Vừa ly hôn chưa đầy nửa tiếng, nữ phụ Bạch Thụy Hoan đã phải xông pha làm việc nghĩa: chăm sóc chồng cũ đột nghiên ngã bệnh của mình!
Phùng Nghiên vừa gạt mồ hôi trên trán, vừa bực dọc nhìn thân hình to lớn của người đàn ông cao gần 1m90 ngã sóng soài trên giường, nếu không nhờ có bác bảo vệ tiểu khu giúp cô đỡ Ám Dạ Minh vào nhà, e là cô đã bị hắn làm cho mệt chết!
Vốn dĩ lúc đầu vẫn còn tỉnh táo, đến khi Phùng Nghiên tốt bụng bắt xe đưa hắn về tận nơi thì đột nhiên bất tỉnh nhân sự, khiến cô không biết phải làm thế nào.
Tiếng rên rỉ trầm thấp bỗng lọt vào tai Phùng Nghiên, cô phát hiện người trên giường khẽ cựa mình, sắc mặt vốn tái nhợt giờ đây đã chuyển sang một mảng đỏ hồng, hàng mày anh tuấn nhíu chặt, nhìn qua phi thường khó chịu.
Bây giờ mà bỏ về có phải là thất đức lắm không?
Phùng Nghiên chống tay lên trán suy nghĩ, nếu để hắn bệnh chết ở đây, nghi phạm cuối cùng chắc chắn là cô, một khi bị ai đó tra ra, có lẽ nguy cơ Bạch Thụy Hoan phải bóc lịch còn sớm hơn cả mốc thời gian đã định trước trong truyện!
Nghĩ đến đây, Phùng Nghiên liền chán nản đi vào phòng tắm, lấy bừa một chiếc khăn sạch nhúng nước, vắt khô, sau đó bỏ vài viên đá chườm lạnh cho Ám Dạ Minh. Xong xuôi, cô lục trong hộc tủ cạnh giường lấy ra vỉ thuốc hạ sốt, cưỡng ép nhét vào miệng đối phương, rồi bưng ly đút một ít nước ấm cho hắn uống...
Thật tình, nam chính nên cảm thấy may mắn vì trước đó Phùng Nghiên đã có kinh nghiệm chăm sóc người bị ốm.
Cô ngán ngẩm nhìn người đàn ông đang mê man nằm trên giường, nghĩ lại thì, việc đột nhiên phát bệnh giống như trường hợp của Ám Dạ Minh đúng là có chút bất thường...
Âm thanh của chiếc đồng hồ quả lắc tích tắc, tích tắc vọng lại trong bầu không gian tĩnh lặng, cơn buồn ngủ đánh úp lấy Phùng Nghiên. Ban đầu, cô còn có thể gắng giữ tỉnh táo, cứ cách một khoảng thời gian lại kiểm tra nhiệt độ cho Ám Dạ Minh, thế nhưng qua đôi ba lần cũng đã bắt đầu thấm mệt, mí mắt nặng trĩu không thể cưỡng lại, dần sụp xuống...
...
Ám Dạ Minh cảm giác cơ thể mình đang ngày càng nóng lên, toàn thân bỏng rát hệt như đang bị thứ gì đó thiêu đốt.
Bên trong nội tạng hắn, cơ hồ có hàng ngàn hàng vạn con kiến lửa thi nhau xâu xé, nỗi thống khổ ấy khiến linh hồn hắn gào thét từng đợt, loại đau đớn này thực sự quá khó để chịu đựng.
Không biết phải trải qua khoảng thời gian bao lâu, ý thức cứ lúc đến lúc đi, bóng tối bao trùm hết thảy các giác quan, khiến Ám Dạ Minh chẳng thể nào phân biệt nổi là mơ hay hiện thực. Đột nhiên, một luồng sáng chói ập đến, đánh bật hết tất cả những mộng mị hư ảo đang không ngừng đeo bám lấy hắn, cùng lúc đó, sợi dây lí trí cũng đột ngột kéo hắn trở về!
Ám Dạ Minh bàng hoàng tỉnh giấc.
Hắn bật dậy nhìn mọi thứ xung quanh, nét mặt thoáng chút ngây ngẩn, tiếp đến bị một tiếng ngáp dài bất chợt vang lên thu hút sự chú ý.
Động tĩnh của Ám Dạ Minh khá lớn nên đã kéo theo cả Phùng Nghiên cùng thức giấc, cô khẽ vặn qua vặn lại cái cổ mỏi nhừ, không khỏi ân hận vì đã để nguyên cái tư thế nửa nằm nửa ngồi này mà ngủ.
"Ám Dạ Minh, cuối cùng anh cũng chịu dậy rồi đấy à?" Cô ngước lên nhìn hắn, uể oải nói.
Nào ngờ đối phương lại không có phản ứng gì, chỉ dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn cô.
"Mặt tôi dính gì sao?"
Phùng Nghiên giật mình, chẳng lẽ lúc nãy ngủ không cẩn thận... Cô vội vàng đưa tay lên quệt thử, rõ ràng là không có!
"Vừa nãy cô gọi tôi là gì?"
"Ám Dạ Minh...?" Phùng Nghiên khẽ cau mày: "Anh bị sốt đến hồ đồ rồi à?"
Đối phương nghe cô nói xong, sắc mặt càng trở nên khó coi hơn, hắn đưa tay đỡ trán, toàn thân nhuốm đầy vẻ mệt mỏi.
Phùng Nghiên cảm thấy quái lạ không thôi, nhưng cô cũng chẳng có tâm tình quản nhiều chuyện, chỉ quẳng chiếc nhiệt kế lên trên giường rồi bảo: "Tự đo lại đi, nếu vẫn chưa hạ sốt thì đến bệnh viện kiểm tra!" Cô bật điện thoại xem đồng hồ, phát hiện đã quá giờ ăn tối, bèn vội thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi.
Ám Dạ Minh nhìn thấy động tác của cô, đột nhiên có chút không hài lòng: "Cô định đi đâu?"
Kể từ thời khắc tỉnh dậy, hắn đã cảm thấy người phụ nữ này rất quen thuộc, sâu trong tiềm thức có một giọng nói thôi thúc, không cho phép hắn cứ để cô rời đi như thế.
"Về nhà. Tôi có nấu sẵn cháo để trên bàn cho anh, muốn ăn thì hâm lại, không thì cứ đem đổ cũng được."
"Ở lại đây ăn cùng tôi."
Phùng Nghiên còn tưởng mình nghe nhầm, cô tự lấy tay chỉ vào mặt, hơi cất cao giọng: "Có thật là anh muốn vậy không? Nhìn cho rõ đi, tôi là Bạch Thụy Hoan đấy!"
Ám Dạ Minh lại mời cô ở lại ăn tối ư? Mặc dù đồ là do cô nấu... Hay hắn ta sợ cô bỏ độc vào trong thức ăn nhỉ?
"Dù sao cô cũng ở đây chăm sóc tôi cả ngày rồi, còn sợ tốn thêm chút thời gian ăn tối sao?"
Nhắc mới nhớ, quả thật nguyên ngày hôm nay cô chỉ mới ăn mỗi bữa sáng, ngủ một giấc tỉnh dậy, bây giờ cũng đã có chút đói bụng.
Nhưng cô chỉ nấu phần đủ cho một người.
"Thôi được rồi, nếu anh không phiền, tôi dùng hết số nguyên liệu còn lại trong tủ lạnh nhé?"
"Cứ tự nhiên."
"Cảm ơn!"
Vừa dứt câu, Phùng Nghiên lập tức đi vào nhà bếp, tiện tay bưng âu cháo trên bàn hâm nóng lại giúp Ám Dạ Minh.
Đã bận rộn chăm sóc nam chính nguyên một ngày, ở nhà hắn ăn ké chút đồ thì đã sao chứ? Ám Dạ Minh không chướng mắt Bạch Thụy Hoan thì cô cũng chẳng việc gì phải tự làm khó mình!
Mãi nghĩ ngợi, Phùng Nghiên không hề hay biết, cặp mắt sâu thẳm của Ám Dạ Minh từ đầu đến cuối vẫn dán chặt trên người cô, ánh đèn phản chiếu đôi con ngươi đen thẫm, bao hàm những cảm xúc phức tạp không nói rõ thành lời.