Lục Ngôn vừa từ phòng tập thể hình ra, T shirt ướt nhẹp mồ hôi, lớp vải dính sát vào người lộ ra đường nét nam tính.
Hormone gần như bùng nổ, phả vào mặt, gợi cảm đến mức làm người khác run chân.
Ở hành lang có một bóng dáng mảnh khảnh quen thuộc, khuôn mặt nhỏ trắng nõn thanh thuần, Lục Ngôn vừa nhìn thấy, cong cong khóe môi, cười cười khẽ gọi: "Dương Dương."
Cố Dương ngẩng đầu nhìn hắn như bị doạ sợ, hoảng loạn nhìn thẳng vào người hắn, dáng dấp gợi cảm, hàm hồ đáp một tiếng, thần sắc hoảng sợ xoay người chạy mất!
Ánh mắt Lục Ngôn tối dần, nhìn chăm chú bóng lưng như đang chạy trốn, càng thêm xác định, Dương Dương đang trốn mình.
Khoảng thời gian này, Cố Dương biểu hiện không giống bình thường, nếu hai người ở chung, Cố Dương sẽ nói mấy câu sau đó kiếm cớ về phòng, tựa như một mình cậu ở chung với hắn là một chuyện đáng sợ.
Ban đầu, Lục Ngôn còn tưởng cậu thẹn thùng, mấy lần tiếp theo, thấy biểu tình bất chợt của Cố Dương, không thể không thừa nhận, cậu đang sợ mình.
Nhưng mà tại sao?
Trong lúc vô tình mình đã làm gì, bại lộ bản tính của mình rồi?
Lục Ngôn âm trầm suy tư, tâm tình càng ngày càng kém hơn.
Dựa theo sự hiểu biết của hắn đối với Cố Dương, rõ ràng Cố Dương thích mềm không thích cứng, hơn nữa Dương Dương vẫn còn đi học, đơn thuần nhẹ dạ, hắn từ từ đến bên cạnh, không thể nóng vội, doạ sợ Dương Dương.
Vì vậy, Lục Ngôn bước chậm lại, hơi lui về phía sau, để cho Cố Dương không gian nhất định, biểu hiện càng nhu hòa lịch thiệp, rất dễ thân cận, khiến người bất giác buông lỏng cảnh giác.
Đồng thời, hắn cũng đang nghĩ, rõ ràng trước đây Dương Dương rất bình thường, đến tột cùng xảy ra chuyện gì, sao lại sợ hắn?
Thái độ biến hóa, hình như bắt đầu sau hôm sinh nhật của hắn.
Hôm sinh nhật đó xảy ra chuyện gì?
Có vẻ như lúc hắn thay quần áo, Cố Dương vô tình bắt gặp, sau đó đóng cửa thật mạnh rồi chạy...
Thẹn thùng còn có thể hiểu được, vậy sợ sệt? Lục Ngôn thực sự không nghĩ ra, chân mày nhíu càng chặt, môi mỏng nhếch lên, nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Dương Dương, Dương Dương đang khóc, sau đó vô tình nhìn thấy hắn, Dương Dương phút chốc run lập cập, tựa như rất sợ hắn mà chạy mất.
Lục Ngôn có chút buồn bực gõ bàn một cái.
Lần đầu tiên gặp mặt, rõ ràng họ chỉ là người xa lạ không quen biết lẫn nhau, nhưng vì cái gì Cố Dương lại sợ hắn? Sau khi ở chung, còn vô cùng tin cậy và thân thiết hết sức tự nhiên, cái cảm giác này, hình như... Giữa bọn họ đã sớm quen biết!
Lục Ngôn thích Cố Dương, đây là điều không nghi ngờ chút nào, từ lần đầu tiên gặp mặt đã có thiện cảm, người mình thích gần gũi với mình, trong lòng vui vẻ còn không kịp, căn bản sẽ không cần suy nghĩ nhiều, nhưng đối phương đột nhiên tránh né xa lánh mình, hắn không nhịn được bắt đầu tìm nguyên nhân, cũng vào lúc này mới chú ý đến điểm đáng ngờ mình đã quên mất.
Dương Dương trước đây đã biết hắn?
Trí nhớ hắn rất tốt, nếu đã từng có thể xác định, trước đây hắn không hề quen biết Dương Dương.
Thế nhưng, loại cảm giác quen thuộc thỉnh thoảng từ đáy lòng dâng lên, người mà mình đã nâng trong lòng bàn tay nhiều năm... Là chuyện gì xảy ra?
Càng nghĩ, tâm tình Lục Ngôn càng bất an.
Lớp nguỵ trang hoàn mỹ cho tới nay thiếu chút nữa không che giấu nổi.
Nhưng mà nói, hắn lại không thể tùy tiện làm gì, hiện tại Dương Dương tránh né hắn, nếu hắn không thể kiểm soát được, Dương Dương có thể sẽ ghét hắn không?
Lục Ngôn hoảng rồi, một nhân vật cấp bậc trong giới kinh doanh bày mưu nghĩ kế, quyết đoán ngoan tuyệt, hiếm thấy khi tay chân luống cuống, không biết nên làm thế nào mới tốt.
Thực ra, Cố Dương cũng không muốn trốn Lục Ngôn, nhưng nhớ những hồi ức khó có thể miêu tả, vừa nhìn thấy Lục Ngôn thì chân đã run, cả người lung ta lung tung.
Hoảng loạn đến không chịu được, chỉ có thể không tiền đồ quay đầu bỏ chạy.
Cuối tuần càng ngày càng gần, Cố Dương càng rối hơn, lúc thường đi học thì không sao, hai ngày cuối tuần phải ở nhà, cũng không thể nhốt mình trong phòng cả ngày không ra khỏi cửa được?
Cố Dương run lẩy bẩy, đau cả não.
Lúc này, bên cạnh có một cây bút đưa sang, dùng nắp bút đâm đâm cùi chỏ của cậu, nghiêng đầu nhìn sang, đối mặt với ánh mắt long lanh của Đào Tử An, nói: "Bạn chí thân của tôi, cuối tuần này có muốn cùng đi xem phim không?"
Cố Dương ngạc nhiên, sau đó hai tay nắm chặt tay Đào Tử An, dùng sức quơ quơ, kích động nói: "Được!"
Tính cách Cố Dương tương đối hướng nội, là một trạch nam chính hiệu, thói quen không cần ra khỏi cửa thì sẽ không ra khỏi cửa, chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ rủ bạn bè đi chơi, đây là lý do rất tốt!
Vì vậy, chạng vạng thứ sáu vừa về tới nhà, Cố Dương vui vẻ nói với Ôn thúc ngày mai muốn cùng bạn học đi chơi, không ăn cơm.
Ôn thúc cảm thấy rất bình thường, người trẻ tuổi thanh xuân hoạt bát, nên đi ra ngoài chơi nhiều một chút.
Đến khi Lục Ngôn nghe được, dáng vẻ vô cùng mất hứng.
Nếu như đổi thành lúc thường, Cố Dương ném hắn sang một bên rồi đi chơi cùng người khác, hắn cũng có chút không vui, nhưng không đến mức mặt tối sầm lại, hơi đáng sợ.
Nhưng bây giờ, Cố Dương trốn tránh hắn đã mấy ngày, cuối tuần còn muốn trốn hắn để đi ra ngoài chơi. Phiền não dưới dáy lòng ngày càng không thể áp chế nổi, lạnh lùng nói: "Dương Dương muốn đi chơi với ai?"
Cố Dương dời tầm mắt, "... Bạn cùng bàn."
Lục Ngôn khẽ mỉm cười: "Là Đào Tử An ư, hai đứa định đi ra ngoài bao lâu? Cần tôi đưa em tới không?"
Cố Dương lập tức lắc đầu, "Không cần, em đã hẹn bạn rồi, muốn chơi cả ngày, Lục tiên sinh làm việc của anh là được rồi."
"Cả ngày..."
Lục Ngôn giật giật khoé miệng, ngoài cười nhưng trong không cười, kéo dài âm thanh xa xôi nói, nghe xong khiến cậu tê cả da đầu, cảm giác sắp có bão tới nơi rồi.
Cố Dương làm như không nhìn thấy, nhanh chóng ăn cơm tối xong, về phòng làm bài tập.
Không bao lâu sau, Lục Ngôn gõ cửa, vào phòng cậu, ôn nhu hỏi: "Dương Dương học tập có chỗ nào không hiểu không?"
Cố Dương đang làm một đề bài, không giải ra, nhưng cậu lắc đầu một cái, kiên trì nói không có.
Lục Ngôn nhìn lướt qua, lập tức nhìn ra cậu mắc chỗ này, giả vờ tự nhiên nghiêng người về phía trước, một tay chống trên bàn, một tay nắm tay phải Cố Dương, nhẹ nhàng lướt qua, nhận lấy bút, cúi người từ từ tỉ mỉ giải đề bài, thấp giọng kiên nhẫn giảng giải.
Căn bản Cố Dương không nghe lọt, Lục Ngôn áp sát quá gần, gần như cậu ôm vào trong lồng ngực, có thể xuyên qua lớp quần áo ở nhà cảm nhận nhiệt độ và mùi hương nhàn nhạt trên người Lục Ngôn, lúc nói chuyện, lồng ngực Lục Ngôn dán vào cánh tay cậu, thậm chí có thể cảm giác được lồng ngực nhẹ nhàng phập phồng, hơi thở ấm áp bên tai.
Lỗ tai cậu từ trước đến giờ luôn mẫn cảm, bắt đầu nóng lên. Cố Dương bị hắn vây trong ngực, đầu óc trống rỗng, bên tai ong ong, nào suy nghĩ đến chuyện gì khác, cả người nhũn ra trượt xuống đáy bàn là tốt nhất.
Cố Dương hoàn toàn không nghe được gì, làm sao biết có hiểu hay không, chỉ có thể cúi đầu, vờ như mình đã hiểu.
Lục Ngôn nghiêng đầu chú ý tới lỗ tai đỏ chót, tâm tình tốt đẹp không ít, buồn bực mấy ngày liên tiếp quét một cái sạch sành sanh, còn rất muốn cúi đầu hôn một cái lên tai Dương Dương, hôn thêm nhiều cái.
Đáng tiếc không được, hắn chỉ có thể giơ tay chạm vào tai Cố Dương, giả vờ nghi ngờ hỏi: "Sao tai Dương Dương lại đỏ vậy?"
Cố Dương bị chạm vào, lập tức tạc mao, đột nhiên nhảy dựng lên, bịt lỗ tai mình, căng thẳng hoảng loạn, "Có, có... Hơi nóng!"
Lục Ngôn nghiêng đầu, muốn nói bây giờ là mùa đông, gần mười độ.
Cố Dương nói: "Mới tắm nước nóng xong, nên..."
Lục Ngôn săn sóc gật đầu, cũng không trêu cậu nữa, "À." Sau đó giảng thêm cho Cố Dương vài đề bài khác, nhìn cậu đỏ mặt, gáy cũng đỏ, mới hài lòng rời đi.
Ngày hôm sau, Cố Dương và Đào Tử An hẹn nhau, cùng đến rạp chiếu phim.
Bọn họ xem bộ phim mới ra mắt gần đây, nội dung bộ phim là anh hùng chiến đấu với người ngoài hành tinh, cứu vớt thế giới, rất hay, có lúc cười có lúc khóc, rất đáng giá để xem.
Vốn là, Cố Dương trốn Lục Ngôn nên mới đi xem, kết quả rất hấp dẫn, xem xong rồi còn thảo luận nội dung phim với Đào Tử An tràn đầy phấn khởi, dự định hôm nào đó xem hết toàn bộ series.
Buổi trưa lên mạng, tìm một quán ăn ngon, sau khi ăn xong nghỉ ngơi một hồi, tiếp tục đi trượt băng, đi chơi game hết một buổi chiều, có chút mệt mỏi, quyết định mua ngay trà sữa uống.
Trong lúc xếp hàng, không ngờ chạm mặt bạn cùng lớp.
Là hoa khôi lớp và bạn thân của nàng.
Hoa khôi lớp nhìn thấy Cố Dương, vô cùng vui mừng, nụ cười long lanh, "Thật là đúng dịp, Cố Dương cậu cũng đến đây."
Đào Tử An: "..." Còn tui thì sao?
Cố Dương cũng bất ngờ, gật đầu cười đáp lại.
Ngày hôm nay, cửa hàng trà sữa tổ chức hoạt động, mua hai ly giảm 50%. Hoa khôi lớp nhìn cặp tình nhân nắm tay phía trước, cầm ly trà sữa rời đi, có chút ước ao. Nàng cũng muốn cùng Cố Dương đi mua trà sữa.
Đây đương nhiên là điều không thể, Cố Dương và Đào Tử An mua hai ly, nàng và bạn thân mua hai ly, đều được giảm giá.
Nàng chỉ có thể thừa dịp Cố Dương gọi trà sữa, lén lút vểnh tai lên nghe, sau đó mua giống của cậu.
"Tớ cũng uống vị xoài này."
Cố Dương nghe xong, theo bản năng quay đầu nhìn sang, chỉ là bạn học giống khẩu vị của cậu, cười cười quay đầu nói chuyện với Đào Tử An.
Hoa khôi lớp thấy cậu quay đầu đi, đau lòng chết mất, dáng vẻ "tui chết rồi". Bạn thân cười nàng, không tiền đồ.
Sau đó, bọn họ cùng đi tàu điện ngầm một lúc.
Hoa khôi lớp cực kỳ cao hứng, đi bên cạnh Cố Dương, mặt đỏ hồng, liếc mắt nhìn ly trà sữa vị xoài trong tay mình, rồi nhìn ly trong tay Cố Dương. Giống nhau, thật hạnh phúc nha.
Thiếu niên thiếu nữ trẻ tuổi, trai xinh gái đẹp, cầm trong tay ly trà sữa giống nhau, vừa nói vừa cười, nữ sinh đỏ mặt, mặt mày cong cong, thoạt nhìn như một đôi tình nhân nhỏ.
Rất xứng đôi.
Lục Ngôn ngồi trong xe, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ, giống như muốn giết người.
Hắn không khống chế được, dùng sức ấn xuống còi xe. Âm thanh làm bọn họ cách đó không xa giật mình. Cố Dương nhìn sang, phát hiện xe kia rất quen mắt, là Lục Ngôn.
Cậu bỗng dưng có phần chột dạ, liếc mắt nhìn ly trà sữa trong tay nữ sinh giống của mình, suýt chút nữa phỏng tay.
... Chỉ là tình cờ, hẳn là sẽ không hiểu lầm chứ? Có thể vừa nãy chỉ là bấm còi, chắc không có chuyện gì...
Cố Dương nói với bạn học hai câu, vẫy vẫy tay, chạy về hướng ô tô màu xám bạc. Vốn muốn ném ly trà sữa đi rồi qua, nhưng gần đây không có thùng rác, hơn nữa còn nửa ly, tự nhiên ném đi thì có hơi phung phí.
Hôm nay Lục Ngôn tự mình lái xe đến, Cố Dương muốn vào ghế sau, nhưng lại bị khoá, không thể làm gì khác hơn là ngồi vào ghế phó lái.
Bầu không khí trong xe vô cùng thấp, mặt Lục Ngôn không hề cảm xúc, không như lúc thường khóe môi nhếch lên ôn hòa mỉm cười.
Cố Dương cứng đờ cả người.
Bỗng nhiên, Lục Ngôn di chuyển, cúi người về phía cậu.
Cố Dương trong lòng đột nhiên nhảy một cái, vô thức nín thở, trợn to hai mắt ngơ ngác nhìn Lục Ngôn càng ngày càng gần.
Cậu cho là Lục Ngôn muốn hôn cậu.
Còn cách một gang tay, Lục Ngôn dừng lại, tay vòng qua phía sau cậu, nắm lấy dây an toàn, cùm cụp một tiếng, giúp cậu thắt lại.
Cố Dương bị kinh ngạc sững sờ, sau đó xấu hổ, cảm thấy tự mình đa tình.
Lục Ngôn không khởi động xe, mà bất thình lình hỏi: "Dương Dương năm nay bao nhiêu tuổi?"
Cố Dương nháy mắt, có chút nghi hoặc, hắn biết rồi mà. Nhưng vẫn là ngoan trả lời.
"Mười bảy tuổi."
Lục Ngôn nhàn nhạt nói: "Còn nhỏ, không thể yêu sớm, biết không?"
Cố Dương nuốt một ngụm nước bọt, quả nhiên hiểu lầm...
Cậu len lén liếc mắt nhìn Lục Ngôn.
Sắc mặt đen thui, rất đáng sợ.
Cố Dương muốn giải thích.
Nhưng một giây sau, Lục Ngôn đột nhiên cầm tay cậu, lấy ly trà sữa.
Lập tức, Lục Ngôn cúi đầu ngậm vào ống hút, tàn nhẫn uống một hớp lớn.
Cố Dương nhìn, cực kỳ không dễ chịu, mặt cũng nóng lớn. Ống hút kia bị cậu cắn đến nỗi biến dạng, còn dính nước miếng của cậu. Bay giờ Lục Ngôn ngậm lấy, tiếp tục uống.
Rõ ràng đời trước đã nhiều lần hôn đến mức không thở nổi, nhưng bây giờ nhìn một màn hôn môi gián tiếp này, tim Cố Dương đập bình bịch, thậm chí không dám nhìn thẳng, xấu hổ không thôi.