên bất giác khiến tôi không khỏi giật mình. Trên cao, mặt trời vẫn soi xuống những tia nắng nhàn nhạt, chiếc bóng cao 1m70 in dài xuống dưới lòng đường chẳng hiểu sao nhìn vào lại thấy có chút buồn man mác.

Trở về phòng nấu cho mình một bát mì thật lớn, tôi vừa xem ti vi vừa ăn, ăn đến khi không thể được nữa mới chịu thả đũa, nằm vật xuống ghế sofa ngủ thϊếp đi. Tới nửa đêm tỉnh dậy, Nga vẫn chưa trở về, điện thoại thì báo rất nhiều tin nhắn động viên của mọi người ở trong phòng, họ còn bảo sẽ liên hệ tìm việc giúp tôi nữa. Lúc ấy, quả thật tôi không biết mình nên nói cái gì, cuối cùng chỉ có thể nhắn với họ hai từ “ cảm ơn”, sau đó đứng dậy đi vào nhà tắm.

Từng dòng nước ấm chảy xuống da thịt trắng ngần ít nhiều khiến bản thân lấy lại tỉnh táo, tôi nhìn bóng mình trong gương, chẳng biết là nên vui hay buồn nữa. Khuôn mặt này, sinh ra tự nhiên đã thế, đôi mắt này kể từ lần chia tay đã không còn mơ mộng, ngược lại đều là buồn bã, cam chịu. Nhiều năm trước, trong một lần đi chùa, sư thầy nhìn tôi rồi lắc đầu, nói ra ba chữ “ kiếp hồng nhan”, còn bảo với tôi là số tôi lận đận long đong, phải ngoài 30 thì mới đón được ánh sáng tươi đẹp. Lúc đó, nghe xong tôi cũng chỉ cười thôi, bởi tôi từ lâu đã biết cuộc đời tôi đến thời điểm bấy giờ, còn gì nữa đâu mà mơ với mộng.

Ngâm mình trong nhà tắm 30 phút, trở ra đồng hồ hồ đã chỉ 2 giờ sáng, tôi buồn bực đến mức không ngủ được nên đành mở máy tính tìm xem có công ty nào tuyển việc rồi gửi CV vào. Tuy nhiên, bản thân còn chưa chờ được đối phương trả lời thì hai ngày sau, đột nhiên tôi lại nhận được điện thoại của Dương.

Ở đầu giây bên kia, anh không hề nói gì nhiều, chỉ bảo với tôi một câu duy nhất là “ Đến công ty” rồi tắt máy luôn, không cho tôi một cơ hội nào phản kháng. Kể cả khi tôi gọi lại giải thích với anh việc tôi bây giờ không còn là nhân viên của Nhật Thành, anh vẫn không hề để lời nói ấy vào tai mà chỉ nhắc lại câu nói của mình với thái độ mang theo sự uy hiếp lẫn ép buộc, khiến tôi cuối cùng chỉ có thể cứng họng, chấp nhận đi đến công ty một lần nữa.

Lần này, tôi gặp lại cả Trường với Thư ở văn phòng thư ký. Cô ta vẫn như mọi ngày, xinh đẹp kiêu kỳ, xa cách, không để đối phương vào mắt, mặc dù thái độ tỏ ra bên ngoài vô cùng thân thiện. Còn Trường thì khác. Anh ta với tôi cũng có thể gọi là quen biết một chút, cho nên khi thấy tôi, người đàn ông đó liền nỏ một nụ cười, chào hỏi.

– Diệp mới đến à?

Tôi gật đầu, đáp lại.

– Tổng giám đốc gọi tôi tới.

– À, anh ấy hiện tại đang ở trong phòng họp, lát nữa sẽ ra. Nào, để tôi dẫn cô về phòng anh ấy.

– Vậy cảm ơn anh.

Thái độ Trường đối với tôi thân thiện cũng khiến cho Thư dường như không mấy vui vẻ, cô ấy gàn tay Trường, bảo với anh ta.

– Cuộc họp vẫn còn khoảng nửa tiếng nữa mới kết thúc, hay là anh cứ để cho cô ấy ngồi đây chờ cũng được. Dù sao chúng tôi cũng là đồng nghiệp cũ, cũng muốn hỏi thăm nhau một chút. Còn sang bên kia, e là…

– E là làm sao?

– Thứ nhất là cô ấy sẽ thấy buồn vì chỉ có một mình. Thứ hai là… phòng Tổng giám đốc cũng không phải là nơi tùy tiện gì?

– Chuyện này thứ ký Thư không cần phải lo. Về việc bảo Diệp đợi ở phòng Tổng giám đốc là ý kiến của sếp, tôi cũng chỉ làm theo ý của sếp thôi. Nếu cô cảm thấy không hài lòng, cô có thể nói chuyện lại với anh ấy.

– Vâng. Vậy phiền anh rồi ạ.

Nghe nói vậy, Thư chỉ cười một cách miễn cưỡng, không làm sao được nên đành để Trường dẫn tôi đi về phía phòng của Dương. Có điều đi được nửa đường thì anh ta lại nhận được điện thoại nói là có việc cần phải giải quyết, nên đoạn đường phía sau tôi phải đi một mình.

Vào đến phòng của Dương, tôi lúc này cũng mới phát hiện ra mặc là là Tổng giám đốc nhưng mà chỗ làm việc của anh đơn giản lắm. Ngoại trừ những thứ cần thiết ra thì không có thêm bất kỳ vật dụng nào trang trí cầu kỳ cả, cảnh đẹp duy nhất có lẽ là hình ảnh toàn thành phố phía sau lớp kính. Rất đẹp, rất thơ mộng, nhưng mà không hiểu sao tôi lại cảm thấy, mình mỗi lúc một nhỏ bé trước sự hùng vĩ như này..

Đứng một lúc, đột nhiên tôi nghe thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện xì xầm rất lớn, giống như việc Dương đang giằng co với ai vậy, và bọn họ đang tiến vào căn phòng này. Thời điểm ấy, tôi nhận ra sự có mặt của mình dường như không đúng lúc, nên bản thân đành phải trốn xuống dưới gầm bàn nơi anh làm việc. Cùng lúc ấy cánh cửa mở ra, giọng nói đầy tức giận của mẹ anh vang lên.

– Con định chống đối với mẹ đúng không hả Dương? Con muốn mẹ tức chết lên thì con mới hài lòng hả?

– Mẹ muốn nói về chuyện gì cơ?

– Con đừng có giả vờ. Chuyện sa thải nhân viên của Nhật Thành, mẹ là người ký quyết định, tại sao con lại bác bỏ ý kiến đó của mẹ.

– Thì ra là mẹ tức giận chuyện này à?

– Con đừng dùng thái độ đấy nói chuyện với mẹ.

Đối với tôi mẹ của anh luôn có ác cảm, nên khi nhắc về tôi, thái độ của bà ta không hề được nhẹ nhàng một chút nào hết. Lúc đó tôi nghĩ, Dương có khi cũng mặc kệ thôi, nhưng nào ngờ anh lại thẳng thắn phản bác lại.

– Vậy mẹ muốn con tỏ thái độ thế nào? Cô ấy là nhân viên của con, đích thân con là người tuyển cô ấy vào, dù có sa thải hay không cũng thì cũng là do con. Nhưng mẹ lại nhân lúc con không ở công ty đến đuổi việc cô ấy, chưa kể còn cho người sỉ nhục cô ấy, như vậy là đúng sao?

– Cũng chỉ là một đứa trợ lý quèn, không người này thì người khác, con quan trọng như vậy làm cái gì?

– Nếu mẹ có suy nghĩ như vậy thì Nhật Thành sẽ không bao giờ phát triển được. Chúng ta cần những nhân viên có năng lực và có cống hiến, cô ấy đầy đủ tố chất đó, không lý do gì tự dưng bị vùi dập.

– Con…

– Nếu không có chuyện gì nữa thì mẹ đi về đi, con bây giờ còn có rất nhiều việc, không thể nói chuyện với mẹ được.

Nói xong, Dương cũng bước lại về phía bàn làm việc kéo ghế ngồi xuống, đồng thời cũng phát hiện ra tôi trốn dưới gầm bàn. Khoảnh khắc ấy, đôi lông mày anh hơi cau lại, nhưng còn chưa phản ứng gì thì mẹ anh lại bước thêm một bước lại gần, ngữ điệu lần này nghiêm khắc hơn rất nhiều.

– Con đừng tưởng mẹ không biết con nghĩ cái gì? Nhưng mẹ nhắc cho con nhớ, con bây giờ đã là người có gia đình, con làm gì cũng phải nghĩ đến vợ của con. Hai đứa đã ở bên nhau mấy năm nay, mọi thứ đều vô cùng tốt đẹp, đừng vì một người không đáng mà đánh mất hết tất cả.

– Chuyện này con tự có sắp xếp của mình. Còn nếu mẹ đã giao Nhật Thành cho con, thì mẹ đừng tự ý can thiệp vào việc con tuyển nhân viên như thế nào, điều chỉnh nhân sự ra sao?

– Tốt nhất con nên nhớ lời mình nói. Nếu con dám có suy nghĩ hay hành động gì tổn thương tới Vân Anh, thì con đừng trách mẹ.

Sự cương quyết của Dương càng như đổ thêm dầu vào lửa khiến cho cuộc nói chuyện của hai mẹ con càng thêm bất đồng, dù có kết thúc nhưng cũng là kết thúc trong căng thẳng. Và đương nhên tôi không phải là kẻ ngu mà không biết những lời đe dọa kia hướng đến ai? Mặc dù bà ta không hề biết sự xuất hiện của tôi ở trong phòng này, nhưng bà ta biết là Dương mở đường rẽ lối cho tôi, cho nên nếu để bà ta biết được giữa chúng tôi có gì đó, nhất định tôi sẽ phải nhận lấy hậu quả. Mà hậu quả đó chắc chắn không phải là nhẹ nhàng gì, bởi vì từ 10 năm trước, chính tôi đã là người chứng kiến mọi thứ rồi…

Cánh cửa đóng rầm lại một tiếng thật lớn, Dương lúc này cũng đứng dậy để cho tôi đi ra. Anh không hề truy hỏi tôi chuyện vì sao ở đây nghe lén cuộc nói chuyện của anh với mẹ anh, cũng không trách cứ tôi bất cứ việc gì cả, từ đầu đến cuối đôi mắt vẫn chỉ nhìn từng hành động của tôi. Mà tôi thì cứ nghĩ im lặng như thế này cũng không phải là cách, cho nên đến cùng vẫn phải là tự bản thân lên tiếng.

– Luật sư Trường bảo tôi là vào đây ngồi đợi anh. Cho nên tôi…

– Ngồi đợi tôi một lúc.

Dương hất cằm ra hiệu cho tôi ngồi ở ghế sofa, còn bản thân thì tranh thủ giải quyết nốt đống giấy tờ trên bàn. Lần này, tốc độ làm việc của anh rất nhanh, chỉ khoảng chừng 5 phút là đã xong xuôi hết, nên cuộc nói chuyện của chúng tôi bây giờ cũng mới bắt đầu.

Rót cho tôi một ly trà nóng, lúc này Dương cũng mới bảo với tôi. Không, mà là anh ra lệnh cho tôi, không cho tôi có quyền được phản kháng lại.

– Từ ngày mai quay trở lại làm việc. Đích thân tôi sẽ là người chỉ đạo trực tiếp công việc của cô.

– Tôi…

– Làm sao?

– Vừa rồi có quyết định sa thải, tôi nghĩ phía bên nhân sự đã hoàn tất thủ tục gạch tên tôi ra khỏi danh sách nhân viên của tập đoàn.

– Quyết định đó không có chữ ký của tôi cho nên sẽ không có hiệu lực. Người đưa cô vào đây là tôi, nên người có thể đuổi cô cũng chỉ có là thể là tôi, cho nên từ bây giờ nếu không phải là tôi nói thì cô cũng không cần thiết phải nghe lời.

– Nhưng mà…

– Lúc vào công ty cô đã ký hợp đồng thế nào, thì bây giờ cứ thế mà làm. Các điều khoản đều ghi rõ, tôi không ngại nhắc cho cô hiểu hết tất cả?

Ngày vào công ty, phía bên nhân sự có đưa cho tôi một bản hợp đồng nói là do đích thân Tổng giám đốc soạn thảo. Lúc ấy tôi cũng không suy nghĩ gì nhiều bởi vì tôi nghĩ chắc là cũng giống ở dưới Bảo Thuận thôi, nhưng không ngờ bây giờ nhìn lại tờ hợp đồng trước mặt, tôi mới thật sự nhận ra nó không hề đơn giản . Ở đây ghi rõ nếu tôi tự ý nghỉ mà không phải do Dương quyết định, thì tôi sẽ phải bồi thường hợp đồng lao động bằng một con số không hề nhỏ, có khi cả đời cũng không thể nào trả hết nổi.

Nhìn chằm chằm vào con số ấy, tôi gần như không dám tin vào mắt mình, phải dụi lại mất mấy lần mới dám tin tất cả hoàn toàn là sự thật. Khoảnh khắc ấy, tôi biết mình không thể nào chất vấn Dương được nên đành buông tờ giấy xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt của anh, khóe miệng cười nhạt. Đáng lẽ ra ngay từ khi chấp nhận vào Nhật Thành làm thì tôi phải biết rằng, số phận của mình đã nằm trong tay của Dương rồi.

Cứ thế, ngồi nói chuyện với anh thêm một lúc thì Thư cũng đến nộp giấy tờ. Lúc thấy tôi, ánh mắt cô ta hiện lên một tia không hề vui vẻ, nói thẳng ra là một sự chán ghét, tuy nhiên vì có Dương nên vẫn giả bộ chào hỏi với tôi, sau đó bảo với anh.

– Em muốn trao đổi lại với anh một số điều khoản trong hợp đồng với bên Trường Hải ạ?

– Ừ.

Dương gật đầu, sau đó cũng mới quay sang bảo tôi nói tiếp.

– Được rồi, trở về phòng làm việc đi. Ngày mai đích thân tôi đã giao việc cho cô.

– Tôi hiểu rồi.

Sự việc tôi quay lại Nhật Thành giống như một bất ngờ lớn khiến cho đồng nghiệp trong phòng vui mừng khôn xiết, ai nấy đều chạy lại hỏi han tôi không ngừng, còn hẹn nhau là tối nay phải đi ăn một bữa thật no say. Thú thật tôi cũng muốn duy trì mối quan hệ tốt đẹp với mọi người trong phòng cho nên liền gật đầu đồng ý ngay, nên là đến chiều tối, tôi cũng quyết định mời mọi người đi ra nhà hàng ăn một bữa lớn.

Nhà hàng này không phải là một nhà hàng đắt tiền, tuy nhiên cũng không phải là không có tiếng. Chúng tôi chọn bàn ở ngay cửa sổ, vừa ăn vừa thưởng thức bài nhạc Jazz nhẹ nhàng, mỗi người một câu, nói trên trời dưới biển.

Được một lúc, một đồng nghiệp cũng quay sang rót cho tôi một ly rượu, sau đó hỏi.

– Chị Diệp, em hỏi chị cái này được không?

– Chuyện gì thế?

– Em muốn hỏi là chị xinh đẹp thế này thì đã có người yêu chưa? Nếu chưa có thì em giới thiệu cho chị ông anh của em?

Một người nghe xong vậy thì khẽ cười, chen vào.

– Con này hỏi như hâm ấy. Chị Nguyệt có chồng rồi mà, định phá nát nhà người khác à?

– Phá nát gì? Chị Nguyệt đã ly hôn rồi mà, bây giờ cũng phải tìm người khác để bắt đầu một mối quan hệ mới chứ, chẳng nhẽ cứ một mình à?

Nghe đến việc tôi ly hôn, bầu không khí nhất thời trở nên yên lặng khiến cho mọi sự vui vẻ biến mất. Tôi nhìn họ, thật tình cũng không để bụng đến việc này lắm nên đành bảo với họ.

– Được rồi, được rồi. Chuyện này đối với em cũng không quan trọng gì, mọi người không cần phải nặng nề đâu.

– Nhưng mà…

– Em không sao. Hôm nay mới có được một ngày liên hoan, chúng ta phải vui vẻ với nhau chứ, đừng nhắc đến những thứ khác.

Sau khi nghe tôi nói vậy, mọi người lúc này cũng mới thả lỏng, cười đùa thoải mái. Nhìn một cảnh, tôi cũng cảm thấy mình khá là may mắn khi mà vào Nhật Thành, dù có nhiều góc tối nhưng bản thân cũng quen được thêm những đồng nghiệp mới, hòa đồng với tôi, thông cảm với tôi, lo lắng cho tôi.

Cứ thế chúng tôi ngồi nói chuyện với nhau đến 10 giờ hơn cũng quyết định đứng dậy đi về. Lúc này tất cả mọi người đều ngà ngà say rồi, duy nhất còn cái Thủy là tỉnh táo, đột nhiên nó quay sang ghét sát tai tôi cất giọng hỏi.

– Chị Diệp này. Chị với sếp mình… có quan hệ với nhau từ trước đúng không?