Từ nhà vệ sinh trở ra, Phùng Nghiên đột nhiên bị ai đó chặn lại giữa đường.
Cô ngước lên nhìn đối phương một cái, sau đó hơi phiền chán mà nhíu mày.
"Lâu rồi không gặp."
Một câu nói tưởng chừng như vô thưởng vô phạt, thế nhưng chỉ có Thôi Tử Ngạn mới biết bản thân cậu đã dùng hết bao nhiêu dũng khí.
Cậu nghĩ, nếu có thể khiến cô quên hết những chuyện không vui trước kia giữa hai người... Vậy thì tốt biết mấy!
"Chà, sau lưng người lớn không cần phải đóng kịch vậy đâu. Tôi biết rất rõ cậu vẫn chướng mắt tôi..." Bạch Thụy Hoan nhún vai, khuôn mặt xinh đẹp mang theo vẻ bất đắc dĩ: "Chuyện hôm nay là do bất khả kháng, sau này tôi và cậu vẫn nước sông không phạm nước giếng."
"Muộn rồi..." Thôi Tử Ngạn lắc đầu, đôi mắt sâu thẳm âm u lướt trên khuôn mặt Bạch Thụy Hoan, tựa như muốn phác họa từng đường nét ngũ quan trên đó.
Thôi Tử Ngạn chán nản phát hiện ra một điều, cậu càng nhìn càng thấy thích....
Mẹ nó!
Cảm giác kì quái lại một lần nữa bén rễ trong lòng Phùng Nghiên, lẽ nào nam phụ cảm thấy cô vẫn còn giá trị lợi dụng, nhất quyết không chịu buông tha? Nếu thật sự như vậy, lần này Phùng Nghiên nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu ta!
Sự phòng bị chẳng thèm che giấu của cô đâm thẳng vào lòng Thôi Tử Ngạn, khiến toàn thân cậu vô cùng khó chịu.
"Tôi... Trước đây là do tôi không đúng, lần đó nghĩ oan cho chị, tôi thật sự rất hối hận. Tôi đảm bảo sẽ không có lần sau, bởi tôi thật lòng không muốn chị ghét tôi." Thôi Tử Ngạn chính miệng thừa nhận: "Hôm nay cố tình muốn đến gặp chị, bởi tôi biết mình vẫn còn nợ chị một lời xin lỗi."
Cậu nhìn sâu vào đôi mắt phượng đẹp đẽ của cô, thành khẩn nói: "Thụy Hoan, thật sự xin lỗi..."
Phùng Nghiên thở dài, đây đã là lần thứ hai rồi, nếu cô còn dễ tin người nữa thì cô đúng là đứa ngốc. Thế nhưng xem xét loại thái độ này của nam phụ, cô mà không chịu tiếp nhận thành ý của cậu ta, phỏng chừng sẽ bị cậu ta đeo bám mãi không buông.
"Chuyện đến đây thôi, tôi không ghét cậu, chỉ là không thích cảm giác bị hiểu lầm." Trước đây nữ phụ gây ra nhiều chuyện hoang đường là sự thật, cô ta lại bởi vì không có được tình yêu của Ám Dạ Minh mà hận nữ chính thấu xương, hãm hại nữ chính hết lần này đến lần khác. Chu Anh gặp nạn, người đầu tiên bị tình nghi là Bạch Thụy Hoan, âu cũng là điều dễ hiểu. Người ngoài cuộc dễ dàng thông suốt loại chuyện thế này, nhưng bản thân Phùng Nghiên khi trở thành nữ phụ rồi mới biết, chỉ vì Bạch Thụy Hoan đã định sẵn là vật hi sinh nên sẽ không có bất cứ một ai thèm đoái hoài đến cảm nhận của cô ta, cũng chỉ vì một người đàn ông không yêu mình mà nữ phụ trở thành kẻ xấu xa bị người người phỉ nhổ, ngàn sai vạn sai, đều do bản thân cô ta tự chuốc lấy.
Phùng Nghiên cảm thấy loại hành vi hại mình hại người này đúng là đáng giận, nhưng cũng thật là... Ngốc hết thuốc chữa.
Bỗng dưng có một loại cảm giác đồng cảnh ngộ, cô liền không nhịn được nói nhiều thêm một câu với nam phụ: "Chu Anh là một cô gái tốt, nhưng trong lòng cô ấy đã có người khác, cậu cũng nên biết điểm dừng."
Thôi Tử Ngạn mắng cô nhiều chuyện cũng được, đây là lần đầu tiên, và cũng là lần cuối cùng cô nhắc nhở cậu ta.
Thôi Tử Ngạn sửng sốt, dường như thật sự không ngờ cô sẽ nói ra những lời này.
Trong đầu cậu bất giác hiện lên một ý nghĩ.
Nếu bây giờ cậu thổ lộ tâm ý của mình đối với Bạch Thụy Hoan, không biết cô sẽ có phản ứng ra sao?
Không... Như thế thì quá vội vàng! Thôi Tử Ngạn sẽ không làm ra chuyện bản thân không nắm chắc. Nhất định phải để Bạch Thụy Hoan từ từ tiếp nhận việc cậu đã không còn hướng về Chu Anh nữa, phải để người phụ nữ này nhận thức rõ, người hiện tại trong lòng cậu chính là cô.
Thôi Tử Ngạn cuối cùng cũng đã nhìn rõ được, khát vọng bảo vệ kẻ yếu và rung động thật sự là hai thứ hoàn toàn khác biệt...
Hai người cùng quay trở về chỗ ngồi, Phùng Nghiên vờ như không để ý đến ánh mắt mang đầy ý vị sâu xa của hai vị trưởng bối.
Từ trước đến nay, cô giỏi nhất chính là giả điên.
Chỉ là cô không hiểu tại sao bọn họ lại cố tình muốn gán ghép Bạch Thụy Hoan với Thôi Tử Ngạn. Ba của cô thì khỏi nói, nhưng Thôi Hạ Quyền sẽ không để ý đến chuyện con trai ông ta yêu đương với một người phụ nữ đã từng ly hôn ư?
Phùng Nghiên không hề hay biết một điều, rằng hai cha con nhà họ Thôi vừa cãi nhau một trận đến gà bay chó sủa cách đây vài ngày trước.
Một đứa con gái đã từng li dị chồng thì có gì tốt chứ? Trên đời này lại chẳng thiếu người đẹp, hà tất phải đi nhặt lại giày rách của người khác...
Thôi Hạ Quyền nghĩ, nếu không phải vì sản nghiệp nhà họ Bạch đang phát triển lớn mạnh như mặt trời ban trưa, chưa chắc ông ta đã chịu nhượng bộ thằng con mình.
Thoạt nhìn đối phương cũng không dễ dàng theo đuổi, Thôi Hạ Quyền cảm thấy phần nào yên tâm, chỉ hi vọng thằng con mình sớm ngày bỏ cuộc.
...
Tiệc rượu kết thúc, hôm nay Ám Dạ Minh uống hơi nhiều.
Thư ký riêng giúp hắn gọi một chiếc taxi, cũng may Ám Dạ Minh vẫn còn giữ lại chút tỉnh táo, bảo với cô rằng hắn có thể tự về khách sạn. Nữ thư ký gật đầu chào hắn, sau khi làm xong phận sự liền nhanh chóng rời khỏi đó.
Lúc về tới khách sạn, Ám Dạ Minh mơ màng trở về phòng riêng của mình, mỗi một bước của hắn tựa như là đang đi trên mây. Khi gần đến cửa phòng, men rượu cuối cùng cũng bắt đầu phát tác, đấu đá kịch liệt trong cơ thể hắn... Ám Dạ Minh đành phải dừng lại, nghỉ ngơi một lúc hòng vơi bớt phần nào cảm giác khó chịu.
Lạch cạch!
Tiếng mở rồi đóng cửa vang lên ở căn phòng phía đối diện, tiếp đến là một đôi tay xuất hiện vừa kịp lúc, chật vật nhưng lại vô cùng cẩn thận đỡ lấy hắn.
Bên tai chợt vọng đến âm thanh hờn trách xen lẫn bất đắc dĩ của người con gái: "Sao anh lại uống nhiều thế này?"
Phùng Nghiên...
Phùng Nghiên à... Là em sao?
Trước mắt bỗng hiện ra hình bóng mơ hồ của ai đó, Ám Dạ Minh chua xót cười, bàn tay run rẩy đưa lên không trung, khát vọng muốn chạm vào người trước mắt, nhưng rốt cuộc lại không dám.
Hắn sợ cô lại biến mất một lần nữa, hệt như ngàn vạn lần trong những giấc mơ trước đây.
Thứ chờ đợi hắn sau khi tỉnh lại, e rằng chỉ có bóng đêm tịch mịch, sâu thẳm, vĩnh viễn không thể nhìn thấy điểm tận cùng.