Đừng Ngủ Khi Nam Chính Còn Thức!

Chương 19



Trước cổng nhà họ Bạch, một chiếc limousine lặng lẽ đỗ dưới bóng cây, tựa như con báo đen an tĩnh đang nằm nghỉ ngơi, dù là ở khoảng cách xa đi chăng nữa, cư nhiên vẫn có thể khiến người ta cảm nhận được khí thế bức người của nó.
Phùng Nghiên đầy vẻ không tình nguyện đến gần chiếc xe kia, tài xế nhìn thấy cô, ngay lập tức bước xuống mở cửa...
Vị trí ngồi đương nhiên là bên cạnh Ám Dạ Minh.
Phùng Nghiên thở dài, đến cả một cơ hội quay đầu cũng không có! Cô chẳng còn cách nào khác ngoài việc phải an vị trên xe.
Chiếc limousine được khởi động ngay, chậm rãi chuyển bánh đến địa điểm tiếp theo.
Từ đầu đến cuối, Ám Dạ Minh vẫn không hề ngẩng đầu lên, dường như hắn còn đang bận phê duyệt văn kiện gì đó. Xấp giấy tờ chi chít những hàng chữ tiếng Anh bị lật mở bởi những ngón tay thon dài trắng trẻo, âm thanh loạt xoạt bên cạnh thỉnh thoảng lại phát ra, vọng vào tai Phùng Nghiên.
Khó lòng ngăn được sự hiếu kì, cô lén đưa mắt nhìn qua một chút. Người đàn ông này mỗi lần đặt bút kí tên đều là tư thái bất phàm, nét chữ hiện ra trên nền giấy trắng vừa ngay ngắn vừa khoáng đạt... Lại quy củ đến mức khiến lòng người không khỏi ngứa ngáy.
Tiếp theo đó, tầm mắt cô như bị hút vào một bên sườn mặt tuấn mĩ của đối phương. Hàng mi kia thật dài, cụp xuống giống như hình rẽ quạt, sống mũi cao thẳng đầy vẻ cương nghị, làn môi tinh tế nhạt màu, đường nét nơi khoé môi hơi cong lên, trong lạnh lùng lại điểm thêm vài phần ngạo nghễ.
Là ai đã nói câu đàn ông khi làm việc là đẹp trai nhất?
Điều này không đúng lắm, mà là đúng chết đi được!
Phùng Nghiên đang cảm thán không thôi, chợt phát hiện ra ánh mắt đầy ý vị của Ám Dạ Minh đang hướng về phía mình.
"Nhìn đủ chưa?"
Chất giọng trầm thấp kia hệt như thứ rượu thuần ủ lâu năm, càng uống lại càng say...
Phùng Nghiên sực tỉnh, bỗng nhận ra đối phương đang có ý trêu đùa mình, liền xấu hổ không thôi. Phàm là con người, ai lại chẳng yêu cái đẹp, điểm này sao có thể trách cô được!
Thiết nghĩ da mặt dày cũng là một loại bản lĩnh, thế nên ngoài mặt cô vẫn giả vờ bình thản: "Cũng tàm tạm..." Sau đó bèn không nhịn được hỏi: "Anh bận đến như vậy, sao chúng ta còn phải đi chung?"
Ám Dạ Minh lại không cho là đúng, nói: "Hai việc này hình như không mâu thuẫn với nhau."
Phùng Nghiên suýt nữa thì nghẹn lời.
"Ý tôi là, làm phiền đến anh thế này khiến tôi cảm thấy rất ngại..."
"Ừm." Ám Dạ Minh gật đầu, tay lật giở sang trang tài liệu mới, thản nhiên đáp: "Vậy thì cô tập quen dần đi, tương lai sẽ không thấy ngại nữa!"
Phùng Nghiên có cảm tưởng như bản thân vừa bị K.O tại trận, không còn lời nào để nói.
Ước chừng mười phút đi đường, chiếc xe đã dừng lại trước một cửa hàng lớn chuyên về lễ phục. Phùng Nghiên lập tức phát hiện đây là một nhãn hiệu vô cùng nổi tiếng, phàm là giới thượng lưu đều sẽ không ít lần vào nơi đây để đốt tiền, ai mà ngờ được, hôm nay cô đã chính thức trở thành một trong số bọn họ!
Ám Dạ Minh đã sớm đi vào bên trong, Phùng Nghiên vội cất bước theo sau, dưới sự nhiệt tình của mấy cô nhân viên chọn ra vài mẫu đầm dạ hội cực kì bắt mắt.
"A... nên mặc màu tối hay màu sáng đây?"
Trong lúc cô còn đang phân vân các kiểu, Ám Dạ Minh đã thay xong một bộ lễ phục dành cho nam, vóc người cao lớn như tượng tạc vừa vặn bước đến, trước sự đỏ mặt tía tai của các cô nhân viên trong cửa hàng.
"Ôi trời ơi! Quý ngài đây thật sự rất hợp với mẫu tuxedo này, ngài có cần xem thêm vài bộ khác nữa không ạ?" Cô nàng nhân viên khéo léo tâng bốc, cặp mắt hạnh sáng lên lấp lánh, trước sau đều không thể che giấu được sự ngưỡng mộ.
Dù sao thì với kiểu người như Ám Dạ Minh, khoác mỗi cái bao bố cũng có thể xem như là cực phẩm.
Phùng Nghiên nhìn một đám người xúm xụm lại xung quanh nam chính, liền không khỏi đồng tình với quan điểm này. Cô nâng hai bộ váy vừa mắt trong tay lên, bằng một cách đầy khó khăn, chuẩn bị đưa ra quyết định...
"Thử cái này đi!"
Một bàn tay với đến, chạm vào chiếc váy dài màu đỏ xẻ tà phía bên trái của Phùng Nghiên.
Phần chiết eo của mẫu này rất tinh tế, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã khiến Phùng Nghiên vô cùng yêu thích!
"Nhưng tôi sợ hôm nay mặc màu đỏ sẽ không hợp."
Công bố ly hôn chứ đâu phải công bố ngày làm đám cưới, chắc không cần nổi bật như vậy đâu nhỉ??
Ám Dạ Minh dường như đọc được suy nghĩ của cô, hắn thong thả đút hai tay vào túi, không quan trọng nói: "Thứ cần quan tâm ở đây, chẳng phải là hợp hay không hợp với cô sao?"
Được rồi, luận về nói đạo lí, cô vẫn còn thua xa người đàn ông này một vạn tám nghìn dặm...
Sau vài phút, Phùng Nghiên bước ra từ phòng thử đồ, cư nhiên lại trở thành đối tượng khiến các cô nhân viên há hốc mồm lần thứ hai.
Vốn dĩ Bạch Thụy Hoan là một mỹ nhân hiếm có khó tìm, vóc người vô cùng chuẩn, đường cong mê người khéo léo hiển hiện qua thiết kế bó sát của bộ váy, màu đỏ càng làm tôn lên nước da trắng mịn không tì vết, dưới ánh đèn lại tựa như báu vật phát sáng. Nét đẹp hoàn mĩ từ trên xuống dưới kia, quả thật là kiều diễm đến động lòng người!
Phùng Nghiên hài lòng ngắm mình trong gương, bị các cô nhân viên vây quanh khen lấy khen để, trong giây lát, cư nhiên lại không để ý đến vẻ mặt thất thần của người đàn ông phía sau.
Hoá ra Bạch Thụy Hoan cũng hợp với màu đỏ đến vậy...
Bóng lưng của người con gái kia vừa vặn lồng ghép vào trong kí ức của hắn. Chính vào lúc bản thân không hề hay biết, sự thâm trầm nơi đáy mắt người đàn ông đã dần bị xâm chiếm bởi vẻ đắm đuối ngây dại.