Tôi không rõ là Dương có nhận ra tôi hay không, nhưng mà sau khi nói xong câu ấy, anh đã vươn tay kéo mạnh tôi xuống, phủ kín đôi môi của mình lên môi tôi. Nụ hôn này đến quá bất chợt, thậm chí so với nụ hôn đêm hôm đó sức lực còn dùng nhiều hơn, cái ôm chặt cứng khiến cho tôi chỉ biết ngẩn ngơ, choáng váng. Anh nói anh hận tôi, anh nói anh không còn yêu tôi, anh nói cả cuộc đời này tôi sẽ bị quả báo. Ấy vậy mà… Đem tôi ôm thật chặt trong ngực, Dương vẫn điên cuồng dùng sức hôn tôi, khoá tôi trong vòng tay của mình, nhấn nhá mơn trớn, từ dồn dập rồi nhẹ dần, nhẹ dần. Một phút trôi đi, người đàn ông ấy cuối cùng cũng buông tôi ra, tuy vậy cánh môi anh vẫn nhẹ nhàng mà đặt lên má tôi một nụ hôn rất nhẹ, đồng tử trong đêm tối chẳng nhìn rõ hiện tại nó mang theo cảm xúc là gì. Nâng đôi mắt lên nhìn anh, tôi không thể cáu gắt được nên chỉ có thể im lặng chờ đợi cảm xúc của mình ổn định lại, sau đó chầm chậm nâng ánh mắt lên nhìn anh, nói – Anh say rồi, để tôi đưa anh về. Nghe tôi nói vậy, Dương lúc này cũng ngoan ngoãn để cho tôi dìu ra ngồi vào ghế sau của taxi. Sau khi chỉnh lại tư thế của anh cho ổn định, bấy giờ tôi định gọi cho Thư bảo cô ta đến với anh, nhưng dường như mọi hành động của tôi đều nằm trong tầm ngắm của anh vậy. Nên khi nhìn thấy tôi cầm điện thoại, Dương liền cất giọng khàn khàn, lên tiếng. – Em đưa tôi về. Ngữ điệu anh nghe ra rất bình thường, nhưng chẳng hiểu sao tôi lại nhận thấy có cái gì đó không được đúng lắm. Tôi đưa mắt sang nhìn anh, đối mặt với đôi mắt đỏ ngầu của anh, khó xử nói. – Để tôi gọi Thư đến đưa anh về. Dù sao hai người mối quan hệ cũng khá tốt, tôi thấy cô ta thích hợp hơn tôi. – Tôi nói em đưa tôi về. – Nhưng… – Tôi chưa từng ngủ với cô ta. – Đó là chuyện của anh. Anh không cần phải báo với tôi. – Nhưng tôi đã từng ngủ với em. Từng đó đã đủ để cho thấy mối quan hệ của tôi với ai tốt hơn. Dương không ngại việc người lái xe vẫn còn ngồi đó, giống như với anh cái việc này không hề có một chút xấu hổ nào vậy. Còn tôi thì khỏi phải nói, lúc này tôi tức đến điên người, thật sự muốn chửi cho anh một trận nhưng người lái xe lại quay sang tôi, cất giọng nói. – Cô gái à, bạn trai cô bây giờ say như thế này, cô đừng đôi co với người say làm gì. Bây giờ cũng không còn sớm nữa, cô ngồi lên đi để tôi đưa hai người về. – Nhưng mà… Tôi định giải thích, nhưng nói được hai từ bản thân lại khựng lại. Thật ra người lái xe này nói cũng không phải là không đúng, bây giờ anh say như vậy, tôi có gọi Thư đến cũng phải đứng đợi một lúc, chưa kể anh cũng không thích nữa. Cứ giằng co qua lại vừa mệt mình mà cũng gây cản trở cho người khác, nên cuối cùng tôi cũng đành phải ngồi vào bên cạnh anh, sau đó bảo lái xe đưa về địa chỉ căn hộ anh đang ở. Về đến nơi, Dương cởi chiếc áo vest vắt lên thành ghế, sự nghiêm túc trên nét mặt bị anh gỡ xuống từ lúc nào chẳng biết. Bóng lưng anh to lớn, đôi đồng tử đỏ ngàu vì say với mệt mỏi, nhưng so với lúc nãy cũng không đến mức bê bết nữa. Cứ như kiểu, anh hoàn toàn không thật sự say vậy, mà chỉ là giả vờ say mà thôi.. Suy nghĩ đó xuất hiện trong đầu, tôi lúc này cũng mới nhìn anh, rồi bảo. – Muộn rồi, tôi về đây. Việc còn lại anh tự lo nhé. – Nấu chút gì ăn đi. Thấy tôi quay người, Dương đột nhiên cất giọng ra lệnh. Tôi ngạc nhiên quan sát anh, anh vẫn không tỏ ra một cảm xúc nào, nói lại. – Nấu cái gì ăn đi. – Anh chưa ăn sao? – Ừ. – Chưa ăn mà uống hết cả 1 chai rượu. Anh đây là không cần mạng sống của mình nữa à? Sao lúc này anh cũng… – Em xem trong tủ có gì thì nấu đi, tôi đi tắm trước đã. Nói xong, Dương cũng đứng dậy đi thẳng về phía phòng của mình, đóng cánh cửa lại. Tôi ngơ ngác nhìn theo, phải mất một lúc mới lưỡng lự bỏ túi xách xuống tiến về phía phòng bếp mở tủ lạnh, lấy đồ ra để nấu cơm. Từ trưa đến giờ anh chưa ăn gì, qua loa quá thì cũng không được, nên tốn một chút thời gian vậy. Thở hắt ra một hơi thật dài, tôi bận rộn xào với nấu mấy món, chăm chú đến mức không để ý đến xung quanh, đến khi bên tai vang lên giọng nói trầm trầm mới giật mình ngẩng đầu lên. Chẳng biết anh đã đi vào đây từ lúc nào, đứng lâu chưa, chỉ biết nụ cười của anh rất đẹp, biểu cảm cũng không còn khó chịu, lạnh lùng giống như mọi ngày trước đó. Khoảng cách rất gần, cả hai đều im hơi lặng tiếng, tôi hơi lúng túng tránh né cái nhìn như muốn xuyên thủng người khác của anh, môi mấp máy nói. – Tôi pha cho anh cốc nước gừng. Anh uống đi cho ấm bụng với giải rượu. Dương cao 1m88, tôi cao 1m7, đứng cùng một chỗ với anh, nhìn tôi chẳng khác gì một bạn nhỏ vẫn còn đang ngồi trên ghế nhà trường chút nào. Anh vươn tay nhận lấy cốc nước tôi đưa, ngửa cổ uống cạn, sau đó lại bảo. – Để tôi giúp em – Không cần đâu, tôi làm một chút là xong rồi. – Em định làm món gì? – Tôi.. – Làm món trứng cà chua đi. Lâu rồi tôi cũng chưa ăn lại. Nghe câu nói này của anh, động tác tôi bất giác khựng lại, cơ mặt theo đó cũng trở nên cứng. Ngày còn yêu nhau, tôi không hề biết Dương là con nhà đại gia, cho nên thi thoảng bản thân nấu cơm sẽ nấu luôn cho anh một phần mang đến. Và món ăn anh thích nhất ngày đó chính là món trứng sốt cà chua. Anh khen tôi làm món đó ngon, vị khác biệt so với người khác, chỉ cần động đũa cũng biết là của ai rồi. Nghĩ đến đó, tôi cười bất đắc dĩ, phải cố gắng lắm mới không để cho chính bản thân của mình trở nên run rẩy, hỏi. – Vậy anh còn muốn ăn gì nữa không? – Không. Chỉ cần cơm và món đó là được. Những cái khác không cần làm nữa. – Tôi biết rồi. Qủa thật thái độ điềm tĩnh nhẹ nhàng lúc này của Dương mới là thứ khiến cho tôi cảm thấy khó xử hơn bao giờ hết, nhất là trong hoàn cảnh lúc này. Tôi nấu ăn, anh đứng bên cạnh phụ giúp, thi thoảng còn ghé sát người tôi để nhìn xem tôi làm như thế nào, sau đó lại bâng quơ ném ra một câu. – Khi ở bên Mỹ, tôi đã cố gắng học cách làm nó nhưng đều thất bại. – Vậy ai là người nấu ăn cho anh? – Tôi thuê người giúp việc. Họ biết làm, nhưng không giống như của em. Tôi chưa bao giờ dám nghĩ khi bị tôi tuyệt tình như vậy, Dương vẫn kiên nhẫn nhớ đến nhưng món ăn tôi nấu cho anh, thành ra bây giờ nghe anh nói như thế, tôi không biết mình nên bày ra tư thế nào cho phải, cuối cùng chỉ biết im lặng. Về phần anh, quan sát tôi một hồi thì lại tiếp tục nói. – Tôi nghe mọi người nói buổi trưa em thường không xuống căng – tin. Là đều mang cơm ở nhà đi làm sao? Tôi nghe thấy vậy thì cảm thấy mất tự nhiên, cái gật đầu hơi cứng ngắc, mất vài giây mới có thể cất giọng đáp. – Tôi ở cùng với bạn, cho nên buổi sáng chúng tôi cùng nhau làm nên tiện mang đi luôn. – Là do suất ăn ở công ty quá đắt? – Tôi… Tôi ngập ngừng, ai ngờ đâu chưa kịp nói xong đã thấy Dương đẩy đến trước mặt mình một tấm thẻ màu đen. – Cái này cho em. Phiếu cơm miễn phí, tôi thường đi công tác nên không dùng tới, bỏ không cũng thấy tiếc. Ở Nhật Thành, những người nắm giữ các chức vụ quan trọng đều được đặt bữa ăn do chính tay bếp trưởng nấu, giá thành quy ra chẳng biết là bao nhiêu nhưng nhìn chung chẳng kém nhà hàng là bao. Tuy nhiên ý tốt này của Dương tôi không nhận được. Bởi vì nếu tôi cầm nó, tất cả các đồng nghiệp sẽ nghi ngờ, rồi sau đấy họ càng có cơ sở nói tôi là một kẻ thấp hèn dùng thủ đoạn bám theo anh. Nhất là Thư, cô ta nhất định sẽ không để cho tôi được yên, kiểu gì cũng sẽ tìm cách chà đạp, vùi dập tôi xuống.. Thời gian qua với tôi đã quá là mệt mỏi rồi. Dứt khoát từ chối, tôi bảo với anh. – Không cần, anh cất đi đi. – Vì sao? – Anh muốn tôi cầm nó để rồi thư ký của anh lại có cớ tìm tôi gây chuyện sao? – Thư cũng có, cho nên em không cần sợ mình là người khác biệt. – Anh cất đi. Tôi nghĩ trước giờ bản thân thế nào thì bây giờ tốt nhất vẫn như vậy thì tốt hơn. Sự ưu ái này tôi nghĩ anh nên dành cho cô ta thì tốt hơn là tôi đấy. Khi tôi nói đến đây, nồi trứng sốt cà chua cũng chín nên Dương không đáp lại gì nữa. Anh ngồi xuống bàn ăn cẩn thận ăn những món tôi nấu, động tác từ tốn vô cùng, chẳng hiểu sao khiến tôi có cảm giác anh của bây giờ giống như y năm đó vậy. Lặng lẽ nhìn anh, suy nghĩ trong tôi lại lần nữa trượt dài. Tôi đã từng nghĩ rằng, sự giày vò này qua mười năm sẽ rèn dũa tôi sau này có thể hiên ngang đứng trước mặt người đàn ông này , nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lùng, bắt cả mẹ anh phải cảm thấy tội lỗi, phải trả giá về những chuyện độc ác bà ta làm. Nhưng rồi trên thực tế, chỉ cần một lời nói của anh, ánh mắt của anh , lại có thể biến cuộc sống bình lặng khó khăn lắm tôi mới có được nổi sóng lớn, bất cứ lúc nào cũng có thể đánh chìm tôi, ép tôi nghẹn thở. Mười năm, anh với gia đình anh vẫn sống ung dung tự tại, giàu có phất lên, tiền tiêu thoải mái, còn tôi thì phải chật vật giằng co, chỉ cần một chút sơ ý, tất cả đều biến mất như bọt xà phòng, vỡ nát không còn thứ gì cả. Bàn tay siết chặt dần nới nỏng, cảm thấy lưng đổ mồ hôi lạnh, tôi cố gắng hít thở mấy hơi thật sâu, định đứng dậy bảo Dương đi về thì lúc này ngoài trời lại vang lên tiếng sấm rền, sau đó là cơn mưa đổ xuống như thác. Tôi nhìn ra bên ngoài thành phố mù mịt, Dương đẩy ghế đứng bên cạnh tôi, hai tay xỏ túi quần, nói. -Mùa đông có mưa rào, chuyện hiếm gặp nhưng không phải là không có. Tôi nghĩ thời tiết thế này, em tốt nhất là vẫn nên ở lại. – Không được. – Em định đội mưa đi về? – Tôi gọi taxi. Tôi nghĩ câu trả lời của mình rất bình thường, nhưng sau khi nghe xong, ánh mắt của Dương lúc sáng lúc tối, phức tạp mà sâu xa không thể nào hiểu được. Khuôn mặt anh nghiêm túc vô cùng, hơi thở nóng rực. – Em đã đọc những tin tức về việc taxi g.iết người cướp của chưa? Hà Nội là thành phố lớn, những chuyện như thế càng không thiếu nên đừng có chủ quan. Nói xong với tôi câu ấy, anh liền xoay người tôi lại đối diện với mình. Bốn mắt nhìn nhau, dưới cái ánh điện màu vàng lúa, tâm tư của chúng tôi đều bị đối phương nhìn thấu hết thảy. Anh nhìn ra tôi đau đớn khổ sở, tôi nhìn ra anh chật vật kìm nén, tuy chỉ loé lên một chút chua xót rồi bị giấu đi mất, nhưng quả thật điều ấy đã tồn tại. Cái nhìn đó, lần nữa lại khiến cho tim tôi như bị bóp lại.. Né tránh cái nhìn của Dương, tôi định từ chối anh lần nữa thì điện thoại lại đổ chuông báo cuộc gọi đến từ Quân. Lúc đó tôi định không nghe, tiếc là người đàn ông bên cạnh đã phát hiện ra rồi nên anh dứt khoát giật lấy máy từ tay tôi nhấn nút nhận, sau đó bật loa ngoài. Rất nhanh, ở đầu giây bên kia Quân hỏi tôi. – Diệp đã ngủ chưa? – Có chuyện gì sao ạ? – Tôi đang đứng ở dưới sảnh chung cư. Chúng ta gặp nhau một lát được không? – Tôi… Tôi đang định hỏi Quân vì sao ở đó, anh ấy đến đấy để làm gì, nhưng lúc này bản thân lại không thể bởi vì cả người đột nhiên bị Dương khóa lại giữa lồng ngực với tấm cửa kính. Đôi mắt anh nhìn tôi ẩn nhẫn đầy sự giận dữ, phía bên dưới cũng không hề an phận, bóp chặt lấy eo tôi, khiến cho tôi đau đến ứa nước mắt nhưng không thể nào kêu được. Hai bên giằng co, sức lực yếu ớt này so với anh chẳng là gì, còn em của anh thì vẫn chậm rãi hỏi tôi. – Diệp bận gì sao? – Tôi… hiện tại tôi bây giờ đang không ở nhà. Nên là.. không xuống được. – Vậy à. Nếu vậy thì tôi về đây. – Trời đang mưa lớn, lại có sấm sét, anh đừng về vội. Đợi lát nữa mưa ngớt thì hãy về. Vừa mới nói đến đây, điện thoại tôi lần nữa bị Dương cướp lấy, ngắt ngang cuộc gọi. Nhìn một màn ấy, nhìn cái thái độ không coi người khác ra gì của anh, tôi tức đến mức không chịu nổi nữa, gắt lớn. – Anh làm cái gì đấy? Ai cho anh cái quyền cắt ngang điện thoại của tôi hả? – Em nói em với nó không liên quan đến nhau. Thế nửa đêm nó đến nhà em làm gì? Em lại còn định chạy về với nó? – Đó là chuyện của tôi. Anh đừng tự cho mình cái quyền quyết định cuộc đời của tôi. Hết lần này sang lần khác, không biết có phải tôi đã trở nên yếu đuối hay là Dương quá nghiệt ngã. Anh lúc nóng lúc lạnh, lúc đưa tôi về quá khứ tốt đẹp rồi lại dùng chính nó đập mặt khiến cho tôi phải đau lòng, phải uất ức nhìn anh, phải tan nát con tim thì mới xảm thấy hả dạ. Hít vào một hơi thật sâu, tôi nghẹn giọng bảo với anh. – Anh cũng nói là anh không còn yêu tôi… Vậy anh cứ để khoảng cách của tôi với anh gần nhau làm gì? Anh không thấy mệt à? – Nếu như cả đời này em không xuất hiện trước mặt tôi nữa, tôi cũng sẽ không bao giờ tìm em. Nhưng giờ đây, chúng ta đã gặp nhau. Liệu em có thực sự cho rằng mọi chuyện giữa chúng ta dễ dàng kết thúc như vậy? Giọng nói lãnh đạm, nhưng cái nhìn có phần dịu đi. Tôi lặng người, Dương đưa ngón tay của anh miết nhẹ lên má tôi, khẽ nói. – Tại sao em không hoàn toàn biến mất đi…? Tại sao không? Tại sao không hoàn toàn biến mất? Tôi đứng ngây, dấu ấn của cái đụng chạm nhỏ vừa rồi, thô bạo mà ấm áp không thễ cưỡng lại vẫn đang vương lên má. Tôi cũng muốn biến mất, tôi cũng không muốn gặp lại, thậm chí tôi ngày nào cũng không ngừng hỏi ông trời, tại sao Hà Nội rộng lớn như vậy lại cuốn lấy chúng tôi gặp nhau? Để được gì khi mà cả 2 đều không hề vui vẻ? Một giọt nước mắt không kiềm chế được cuối cùng cũng lăn xuống. Tôi cười nhạt, thần thờ nói với anh. – Anh tưởng tôi muốn gặp lại anh lắm sao? Không, tôi không hề, chưa bao giờ tôi có suy nghĩ mình sẽ được gặp lại anh. Lời nói chưa dứt đã bị cắt ngang bởi nụ hôn dài đột ngột. Anh ôm ghì vai tôi, đôi môi ấm nóng quyết liệt, mùi thuốc lá, mùi rượu xông vào miệng tôi, cay nồng. Không biết bao lâu sau, cuối cùng khi môi anh rời môi tôi, thân hình cao lớn vẫn hơi cúi xuống, hai tay vẫn ghì tôi vào lòng. Anh cúi đầu thấp nữa, áp mặt vào cổ tôi, hơi thở ấm nóng gấp gáp, thầm thì. – Nhưng tôi không quên được em. Tại sao em lại ác độc với tôi như vậy, một lời giải thích cho tôi cũng không được hay sao? – Chúng ta… không còn gì để nói nữa rồi. Nói xong, tôi cũng dứt khoát thoát khỏi ra vòng tay của anh, nhích xa dần, mắt nâng lên nhìn anh. Mười năm rồi, tôi với anh đều đã thay đổi, tôi có gia đình, anh cũng có gia đình, không thể nói muốn là muốn được nữa. Dù quá khứ có đẹp hay xấu, đến bây giờ cũng nên cất đi vào một góc thôi, không nên nhớ lại nữa… Người trước mặt không hề nói gì, tôi lại mấp máy môi. – Năm xưa tôi đã thực sự làm tổn thương đến lòng tự trọng của anh, vậy thì cho tôi xin lỗi, tôi mong anh độ lượng, không nên tiếp tục giày vò nhau nữa, như vậy không ai được lợi gì. Sau này, cho dù tôi có kết hôn hay không kết hôn với ai hoàn toàn không can hệ đến anh. Còn anh, anh hãy sống một cuộc sống của mỉnh, tôi cũng không có quyền hỏi. Chúng ta ai đi đường nấy, coi như bắt đầu từ bây giờ, chấm dứt tất cả. – Diệp… – Anh không có quyền quyết định ở đây. Tôi xin anh, hãy để cho tôi yên được không? – Tôi không xứng đáng với em sao hả? Con mẹ nó, em có tim có phổi không hả? Trước sự cự tuyệt của tôi, thái độ của Dương càng xấu hơn, anh bóp mạnh tôi như muốn nghiền nát, đôi mắt đỏ ngàu, hận chồng hận. Mà tôi, đối với sự chất vấn này cũng không chịu đựng được nữa, hất mạnh tay ra khỏi mình, cười lạnh, cười đến đau lòng. – Anh có biết mẹ tôi c.hết thế nào không? – Tôi… – Một ngày của mười năm trước, mẹ anh đã đến tìm mẹ tôi. Bà ấy miệt thị tôi, miệt thị mẹ tôi, miệt thị đứa con trong bụng của tôi. Tôi vẫn nhớ in ngày hôm đó, mẹ anh nói những lời tuyệt tình thế nào. Tôi nhận ra anh không phải là người thanh niên đẹp trai của tôi, anh… là một vị hoàng tử sống trong thế giới xa hoa, quyền quý. Tôi không nhắc lại lời mẹ anh từng nói, không cách nào nhắc lại nổi, nỗi nhục nhã tủi hổ tôi phải gánh chịu ngày hôm đó. Mẹ tôi giận tôi, mẹ mắng tôi, nhưng tôi biết mẹ vẫn rất là thương tôi, yêu tôi, lo lắng cho tôi. Thậm chí, tôi đã từng nghe thấy bà thì thầm trước ban thờ của bố tôi, nghẹn giọng nói với ông bà thật vô dụng khi không thể cho tôi sống trong một căn nhà đẹp, xuất thân cao sang, như thế tôi sẽ không phải chịu tủi nhục từ người khác. Mẹ thương tôi như thế, vậy mà khi bà mất, tôi lại không hề ở bên cạnh, chỉ có một mình bà chịu đựng những đau đớn… Nhắm mắt lại thoát ra khỏi hồi ức, tôi trấn tĩnh lấy hơi, cười đầy đau đớn nhìn Dương, lên tiếng. – Mẹ anh đã ép mẹ tôi phải c.hết tức tưởi, anh hiểu không hả?